Việc Lý Tiểu Giai từ chức vào trước Tết Nguyên Đán đã gây ra một sự chấn động lớn đối với ban lãnh đạo cấp cao của Tân Thế Kỷ, tâm lý cũng có một chút thay đổi.
Lúc trước bọn họ nhìn Quả Xác có chút giống với nữ thần đối xử với lốp xe dự phòng của mình, cao cao tại thượng nhìn xuống.
Thực ra đó cũng là chuyện bình thường, dù sao Tân Thế Kỷ cũng là một nhà máy lớn hơn ngàn người, Quả Xác vừa mới khởi bước, cho dù Tào Kiến Đức đến Quả Xác đi nữa thì cùng lắm cũng chỉ mang tính chất tiếp quản.
Nhưng bây giờ Lý Tiểu Giai lại chạy qua đó, ban lãnh đạo mới chú ý đến “cậu em nhỏ” bên cạnh này hơn, vả lại sau khi nghe ngóng tình hình mới biết được Tào Kiến Đức làm việc ở đó rất tốt.
Đường đường là một phó giám đốc Tào, đã thế tiền lương và đãi ngộ ở đó đều rất cao.
Cho nên tất cả mọi người đều biết rằng bọn họ vẫn còn có một đường lui, điện tử Quả Xác vừa mới thành lập, chắc chắn đang cần gấp rất nhiều nhân tài giỏi về quản lý và các loại kỹ thuật.
Hồng Sĩ Dũng dù lo lắng như thế nào đi chăng nữa cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nguyền rủa tên chó má Lý Tiểu Giai kia, vào thời khắc mấu chốt lại thọc sau lưng một dao.
Nhưng đối với các công nhân trong dây chuyền sản xuất bình thường, chuyện này thực ra không ảnh hưởng gì cả, đừng nói chỉ một phó quản đốc từ chức, mà trước đó cho dù ông chủ thay đổi, bọn họ vẫn ăn ngủ và làm việc bình thường.
Cho nên về phương diện các công nhân lành nghề bình thường, Trần Hán Thăng đã sử dụng tiền lương cao để thu hút bọn họ.
Nhiệm vụ này giao cho Nhiếp Tiểu Vũ và Ôn Linh phụ trách, các cô ấy phải liên hệ qua một lượt các nhân viên dây chuyền sản xuất của Tân Thế Kỷ trong dịp tết Nguyên Đán.
Có thể lôi kéo bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, cho dù chỉ có 20 người bằng lòng đến đây, dưới sự lôi kéo một truyền mười, mười truyền trăm, bọn họ sẽ càng thu hút nhiều công nhân lành nghề đến hơn nữa.
Những người nằm trong ban quản lý đó phải suy xét đến rất nhiều chuyện, bao gồm cả thăng tiến của các cá nhân, văn hoá doanh nghiệp, môi trường thoải mái, v.v… Nhu cầu của những lao động lành nghề cũng đơn giản chỉ là tiền nhiều, ăn no và không bị bắt nạt.
…
Ngày 15 tháng 1 năm 2005, hôm nay vừa khéo là cuối tuần, khi sinh viên của các trường đại học ở Kiến Nghiệp đang vùi đầu vào trong việc ôn tập thi cuối kỳ thì Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở lại lên máy bay bay đến Xuyên Du.
Vé máy bay đã đặt trước đó gần hai mươi ngày, lần này bọn họ sẽ lên núi để đón bà nội và A Ninh ra ngoài, sau này A Ninh sẽ học tiểu học ở Kiến Nghiệp.
Bọn họ đến sân bay Song Lưu ở Dung Thành vào khoảng 12h trưa, nhưng trước khi đổi xe, Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi nói với Thẩm Ấu Sở: “Tớ hơi khát, tớ đi mua chút đồ uống để uống trên đường đi.”
“Có nước nè.”
Thẩm Ấu Sở lấy từ trong túi xách ra một bình giữ nhiệt, sau khi mở nắp ra, nước sôi vẫn còn có độ ấm, nóng hầm hập bốc hơi trắng xoá.
“Khụ khụ!”
Trần Hán Thăng ho khan một tiếng, chơi trò vô lại nói: “Tớ chỉ muốn uống nước có ga lạnh thôi, chẳng lẽ không được sao?”
Hắn vừa nói vừa nhéo khuôn mặt bóng loáng của Thẩm Ấu Sở, nhẹ nhàng bóp một cái, đôi môi hồng hào của Thẩm Ấu Sở lập tức biến thành hình chữ o đáng yêu, còn phát ra một tiếng “ba”.
Thẩm Ấu Sở đỏ mặt cúi đầu, xung quanh tương đối nhiều người, còn có cảnh sát tuần ra đi đi lại lại.
Thực ra Trần Hán Thăng cũng không muốn uống nước, chỉ là nghĩ đến chuyện sau khi lên núi, nhà của Thẩm Ấu Sở không có sóng nên nhất định phải báo trước cho Tiêu Dung Ngư một lý do gì đó.
“A lô, Tiểu Ngư Nhi.”
Trần Hán Thăng đi vào một cửa hàng tiện lợi, đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy Thẩm Ấu Sở ở bên ngoài thông qua cửa kính.
“Trưa nay cậu gọi điện cho tớ có chuyện gì vậy?”
Tiêu Dung Ngư đang ở trong thư viện, đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Hán Thăng, cô cảm thấy hơi bất ngờ: “Tiểu Trần, chẳng phải cậu nói hôm nay có việc sao, cậu đã ăn cơm chưa?”
“Rồi.”
Trần Hán Thăng thuận miệng đáp một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Ấu Sở, trong đầu đang suy nghĩ xem “điện thoại hết pin, không có sóng, pin hỏng rồi, v.v…” còn có nguyên nhân nào thích hợp hơn để tối nay không cần gọi điện thoại không?
“Trưa nay ăn gì, ăn ngon không?”
Tiểu Ngư Nhi tiếp tục hỏi, các cô gái hỏi thăm mấy vấn đề này cũng không phải là dài dòng, chỉ là muốn nói thêm vài câu với người yêu thôi.
Nếu là ngày thường, có lẽ Trần Hán Thăng cũng có kiên nhẫn trả lời, nhưng bây giờ thời điểm không thích hợp nên hắn chỉ qua loa trả lời: “Ừ.”
“Chuyện là, tớ…”
Trần Hán Thăng vừa mới nghĩ ra lý do để nói, không ngờ Tiêu Dung Ngư lại phát cáu trước.
“Tiểu Trần, cậu đúng là qua loa có lệ mà.”
Tiểu Dung Ngư bĩu môi nói: “Cậu phải trả lời “trưa nay mình đã ăn gì, hương vị như thế nào, hoặc là nói món này không tồi, lần sau hy vọng có thể cùng ăn”, không thể chỉ dùng một từ ừ để đối phó được.”
“Mẹ nó…”
Trần Hán Thăng hơi bất đắc dĩ, bản thân hắn làm gì có thời gian để nói những lời vô nghĩa đó, hắn nhanh chóng nhìn thoáng qua Thẩm Ấu Sở.
Cũng may cô ấy khờ khạo giống như một đứa trẻ, xách hành lý trong tay, thành thật đứng đó.
Ngay khi Trần Hán Thăng không nhịn được nữa đang muốn phát hoả thì trong đầu đột nhiên nảy ra một lý do càng tốt hơn nữa.
Thực ra lúc nói dối, những lý do đã nghĩ sẵn trước đó đều không phải là hoàn hảo nhất, đôi khi căn cứ vào tình hình thực tế, hiệu quả vô tình tạo ra mới là hoàn hảo không kẽ hở.
Người xưa có câu: Nói dối bẩm sinh, tình cờ có được.
Trần Hán Thăng tạm dừng một chút, giống như đang điều chỉnh cảm xúc, một lúc lâu sau hắn mới nói: “Tớ biết rồi, vậy cậu hỏi lại một lần nữa đi.”
“Được.”
Tiểu Ngư Nhi vô cùng vui vẻ: “Tiểu Trần, trưa nay cậu đã ăn cơm chưa, ăn ngon không?”
“Không ngon, từ giờ trở đi tớ sẽ tuyệt thực, sau này đừng bao giờ hỏi những chuyện nhàm chán này nữa.”
Trần Hán Thăng nhanh chóng nói: “Đừng hỏi, hỏi nữa tớ sẽ tuyệt thực đấy.”
“Cái gì?”
Tiểu Dung Ngư sửng sốt một chút, cô còn tưởng rằng đó là những lời ngọt ngào âu yếm đấy.
“Hừ! Tớ chỉ muốn nói với cậu nhiều thêm mấy câu thôi, nếu cậu không thích nghe thì lần sau tớ sẽ không bao giờ nói nữa.”
Quả nhiên, Tiêu Dung Ngư bị Trần Hán Thăng chơi xỏ lá đến nổi giận.
“Không nói thì thôi đi, tốt nhất hôm nay cũng đừng nói.”
Trần Hán Thăng cũng rất tức giận: “Tối nay cũng đừng liên lạc với tớ nữa, con mẹ nó người nào chủ động liên lạc thì người đó là con chó nhỏ.”
Tiểu Ngư Nhi thấy Trần Hán Thăng không những không an ủi, ngược lại còn nói ra những lời tuyệt tình như “Tối nay cũng đừng liên lạc”, cô lập tức giận dỗi nói: “Vậy thì ngày mai cũng đừng liên lạc nữa, tạm biệt!”
Mặc dù hai người đang cãi nhau nhưng vẫn kiểm soát trong phạm vi “Hôm nay và ngày mai”.
Thực ra Trần Hán Thăng cũng đã từng may mắn được nghe thấy những lời như “cả đời này đừng bao giờ liên lạc nữa, đó là ở trong Tu La tràng trước đó.
Tiểu Ngư Nhi cúp điện thoại, nghĩ lại thôi cô đã cảm thấy vô cùng ấm ức, hốc mắt đỏ bừng cầm lấy điện thoại di động, bấm vào số điện thoại di động của Trần Hán Thăng, nhưng vẫn không gọi.
“Có chuyện gì vậy, bảo bối?” Biên Thi Thi thấy cảm xúc của cô bạn tốt có gì đó không đúng, nhanh chóng ôm lấy bả vai của Tiểu Ngư Nhi quan tâm hỏi.
“Tớ cãi nhau với Tiểu Trần.”
Tiểu Ngư Nhi kể lại chuyện lúc nãy một lần nữa: “Cậu ấy nói hôm nay sẽ không liên lạc với tớ, tớ cũng quyết định ngày mai sẽ không liên lạc với cậu ấy… Thi Thi, cậu sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là tâm lý đóng băng rồi mà thôi.”
Biên Thi Thi mặc không cảm xúc nghiêng người đi: “Sau này nếu các cậu lại cãi nhau, về phía tớ sẽ đề nghị trực tiếp chia tay, một hai ngày không liên lạc với nhau cũng gọi là có chuyện?”
“Một bà lão suốt hai mươi năm qua chưa liên lạc với người đàn ông nào như tớ không thể chịu nổi nhất chính là các cặp đôi ngay cả khi gặp nhau cũng rắc cẩu lương này.”
…
“Phù…” Trần Hán Thăng đang ở Xuyên Du nghe thấy tiếng tút tút tút trong điện thoại di động cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lần này lại tiếp tục vượt qua một cửa ải nguy hiểm, đêm nay đón bà nội và A Ninh, ngày mai trở về Kiến Nghiệp sẽ chủ động gọi điện thoại xin lỗi, còn về lời thề “Người nào chủ động liên lạc thì người đó là con chó nhỏ”, chuyện này có quan trọng gì sao?
“Ông chủ, hai lon coca.”
Trần Hán Thăng vẫn không quên lý do mình đi vào cửa hàng tiện lợi, sau khi mua hai lon coca, hắn vừa đi đến bên cạnh Thẩm Ấu Sở vừa lẩm bẩm: “Mấy cửa hàng tiện lợi rác rưởi ở sân bay này, thế mà lại không có tiền lẻ, chỉ mỗi việc đổi tiền lẻ mà cũng phải đợi nửa ngày, lần sau ông đây không bao giờ đến nữa.”
“Không, không sao cả.”
Thẩm Ấu Sơ đơn thuần chỉ cho rằng Trần Hán Thăng đang cáu kỉnh, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng hắn an ủi.
“Đi thôi.”
Trần Hán Thăng nắm bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Ấu Sở: “Nhanh đón bà nội và A Ninh đến Kiến Nghiệp thôi, tớ thực sự rất nhớ bọn họ.”
Những lời này là sự thật, nếu không mỗi năm đều phải nói dối một hai lần như vậy.
Đầu tiên, quá dày vò người khác. Tiếp theo, lý do sắp dùng hết rồi.