Thương Phú Vinh nghe Trần Hán Thăng nói xong trong lòng nghĩ đây là một cách hay, đối với trò lưu manh thì chỉ có cách lưu manh hơn nó, bản thân lại quen biết với ủy ban thôn nên việc xây chuồng lợn hay xây nhà đều không thành vấn đề.
Dù là không làm gì thì cũng coi như doạ kẻ vô lại này một phen.
Thương Phú Vinh là dân kinh doanh nên các mối quan hệ rất rộng, rất nhanh đã liên hệ được với đội xây dựng công trình gần đó, yêu cầu lập tức cho thuê hai chiếc xe nâng.
Nhưng cùng lúc đó, cảnh sát công an ở đồn công an gần đó cũng đã đến, nhìn một lượt bên đương sự thì toàn là các gương mặt quen thuộc ở trong thôn.
Thương Phú Vinh - chủ một xưởng may ở địa phương, quy mô cũng xếp trong top đầu, thời kỳ đỉnh cao còn đi BMW, tham gia câu lạc bộ, cũng là khách quen của cửa hàng mát-xa.
Nhưng trước một lần ngành hàng bị đóng băng, ngoại trừ những doanh nghiệp may mặc siêu lớn ở Thanh Phố thì các doanh nghiệp kiểu gia đình đều bị đóng cửa, cửa hàng của Thương Phú Vinh ban đầu cũng không chống đỡ được.
Sau này, Thương Phú Vinh không biết lấy từ đâu ra một khoản tiền, không chỉ cứu công xưởng từ cõi chết trở về mà còn mua đất khắp nơi, nhưng ở trong thôn những chuyện này cũng không phải là tin mới gì, dù sao lão Thương cũng chỉ là kẻ lừa đảo, ông ta chỉ thay người khác thu mua mà thôi.
Tuy nhiên ủy ban thôn cũng không phải là Ủy ban Điều tiết Ngân hàng, chỉ cần không xảy ra tranh chấp mà mâu thuẫn, bọn họ sẽ không quan tâm ai đứng sau bỏ vốn.
Còn về lão đầu trọc, ông ta tên là Tạ Kính Xuân, bí danh “Tạ Nhị” hoặc “lão Tạ”, cả nhà đều không có công việc ổn định, thi thoảng làm chút việc vặt ở công xưởng kiếm tiền.
Người bản địa mà, mức sinh hoạt cũng không cao lắm, trong nhà trồng thêm chút rau xanh, một nhà ba người như thế là đủ.
“Ông chủ Thương, có chuyện gì vậy?”
Một viên cảnh sát chạc bốn mươi tuổi đi đầu hỏi.
Ở đây có một chi tiết, người báo cảnh sát là Tạ Kính Xuân, nhưng cảnh sát lại đến sau hiện trường, trực tiếp hỏi Thương Phú Vinh.
“Chuyện nhỏ, hiểu lầm chút thôi.”
Thương Phú Vinh lấy thuốc lá ra, cảnh sát thấy còn có Trần Hán Thăng thì xua tay từ chối.
Cảnh sát cấp cơ sở chủ yếu tập trung vào việc cân bằng, dù sao cũng đều là tranh chấp vặt vãnh trong khu phố, nếu thật sự có vụ kiện giết người thì cảnh sát hình sự đã tiếp nhận rồi, căn bản không cần đến cảnh sát nhân dân phụ trách.
“Bọn họ cũng biết tôi gần đây thu mua đất.”
Thương Phú Vinh bĩu môi, chỉ vào nhà Tạ Kính Xuân nói: “Vốn dĩ đã bàn xong giá rồi, kết quả là lúc sắp giao dịch, ông ta đột nhiên lại tăng giá hơn ba lần, “chó nhật” đúng là không thành tâm mà.”
“Sao, không được à?”
Tạ Kính Xuân hùng hổ nói: “Nhà của tôi, đất của tôi, tôi muốn bán bao nhiêu là quyền tự do của tôi, công an cũng muốn quản sao?”
“Tạ Nhị, ông cách xa tôi một chút!”
Viên cảnh sát vô thức quay đầu lại: “Nước bọt của ông phun đầy trên mặt tôi này, mua bán chúng tôi không quản, nhưng ông báo cảnh sát có chuyện gì vậy?”
“Nó!”
Tạ Kính Xuân chỉ tay vào Trần Hán Thăng: “Lúc nãy tôi nghe thấy nó muốn san bằng nhà của tôi!”
“Cậu là ai?”
Viên cảnh sát nhìn Trần Hán Thăng: “Đem chứng minh thư ra đây.”
“Bạn đại học của con gái tôi.” Thương Phú Vinh đi qua giải thích: “Đây là...cùng giúp xem đất thôi.”
Lão Thương nói một cách mơ hồ, nhưng viên cảnh sát đã hiểu rồi, hoá ra đây là chủ đầu tư đằng sau à, xem ra còn rất trẻ, không ngờ vẫn là một sinh viên đại học.
Viên cảnh sát xem qua chứng minh thư của Trần Hán Thăng, ghi chép sơ sài chút mã số rồi trả lại chứng minh thư cho hắn.
“Bàn chuyện kinh doanh mà, khó tránh khỏi những tranh chấp bằng lời nói.”
Viên cảnh sát nhắc nhở: “Đừng nói nặng lời, ôn hoà mới sinh lợi được.”
Viên cảnh sát trung niên tưởng rằng “san nhà” chỉ là nói nặng lời, dù sao Tạ Kính Xuân cũng hành xử không đúng, đột nhiên lại tăng giá làm người mua tức giận cũng là điều bình thường.
Nhưng đồn cảnh sát thật sự không dễ nhúng tay vào, đúng như Tạ Nhị đã nói, đây là đất của ông ta, là nhà của ông ta, bán giá bao nhiêu là quyền tự do của ông ấy.
“Được rồi, các ngài vất vả rồi.”
Trần Hán Thăng chủ động bắt tay.
Viên cảnh sát trung niên cười nhìn cái tố chất này, không hổ danh là người mua được đất.
Phía đồn cảnh sát sau khi hiểu tình hình thì chuẩn bị kết thúc công việc, nhưng Tạ Kính Xuân không bỏ qua, ông ta giơ chiếc cốc sứ trắng lên trước mặt viên cảnh sát: “Các người định cứ thế mà đi rồi à, nó còn bỏ đầu mẩu thuốc lá vào trong cốc trà của tôi nữa.”
“Vậy ông đổi cốc mới là được rồi.”
Viên cảnh sát vô cùng bất lực, vung vẩy một lúc rồi đổ hết trà đi: “Tạ Nhị, nếu ông vì chút chuyện vặt này mà báo cảnh sát thì ông sẽ bị nghi ngờ là đang lãng phí tài nguyên công cộng, tôi mời ông lên phường ngồi đấy.”
“Cái quái gì thế.”
Tạ Kính Xuân sờ vài cọng tóc trên đầu, nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Không có chúng tôi nộp thuế để xem các người được phát lương không?”
Viên cảnh sát nghe xong cũng không phản ứng gì, làm việc ở cấp cơ sở thì việc gặp phải loại phát ngôn này là điều rất bình thường, chỉ là không thể mong đợi ai cũng thấu tình đạt lý như Trần Hán Thăng.
“Tằng tằng tằng....”
Khi viên cảnh sát chuẩn bị lên xe bỗng nghe thấy tiếng động cơ rất to cách đó không xa, hai chiếc xe nâng đang được lái đến.
“Ý gì đây?”
Viên cảnh sát chậm rãi hỏi.
“Cán bộ thấy chưa, xe nâng đến rồi kìa, nó không chỉ là nói suông đâu.”
Tạ Kính Xuân nhanh chóng chặn trước xe cảnh sát không để họ rời đi.
“Xe nâng của cậu à?”
Viên cảnh sát nhìn Trần Hán Thăng và hỏi.
Trần Hán Thăng gật đầu không chút do dự.
“Tôi...”
Viên cảnh sát dường như đang nghẹn ngào, vậy mà bản thân đang khen Trần Hán Thăng “thấu tình đạt lý”, kết quả trong chớp mắt hắn lại đem hai chiếc xe nâng đến đột kích nhà rồi.
“Ừ, không hổ danh là người mua được đất!”
Viên cảnh sát lại nhắc lại một lần, tuy hai câu nói hoàn toàn giống nhau nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.
Lần đầu tiên, khen Trần Hán Thăng là một sinh viên đại học nho nhã, ôn hoà.
Lần thứ hai, thủ đoạn tàn nhẫn, quả nhiên dân chơi đất đều có cùng đặc điểm.
Xe nâng rất nhanh đã đến, công nhân thò đầu ra ngoài hét lớn: “Ai là chủ đấy, đội trưởng bảo chúng tôi đến đây làm chút việc.”
“Tôi là chủ.”
Trần Hán Thăng khua khua tay, chỉ vào mảnh đất và nói: “Có nhìn thấy mấy căn nhà đó không, toàn bộ đều san hết.”
“Không được san!”
Viên cảnh sát và Tạ Nhị đồng thời lên tiếng.
“Cậu muốn làm gì?”
Viên cảnh sát nghiêm túc phê bình: “Cậu có biết hậu quả của việc bốc đồng không, cậu làm vậy sẽ bị ngồi tù đấy.”
Tạ Nhị thấy cảnh sát chống lưng liền đắc ý nói: “Cậu có gan thì san thử xem.”
“Yêu cầu dễ thương như vậy thật khó để người ta từ chối.”
Trần Hán Thăng cười, quay người nói với cảnh sát: “Tôi đâu có san nhà ông ta, ba căn bên ngoài là nhà tôi mua, đất tôi mua, thích san thích giữ là quyền tự do của tôi, chuyện này cảnh sát cũng muốn quản sao?”
“...”
Trần Hán Thăng dùng ngay câu của Tạ Kính Xuân để phản kích lại Tạ Kính Xuân, nhìn vẻ mặt bị “gậy ông đập lưng ông” thật là sảng khoái.
“Vậy à.”
Viên cảnh sát nhìn Trần Hán Thăng nói: “Có bằng chứng liên quan không?”
“Có!”
Một người đàn ông béo chạc hơn ba mươi tuổi từ xa chạy tới, đây là chủ nhiệm ủy ban thôn địa phương, vừa là xe cảnh sát vừa là xe nâng, ông ta đã hoảng hốt từ lâu, chủ nhiệm lấy tài liệu ra và nói: “Đây là bản sao hợp đồng mua đất, Trần tổng ... Khụ, lão Thương thật sự đã mua nó một cách hợp pháp.”
Trần Hán Thăng mỉm cười bắt tay với chủ nhiệm thôn, nhưng hắn cũng chẳng chào hỏi, tất cả thủ tục đều do Thương Phú Vinh đứng giữa giải quyết, Trần Hán Thăng chỉ phụ trách bỏ tiền.
Bây giờ “quả bóng” đã được đá lại, đúng như Trần Hán Thăng nói đây là nhà hắn mua, đất hắn mua, thích san thích giữ là quyền tự do của hắn.
Viên cảnh sát thấy có chút nhức đầu, vở kịch cả tiếng đồng hồ này thật là kịch tính, nhức cả đầu rồi.
Nhưng dường như người thắng vẫn là Trần Hán Thăng.
“Bắt đầu.”
Lần này lại đến lượt Trần Hán Thăng đắc ý chỉ huy: “San bằng hết cho ông đây.”
“Được.”
Các công nhân thấy sự việc đã lắng xuống liền trực tiếp lái xe nâng lên phía trước.
Tạ Kính Xuân nhìn là thấy không ổn, lập tức chạy lên phía trước giang hai tay ra cản: “Các người dám san thì san tôi này...”
“Tao đi con mẹ mày!”
Tạ Kính Xuân nói chưa hết câu đã bị Trần Hán Thăng dùng hai tay cầm vạt áo ném ra xa.
“Mày dám đánh bố tao!”
Thằng con trai bơ phờ của Tạ Nhị cầm một thanh gỗ chạy đến, nhưng chưa kịp đến gần đã nghe thấy tiếng hét của Trần Hán Thăng: “Cút!”
Trần Hán Thăng cởi bỏ áo khoác, ném đại vào ngực Thương Nghiên Nghiên, chỉ vào con trai của Tạ Kính Xuân nói: “Ở yên đấy, ngoan ngoãn mà nhìn.”
Trời lạnh thế này mà Trần Hán Thăng chỉ khoác một chiếc áo len, phong thái và hình ảnh kiêu ngạo của hắn dọa cho cậu con trai dừng bước.
Cảnh sát cũng đi ra đứng giữa ngăn hai người họ ra, nhưng không hề ngăn cản hành động của chiếc xe nâng.
“Rầm.”
Chiếc cổng của một nhà đã bị đánh sập, đằng sau lại không có gì cản trở, Tạ Kính Xuân cũng chỉ đành bất lực đứng nhìn xung quanh nhà mình trở thành một đống đổ nát.
Bụi bặm rất nhanh đã bay khắp nơi, người xem đều lùi lại phía sau một chút, chỉ có Trần Hán Thăng vẫn đứng ở chỗ cũ, lặng lẽ quan sát hành động của chiếc xe nâng.
“Đây mới là người đàn ông dám đảm đương trách nhiệm.”
Thương Nghiên Nghiên nhìn bóng lưng của Trần Hán Thăng, tâm trạng có chút kích động không nhịn được liền chạy qua nói: “Lớp trưởng, cậu là người con trai tuyệt vời nhất mà tớ từng gặp, cậu còn ngầu hơn cả trên phim, bọn họ sẽ không quay đầu nhìn vụ nổ nhưng cậu lại đang đứng trong vụ nổ.”
“Nói cái gì thế?”
Trần Hán Thăng khó khăn mở mắt ra: “Chết tiệt, tớ bị cát làm cho mờ mắt, nhìn không thấy đường về mà thôi, nhanh đỡ tớ đi, khụ khụ nghẹt chết tớ mất rồi!”