Ngày hôm sau tức là đầu tuần, buổi sáng Trần Hán Thăng với bạn cùng phòng đi tới lớp học, ngày hai mươi sáu tháng này chính là ngày thi cuối kỳ, thi xong chính là nghỉ đông.
Cho nên, trên cơ bản tất cả các chương trình môn học đã kết thúc, môn “Thực hành quản lý xã hội” cũng là hai tiết cuối cùng của kỳ học này.
Thầy giáo có lẽ cũng không có hứng thú giảng bài nên mở máy tính lên nói: “Những phần trọng tâm trong kỳ thi đã ôn tập xong hết rồi, hôm nay chúng ta xem phim nhé.”
“Ồ.”
Nghe thấy được xem phim, mọi người lập tức không buồn ngủ nữa.
Xem phim trên lớp học ở đại học là rất bình thường, tắt bóng điện đi, kéo rèm cửa sổ, trong phòng học ngay lập tức trở nên yên tĩnh tối đen như mực, xem một bộ phim trên máy chiếu, cả giáo viên và sinh viên đều rất thoải mái.
Ngay cả Trần Hán Thăng cũng rất thích thú xem lại những bộ phim thể loại tình cảm ấm áp hoặc truyền cảm hứng như: “The Shawshank Redemption”, “Forrest Gump” và “Saving Private Ryan”.
Nhưng mà cũng có một dạng sinh viên, bọn họ cơ bản sẽ không xem phim, đó chính là những sinh viên thi lên cao học.
Sau khi kết thúc đại học năm hai, mỗi người đã có thể quyết định được việc mình có cần tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học hay không, đại học năm ba chính là khởi đầu của sự chăm chỉ và nỗ lực.
Thông thường vào thời điểm này, nếu lấy “thi lên cao học” và “không thi lên cao học” làm tiêu chuẩn phán xét thì trên thực tế tình hình âm thầm được chia thành hai nhóm.
Nhưng có một bộ phận sinh viên thi cao học, có lẽ cảm thấy bản thân theo đuổi tương lai là việc đặc biệt, nên thái độ có chút kiêu ngạo, mặc dù không trực tiếp nói ra nhưng lại thể hiện rõ ràng qua hành động.
Chẳng hạn như:
Trong một lần Hàn Hán Thăng tổ chức hoạt động của lớp, bọn họ luôn muốn xin nghỉ nhưng Trần Hán Thăng không cho phép, vậy nên những người đó cũng sẽ thành thật mà tham gia, chỉ là họ sẽ cầm theo một quyển sách.
Chưa chắc có thời gian để đọc, thậm chí có thể chơi say mê hơn bất cứ ai, nhưng bọn họ chính là muốn biểu đạt một tầng ý nghĩa như vậy - Ông đây sắp thi lên cao học rồi!
Khi lớp đang chiếu phim thì bọn họ cầm sách ra ôn tập, còn thường xuyên cau mày nhìn trái nhìn phải, ý muốn nói tiếng phim quá lớn.
Thấy không ai chú ý đến mình thì mới hậm hực từ bỏ.
Khi bạn cùng phòng ký túc xá nói chuyện với nhau, bọn họ sẽ cố ý đeo tai nghe. Động tác đeo tai nghe nhất định phải khoa trương và thu hút, như vậy mới có thể thể hiện cái cảm giác không kiên nhẫn đó.
......
Mà những dạng sinh viên thi lên cao học này, thực ra tỉ lệ đỗ đạt cũng không cao, cũng có những sinh viên thực sự thi lên cao học ở lớp 2 hành chính công, chẳng hạn như: Thẩm Ấu Sở, Bạch Vịnh San và Đàm Mẫn đồng hương của Trầm Hán Thăng ở Cảng Thành.
Sức lực mà bọn họ bỏ ra ở những nơi mà người khác không nhìn thấy được, sau khi ổn định, bọn họ căn bản sẽ không quan tâm đến thái độ của người ngoài cuộc.
“Tinh reng reng!”
Sau khi kết thúc một tiết học, thầy giáo môn học dừng bộ phim lại, trong lớp học khắp nơi đều là tiếng vươn vai.
Trần Hán Thăng mượn bấm móng tay của một bạn sinh viên nữ, không chút để ý mà cắt móng tay, còn dùng mặt trắng của dũa ở trên bấm móng tay một chút.
“Tách.”
Có một cái móng tay bay vào bên cạnh bàn của Kim Dương Minh, cậu ta lập tức khó chịu nói: “Này Trần ca, mày có thể chú ý một chút được không? Không thấy ghê tởm sao?”
“Ghê tởm chỗ nào.”
Trần Hán Thăng nửa giả nửa thật nói: “Cái này chứa rất nhiều dinh dưỡng đấy, ngâm với rượu còn có thể bổ thận đấy.”
Kim Dương Minh hoàn toàn không tin: “Coi tao là thằng ngốc chắc?”
“Đây là thật đó.”
Lão Đới cũng tiến lại gần nói: “Trong tiểu thuyết võ hiệp đều viết như vậy, lão Lục hay là mày thử cầm lên nhai một chút, nói không chừng còn có vị ngọt đấy.”
“Còn có thể có mười ba hương vị.”
Trần Hán Thăng cười nhếch mép nói.
“Cút.”
Kim Dương Minh lẩm bẩm không biết đang nói cái gì, đột nhiên nhớ tới một việc chính, cậu ta hạ giọng nói: “Tứ ca, tao muốn mua cho Đông Nhi một cái điện thoại.”
“Không phải cô ấy có điện thoại cầm tay rồi sao?” Trần Hán Thăng tò mò hỏi.
“Cái đó là của cha cô ấy đã dùng lâu năm rồi, tao muốn mua cho cô ấy một cái mới cơ.” Kim Dương Minh thở dài một tiếng: “Nếu không cô ấy đã đến Kiến Nghiệp mà cái gì tao cũng không làm thì có chút ngượng ngùng.”
“Vậy thì tùy mày.”
Trần Hán Thăng không để ý mà nói, nhưng hắn cũng dặn dò một câu: “Vậy mày cũng không được một mình đi đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, bà và em gái của Thẩm Ấu Sơ tới đó rồi, có chút không thích hợp.”
“Trước giờ tao cũng đâu đến đó một mình.” Kim Dương Minh oan uổng mà nói lớn: “Không có sự đồng ý của mày thì ai mà dám đi chứ.”
“Vậy thì tốt, thực ra mỗi ngày Đông Nhi đều ra ngoài mua thức ăn, mày có thời gian thì cùng cô ấy đi chợ cũng được, hoặc là hẹn cô ấy đi dạo, những việc này đều được mà...”
Trần Hán Thăng đang nói thì bỗng dưng có một mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi.
Sinh viên đại học hiếm khi xịt nước hoa như thế này, chỉ có Thương Nghiên Nghiên diêm dúa loè loẹt ở lớp hai hành chính công mới vậy.
Trước kia Tiểu Kim từng bị Thương Nghiên Nghiên đùa bỡn, biết người phụ nữ này không phải bản thân mình có thể nắm giữ được nên bĩu môi tìm lão Dương khoác lác.
“Có việc gì sao?”
Trần Hán Thăng đầu cũng không thèm ngẩng, chỉ cụp mí mắt mà dũa móng tay, thỉnh thoảng còn thổi “phù” một chút.
Hôm nay Thương Nghiên Nghiên mặc một chiếc áo lông vũ ngắn màu trắng, kết hợp với một chiếc váy xếp ly ngắn màu đen, dưới lớp váy là một lớp “Thần khí giữ ấm”.
Cái gọi là “Thần khí giữ ấm” thực chất chính là đôi tất lụa đen dày, đây là đồ cần cho những cô gái yêu cái đẹp có thể giữ ấm vào mùa đông, không chỉ có thể giữ ấm mà còn giúp tôn lên vóc dáng.
Thỉnh thoảng Tiểu Ngư Nhi cũng sẽ mặc, chỉ là cô luôn phối với áo lông vũ dài, chỉ lộ ra một phần dưới bắp chân.
Nào có giống như Thương Nghiên Nghiên, cố ý mặc một chiếc váy ngắn, mặc vậy thật sự khi cúi xuống sẽ không che được mông.
Con trai thì lại càng đê tiện, mặc dù mọi người đều biết phía dưới có tất lụa đen, nhưng vẫn luôn không nhịn được ước muốn vén váy ngắn lên xem một chút.
“Lớp trưởng, buổi chiều cậu có ‘tiện’ không?”
Thương Nghiên Nghiên chậm rãi ngồi xuống đối diện với Trần Hán Thăng, cô không ghét bỏ mà tùy ý nhặt móng tay lên nhìn nhìn, miệng nói: “Tớ muốn về nhà một chút.”
“Tớ ở chỗ nào cũng ‘tiện’, dù sao thì khắp nơi trong trường đều có nhà vệ sinh.”
Trần Hán Thăng không muốn làm tài xế, cố ý giả ngu nói: “Không cần phải cùng cậu về nhà đi vệ sinh.”
“Hơ hơ hơ...” Thương Nghiên Nghiên che miệng cười: “Cha tớ vừa gọi cho tớ, ông ấy nói không gọi được cho cậu, hình như mảnh đất ở đó có chút chuyện, có một hộ chào giá rất cao nhưng mà vị trí nhà người này rất quan trọng, vì vậy muốn mời cậu qua đó xem thử.”
“Như vậy à, vậy thì bây giờ cứ qua nhà cậu cho tiện.”
Trần Hán Thăng nhìn thời gian một chút, bây giờ là khoảng chín giờ rưỡi sáng, đi nhanh về nhà chắc là vẫn kịp.
Tối nay hắn đã đồng ý đi ăn cơm với Tiểu Ngư Nhi, cũng coi như là một lời xin lỗi.
“Được, vậy thuận tiện đến nhà tớ.”
Thương Nghiên Nghiên cắn đôi môi đỏ mọng, nhân lúc Thẩm Ấu Sở không để ý liền nháy mắt với Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng trước tiên giải thích với Thẩm Ấu Sở, hắn có chút việc cần phải rời đi và bảo cô buổi tối đi ăn cùng Hồ Lâm Ngữ, sau đó lại lái xe Land Rover đến tòa nhà giảng dạy, ra hiệu cho Thương Nghiên Nghiên đang đeo túi xách lên xe.
Trước tiên Thương Nghiên Nghiên đặt tay lên tay nắm cửa của ghế lái phụ, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng, chỉ cần hắn có dấu hiệu tức giận thì cô sẽ ngồi ghế ở phía sau.
Nhưng đợi đến một, hai, ba giây sau, Trần Hán Thăng không có bất cứ phản ứng nào, Thương Nghiên Nghiên mới hoan hô một tiếng, nhanh chóng mở cửa ghế lái phụ rồi ngồi lên đó.
Thương Nghiên Nghiên một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, bản thân không thể so với Thẩm Ấu Sở, thỉnh thoảng có thể lén ngồi vào ghế lái phụ của Trần Hán Thăng đã vui vẻ lắm rồi.
Trần Hán Thăng không có nhiều suy nghĩ rắc rối như vậy, ngồi ghế lại phụ dễ dàng nói chuyện và dễ ngắm chân hơn.
Sau khi Thương Nghiên Nghiên lên xe, đôi chân dài xếp chồng lên nhau, đánh giá nội thất xung quanh nói: “Chiếc xe này cũng không rẻ.”
“Giá thị trường gần 1 triệu thôi, nhưng đây là xe lậu nên rẻ hơn một nửa.”
Trần Hán Thăng giải thích một câu, khởi động chân ga và rẽ vào đường cao tốc Kiến Cảng.
Trong xe mở nhạc thư giãn, Trần Hán Thăng cũng không muốn nói chuyện với Thương Nghiên Nghiên, mở cửa sổ ra một chút, gió lạnh thổi vào khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng Thương Nghiên Nghiên không hài lòng, khó khăn lắm mới có một lần ở riêng với Trần Hán Thăng, cơ hội như vậy không có nhiều.
“Lớp trưởng, bầu không khí giữa chúng ta không cần lạnh nhạt như vậy.” Thương Nghiên Nghiên hậm hực nói.
“Cậu muốn như thế nào?”
Trần Hán Thăng liếc nhìn cô: “Nếu không thì cậu gọi một tiếng baba làm nóng không khí đi.”