Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 553 - Chương 553: Mỗi Khi Con Nhớ Mẹ, Trên Bầu Trời Sẽ Rơi Một Bông Tuyết.

Chương 553: Mỗi khi con nhớ mẹ, trên bầu trời sẽ rơi một bông tuyết. Chương 553: Mỗi khi con nhớ mẹ, trên bầu trời sẽ rơi một bông tuyết.

Trần Hán Thăng “đuổi” mẹ của A Ninh đi, xoay người lại thì nhìn thấy ánh mắt hơi cổ quái của bác cả.

“Chuyện này không thể trách mình được.”

Trong lòng Trần Hán Thăng thầm nói, bởi vì hắn thực sự không thể chắc chắn liệu người phụ nữ kia có thể nghe được sự ám chỉ trong câu nói của mình không, vì thế nhấn mạnh thêm hai lần.

Bây giờ, ngay cả bác cả cũng hiểu rõ, Trần Hán Thăng đang ám chỉ với mẹ của A Ninh rằng đêm nay chúng tôi chưa đi, bảy giờ sáng mai hãy đến đây đưa tiễn.

Bà nội không nói gì, xoay người nắm bàn tay nhỏ nhắn của A Ninh đi vào phòng bếp.

“He he.”

Trần Hán Thăng cười gượng hai tiếng, nhìn cô dâu chú rể mới, ngạc nhiên hỏi: “Không còn sớm nữa, sao hai người vẫn chưa trở về?”

“Cái gì?”

Đây là lần đầu tiên cậu em rể này nghiêm túc nói chuyện với Trần Hán Thăng, hơn nữa kinh nghiệm xã hội của anh ta vốn dĩ không đủ, hoàn toàn không thể theo kịp được tiết tấu, sự chú ý của Trần Hán Thăng vừa mới còn ở trên người mẹ của A Ninh, sao chỉ trong chớp mắt đã đuổi chúng tôi rồi.

“Nếu không muốn đi thì vào trong ngồi một lát đi.”

Trần Hán Thăng vỗ bả vai chú rể: “Nhóc con này thật câu nệ, đã vào nhà rồi thì còn khách khí làm gì nữa.”

Chú rể ngơ ngác ở bên ngoài phòng bếp một lúc lâu mới thốt ra một chữ “được”.

Chú rể này họ Phùng, tên đầy đủ là Phùng Quý, cô dâu là em gái của Thẩm Ấu Sở, tên đầy đủ là Thẩm Như Ý.

Thực ra hai cái tên này cũng bình thường thôi, “Quý” và “Như Ý” đều là những từ thường xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày, nhưng nghe thấy “Phùng Quý” và “Thẩm Như Ý” lại có chút gì đó không thể hiểu được.

Ý của hai vợ chồng này rất đơn giản, bọn họ muốn đi theo ra khỏi núi, chỉ là cha của Phùng Quý cảm thấy thế giới bên ngoài quá nguy hiểm nên không đồng ý.

Phùng Quý cũng không từ bỏ, sau hơn một năm thuyết phục, cuối cùng cha anh ta cũng đồng ý, nhưng nhất định phải có một chỗ dựa ổn định, kiên định và đáng tin cậy.

Sau khi nghe thấy yêu cầu của Phùng Quý, Trần Hán Thăng cười: “Mặc dù cậu chưa bao giờ đi ra ngoài rèn luyện, nhưng thấy ánh mắt cậu thực sự rất tội. Ổn định, kiên định và đáng tin cậy vẫn luôn là ưu điểm của tôi.”

Hai mắt Phùng Quý sáng ngời, nhưng Trần Hán Thăng lại xoay chuyển một lần nữa: “Nhưng, tôi vẫn không thể dẫn theo cậu được.”

“Nếu ở bên tôi, không gian thăng chức của cậu và Như Ý rất hạn hẹp.”

Trần Hán Thăng đưa ra lý do: “Hỏi Thẩm Ấu Sở xem sao, đúng lúc cô ấy đang muốn mở rộng, yêu cầu kỹ thuật thấp, cơ hội của hai người càng lớn hơn một chút.”

Ân tình này, vẫn nên để bọn họ mắc nợ Thẩm Ấu Sở thì hơn.

Thẩm Ấu Sở khó hiểu ngẩng đầu lên, bây giờ cô vẫn chưa quen với việc đứng trên lập trường của bà chủ quán trà sữa “Ngộ Kiến” để suy xét vấn đề.

“Chẳng phải quán trà sữa sắp khai trương một chi nhánh ở cầu Sư Tử sao?”

Trần Hán Thăng nhắc nhở: “Ở đó rất quan trọng, nhất định phải tìm được một quản lý cửa hàng đáng tin mới được.”

Phùng Quý chớp chớp mắt, ra hiệu cho bà xã đi cầu xin Thẩm Ấu Sở.

“Chị, chị thấy chúng em có được không?”

Lời nói của Thẩm Như Ý cũng hơi khờ khạo, đặc biệt là ở trước mặt “người ngoài” như Trần Hán Thăng, dung mạo của cô ấy và Thẩm Ấu Sở tương tự khoảng năm sáu phần, lúc năn nỉ cũng có chút đáng thương nhu nhược.

Năm sáu phần đã là điều không đơn giản, lúc đó Vương Tử Bác cũng nói, nếu ở trong một trường đại học đầy hoà thượng như trường cậu ta, Thẩm Như Ý chắc chắn là một hoa khôi học đường hàng thật giá thật.

“Vậy thì năm sau hãy đến đó đi.”

Thẩm Ấu Sở không tự tin nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng mỉm cười gật đầu với mình, cô mới chậm rãi thả lỏng tinh thần.

“Cảm ơn anh đại học, cảm ơn chị!”

Phùng Quý vô cùng kích động, cậu ta đang rất nóng lòng muốn đi ra thế giới bên ngoài nhìn xem.

Trần Hán Thăng nhếch miệng người, thế giới rất tốt đẹp, có hoa có cỏ, nhưng đồng thời còn có những trận đòn nguy hiểm không nói lý.

Mục đích đã đạt được, cả nhà bác cả ngồi thêm một lát nữa rồi trở về.

Thực ra bây giờ mới là lúc Thẩm Ấu Sở bận rộn nhất, cô cần phải nấu nước nóng cho bà nội và Trần Hán Thăng ngâm chân, còn phải giúp A Ninh cởi bỏ bím tóc, chờ đến khi dọn dẹp toàn bộ xong rồi, mới đến lượt cô ngâm chân, rửa mặt và nghỉ ngơi.

“Cho nên việc đến Kiến Nghiệp là một quyết định chính xác, ở đó có vòi hoa sen nước nóng 24 giờ, còn có giúp việc ở nhà, A Ninh cũng không phải đi đường núi xa như vậy để đến trường.”

Trần Hán Thăng vừa nói chuyện với Thẩm Ấu Sở vừa quấy nước rửa chân ào ào: “Cậu cũng có thể yên tâm thi lên thạc sĩ và trông chừng tiệm trà sữa.”

Thẩm Ấu Sở ngoan ngoãn lắng nghe, thỉnh thoảng “ừ” một tiếng đáp lại, cô rất thích được ngồi quanh đống lửa trò chuyện với Trần Hán Thăng như thế này, mặc dù hầu hết đều là Trần Hán Thăng đưa ra ý kiến.

Đột nhiên một cái đầu nhỏ thò vào cửa phòng bếp, chính là A Ninh- Người đã lên giường đi ngủ.

“Sao em lại đến đây?”

Thẩm Ấu Sở lo A Ninh bị cảm lạnh nên nhanh chóng ôm cô bé đến bên bệ bếp.

“Anh!”

A Ninh nhìn Trần Hán Thăng, yếu ớt nói: “Sau này anh đừng mắng mẹ em nữa được không?”

“Cái gì?”

Trần Hán Thăng hơi sửng sốt, hoá ra người lớn đều hiểu rõ thái độ của mình đối với mẹ của A Ninh, chỉ có Tiểu A Ninh không hiểu.

“Anh không mắng mẹ em.”

Trần Hán Thăng nắm bàn tay nhỏ nhắn của A Ninh nói: “Anh đang âm thầm nói với mẹ em, để bảy giờ sáng mai cô ấy đến đây tiễn em đi.”

“Cảm ơn anh.”

Mặc dù A Ninh vẫn không hiểu lắm nhưng cô bé tin tưởng anh trai, bởi vì bà nội và chị đều nói anh ấy là “người tốt”.

“A Ninh, em thường xuyên gặp mẹ không?”

Trần Hán Thăng hỏi, cách nhau gần như vậy, có lẽ hai người vẫn lén lút gặp mặt.

A Ninh nhìn thoáng qua Thẩm Ấu Sở, lặng lẽ gật đầu.

“Bây giờ mẹ đối xử với em tốt không?”

“Tốt ạ, mẹ thường xuyên mua nho khô cho em, rất ngọt.”

“Chú mà mẹ gả như thế nào?”

“Chân phải của chú ấy bị hỏng nên không thể đi đường được, nhưng đối xử với mẹ rất tốt.”

Cứ thế, một “bữa tiệc trà” vốn dĩ là của hai người trưởng thành lại có thêm một cô bạn nhỏ đáng yêu, bọn họ trò chuyện đến hơn 11 giờ tối, Thẩm Ấu Sở mới bế theo A Ninh đi nghỉ ngơi.

Khoảng sáu giờ sáng hôm sau, Trần Hán Thăng mở mắt ra, phát hiện có một số bà con thân thích đang đứng trong sân, bọn họ đều đến đây tạm biệt.

Không biết Thẩm Ấu Sở đã thức dậy từ lúc mấy giờ, tóm lại bữa sáng đã xong xuôi, bím tóc sừng dê của A Ninh cũng đã được bện, ba túi hành lý được đặt ngay ngắn trong sân.

Mấy người bà con thân thích nhìn thấy Trần Hán Thăng, một số người đã từng gặp qua ở trong hôn lễ của Thẩm Như Ý, một số mới chỉ nghe nói đến, lần này cuối cùng cũng nhìn thấy người thật.

“Đây là ông Bảy, đây là chú Năm, đây là mợ Ba..”

Bác cả đi đến giới thiệu.

Trần Hán Thăng vừa mới thức dậy, đầu óc vẫn đang ngơ ngác, thực chất chẳng nhớ được ai cả, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến những cái bắt tay thân thiết, kề vai sát cánh gọi anh gọi em của hắn.

“Khí sắc ông Bảy thật tốt, ngài đúng là một ông cụ hưởng phúc sung sướng.”

“Chú Năm nhìn hơi quen, có phải lúc trước chúng ta đã từng uống rượu với nhau rồi không?”

“Đây là mợ Ba hay chị Ba vậy, mợ trẻ quá!”

Tóm lại sau khi giới thiệu xong một lượt, những người thật thà sống trên núi đều mặt mày hớn hở, bọn họ đều cảm thấy đứa trẻ này quá lễ phép.

Bản thân Trần Hán Thăng cũng đang rất buồn bực, đám người này là ai vậy? Ai lại dạy mình quen biết một lần nữa?

“A Ninh không muốn ăn bữa sáng.”

Lúc này Thẩm Ấu Sở đi đến, lo lắng nói, khoé mắt của cô hơi mệt mỏi, đôi mắt đào hoa cũng lộ ra tơ máu.

“Để tớ đi xem.”

Trần Hán Thăng đưa mắt nhìn Tiểu A Ninh, cô bé đang cô độc dựa vào trên chiếc cổng tre.

Mỗi khi có người đi qua trên con đường, cô bé sẽ vui vẻ ngẩng đầu lên, nhưng sau khi phát hiện không phải là mẹ mình, cô bé lại lặng lẽ rũ mắt xuống.

Người lớn đều cảm thấy vui mừng thay cho bà nội và Thẩm Ấu Sở, chỉ phớt lờ cảm nhận của một đứa nhỏ bảy tuổi.

“Mẹ em sẽ không xuất hiện vào lúc này đâu.”

Trần Hán Thăng bế A Ninh lên: “Ở đây có quá nhiều người, có lẽ mẹ em sẽ chờ em trên đường đi.”

Tiểu A Ninh ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn lấp lánh ánh lệ, nhưng vẫn luôn cố kìm nén không để rơi xuống.

“Em có muốn nhìn thấy mẹ sớm hơn không?”

Trần Hán Thăng hỏi.

“Muốn.”

A Ninh đưa tay lên lau nước mắt, nhưng chẳng mấy chốc nó lại tích tụ nơi hốc mắt.

“Vậy thì ăn cơm trước nhé, sau khi ăn cơm xong, chúng ta sẽ rời đi, đến lúc đó có thể nhìn thấy mẹ em rồi.”

Không ai có thể tưởng tượng được rằng một kẻ lưu manh như Trần Hán Thăng lại biết dỗ dành người khác, nếu chuyện này được đăng tải lên BBS của đại học Tài chính, rất nhiều bạn học sẽ được mở rộng tầm mắt.

Phó chủ tịch Trần cũng có một mặt dịu dàng?

Đứa nhỏ không ăn cơm, đối với hắn mà nói đó chẳng phải là một chuyện đáng đánh đòn sao?

A Ninh rất nghe lời, cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn cơm, mấy bà con hàng xóm đều lần lượt đến nhét một số đồ vào trong chiếc cặp sách nhỏ của cô bé, hầu hết là tiền, cũng có một phần là đồ chơi nhỏ..

Sắp đến Tết rồi, năm nay lại thiếu mất một đứa nhỏ dập đầu, đúng là không nỡ.

Bảy giờ sáng, khi tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Thẩm Ấu Sở “lách cách” khóa chiếc cổng tre lại, lưu luyến vẫy tay rời đi.

Phùng Quý và Thẩm Như Ý giúp đỡ xách hành lý, Thẩm Ấu Sở nắm tay Tiểu A Ninh, bác cả đỡ bà nội, Trần Hán Thăng cũng xách theo một túi lớn.

Có một số người thân đã không nhịn được bật khóc, bọn họ đã ở trong núi thời gian quá dài, biết quá ít về thế giới bên ngoài nên tưởng rằng lần này ly biệt, sau này sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa.

Sau khi đi khỏi con đường nhỏ trong núi kia, cuối cùng cũng không thể nhìn thấy mấy người bà con hàng xóm nữa, không ngoài dự đoán của Trần Hán Thăng, quả nhiên mẹ của A Ninh đã cầm lấy một cái túi đứng chờ ở phía trước.

Nhưng không giống với ngày hôm qua, hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo mùa thu càng mỏng manh hơn nữa, thậm chí còn không mặc áo bông, đứng run bần bật trong cơn gió lạnh tê tái.

“Chị…”

Nhìn thấy mẹ mình, giọng nói của Tiểu A Ninh đã không kìm nén được sự nức nở.

“A Ninh ngoan nào.”

Thẩm Ấu Sở vừa mở miệng, lúc này mới phát hiện mình cũng đã rơi nước mắt.

Đương nhiên bà nội và bác cả cũng nhìn thấy, lúc đi ngang qua mẹ của A Ninh, mặc dù không nói gì nhưng bọn họ vẫn dừng lại ở phía trước, cố tình chừa một chút thời gian cho hai mẹ con từ biệt.

“Mẹ!”

Cuối cùng A Ninh cũng không thể nhịn được nữa, rơi nước mắt chạy về phía mẹ mình, cất giọng gào khóc.

Đối với hai người bọn họ mà nói, mặc dù lần này không phải vĩnh biệt, nhưng khi gặp lại nhau, rất có thể sẽ là vài năm sau.

“Rất xin lỗi, A Ninh, tất cả đều là lỗi của mẹ, mẹ rất xin lỗi con…”

Mặc dù người phụ nữ này gầy yếu, nhưng lại dùng hết sức lực ít ỏi của mình để ôm chặt lấy A Ninh, vừa hôn lên vầng trán nhỏ bé của cô bé vừa xin lỗi.

Trần Hán Thăng cũng chú ý đến, hai chân của mẹ A Ninh đang quỳ trên mặt đất, có lẽ trong lòng cô ấy, mình thực sự có lỗi với con gái, cho nên chỉ có thể dùng cách thức này để biểu đạt sự áy náy.

A Ninh chỉ lo khóc, mặc dù cô bé thông minh và trưởng thành hơi sớm, nhưng sự bất đắc dĩ và nỗi vất vả của người trưởng thành hoàn toàn không phải là điều là một đứa trẻ bày tám tuổi có thể hiểu được.

Thẩm Ấu Sở cũng ghé sát vào vai Trần Hán Thăng nức nở, Trần Hán Thăng nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô an ủi.

“A Ninh.” Mẹ của A Ninh biết thời gian rất eo hẹp, cô ấy hít hít nước mũi mở túi ra nói: “Mẹ đã dệt vài chiếc áo bông cho con rồi, cái này mặc khi con tám tuổi, cái này mặc khi con chín tuổi, cái này mặc khi con mười tuổi…”

“A Ninh.”

Lúc này cô ấy lại lấy ra một chiếc áo bông nhỏ mới tinh: “Đây là áo bông mẹ mới may xong tối hôm qua, năm nay con có thể mặc vào dịp Tết, A Ninh xinh đẹp thế này, mặc vào chắc chắn sẽ càng đẹp hơn nữa.”

“Mẹ xin lỗi con, mẹ không thể máy vá cho con nhiều áo bông hơn nữa.”

“A Ninh, năm mười tuổi, con nhất định phải trở về, mẹ chắc chắn sẽ bí mật tiết kiệm đủ bông.”

“Đây là nho khô mẹ mua cho con, là thứ con thích ăn nhất.”

“Không đúng.”

Khi mẹ của A Ninh lấy từng thứ đồ trong bọc ra “khoe” Trần Hán Thăng đột nhiên phản ứng lại.

Mẹ nó!

Người phụ nữ này đã phá bỏ chiếc áo bông của mình chỉ để may cho A Ninh một bộ quần áo mới.

Làm như vậy vào mùa đông, cô ấy không có ý định ăn tết Nguyên Đán nữa sao?

Trần Hán Thăng vỗ về Thẩm Ấu Sở trong lồng ngực: “Chẳng phải cậu có hai chiếc áo lông sao, lấy một chiếc cho tớ đi.”

“Hả?”

Mặc dù Thẩm Ấu Sở không hiểu hắn muốn làm gì nhưng vẫn đỏ mắt lấy ra một bộ.

“Sắp đến giờ đi rồi.”

Trần Hán Thăng cầm một chiếc áo lông đi đến: “Con người của tôi không thích nợ đồ của người khác, chị may quần áo cho A Ninh, tôi đưa cho chị một chiếc áo lông, đây là hàng độc quyền của Bosideng đấy, tôi cũng không lời lãi gì của chị đâu.”

“Còn về phần số nho khô này.”

Trần Hán Thăng cầm lên nhìn xem, thực ra bên trong chỉ có một ít bằng nắm tay, hắn bĩu môi nói: “Tôi đây sẽ mua lại.”

Vừa nói, hắn vừa lấy ví ra, trực tiếp lấy toàn bộ tiền mặt trong đó ra, thậm chí còn không thèm nhìn một cái đã nhét vào trong tay của mẹ A Ninh: “Chị đừng chê ít, ông đây chỉ có bấy nhiêu thôi.”

Mẹ của A Ninh nhìn thấy có nhiều “đầu ông già” như vậy, thế này mà còn ít?

Cô ấy đang định từ chối thì lại bị Trần Hán Thăng đè lại: “Nghe nói chồng cô đối xử với cô cũng không tệ lắm, nếu không tôi cũng không đưa đâu, cố gắng sống tốt cuộc sống của mình đi, đừng lo lắng cho A Ninh.”

“Đi thôi!”

Trần Hán Thăng ném chiếc áo lông vũ xuống đất, đột nhiên bế A Ninh lên, nắm tay Thẩm Ấu Sở rời đi, lạnh lùng dứt khoát.

“Mẹ!”

A Ninh duỗi tay ra, tê tái hét lên.

“A Ninh!”

Mẹ của A Ninh muốn đứng dậy, nhưng bởi vì đã quỳ một thời gian dài nên chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Trần Hán Thăng rời đi.

A Ninh nhìn thấy bóng dáng mẹ càng ngày càng xa, lớn tiếng gào khóc: “Mẹ, Mỗi khi con nhớ mẹ, trên bầu trời sẽ rơi một bông tuyết, mẹ, con rất nhớ mẹ.”

Trần Hán Thăng mặt không cảm xúc lắng nghe, cho đến khi trên mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Hoá ra, thực sự có tuyết rơi.

Bình Luận (0)
Comment