Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 554 - Chương 554: Đàn Ông Càng Đẹp Trai, Càng Biết Lừa Gạt Người Khác

Chương 554: Đàn ông càng đẹp trai, càng biết lừa gạt người khác Chương 554: Đàn ông càng đẹp trai, càng biết lừa gạt người khác

Tiếng gào khóc không thể kìm nén được của A Ninh hoà lẫn với tuyết bay đầy trời, trong lòng mọi người đều cảm thấy khó chịu, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ nhanh chân bước đi bên mép con đường lầy lội dưới chân núi.

Đứng ở đây có thể bắt một chiếc xe Trung Ba đi đến trấn trên, nhưng chiếc xe này chỉ đi qua vào lúc 8h sáng, nếu bỏ lỡ thì phải chờ thêm một ngày nữa.

Ba người nhà bác cả chỉ đưa tiễn bọn họ đến đây, bác cả đang nói chuyện với bà nội, Phùng Quý và Thẩm Như Ý thì đến an ủi A Ninh.

“A Ninh, nhất định phải ngoan đấy, sang năm chị sẽ đến chăm sóc em.”

Thẩm Như Ý lau khô nước mắt trên mặt cô bé, đau lòng nói.

Vẻ mặt A Ninh ngơ ngác, đã không còn hoạt bát lanh lợi như trước kia, mặc dù cô bé đang được Trần Hán Thăng ôm vào lòng nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phía sau, có lẽ đang chờ mong trên sườn núi nào đó đột nhiên có bóng dáng của mẹ xuất hiện.

Bác cả nói chuyện với bà nội xong, ông ta lại đi về phía Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở, dung ngôn ngữ địa phương nói: “Cháu nhất định phải chăm sóc bà nội thật tốt đấy.”

“Cháu hiểu rồi.”

Thẩm Ấu Sở dùng tiếng Xuyên Du nhẹ nhàng đồng ý.

Bác cả tỏ ra rất khách khí với Trần Hán Thăng, dù sao sau này con gái và con rể của mình cũng phải kiếm cơm dưới bàn tay của người ta, ông ta lấy lá cây thuốc lá và tờ giấy trắng, lau nước miếng dán lại rồi nói: “Hút một điếu đi, thử xem hương vị của lá cây thuốc lá trong núi.”

Toàn bộ quá trình dính nước miếng này xảy ra ngay trước mắt mình, dù cho Trần Hán Thăng không chê chay mặn như thế nào đi chăng nữa cũng khó có thể chấp nhận được, hắn đang nghĩ đến chuyện mình sẽ nhận lấy trước rồi lặng lẽ ném xuống sau.

Nào biết bởi vì thời tiết quá lạnh nên mép giấy thuốc lá lại hở ra, bác cả nhíu mày, dứt khoát “nhổ” một ngụm nước miếng vào mép vểnh lên, lúc này mới thực sự dính chặt.

“Con mẹ nó…”

Yết hầu Trần Hán Thăng giật giật, khi bác cả đưa thuốc lá đến, Trần Hán Thăng xốc A Ninh trong lồng ngực lên, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, con người cháu không có thói quen hút thuốc lá trước mặt trẻ em.”

“Tối hôm qua cậu còn hút mà, lúc đó A Ninh cũng có mặt.

Bác cả thật thà ngay lập tức phát hiện sơ hở.

“Thực ra thói quen này vừa mới được tạo thành lúc nãy.”

Trần Hán Thăng bình tĩnh trả lời.

“Ồ.”

Bác cả vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng còi vang lên từ xa, chiếc xe Trung Ba cũ nát kia đang lắc lư đi về phía này.

Thời gian gấp gáp nên bây giờ chỉ có thể chọn những chuyện quan trọng để nói, bác cả vỗ bả vai Trần Hán Thăng: “Như Ý và A Quý, hai đứa nó làm phiền cậu rồi.”

“Đừng khách sáo.”

Trần Hán Thăng vừa đỡ bà nội vừa nói: “Hai con chó mèo cũng phải làm phiền các bác rồi.”

“Ồ, được…”

Bác cả hơi ngơ ngác, mặc dù câu nói này không sai nhưng sao lại nghe ra có vẻ hơi kỳ quái nhỉ, giống như “tôi giúp cậu chăm sóc chó mèo, cậu giúp tôi chăm sóc tốt con gái và con rể nhé.”

Trước khi lên xe, Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nén nửa gói thuốc Trung Hoa còn lại trong túi mình cho bác cả.

“Bác đừng nghiện nhé, thuốc này đắt lắm đấy, đừng để đến lúc đó con gái và con rể bác kiếm được tiền đều để mua thuốc cho bác.”

Trần Hán Thăng lớn tiếng nói.

“Biết rồi biết rồi.”

Chiếc xe dần dần rời đi, chỉ còn lại bác cả, Thẩm Như Ý và Phùng Quý lưu luyến vẫy vẫy tay tạm biệt.

Tối nay đừng quên thêm cơm cho Đản Đản và Đại Miêu đấy.”

Trên đường trở về, bác cả đột nhiên nhắc nhở con gái.

“Tại sao ạ?”

Phùng Quý hơi khó hiểu: “Chúng ta cũng chỉ đủ ăn thôi mà.”

“Con thì biết gì.”

Bác cả cảm khái nói: “Từ hôm nay trở đi, chúng nó chính là một cái mạng khác của các con đấy.”

Sau khi lên xe buýt, A Ninh vẫn tràn ngập mong chờ nhìn ra bên ngoài, nhưng không thể nhìn thấy mẹ, sau khi chiếc ô tô rẽ quanh, ngay cả gia đình bác cả cũng không nhìn thấy nữa.

A Ninh bĩu môi, lại không nhịn được bật khóc một lần nữa.

Thẩm Ấu Sở ôm cô bé vào lòng nhỏ giọng dỗ dành, chẳng bao lâu sau cô bé đã ngủ thiếp đi trong sự xóc nảy của chiếc xe, lúc mở mắt ra một lần nữa, phát hiện hai bên đường cái là từng dãy nhà trệt thấp bé, những chiếc xe ba bánh và dáng người rộn ràng nhốn nháo, không còn là những con đường tuyết trắng vô tận trên núi nữa.

“Chị, chúng ta đã đến trấn trên rồi sao?”

A Ninh nhằm ngoài trên cửa sổ xe hơi.

“Sắp đến bến rồi.”

Thẩm Ấu Sở lấy bình giữ nhiệt ra: “Em muốn uống nước không?”

“Em không khát.”

Cô bé ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực Thẩm Ấu Sở, nhìn Trần Hán Thăng đang “ngáy” ở bên cạnh.

“Anh ấy ngủ rồi.”

A Ninh ghé sát vào tai Thẩm Ấu Sở, nhỏ giọng nói.

“Đừng ồn, anh ấy rất mệt.”

Thẩm Ấu Sở chạm vào trán Trần Hán Thăng, cô lo nhiệt độ trong xe quá thấp, Trần Hán Thăng sẽ bị cảm lạnh, cho nên cứ cách một lúc lại kiểm tra một chút.

Nhưng cũng may, nhiệt độ vẫn rất bình thường.

Lúc Thẩm Ấu Sở đang định rút tay về thì Trần Hán Thăng đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay cô.

“A!”

Thẩm Ấu Sở hoảng sợ, rõ ràng Trần Hán Thăng vẫn nhắm chặt mắt, trong miệng cũng đang ngáy ngủ nhưng sao lại đột nhiên cử động?

A Ninh rất nhạy bé, cô bé phát hiện Trần Hán Thăng đang cong cong khoé miệng nên lập tức cười nói: “Anh ấy giả vờ ngủ, anh ấy dậy rồi.”

Sự chú ý của một đứa trẻ tương đối phân tán, cho nên rất dễ dỗ dành, lúc xuống bến xe, trên mặt A Ninh đã xuất hiện nụ cười.

Có lẽ sau khi đến Kiến Nghiệp, cô bé sẽ còn khóc thêm mấy đợt nữa, như vậy mới có thể từ từ làm quen.

Không phải làm quen với hoàn cảnh mới, mà là làm quen với một cuộc sống không được gặp mẹ.

Sau khi đến trấn trên, cuối cùng điện thoại di động cũng có tín hiệu, Trần Hán Thăng lướt xem nhưng không thấy tin nhắn của Tiểu Dung Ngư, trong lòng cũng hơi thả lỏng, biết cô vẫn chưa hết bực bội với mình.

“Anh đi hút điếu thuốc.”

Sau khi ngồi ở sảnh chờ của nhà ga một chút, Trần Hán Thăng đứng lên nói.

“Anh, chẳng phải lúc nãy anh vừa nói không hút thuốc ở trước mặt trẻ con sao?”

Mặc dù tâm trạng của A Ninh không được tốt lắm nhưng vẫn còn nhớ.

“Khụ khụ…”

Trần Hán Thăng nghẹn họng: “Năm sau em sẽ phải đi học ở Kiến Nghiệp rồi, anh cũng không có gì để dạy cho em, vậy để anh nói với em một bí mật cực lớn đi.”

“Bí mật gì vậy?”

A Ninh đột nhiên rất có hứng thú, những người bạn nhỏ luôn rất tò mò.

“Đàn ông càng đẹp trai, càng biết lừa gạt người khác.”

Trần Hán Thăng nhéo chóp mũi A Ninh, đắc ý nghênh ngang rời đi.

“Chị à.”

A Ninh nhăn chóp mũi nhỏ nhắn của mình: “Rõ ràng anh ấy không đẹp trai chút nào.”

Trần Hán Thăng chỉ có thể nói không xấu, nhưng không liên quan gì đến đẹp trai cả, mặc dù A Ninh còn nhỏ tuổi nhưng có mù đâu.

Đương nhiên, Trần Hán Thăng hút thuốc chỉ là một cái cớ, hắn muốn liên lạc với Tiêu Dung Ngư.

Nhưng bây giờ không thể trực tiếp gọi điện, bản thân hắn vẫn đang ở Xuyên Du, ngộ nhỡ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nói không chừng sẽ phải nói dối một lần nữa.

Trần Hán Thăng gọi điện thoại cho Vương Tử Bác trước, nói rằng hắn, bà nội và A Ninh sắp đến đây, tối nay sẽ đến đó cùng ăn cơm.”

Vương Tử Bác vô cùng bất mãn: “Chuyện này có thể coi là bà nội đang chuyển nhà đúng không, tại sao lại không gọi tao chứ?”

“Đừng nói nhiều nữa, một mình tao sẽ thoải mái hơn.”

Trần Hán Thăng mất kiên nhẫn nói: “Thời tiết ở Kiến Nghiệp như thế nào?”

Vương Tử Bác đi đến ban công ký túc xá nhìn xem: “Lạnh hơn, hơi có mưa nhỏ.”

“Biết rồi.”

Trần Hán Thăng cúp máy, xoay người lại gửi một tin nhắn cho Tiêu Dung Ngư.

Trần Hán Thăng: Giám đốc Tiêu, cậu đã nhận thức sâu sắc được lỗi lầm của mình chưa?”

Chẳng bao lâu sau, điện thoại di động “tinh” một tiếng, có tin nhắn trả lời.

Tiêu Dung Ngư: Người nào liên lạc trước là con chó nhỏ, đó là những gì cậu nói! Còn nữa, tớ không có lỗi!

Trần Hán Thăng: Biết sai không sửa, vậy thì tiếp tục nhìn lại bản thân đi, nhưng tớ nhắc nhở cậu một chút, trời mưa lạnh hơn, chú ý giữ ấm.

Tiêu Dung Ngư: Phi, tớ đã đến thư viện từ lâu rồi, ai vừa mới rời giường như cậu đâu, hừ, đừng quấy rầy tớ học hành nữa!

“Được!”

Trần Hán Thăng khẽ mỉm cười.

Nếu xin lỗi vào lúc này, nói không chừng Tiểu Dung Ngư sẽ “được voi đòi tiên” mà yêu cầu Trần Hán Thăng đi qua ở bên cạnh cô.

Nhưng nếu không xin lỗi, Tiêu Dung Ngư thực sự sẽ tức giận, chắc chắn cô vẫn luôn chờ đợi mình chủ động liên lạc.

Cho nên Trần Hán Thăng lập tức dùng chuyện thời tiết hạ nhiệt để thể hiện sự quan tâm, nhưng giọng điệu vẫn rất cứng rắn.

Kết quả cũng nằm trong dự liệu, mặc dù Tiểu Ngư Nhi nói “đừng quấy rầy tớ học hành”, nhưng thực ra trong lòng đã tha thứ cho hắn, dù sao người chịu thua trước cũng là Trần Hán Thăng.

Một lợi ích khác của việc lợi dụng thời tiết chính là âm thầm ám chỉ mình đang ở Kiến Nghiệp, chưa từng rời đi.

“Quả nhiên, đàn ông càng đẹp trai càng biết lừa gạt người khác.”

Trần Hán Thăng cảm thấy mãn nguyện xoa xoa eo, chuẩn bị trở về Kiến Nghiệp.

Bình Luận (0)
Comment