Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 557 - Chương 557: Chơi Vô Lại Với Trần Hán Thăng, Ông Đủ Tư Cách Không?

Chương 557: Chơi vô lại với Trần Hán Thăng, ông đủ tư cách không? Chương 557: Chơi vô lại với Trần Hán Thăng, ông đủ tư cách không?

“Ba ba!”

Thương Nghiên Nghiên tít mắt, vui mừng thốt lên, điều này đối với cô mà nói không khó, dù sao cô cũng xưng hô như vậy khi còn là sinh viên năm nhất.

“Được”.

Trần Hán Thăng hài lòng gật đầu, bầu không khí lúc này cũng khá hơn đôi chút.

“Cha”.

Thương Nghiên Nghiên lại tinh nghịch nói: “Cậu xem, lúc nào tớ cũng dám gọi như vậy, không lẽ lúc nào cậu cũng dám đồng ý sao?”

“Hả?....hô hô, hô hô.”

Trần Hán Thăng cười khan, hắn đương nhiên không thể tùy tiện đồng ý.

Bản thân hắn còn chưa làm cha nhưng kết quả lại trở thành cha nuôi của một nữ sinh cùng lớp, nếu công khai thì tin đồn nhảm này có thể duy trì độ nổi tiếng của BBS năm 2005 của đại học kinh tế tài chính.

“À đúng rồi, công việc kinh doanh ở xưởng may của nhà cậu bây giờ ra sao rồi?”

Trần Hán Thăng hắng giọng đổi chủ đề.

“Hả” Thương Nghiên Nghiên nhìn thấy Trần Hán Thăng nao núng, vẻ mặt cô có chút đắc ý.

Tuy nhiên, cô rất biết điều, không dám được voi đòi tiên, cô vừa cười vừa nói: “Có số tiền trợ cấp 2 triệu của cậu, cha tớ nói rằng nó có thể duy trì đến đầu mùa xuân năm sau. Có lẽ giai đoạn khó khăn của ngành này đã qua đi.”

“Vậy thì tốt rồi, thành tích này của cậu không cần thi vào nghiên cứu sinh, sau khi tốt nghiệp cậu chỉ cần đi giúp đỡ chút việc là được.”

Trần Hán Thăng giảm nhỏ âm lượng bài nhạc, hắn bây giờ cũng có chuyện để nói rồi.

Vì vậy có thể nói, đừng hoảng khi bạn xấu hổ, chỉ cần gọi một tiếng “cha” để làm nóng bầu không khí là được.

“Không đi”.

Thương Nghiên Nghiên lắc đầu: “Trước tớ đã nói với cậu rồi, giấc mộng trong đời của tớ là mở một quán cà phê hoa, không kết hôn hay yêu đương, nuôi hai con thú cưng là đủ, yêu cầu duy nhất chính là ở gần cậu hơn một chút, có thể giúp cậu chăm con.”

“Khiếp, cái ý nghĩ này của cậu vẫn chưa sửa à.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Sau này tớ nhất định sẽ thuê giúp việc, nào có cần cậu giúp đâu.”

“Lần trước, lúc cậu kéo tớ từ trong KTV ra.” Thương Nghiên Nghiên điều chỉnh tư thế, nghiêng người, tựa vai vào chiếc ghế da, dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng: “Ý nghĩ của tớ càng mạnh hơn.”

Trần Hán Thăng không trả lời, mắt nhìn chằm chằm vào con đường phía trước.

“Haizzzz.”

Thương Nghiên Nghiên không đợi Trần Hán Thăng quay đầu lại, cô trầm tĩnh nói: “Đợi đến năm sau công việc kinh doanh của cha tớ ổn định, tớ sẽ vay tiền để mở một quán cà phê hoa ở Giang Lăng, sau này cậu sẽ có một nơi để bàn chuyện kinh doanh.”

“Cậu hà cớ gì phải quan tâm chuyện này.” Một lúc lâu sau, Trần Hán Thăng trầm tĩnh đáp.

“Vì tớ thích thôi.”

Thương Nghiên Nghiên cúi đầu xuống, vô thức dùng ngón tay kéo chiếc tất dày lên, sau đó “toạch” một tiếng, từng chút từng chút một hất lên đùi cô.

Lúc này, kỳ tích xuất hiện rồi.

Khi vừa nói đến chuyện tình cảm, người có trái tim sắt đá như Trần Hán Thăng lại quay đầu lại, dùng ánh mắt quan sát một lượt toàn cảnh.

Hình như với hắn mà nói, cặp chân dài vẫn là thu hút hơn cả.

“Đàn ông đúng là đàn ông.”

Thương Nghiên Nghiên dở khóc dở cười, bản thân cô có thể không có được quá nhiều tình cảm từ Trần Hán Thăng, nhưng không chừng cô có thể sẽ có cơ hội có được một chút.

“Có đẹp không?”

Thương Nghiên Nghiên ngả người ra phía sau, duỗi đôi chân ra và nói: “Thích không?”

“Hả, cậu đang xem thường tớ đấy à, tớ là người trải sự đời mà.”

Trần Hán Thăng cười khẩy: “Nhất định không phải là loại con trai trong đầu lúc nào cũng nghĩ về chân.”

Vừa dứt câu, trong xe bỗng im bặt.

Một lúc lâu sau, Thương Nghiên Nghiên mới lặng lẽ nói: “Trong đầu đều là chân à?”

Khoảng một giờ chiều đến Thành phố Thượng Hải, các xưởng may mặc cũ ở đây đều rất hoang vắng, duy chỉ có một xưởng may nọ là khá náo nhiệt, đó chính là xưởng may của nhà Thương Nghiên Nghiên.

Dây chuyền sản xuất đã hoạt động, công nhân vận chuyển vải đi ra đi vào, xem ra 2 triệu thực sự là có hiệu quả.

Khi Thương Phú Vinh đón tiếp hắn ở cửa, ông “tặc” lưỡi nói với vợ: “Lần trước là Lexus, lần này là Land rover, nếu không phải là Nghiên Nghiên năm lần bảy lượt nhấn mạnh rằng Trần Hán Thăng bắt đầu từ con số không, anh thực sự thấy rất khó tin.”

“Rồi có tác dụng gì?” Vợ của Thương Phú Vinh nói: “Cậu ta dù sao cũng không thích Nghiên Nghiên.”

“Chú Thương, dì Khâu.”

Sau khi Trần Hán Thăng xuống xe, hắn cười nói chào mọi người.

“Tiểu Trần đến rồi à!”

Thương Phú Vinh đã khôi phục được khí chất trước đây, tóc vuốt keo, mặc bộ vest chỉnh tề, nách kẹp chiếc túi da cá sấu căng phồng như thể đã được nhét đầy những tờ bạc trăm tệ, tạo cho bản thân một hình tượng phú ông lắm tiền.

“Ông chủ Thương vẫn đẹp trai như vậy nhỉ.”

Trần Hán Thăng bắt chước theo phong cách Thượng Hải: “Nhìn từ xa giống hệt Quách Phú Thành vậy.”

“Tiểu Trần, cháu đừng có trêu chọc chú nữa.

Thương Phú Vinh khoác vai Trần Hán Thăng: “Chú đã đặt chỗ xong rồi, từ lâu đã muốn mời cháu đi thử chút tôm luộc chuẩn hương vị bản địa.”

“Chú Thương à, làm chút cơm hộp là được rồi.

Trần Hán Thăng chỉ tay vào đồng hồ: “Đi nhà hàng ăn mất thời gian quá, tối cháu còn có việc, chúng ta cũng có nhiều cơ hội uống rượu mà.”

“Vậy ... Cũng được.”

Trần Hán Thăng giúp việc lớn như vậy, bản thân đến cả một bữa cơm cũng không mời, trong lòng lão Thương thật sự thấy rất áy náy.

Nhưng hôm nay Trần Hán Thăng rõ ràng là có việc, vì vậy ông ấy đã đưa Trần Hán Thăng đến nơi xảy ra sự việc, vừa đi vừa kể quá trình cụ thể.

Thì ra Thương Phú Vinh đã âm thầm hoàn thành sự ủy thác của Trần Hán Thăng, vô tình nhiều hàng xóm xung quanh muốn bán đất nên ông ấy chọn một mảnh đất hình tròn có điềm phong thủy tốt, diện tích tương đối hoàn chỉnh để thương lượng.

Trần Hán Thăng cũng khá hài lòng, phong thủy cũng là một phương diện, cách đường lớn cũng không xa lắm, giao thông vận tải cũng rất thuận tiện.

Trên mảnh đất này có bốn hộ gia đình sinh sống, ba hộ gia đình đầu tiên rất dễ dàng thương lượng, nộp tiền, ký thỏa thuận, chuyển nhà rồi rời đi, nể tình hàng xóm lâu năm, đôi bên đều không có vấn đề gì.

Nhưng không ngờ đến hộ gia đình thứ tư lại phát sinh vấn đề, bọn họ thấy Thương Phú Vinh vội vàng mua đất như vậy, tưởng rằng “kì hoá khả cư”, đột nhiên lại không đồng ý với giá 3 triệu tệ trước đó đã thương lượng.

“Nhưng vị trí của hộ gia đình này là quan trọng nhất”

Thương Phú Vinh dùng tay vẽ một vòng tròn: “Vị trí nhà của bọn họ vừa đúng ngay chính giữa, nếu không chuyển đi thì vòng tròn kín ban đầu sẽ trở thành vòng tròn rỗng, không những ảnh hưởng đến phong thuỷ mà cậu cũng không thể mở xưởng ở đây.”

“Hộ này muốn giá bao nhiêu?” Trần Hán Thăng hỏi.

“10 triệu.”

Thương Phú Vinh nghĩ đến là tức giận: “Đã bàn xong giá rồi giờ lại không đồng ý, ông già khốn nạn này!”

“Uỷ ban thôn thì sao, bên đó nói thế nào?”

Trần Hán Thăng muốn biết thái độ của cán bộ thôn.

“Uỷ ban thôn đương nhiên cũng giúp khuyên bảo rồi.”

Thương Phú Vinh nói: “Mỗi mảnh đất bán ra bên ủy ban thôn cũng được trích phần trăm, như vậy làm thủ tục sẽ nhanh hơn.”

Trần Hán Thăng gật gật đầu, lúc họ đang nói, có một nhóm người đã đến bên kia mảnh đất.

Quả nhiên, ba hộ còn lại không có người ở, chỉ có hộ ở giữa nhất là đang nấu cơm, khói bốc nghi ngút.

“Chết tiệt.”

Trần Hán Thăng quay một vòng trên mặt đất, ngẩng đầu cười nói: “Nhà này thật sự là quan trọng nhất, nên có chút khó rồi.”

“Thật sự là rất khó.”

Thương Phú Vinh đẩy cửa đi vào, có một người phụ nữ trung niên đang rửa rau dưới vòi nước, khi nhìn thấy Thương Phú Vinh đến, bà ta liền hét vào nhà chính: “Mẹ kiếp, ra đây chút, lão Thương lại đến.”

Tấm rèm cửa vén lên, hai người đàn ông từ trong bước ra, một người đàn ông trung niên không cao lắm, đầu trọc, trán bóng dầu. Còn người kia có lẽ là con trai ông ta, đầu tóc rối tung như mới ngủ dậy, sau khi nhìn thấy Thương Nghiên Nghiên, ánh mắt cu cậu đặc biệt do dự nhìn cô.

“Lão Tạ.”

Thương Phú Vinh cũng không giới thiệu Trần Hán Thăng, chỉ nghiêm túc nói: “Hôm nay, ông đưa ra cái giá cuối cùng đi, giá khởi điểm đấy.”

Lão đàn ông trung niên đầu trọc đảo mắt nhìn Trần Hán Thăng, lộ rõ vẻ tinh ranh.

Thương Phú Vinh không thể mua nhiều đất như vậy, rõ ràng là ông ta lừa đảo người ta, xem ra chàng thanh niên trẻ này mới là người mua thật sự, vì vậy lão Thương mới nhấn mạnh giá khởi điểm.

“Giá khởi điểm sao.”

Lão đàn ông trung niên đầu trọc tên “lão Tạ” cầm chiếc cốc sứ lên, thoải mái nhấp một ngụm rồi nói chậm rãi: “9,9 triệu, đây là giá khởi điểm.”

“Con mẹ mày, đầu mày có vấn đề à, lại chỉ giảm có trăm nghìn?” Thương Phú Vinh nổi giận.

Lão Thương là dân kinh doanh, ăn uống chơi bời cờ bạc không gì là không biết, tính cách cũng có chút lưu manh, cơn tức giận này đã doạ lão đầu trọc một phen.

“Tóm lại, đây ra giá rồi.”

Lão đầu trọc nghĩ lại đây là thời pháp trị, ông ta dần bình tĩnh lại, nhìn Trần Hán Thăng nói: “9.9 triệu, không thể thiếu 1 xu.”

Ông ta biết rõ Trần Hán Thăng là người mua thật sự, không đáng nổi giận với Thương Phú Vinh.

“Mẹ kiếp, mày là thần tiên à, yêu cầu gì cao thế.”

Trần Hán Thăng cười khẩy, nói thẳng ra chiêu trò moi tiền của họ.

Người đàn ông đầu trọc cũng không tức giận, nếu miếng đất này thật sự bán được giá 9,9 triệu thì đừng nói là bị nói vài câu ngay cả bị đánh hai lần cũng không vấn đề.

“Làm kinh doanh ai cũng nghiên cứu một cái giá thật sự, người khác bán 3 triệu, ông bán 9 triệu, đây là ông thật sự không muốn bán rồi.”

Trần Hán Thăng lấy thuốc lá ra, khói thuốc bay nghi ngút, cả lão trung niên đầu trọc và thằng con trai khập khiễng của ông ta đều cầm một điếu.

“Bán đương nhiên có thể bán, nhưng phải bằng giá tôi nói.”

Lão đàn ông đầu trọc phì phèo điếu thuốc.

“9.9 triệu là không thể.”

Trần Hán Thăng giơ hai ngón tay lên: “Thế này đi, tôi cho ông thêm hai số.”

“2 triệu?”

Lão đầu trọc tính toán, vậy thì cũng chỉ có 5 triệu à, còn cách giá ban đầu quá xa.

“Hán Thăng.”

Thương Phù Vinh vội kéo tay Hán Thăng, thêm 2 triệu là quá nhiều, về cơ bản nó không đáng.

“Không phải 2 triệu, là 2 trăm nghìn, tổng là 3.2 triệu.” Trần Hán Thăng nói.

“Ha ha ha.”

Lão đầu trọc như thấy một trò đùa, lại vén rèm cửa lên nói với vợ: “Cái thằng nhóc này...thằng này có 3,2 triệu đã muốn mua mảnh đất rồi, bà xem có nực cười không chứ!”

Sau khi cười đắc chí, ông ta lại hớp một ngụm trà rồi “phì” nước trà ra: “Hai trăm nghìn, có cái lông!”

“Mày đừng có chơi xỏ.”

Trần Hán Thăng nhướn mày: “Hai trăm nghìn nếu không được thì có thể bàn bạc lại, nhưng cái thái độ này của ông thì tôi sẽ cho ông biết 2 trăm nghìn rốt cuộc có thể làm được nhiều việc như thế nào.”

“Cái gì, mày mua đất giết người à?”

Lão đầu trọc móc chiếc điện thoại cầm tay ra, ra vẻ muốn bấm số: “Có tin tao báo cảnh sát ngay bây giờ không.”

“Tùy.”

Trần Hán Thăng trực tiếp vứt đầu điếu thuốc vào chiếc cốc sứ trắng của lão đầu trọc, trong cốc lập tức phát ra tiếng “xèo xèo”, hắn bất cần nói: “Cảnh sát sẽ nói tôi làm bẩn cốc trà của ông sao?”

Nói xong Trần Hán Thăng đi thẳng ra ngoài, Thương Phú Vinh đi vội theo nói: “Đợi chút đi, dù sao cháu cũng không vội, cho chú chút thời gian từ từ cùng ông ta bàn bạc.”

“Cháu không vội, đợi mấy năm cũng chả sao.”

Trần Hán Thăng cởi bỏ chiếc áo phao, hai tay chống nạnh: “Chỉ là không gặp loại ngu xuẩn thế này.”

“Loại người nào cũng có, đột nhiên có mấy triệu từ trên trời rơi xuống, tâm trạng có chút bất ổn cũng là điều bình thường.” Thương Phú Vinh an ủi.

“Cháu không thể ôm một bụng tức quay lại.” Trần Hán Thăng nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: “Chú Thương có quen đội xây dựng công trình không?”

Thương Phú Vinh gật đầu: “Quen.”

“Thế chú giúp cháu gọi mấy chiếc xe nâng qua đây, ông đây phải san bằng nó.” Trần Hán Thăng to tiếng nói

“Alo, 110 à?”

Lão đầu trọc sau khi nghe thấy bèn gọi điện thoại báo cảnh sát: “Có người muốn đào nhà tôi đấy...”

Thương Phú Vinh cũng khuyên: “Đừng hành động theo cảm tính, thế này phạm pháp đấy.”

“Cái gì phạm pháp?”

Trần Hán Thăng cười nhếch: “Cháu san đất của mình cũng phạm pháp à, san đất của ba hộ ở bên ngoài trước, chỉ giữ lại hộ dưới này thôi.”

“Cái gì?”

Lão đầu trọc nghe xong cũng sửng sốt, cảm giác như không phải san nhà mình.

“Tôi là một thằng rảnh rỗi, có rất nhiều thời gian để lãng phí.” Trần Hán Thăng nhìn lão đầu trọc cười: “Tôi chỉ tùy ý nói vài cách, để xem xem ông có sợ không.”

“Bình tĩnh chút đi, tôi sẽ xây chuồng lợn xung quanh nhà ông, để xem ông có bị hôi chết không.”

“Nghiêm túc hơn thì xây một bức tường men theo sân nhà ông, sau này ông có thể nhìn thấy mặt trời, vậy coi như tôi thua rồi.”

“Cách cuối cùng là ông đây sẽ biến nơi này thành nghĩa địa, chỉ cần nhà ông bước ra cửa là có thể nhìn thấy mộ.”

Trần Hán Thăng nhổ nước bọt: “Giở trò lưu manh với tôi à, ông đủ tư cách sao?”

Bình Luận (0)
Comment