Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 552 - Chương 552: Triết Lý Cuộc Sống Của Một Kẻ Lưu Manh.

Chương 552: Triết lý cuộc sống của một kẻ lưu manh. Chương 552: Triết lý cuộc sống của một kẻ lưu manh.

Trước đó Thẩm Ấu Sở đã viết thư nói với bà nội và A Ninh ngày mình bay về, cho nên hơn tám giờ tối, khi Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở vừa mới xuất hiện trên con đường nhỏ trên núi thì đột nhiên có một bóng người nhỏ nhỏ hoan hô chạy đến.

“Chị, anh.”

Đương nhiên là Tiểu A Ninh rồi, cô bé vừa gọi vừa chạy, dẫm lên trên mặt tuyết phát ra tiếng “sột soạt” phía sau lập tức để lại những dấu chân nhỏ đáng yêu.

“Chậm một chút, cẩn thận ngã.”

Trận tuyết lớn này có lẽ vừa mới ngừng chưa được bao lâu, Thẩm Ấu Sở lo lắng A Ninh sẽ bị trơn trượt, bước đến đón lấy em gái một cách vững vàng.

“A Ninh đã lớn rồi.”

Thẩm Ấu Sở bế A Ninh lên, phát hiện mặc dù em gái hơi gầy nhưng đã cao hơn một chút.

Trong lòng cô vô cùng vui vẻ, mặc dù không giỏi diễn đạt nhưng vẫn muốn chia sẻ cho Trần Hán Thăng nghe.

“Vậy sao, để tớ ôm một chút xem thử nào.”

Trần Hán Thăng ôm lấy A Ninh từ trong lồng ngực Thẩm Ấu Sở, hắn lo lắng cô đã bôn ba suốt một ngày dài, ôm A Ninh sẽ mệt mỏi.

“Anh!”

A Ninh lại gọi thêm một tiếng, giọng nói của đứa nhỏ thanh thuý trong trẻo, vang truyền đi rất xa rất xa ở nơi rừng núi hoang vắng, dân cư thưa thớt, không có đèn đường và chỉ có ánh trăng này.

“Ừm!”

Lúc Trần Hán Thăng ôm lấy A Ninh, hai tay đột nhiên buông lỏng, cơ thể của A Ninh ngay lập tức rơi xuống dưới.

“A!”

A Ninh phát ra một tiếng hoảng hốt, nhưng vừa mới trượt xuống một chút, Trần Hán Thăng lập tức bế cô bé lên, lúc này Tiểu A Ninh mới biết đó là trò đùa của anh trai.

Cô bé không nhịn được bật cười khanh khách, cánh tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy cổ Trần Hán Thăng, sợ anh trai lại ném mình xuống.

Bà nội đứng ở cuối con đường, lặng lẽ chờ Thẩm Ấu Sở, giống như hơn hai năm trước vậy.

Thời gian ở trong núi dường như trôi qua thực sự rất chậm.

“Bà nội.”

Thẩm Ấu Sở nắm chặt lấy cánh tay bà.

Ánh mắt vẩn đục của bà nội nhìn Thẩm Ấu Sở, dường như mấy người già đều có một chút kinh nghiệm trong việc đoán được con cái hạnh phúc hay không, bây giờ Thẩm Ấu Sở chắc chắn đang rất hạnh phúc, trong ánh mắt bà cũng loé lên sự vui mừng, bàn tay đang nắm lấy bàn tay Thẩm Ấu Sở càng siết chặt hơn nữa.

Sau khi trở lại căn nhà quen thuộc, Trần Hán Thăng mượn ánh trăng lành lạnh xem xét một vòng, phát hiện rõ ràng nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Nông cụ đều được dọn dẹp ở trong các góc, củi khô chỉ còn lại mấy cây, xung quanh trống trơn, không hề có cảm giác lộn xộn như trong cuộc sống bình thường.

Xét từ những điểm này, có lẽ bà nội và A Ninh đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi, nói không chừng còn có mấy túi hành lý đặt trong nhà chính cũng nên.

Mấy người ngồi quây quần bên bếp bùn trong căn bếp nhỏ, ánh lửa lay động giống như ma pháp, phản chiếu bóng người lên trên vách tường.

Thẩm Ấu Sở chuẩn bị mì sợi cho Trần Hán Thăng ăn, đang chế biến nguyên liệu ở trên thớt, bà nội ngồi ở trên ghế, híp mắt giống như đang ngủ.

A Ninh đang cho thêm củi vào lửa, thỉnh thoảng lại hỏi Thẩm Ấu Sở một vài vấn đề cổ quái, lúc nghỉ hè, cô bé đã từng ở Kiến Nghiệp hai tháng nên vẫn còn nhớ rõ những con đường lớn náo nhiệt đó.

Trần Hán Thăng ngồi một lúc, luôn cảm thấy hình như thiếu thiếu gì đó, sau đó mới phản ứng lại: “Chó mèo đâu rồi.”

“Ở trong nhà bác cả.”

A Ninh ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập loè ánh lửa mờ nhạt: “Bà nội nói, sau khi chúng ta rời đi, đưa chó sang nhà bác cả nuôi.”

“Ồ.”

Trần Hán Thăng tiếc nuối gật gật đầu, hắn đang định bắt nạt con chó cỏ kia một chút.

“Anh muốn gặp nó sao? Em có thể gọi nó trở về.”

Tiểu A Ninh nhét một thanh củi vào trong bệ bếp, lập tức chạy ra sân, hét lên về một phía nào đó: “Đản Đản, Đản Đản…”

Làng quê trong núi vô cùng yên tĩnh, giọng nói của Tiểu A Ninh gần như có thể bao trùm toàn bộ ngôi làng này.

Lúc đầu Trần Hán Thăng còn không dám tin, mãi cho đến khi có tiếng chạy từ xa đến gần, con chó cỏ nhỏ quen thuộc nhanh chóng xuất hiện ngay trước mắt.

Nó cũng nhận ra Trần Hán Thăng, quanh quẩn xung quanh chân Trần Hán Thăng giống như đang rất vui vẻ.

“Anh, anh xem.”

Tiểu A Ninh ngồi xổm xuống, bàn tay nhỏ nhắn vỗ lên trán con chó, mỉm cười vô cùng vui vẻ.

Trần Hán Thăng cũng đang cười, có lẽ đây chính là “Truyền tin chủ yếu bằng hét, trị an chủ yếu bằng chó” trong truyền thuyết.

Nhưng khi con chó được gọi trở về, người cũng được gọi đến.

Lúc Trần Hán Thăng đang chà đạp con chó cỏ nhỏ thì bác cả và con gái con rể cũng đẩy cửa đi vào.

Vào thời điểm này năm ngoái, con gái của bác cả vừa mới kết hôn, Trần Hán Thăng còn bị chuốc say vì uống đỡ cho chú rể trong hôn lễ, Vương Tử Bác cũng bất bình oán giận cô dâu thật xinh đẹp, chú rể không xứng đôi.

“Anh đại học.”

Chú rể lại gọi cách xưng hô vừa không đứng đắn nhưng có thân phận đặc biệt này.

Cô dâu khá ngại ngùng, xấu hổ chào hỏi với Trần Hán Thăng, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Ấu Sở đang bận rộn, cô ấy vô cùng tự nhiên xắn tay áo lên giúp đỡ.

Con gái ở đây hình như đều giữ lại một số đặc điểm của người phụ nữ truyền thống.

Trần Hán Thăng lấy ra một gói thuốc Trung Hoa đưa một điếu cho bác cả và chú rể, bác cả nhìn thấy nó là điếu thuốc được làm rất đẹp nên không nỡ sử dụng, kẹp kẽ tai giữa gìn, lấy lá cây thuốc lá và giấy trắng ra cuốn lại để hút.

Bác cả đến đây để nói chuyện với bà nội, có lẽ mọi người trong thôn đều đã biết bà nội và A Ninh sắp đến thành phố lớn sinh sống nên bà con muốn gặp mặt thêm vài lần, sau này cơ hội gặp nhau có lẽ sẽ giảm bớt.

Tâm tư của chú rể cũng không khó đoán, anh ta không ngừng hỏi xem thế giới bên ngoài như thế nào, đặc biệt là khi Trần Hán Thăng nói ở đó thường xuyên bị kẹt xe đến mấy km, biểu cảm trên mặt cậu em rể này càng thêm khiếp sợ.

Lúc trước anh ta chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy một vài chiếc ô tô nhỏ khi xuống núi mua thuốc, chiếc xe bốn bánh chạy trên mặt đất, “phần phật” lướt ngang quan bên người, thực sự là một thứ đồ hiếm thấy.

Nhưng ở một thành phố lớn, thứ đó còn có thể bị tắc nghẽn mấy km?

“Anh đại học…”

Chú rể chưa đầy hai mươi tuổi đang định nói chuyện thì con chó nhỏ vẫn luôn ngoan ngoãn đột nhiên đứng dậy, nhe răng trợn mắt sủa gâu gâu gâu, bên ngoài vẫn còn nghe thấy tiếng bước chân đạp lên mặt tuyết.

“Có người sao?”

Bác cả ngồi gần cửa nhất nên lập tức đi ra khỏi phòng bếp xem xét.

Trần Hán Thăng thầm nghĩ một nơi nghèo như thế này, ngoài những người quen biết ra thì cũng chỉ có núi, không thể nào có trộm đúng không?

Hắn thích xem náo nhiệt, vì thế cũng đi theo ra ngoài.

Bóng dáng của một người phụ nữ đang đứng bên ngoài cánh cổng gỗ, vóc dáng cao lớn nhưng thoạt nhìn vô cùng gầy yếu, tựa như chỉ cần một cơn gió lớn cũng có thể thổi bay.

Cô ấy bị bác trai gọi lại, hai tay vẫn không ngừng múa máy, giống như đang giải thích điều gì đó.

Chờ đến khi càng ngày càng có nhiều người đi ra, giọng nói của người phụ nữ kia càng ngày càng nhỏ chỉ cúi đầu lo lắng xoắn xuýt ngón tay.

“Mẹ của A Ninh.”

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng giải thích với Trần Hán Thăng.

“Ồ.”

Trần Hán Thăng bừng tỉnh hiểu ra.

Cha của A Ninh đi ra ngoài làm việc từ những năm 90, từ trước đến nay không những không trở về mà vẫn luôn bặt vô âm tín.

Tạm thời nghĩ đến điều tích cực, có lẽ anh ta kiếm được nhiều tiền nên quên mất người thân, nhưng khả năng này gần như bằng 0, thực tế càng có khả năng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn hơn.

Thời đại kia, đừng nên nhắc đến nữa.

Người mẹ thủ tiết mấy năm trời cuối cùng cũng tái hôn, đương nhiên cũng cách đó không xa.

Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn Tiểu A Ninh một cái, phát hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đong đầy nước mắt, nhưng không dám phát ra âm thanh, không ngừng hít hít mũi.

Trong lòng A Ninh vẫn không muốn rời núi, chính là không nỡ rời xa người mẹ đã tái hôn này.

Thẩm Ấu Sở đau lòng thay cho em gái, ôm chặt A Ninh vào lồng ngực dỗ dành, cô dâu Thẩm Như Ý cũng giúp cô bé lau nước mắt.

Trần Hán Thăng khá tò mò, đến gần vài bước hỏi bác cả: “Cô ấy đến đây để làm gì?”

“Lúc nãy con bé hét lớn, có lẽ cô ấy cho rằng A Ninh sẽ rời khỏi núi ngay bây giờ cho nên muốn lặng lẽ đưa tiễn.” Bác cả giải thích nói.

“Vậy thì cứ vào thăm thôi.” Trần Hán Thăng cười nói: “Né tránh làm gì, sau này muốn gặp nhau cũng hơi khó, đêm nay trò chuyện với A Ninh một đêm là được.”

“Khoan đã.”

Bác cả vẫn luôn thật thà chất phác lại ngăn cản: “Nếu đã tái hôn thì cô ấy và A Ninh không còn liên quan gì nữa cả.”

“Cái gì?”

Trần Hán Thăng ngẩn người, quay đầu lại nhìn bà nội.

Bà cụ chỉ chống gậy đứng trước cửa phòng bếp, không hề nói một câu, nhưng thái độ đã quá rõ ràng.

“Đúng là một bà cụ truyền thống và hơi hà khắc.”

Trần Hán Thăng thở dài một hơi, ngay lập tức hiểu rõ rất nhiều chuyện.

Tại sao mỗi khi ăn cơm, Thẩm Ấu Sở luôn đợi Trần Hán Thăng ăn no nên mới dám động đũa.

Tại sao mỗi lần mua trái cây, Thẩm Ấu Sở nhất định phải chọn loại trái cây Trần Hán Thăng thích nhất, còn cô chỉ tuỳ tiện chọn vài thứ.

Tại sao mỗi lần mua quần áo, Thẩm Ấu Sở đều không tiếc tiền mua cho Trần Hán Thăng hay thậm chí là Lương Mỹ Quyên, nhưng khi mua quần áo cho mình, cô lúc nào cũng xem giá cả trước.

Cả đời Thẩm Ấu Sở chỉ sống vì ba chữ “Trần Hán Thăng”, phần lớn nguyên nhân là do sự dạy dỗ và hướng dẫn của bà nội.

Nhưng lại không thể nói rằng bà ấy không yêu Thẩm Ấu Sở.

Cho dù Thẩm Ấu Sở về nhà muộn như thế nào đi chăng nữa, bà vẫn luôn để một ngọn nến chờ đợi.

Thẩm Ấu Sở sở hữu ngoại hình xinh đẹp, bà luôn nghiêm khắc dặn dò không được ngẩng đầu lên khi đi ra ngoài núi.

Thẩm Ấu Sở gửi tiền về nhà, ngoại trừ A Ninh đi học và chi tiêu ra, bà nội đều tích góp từng chút từng chút, đến lúc đó sẽ giao cho Thẩm Ấu Sở.

Có một số quan niệm, có lẽ bà nội không thể thay đổi được, cho nên sau khi mẹ của A Ninh tái hôn, trong lòng bà, cô ấy đã là một người ngoài thực sự.

“Vậy sao?”

Trần Hán Thăng hơi gật đầu, không hề lịch sự mở điện thoại di động ra chiếu sáng vào mẹ của A Ninh.

Thứ ánh sáng này khá mạnh, cô ấy nhanh chóng đưa tay ra che trước mặt.

Trần Hán Thăng đánh giá một chút, ngoại trừ gầy yếu ra, có lẽ hoàn cảnh gia đình rất nghèo nên áo bông mỏng manh, chắc là không được nhét quá nhiều bông, cằm gần như giấu vào trong vạt áo, điều này chứng tỏ cô ấy có một cảm giác tự ti rất sâu rất sâu.

Đặc biệt là khi đứng trước mặt mẹ chồng cũ.

“Chúng tôi sắp đi ngủ rồi, chị còn đến đây làm gì?”

Trần Hán Thăng lắc lư ánh đèn điện thoại di động, cau mày nói.

Một người như hắn chắc chắn sẽ không cố gắng thay đổi bất cứ điều gì, giống như kêu gào “Người mẹ luôn có quyền thăm nom con cái, mấy người không nên cướp đoạt”, hoặc là “Bà nội à, bà phải thay đổi quan niệm này, phụ nữ cũng có quyền lợi hợp pháp của mình.”

Đây là cách làm của những thanh niên văn nghệ thời Douban, Trần Hán Thăng sẽ chỉ đứng về phía đám đông.

“Đi đi, đi đi, mau về đi.”

Trần Hán Thăng lớn tiếng xua đuổi, giống như cố ý vô tình nói: “Ngày mai chúng tôi bay chuyến ba giờ chiều, sáng sớm hôm sau phải dậy lúc sáu giờ, đúng bảy giờ xuất phát, nếu không sẽ không kịp.”

“Bây giờ chị đến quấy rầy chúng tôi nghỉ ngơi, ngộ nhỡ không thể xuất phát đúng bảy giờ, ông đây chắc chắn sẽ để chồng chị bồi thường tiền!”

“Khụ, là bảy giờ đấy!”

Bình Luận (0)
Comment