Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 550 - Chương 550: Chỉ Trong Chớp Mắt, Sao Đã Cưỡi Lên Nhau Rồi?

Chương 550: Chỉ trong chớp mắt, sao đã cưỡi lên nhau rồi? Chương 550: Chỉ trong chớp mắt, sao đã cưỡi lên nhau rồi?

“Mẹ kiếp!”

Trong lòng Vương Tử Bác nghẹn muốn chết, nhưng lại không còn cách nào khác, chẳng lẽ thực sự có thể nói tối nay cậu ấy và Trần Hán Thăng đi đến spa Thuỷ liệu pháp sao?

“Alô, Tiểu Ngư Nhi à, tối nay tớ và Tiểu Trần ở cùng nhau, cậu ấy không uống rượu, cậu cứ yên tâm đi.”

Nói xong, lúc này Vương Tử Bác mới ý thức được có gì đó không đúng lắm, sao cậu ấy lại trở thành loại đàn ông vừa mở mồm đã nói dối kia chứ.

“Tìm một chỗ nào đó uống rượu đi.”

Sau khi thành công lừa gạt Tiểu Ngư Nhi, Trần Hán Thăng đắc ý huýt sáo một tiếng.

Đêm nay hắn đã nói hết với Hoàng Tiêu rồi, điện tử Quả Xác cung cấp rất nhiều tiền, sau này cơ hội hợp tác cũng rất nhiều, ngoài ra sự hiện diện của Lý Tiểu Giai cũng cho thấy rằng cấp quản lý của Tân Thế Kỷ đã xuất hiện vấn đề rất lớn.

Nếu Hoàng Tiêu vẫn không đồng ý, điều đó chỉ có thể chứng minh ông ta là một người đứng đắn, trung thành với lý tưởng của mình.

Nhưng người đứng đắn có thể đứng ra kinh doanh? Giống như Vương Tử Bác có thể độc lập mở một nhà máy để buôn bán sao?

Nghĩ đến đây, Trần Hán Thăng xem xét liếc mắt nhìn Vương Tử Bác trên ghế phụ một cái.

“Nhìn cái gì?”

Tâm trạng của Vương Tử Bác không tốt lắm, giọng điệu cũng hơi cáu kỉnh.

Trần Hán Thăng không biết tại sao anh bạn nối khố lại tức giận, có lẽ một câu nói nào đó đã kích thích đến cậu ấy, Trần Hán Thăng cũng không để tâm, cười hì hì móc một điếu Trung Hoa ra đưa đến: “Bác ca, hút thuốc đi.”

“Hừ.”

Vương Tử Bác rầu rĩ tiếp nhận điếu thuốc, Trần Hán Thăng lại móc bật lửa ra, một tay điều khiển vô lăng, một tay khác bật ròng rọc của bật lửa: “Nào, kẻ hèn này sẽ đốt lửa cho Bác ca, mong Bác ca bớt giận.”

“Mẹ nó!”

Vương Tử Bác không nhịn được bật cười, tên chó má Trần Hán Thăng này đúng là không biết xấu hổ, vừa có thể bày ra cái tôi cao vời vợi, vừa có thể cúi người, chẳng trách ngay cả một cô gái như Tiêu Dung Ngư cũng bị dỗ dành đến xoay vòng.

“Bây giờ mày đang kinh doanh gì vậy?”

Sau khi nguôi giận, Vương Tử Bác cũng bắt đầu hỏi chuyện chính: “Tại sao lại là giao dịch ba triệu tệ, nói thì nói đi, còn có điện tử Quả Xác là gì?”

“Khoan đã, lát nữa hẵng nói.”

Trần Hán Thăng quay trở lại khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, sau khi gõ cửa “cốc cốc cốc”, Đông Nhi dụi mắt chạy đến mở cánh cửa phòng trộm ra.

“Đi ngủ sớm như vậy sao?”

Trần Hán Thăng cười giới thiệu: “Đây là bạn bè nối khố từ nhỏ đến lớn của tôi, đây là Đông Nhi, người sẽ giúp chăm sóc bà nội của Thẩm Ấu Sở và em gái cậu ấy.”

“Bác ca.”

Đông Nhi chủ động chào hỏi.

Vương Tử Bác nhìn Đông Nhi, trên người cô ấy mặc một chiếc áo bông lớn quê mùa, mái tóc rối bù xõa trên vai, trong ánh mắt chứa đựng sự dè dặt cẩn thận, dáng vẻ thuần khiết, làn da trắng nõn, khí chất hơi giống Thẩm Ấu Sở nhưng ngũ quan và vóc dáng kém xa.

“Chào cô.”

Vương Tử Bác gật đầu đáp lại.

“Đông Nhi, mượn vài phút đi ngủ của cô.”

Trần Hán Thăng nói: “Phiền cô đi đến phòng bếp làm vài ba đồ nhắm rượu, chúng tôi muốn uống chút rượu.”

“Vâng, được ạ.”

Đông Nhi gật đầu, vén tay áo đi đến phòng bếp bật lửa.

“Tiểu Trần, hay là thôi đi.”

Mặc dù Vương Tử Bác cũng rất muốn uống rượu, nhưng cậu ấy cảm thấy rất phiền cho người khác: “Chúng ta hút thuốc trò chuyện là được rồi.”

“Không sao, tao sẽ coi như cô ấy đang tăng ca.”

Trần Hán Thăng hờ hững nói: “Lúc trả tiền lương đưa nhiều thêm một chút là được rồi.”

Đông Nhi nhanh tay nhanh chân, chẳng bao lâu sau, ba món ăn nóng hôi hổi đã lên bàn, Trần Hán Thăng cầm ra mấy chai bia từ trong tủ lạnh, lại hỏi Đông Nhi: “Cô có muốn uống một chút không?”

Đông Nhi mỉm cười xua xua tay, ngồi trên ghế sô pha xem tivi.

“Nếu không uống rượu, thời tiết lạnh thế này đừng ngồi chờ trên ghế sô pha.”

Trần Hán Thăng nhìn thấu suy nghĩ của Đông Nhi: “Đi lên giường nghỉ ngơi trước đi, Vương Tử Bác nói cậu ấy sẽ thu dọn đồ ăn thừa.”

Vương Tử Bác trợn mắt trắng, nhưng cậu ấy cũng khuyên nhủ một câu: “Đi ngủ đi, lát nữa tôi sẽ thu dọn.”

Trần Hán Thăng dùng giọng điệu ra lệnh tiếp tục khuyên nhủ vài câu, lúc này Đông Nhi mới vào phòng ngủ nghỉ ngơi, Trần Hán Thăng giơ cốc lên chạm vào Vương Tử Bác một cái: “Tử Bác, bây giờ mày trưởng thành hơn một chút rồi.”

“Không có đâu, tao không có cảm giác gì cả.”

Vương Tử Bác rót một cốc bia lạnh băng xuống rượu, hơi lạnh đảo quanh trong cổ họng, không nhịn được rùng mình một cách thoải mái.

“Nếu là năm nhất, mày nhìn thấy Đông Nhi.”

Trần Hán Thăng cười: “Có lẽ mày chỉ sợ hãi nhút nhát gật đầu một cái, sao có thể thoải mái khuyên nhủ cô ấy đi nghỉ ngơi sớm một chút giống như bây giờ?”

Vương Tử Bác suy nghĩ một chút: “Hình như là vậy.”

“Thực ra mọi người đều đang trưởng thành, bao gồm cả Thẩm Ấu Sở và Tiểu Ngư Nhi, mày có thể tưởng tượng ra cảnh Thẩm Ấu Sở- Một sinh viên năm nhất sẽ trở thành bà chủ của quán trà sữa sao? Tiểu Ngư Nhi sẽ trở thành giám đốc công ty luật sao, tao có thể trở thành anh chàng đẹp trai ăn cơm mềm sao?”

Trần Hán Thăng cũng uống một hớp.

“Khoan đã.”

Vương Tử Bác phát hiện có gì đó không đúng: “Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đúng là không thể tưởng tượng được, nhưng dựa vào cái gì mà mày có thể trở thành một anh chàng đẹp trai ăn cơm mềm?”

“Tao nói cho mày nghe nè.”

Trần Hán Thăng cởi áo lông ra, chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim, đồng thời kéo cửa kính trong phòng khách ra, gió lạnh đang gào thét bên ngoài lập tức ùa đến, còn kèm theo những bông tuyết.

Trên bàn có rượu và đồ ăn, trong TV đang phát chương trình, bên cạnh là bạn nối khố từ nhỏ với mình, cảm giác tuỳ tiện của tuổi trẻ này thực sự rất sảng khoái.

Sau đó Trần Hán Thăng vừa uống rượu vừa nhỏ giọng nói thực ra Hoả Tiễn 101 không hề bị phá sản mà là do hắn bán đi, sau đó sáng lập ra điện tử Quả Xác, hơn nữa còn có ý định đào rỗng Tân Thế Kỷ, chuẩn bị sản xuất điện thoại di động.

“Mẹ nó!”

Nghe vậy, Vương Tử Bác lập tức sửng sốt: “Tiểu Trần, mày đang lừa gạt mọi người đấy, lúc trước chuyện mày phá sản đang gây ra biết bao phong ba, chú Trần và dì Lương cũng không biết sao?”

“Không phải là lừa mọi người.”

Trần Hán Thăng lắc đầu: “Những ông chủ trong ngành công nghiệp chuyển phát nhanh đều biết rõ, chỉ là bọn họ lười nói ra mà thôi, nhưng cha mẹ tao thực sự không biết, Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư cũng không hiểu, cho nên đám người Cao Văn mới nghĩ tao chỉ là một kẻ sống tạm bợ ăn cơm mềm.”

“Nhưng mày sở hữu mấy chục triệu tệ đấy, Tiểu Trần.”

Vương Tử Bác ấp úng nói: “Đây là số tiền mà bao nhiêu người cả đời cũng không thể kiếm được đâu.”

“Vẫn chưa đủ.”

Trần Hán Thăng thở dài một hơi: “Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở không thể nào vĩnh viễn không gặp nhau được, về chuyện này trong lòng tao mày đều rất rõ ràng, một khi gặp mặt đương nhiên sẽ vô cùng bi thảm.”

“Cho nên tao muốn đạt đến một vị trí.”

Trần Hán Thăng giơ tay lên: “Ở trên vị trí này, tao mới có thể xoá toàn bộ áp lực dư luận bên ngoài, tao càng tin rằng mình có thể chống lại Tu La tràng này.”

“Haiz…”

Vương Tử Bác im lặng một chút, uống “ừng ực ừng ực” hết một cốc bia, đột nhiên hỏi: “Tiểu Trần, mày nói xem có phải những người đàn ông thành công đều không thể chống cự được sự quyến rũ của sắc đẹp không?”

Trần Hán Thăng có thể hiểu được tại sao Vương Tử Bác lại hỏi như vậy, đơn giản chỉ là bản thân hắn được voi đòi tiên, bởi vì Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đều xinh đẹp như vậy, hắn còn có lòng tham muốn “có được tất cả”.

Nhưng một khi nói đến vấn đề này, nó lại giống như câu thành ngữ đô- mi- nô “làm mưa làm gió”, cũng không nhiều ý nghĩa lắm.

Cho nên hắn trả lời theo một góc độ khác: “Đó là vì sắc đẹp chưa bao giờ thất bại trong việc quyến rũ đàn ông.”

“Gì?”

Quả nhiên Vương Tử Bác chớp chớp mắt sửng sốt.

“Ha ha.”

Trần Hán Thăng mỉm cười: “Cũng giống như, tại sao những phụ nữ xinh đẹp đều thích lừa gạt người khác, chẳng phải là vì nếu người phụ nữ không xinh đẹp lừa gạt người khác sẽ không ai muốn tin sao?”

Vương Tử Bác: “…”

Sáng sớm ngày hôm sau, gió tuyết cuối cùng cũng dừng lại, nhưng điện tử Tân Thế Kỷ đã xảy ra một tin tức lớn nghe rợn cả người, phó giám đốc đức cao vọng trọng Lý Tiểu Giai đã từ chức.

Chuyện này đối với Tân Thế Kỷ mà nói thực sự là sét đánh vang trời, không chỉ bởi vì địa vị của Lý Tiểu Giai cao, sức ảnh hưởng lớn, mà Tân Thế Kỷ đang chuẩn bị tiến hành hạng mục mp4, cần có sự hỗ trợ kỹ thuật từ bộ phận của Lý Tiểu Giai.

Ngoài ra, Lý Tiểu Giai còn đi ăn máng khác đến điện tử Quả Xác ở bên cạnh.

Mâu thuẫn giữa điện tử Quả Xác bắt nguồn từ Từ Kiến Đức và sự kiện bắt chước bản vẽ, bây giờ lại có thêm Lý Tiểu Giai.

Sau khi nghe thấy tin tức này, Hồng Sĩ Dũng còn tưởng rằng hôm nay là ngày cá tháng tư mùng 1 tháng 4 đấy.

Ngay cả anh ta cũng có phản ứng như vậy, càng không cần kể đến những người khác trong xưởng bất an và bàn tán như thế nào?

Vào giữa trưa, Hoàng Tiêu- Người đã nhận được một buổi tối hưởng thụ ở spa thuỷ trị liệu gọi điện thoại đến, đồng ý với yêu cầu của Trần Hán Thăng.

Xem ra ông ta cũng đã nghe nói đến sự biến động nhân sự của Tân Thế Kỷ, quả nhiên người làm ăn vẫn là người làm ăn, toàn là những kẻ không đứng đắn mà thôi.

Trần Hán Thăng lại muốn một thứ từ chỗ Trịnh Quan Đề, tất cả phương thức liên hệ của công nhân nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ.

“Tôi dự định sẽ gọi điện thoại đi đào người vào dịp Tết.”

Hai người gặp nhau ở dưới lầu căn chung cư bên bờ sông của Trịnh Quan Đề, Trần Hán Thăng nhận lấy một xấp tài liệu, lật xem qua đều là phương thức liên lạc của công nhân: “Nếu nâng cao đãi ngộ, ít nhất cũng có thể lôi kéo được một số công nhân lành nghề, phía bên màn hình LCD Lam Quang cũng đã đồng ý với yêu cầu của tôi, chuyện Hồng Sĩ Dũng rời đi chỉ còn là thời gian đếm ngược.”

“Cậu đúng là một kẻ mưu mô.”

Trịnh Quan Đề đút hai tay vào túi áo lông, mỉm cười đánh giá một câu.

“Trong chuyện này sao một kẻ mưu mô là đủ?”

Trần Hán Thăng ngước mắt lên nhìn hai con chó nhỏ đang chơi đùa lăn lộn trên tuyết cách đó không xa, đúng là một cảnh tượng hài hoà vui vẻ.

“Tôi hy vọng sau này chúng ta cũng sẽ như vậy.”

Trần Hán Thăng chỉ vào những con vật nhỏ đáng yêu: “Mặc dù thỉnh thoảng có tranh giành nhưng vẫn luôn là người bạn tốt của nhau.”

Nói xong, Trần Hán Thăng ngồi lên xe chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa kịp nhấn gia thì Trịnh Quan Đề đứng ở bên ngoài đã gọi điện thoại đến.

“Trong đầu anh, ngoại trừ chuyện đó ra thì không còn chuyện nào khác sao?”

“Cô có ý gì?”

Trần Hán Thăng nhất thời không hiểu.

“Cậu xem tôi là cái gì?”

Trịnh Quan Đề trực tiếp cúp máy.

“Chuyện gì vậy.”

Trần Hán Thăng thầm nghĩ rõ ràng là động vật nhỏ hài hoà thân thiện mà, tại sao cô bạn tốt Trịnh lại tức giận chứ?

Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng ra, mẹ kiếp, chẳng phải vừa mới đùa giỡn nhau sao, sao chỉ trong chớp mắt đã biến thành cưỡi lên nhau rồi?

Bình Luận (0)
Comment