Năm giờ tối, máy bay hạ cánh xuống sân bay Lộc Khẩu ở Kiến Nghiệp, Trần Hán Thăng dẫn theo ba người “già, trung, nhỏ” bắt xe đi đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, sau đó nhận được sự chào đón nồng nhiệt của hai đồng chí Vương Tử Bác và Hồ Lâm Ngữ.
Hồ Lâm Ngữ đầu tiên là chào hỏi với bà nội, sau đó móc ra một cây kẹo que từ trong túi, phấn khích đưa đến trước mặt A Ninh: “A Ninh, gọi chị nào.”
Năm ngoái A Ninh đã dùng toàn bộ kỳ nghỉ hè của mình ở bên cạnh Hồ Lâm Ngữ, Tiểu Hồ còn là cô giáo dạy cô bé học tập, nhưng hơn nửa năm không gặp, A Ninh có hơi xấu hổ, đỏ mặt nhỏ giọng gọi: “Chị.”
“Ôi trời, thật ngoan!”
Hồ Lâm Ngữ vui vẻ lên tiếng, bóc vỏ kẹo ra rồi đưa đến bên miệng A Ninh: “Cầm ăn đi.”
“Cảm ơn chị.”
A Ninh rất lễ phép, thè lưỡi nhỏ nhắn ra liếm một cái.
Hồ Lâm Ngữ càng nhìn càng thích, dứt khoát ôm A Ninh lên lầu, lúc đi ngang qua Vương Tử Bác, Hồ Lâm Ngữ lắc đầu: “Từ lâu đã nghe nói những sinh viên học ngành Khoa học và Công nghệ đều là mấy tên ngốc, thậm chí còn không biết mua một chút gì khi đến thăm đứa nhỏ, lần sau nhất định phải chú ý đấy.”
Vương Tử Bác ngơ ngác một lúc, mãi đến khi Hồ Lâm Ngữ đi xa, cậu ấy mới lặng lẽ nói với Trần Hán Thăng: “Con mẹ nó tao không đắc tội với cậu ấy mà.”
Hồ Lâm Ngữ và Vương Tử Bác, một người là bạn tốt của Thẩm Ấu Sở, một người là bạn tốt từ nhỏ đến lớn của Trần Hán Thăng, hai người có rất nhiều cơ hội gặp nhau, thực ra cũng có thể miễn cưỡng xem là bạn bè, chỉ là không có tia lửa mà thôi.
Tiểu Hồ đương nhiên không có ý xấu, nhưng có hơi nữ quyền quá mức, vô cùng bất mãn đối với quan niệm đàn ông dẫn dắt sự phát triển của xã hội, đồng thời cô ấy còn thích làm giáo viên, cho nên khi nhìn thấy Vương Tử Bác không mang theo quà, cô ấy nhắc nhở và dạy dỗ một chút.
“Ngay cả tao thỉnh thoảng còn bị bà chằn đó cằn nhằn vài câu, đừng quan tâm là được.”
Trần Hán Thăng ném hành lý cho Vương Tử Bác: “Nhưng mày cũng thật là, bảo mày lại đây ăn cơm, mày thực sự mặt dày như vậy, hai bả vai chống đỡ một cái miệng đấy.”
“Tao cũng mang theo quà cáp chứ.”
Vương Tử Bác cũng vô cùng ấm ức: “Chỉ là chưa đưa ra mà thôi.”
Hai người vừa trò chuyện vừa về nhà, cô giúp việc nhỏ Đông Nhi cũng đang chơi đùa với A Ninh, biết đêm nay có nhiều người nên cô ấy đã mua rất nhiều đồ ăn.
“A Ninh, nhìn xem anh Tử Bác mua quà gì cho em này.”
Vương Tử Bác cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị hiểu nhầm, cậu ấy cầm lấy balo trên ghế sô pha, lấy ra một hộp búp bê Barbie màu hồng phấn.
Dường như các cô bé trời sinh đã rất thích mấy thứ đồ này, mặc dù lúc trước A Ninh chưa từng chơi qua, nhưng sau khi nhìn thấy búp bê Barbie, sự chú ý lập tức bị thu hút.
Chỉ là cô bé không dám nhận lấy, vô cùng đáng thương nhìn Thẩm Ấu Sở.
“Không cần phải nhìn chị em đâu.”
Sau khi xé hộp đóng gói xuống, Vương Tử Bác lấy con búp bê có mái tóc màu vàng bên trong ra, sảng khoái nhét vào lòng A Ninh: “Đây là anh Tử Bác tặng cho em, không ai có quyền ngăn cản.”
Hồ Lâm Ngữ vốn dĩ đang dạy Toán cho A Ninh, cô ấy phát hiện hoá ra Vương Tử Bác đã sớm chuẩn bị quà cáp xong xuôi, hơn nữa còn là một con búp bê Barbie, sắc mặt lập tức không được đẹp lắm.
Đặc biệt là Trần Hán Thăng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, gào thét nói: “Ồ, còn là sản phẩm chính hãng từ cửa hàng bách hoá Đại Dương nữa đấy, mua quà đắt như vậy làm gì, trẻ con chỉ cần mua kẹo que để dỗ dành là được rồi.”
“Hừ!”
Hồ Lâm Ngữ hừ lạnh một tiếng thật lớn, suốt cả chiều hôm nay cô vẫn luôn bận rộn ở quán trà sữa, hoàn toàn không có thời gian đến cửa hàng bách nên chỉ có thể tạm thời mua kẹo dỗ dành A Ninh, kết quả để Vương Tử Bác chiếm thế thượng phong.
Bây giờ cô ấy chỉ muốn ngay lập tức đi mua một món quà đắt hơn nữa để áp đảo Vương Tử Bác, hơn nữa cũng không cần phải nghe tên đàn ông chó má Trần Hán Thăng châm ngòi thổi gió.
“Chị…”
Mặc dù búp bê Barbie đã nằm trong tay, A Ninh cũng rất muốn chơi nhưng cô bé vẫn phải xin sự đồng ý của Thẩm Ấu Sở.
“Vậy thì phải cảm ơn anh Tử Bác chứ.”
Thẩm Ấu Sở ngồi xổm xuống, vuốt đầu A Ninh nói.
“Cảm ơn anh Tử Bác.”
A Ninh giòn giã gọi một tiếng, cẩn thận chơi đùa búp bê.
“Đông Nhi, chúng ta đi nấu cơm!”
Hồ Lâm Ngữ quyết định mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát kéo Đông Nhi đi vào phòng bếp bận việc.
Nhưng kỹ năng nấu nướng của cô ấy thực ra cũng bình thường, bận rộn ở trong phòng bếp một lúc lâu, hương khói lượn lờ giống như luyện đan, nhưng đồ ăn mang ra cũng chỉ ở mức độ có thể ăn.
…
Sau khi ăn cơm tối xong, Hồ Lâm Ngữ không muốn trở về ký túc xá nên chen chúc trên cùng một chiếc giường với Thẩm Ấu Sở, A Ninh ngủ ở giữa hai người, bà nội và Đông Nhi ngủ trong căn phòng nhỏ.
Ba phòng một sảnh đã được sắp xếp đầy đủ, căn bản không suy nghĩ đến chủ hộ Trần Hán Thăng.
Đương nhiên Trần Hán Thăng cũng sẽ không ở đây, tối nay hắn còn phải gọi điện thoại cho Tiêu Dung Ngư, ở đây căn bản không tiện chút nào.
Sau khi xuống lầu, Trần Hán Thăng vặn vặn cổ, hít một hơi thật sâu, bầu trời Kiến Nghiệp lúc nào cũng sương mù nặng nề, ngay cả ánh mắt cũng không trong trẻo bằng ở trên núi.
Nhưng về những phương diện khác, ngoại trừ ánh trăng ra, thành phố lớn còn có muôn ngàn ánh đèn điện hắt ra từ hàng ngàn ngôi nhà, mặc dù chỉ nhỏ bằng kẽ hở móng tay nhưng cũng khiến cho thành phố vào ban đêm có chút hơi ấm của nhân gian.
“Hình như mày rất am hiểu về máy tính đúng không?”
Trần Hán Thăng đột nhiên nói: “Lúc trước thấy mày khoác lác về hacker gì đó, hiểu gì về lập trình không?”
“Hiểu một chút, có chuyện gì vậy?”
Vương Tử Bác nhìn thấy sự nghiêm túc của Trần Hán Thăng, cậu ấy cũng không dám khoác lác.
“Tìm chút chuyện cho mày làm thôi.”
Trần Hán Thăng nói: “Sau này điện tử Quả Xác cần một một bộ quy trình nội bộ cho nhiều người xử lý công việc trên mạng, công ty luật Dung Thăng cũng cần một hệ thống bảo vệ an ninh mạng, quán trà sữa Ngộ Kiến cũng cần hệ thống đặt hàng và tính tiền, tao đang định tìm người khác thiết kế, chi bằng để mày kiếm số tiền này thì hơn.”
“Tao lấy tiền của mày để làm gì?”
Vương Tử Bác xua tay: “Mẹ tao sẽ mắng chết tao mất.”
“Nếu chỉ có một mình mày thì tao sẽ không trả tiền đâu.”
Trần Hán Thăng đưa cho cậu ấy một điếu thuốc: “Nhưng một mình mày thì tốc độ quá chậm, mày hãy kéo thêm mấy người bạn học nữa cùng làm, cũng phải trả tiền cho bọn họ đúng không?”
“Đến lúc đó nếu thực sự tạo nên tên tuổi, mày cũng mở một công ty nhỏ về phần mềm internet đi, nói không chừng sẽ dễ theo đuổi Biên Thi Thi hơn đấy.”
Trần Hán Thăng vỗ vào bả vai Vương Tử Bác: “Không cần quá nhiều nhân viên đâu, mười mấy người là được rồi, nếu nhiều hơn nữa, với năng lực của mày, mày không thể kiểm soát được đâu.”
Thực ra công nhân nhiều hay ít cũng không sao cả, nhưng Vương Tử Bác không thể tin được rằng bản thân mình cũng có thể làm ông chủ?
“Tại sao lại không được?”
Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng: “Cách xưng hô Vương tổng này cũng dễ nghe hơn nhiều so với Vương công đúng không?”
Nghe xong, Vương Tử Bác cũng cười cười, về cơ bản, sau khi tốt nghiệp, các sinh viên đại học Công Nghệ Kiến Nghiệp đều sẽ làm kỹ sư, tốt nghiệp xong, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì cậu ấy cũng là một “Vương công.”
“Sang năm sau khi quay lại học, chúng ta thử nghiệm hệ thống đặt hàng và tính tiền của quán trà sữa trước đi, nhưng phải đẩy nhanh tốc độ lên, việc mở rộng quán trà sữa không yêu cầu ngưỡng cửa nên bọn mày không thể kéo chân bọn họ được.”
Nói chuyện chính xong, Trần Hán Thăng lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Tiêu Dung Ngư: “Tối nay cậu kiểm điểm bản thân thế nào rồi, được được được, là tớ liên lạc trước, tớ là con chó nhỏ, gâu gâu gâu.”
“Hôm nay tớ đã làm gì sao?”
Có lẽ là Tiểu Ngư Nhi ở đầu dây bên kia hỏi thăm, Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên, giọng nói không hề thay đổi, hợp tình hợp lý nói: “Đương nhiên là ngủ cả sáng, buổi chiều chơi game, lúc nãy mới ăn cơm tối ở nhà, đang chuẩn bị đến Khu thương mại Nghĩa Ô để chơi game…”
Hai người đi bộ đến bến xe buýt, Trần Hán Thăng cười hì hì tạm biệt với Vương Tử Bác: “Vương tổng, tạm biệt.”
Lần đầu tiên Vương Tử Bác được người ta gọi như vậy, cậu ấy thực sự không quen, đặc biệt xung quanh bến xe buýt còn có các nữ sinh viên khác, các cô tò mò nhìn thoáng qua Vương Tử Bác.
Nhưng sau khi lên xe buýt, bản thân Vương Tử Bác cũng thầm lẩm bẩm: “Vương tổng, Vương tổng, hình như thực sự dễ nghe hơn Vương công.”
Trên cửa kính xe phản chiếu một khuôn mặt thật thà muốn cười nhưng lại không dám cười.