Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 559 - Chương 559: Suy Cho Cùng Thì Đây Cũng Chỉ Là Kinh Doanh Mà Thôi

Chương 559: Suy cho cùng thì đây cũng chỉ là kinh doanh mà thôi Chương 559: Suy cho cùng thì đây cũng chỉ là kinh doanh mà thôi

Sau khi Thương Nghiên Nghiên đỡ Trần Hán Thăng, người bị “buộc phải làm màu” rời đi, ba hộ gia đình bên ngoài đã nhanh chóng bị san bằng.

Bởi vì vốn chỉ là một ngôi nhà cũ, một phần của bức tường đã tự nhiên nứt ra và dưới tác động của xẻng kim loại cứng, thì chằng khác gì đậu hũ mềm.

Đôi mắt của Tạ Kính Xuân có chút đờ đẫn, khi tất cả những ngôi nhà xung quanh đều sụp đổ thì ngôi nhà của ông ta hiện ra ở đó trông có vẻ như rất lẻ loi.

Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

“Ông chủ, xong rồi, tổng cộng 200 tệ.”

Công nhân xe nâng nói với Trần Hán Thăng, nhiệm vụ này thực sự đơn giản.

“Vẫn chưa xong.” Trần Hán Thăng giẫm lên những tảng đá lộn xộn chỉ vào hàng rào của nhà Tạ Kính Xuân nói: “Những thứ này cũng phải được đẩy xuống.”

“Không đẩy không được nữa, đẩy nữa là nhà cũng không còn giống nhà nữa rồi.”

Vợ của Tạ Kính Xuân vội vàng đứng ra bảo vệ ông ta.

“Chàng trai trẻ, ba căn nhà trước mặt đều là do cậu mua, cậu muốn làm gì thì làm không ai có thể quản được.”

Cảnh sát cũng tiến lên ngăn cản: “Nhưng nếu anh xâm phạm đến an toàn tài sản của người khác thì chúng tôi cần phải xử lý”.

“Chú cảnh sát”

Trần Hán Thăng cười toe toét: “Khi tôi mua mảnh đất này thì tôi đã cẩn thận đo đạc rồi. Hai trong số ba bức tường trong sân của Tạ Kính Xuân là được xây dựng trên đất của tôi.”

Sau khi nghe điều này, khuôn mặt của Tạ Kính Xuân trở nên tái nhợt, bởi vì điều mà Trần Hán Thăng đã nói là sự thật.

Một bức tường chỉ dày mười mấy centimet cho nên lúc đó hàng xóm cũng không quan tâm, nhưng không ngờ tới bây giờ Trần Hàn Thắng lại lấy chuyện đó ra để làm ầm ĩ lên.

“Chuyện này có thật không?”

Cảnh sát đến hỏi trưởng thôn.

“Ừ.”

Trưởng thôn gật đầu, chuyện này đều được ghi chép đo đạc rõ ràng, giao dịch lúc nào cũng phải ghi rõ ràng.

Chuyện này khó làm đây, cảnh sát nhíu chặt hai hàng lông mày.

Xét về mặt pháp luật, Trần Hán Thăng chiếm ưu thế hơn bởi vì bức tường được xây dựng trên đất của hắn.

Xét về mặt tình cảm thì gia đình Tạ Kính Xuân trông có vẻ rất đáng thương, họ thực sự sắp bị đẩy xuống hai bức tường, đây chính là “nhà bị phá hủy người vẫn không chết” phiên bản hiện đại.

Những người hàng xóm xem náo nhiệt vốn là không giúp đỡ bất kì một bên nào nhưng sau khi thấy Trần Hàn Thắng ỷ vào mình có lý nên thực sự muốn “phá” sân nhà người khác.

Điều này là hơi quá, mọi người nhao nhao tiến lên khuyên can.

“Người trẻ tuổi này, cậu khoan dung với người khác chút đi.”

“Hãy nhìn xem gia đình của lão Tạ đáng thương như thế kia, hay là thôi đi.”

“Nếu như bức tường bên ngoài không còn, đến lúc chó hoang hay thứ gì đó xông vào cắn người thì phải làm sao đây.”

......

Cuối cùng, ngay cả cảnh sát cũng tới khuyên can: “Chủ tịch Trần, cậu cũng là sinh viên đại học vậy nên cậu nhất định cũng biết một câu thơ, 'Ngàn dặm viết thư chỉ vì tường, nhường họ ba thước có sao đâu? Vạn Lý Trường Thành nay còn đó, nhưng Tần Thủy Hoàng nào thấy đâu.'.”

“Đều là hàng xóm với nhau, cần gì phải làm ầm lên như thế này?” Viên cảnh sát nghiêm túc thuyết phục.

“Mấy người nói nhao nhao hết cả lên làm cái quỷ gì!”

Trần Hán Thăng không hề tức giận với cảnh sát, bước đến gần những người hàng xóm chỉ biết nói suông: “Trên đời này, tôi cảm thấy từ ghê tởm nhất là 'bỏ qua quá khứ'. Nếu có người xúc phạm tôi, tại sao tôi phải rộng lượng tha thứ cho họ?”

“Khi Tạ Kính Xuân nhân ba giá cả lên để lừa tiền thì các người đã ở đâu?”

Trần Hán Thăng chỉ vào những ông chú và bà dì đang khuyên bảo kia và nói: “Mức giá chênh lệch ở đây là 6 triệu, ai đền bù số tiền đó ông đây sẽ lập tức trở thành hàng xóm tốt của người đó, ông, chú, dì hay là bà ...”

Tất cả những người bị Trần Hán Thăng chỉ vào đều tránh mắt, một bà lão lẩm bẩm: “Ôi, thật là một cậu thanh niên hung hãn.”

“Phi!”

Trần Hán Thăng nhổ nước bọt, sau đó hắn đi đến trước mặt viên cảnh sát, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng nội dung vẫn như cũ: “Đồng chí cảnh sát, anh có thể đền bù tôi 6 triệu không?”

“Tôi không có nhiều tiền như vậy.”

Viên cảnh sát cười khổ, cuộc tranh chấp diễn ra ngày hôm nay thật là khó giải quyết.

“Chính vì thế.” Trần Hàn Thăng hứa hẹn: “Tôi sẽ không làm khó dễ anh, sau khi dỡ bỏ hai bức tường sau, tôi sẽ lập tức rời đi.”

“Bắt đầu làm việc, bắt đầu làm việc.”

Trần Hán Thăng hét vào mặt người công nhân xe nâng.

“tằng tằng tằng.”

Hai chiếc xe nâng bắt đầu ngay lập tức và từ từ tiếp cận bức tường với chiếc xẻng trong tay.

“Mấy người các cậu ai dám?”

Có thể là do thiên tính, người phụ nữ thường bảo vệ “tổ ấm” của mình hơn đàn ông, trong lúc Tạ Kính Xuân và con trai đang ngơ ngác không biết xử lý thế nào thì vợ ông ta đã nằm gục trước xe nâng.

“Nếu các cậu muốn xúc một bức tường, trước tiên bước qua xác qua tôi đi!” Vợ của Tạ Kính Xuân kêu lên.

“Vù.”

Đám người xem náo nhiệt có chút luống cuống, đây là muốn giết người.

Một bác gái muốn rút điện thoại của mình ra gọi cảnh sát, người bên cạnh thấy vậy nói: “Bà làm gì vậy, bà ở đây mà không thấy cảnh sát sao? Họ cũng rất khó xử đấy.”

Cảnh sát quả thực rất khó xử, bắt nguồn là Trần Hán Thăng, chỉ cần buông tay thì mọi chuyện đều dễ dàng giải quyết.

“Chủ tịch Trần, nếu thật sự chết người chết thì như vậy cũng không tốt.” Vẻ mặt của viên cảnh sát rất nghiêm túc.

Trần Hán Thăng mỉm cười phớt lờ anh ta, hắn đi đến trước mặt Tạ Kính Xuân và nói: “Lão Tạ, vừa rồi ông không phải coi thường 2 trăm nghìn tệ sao, chỉ với 200 tệ mà tôi có thể ép vợ ông thành ra như này, có tuyệt không?”

Tạ Kính Xuân nuốt nước bọt, nhìn vợ mình đang nằm trước tay lái, rồi nhìn con trai, vẻ mặt dao động.

“Này!” Trần Hán Thăng cười thầm trong lòng và hét vào mặt những người lái xe nâng: “Đừng dừng lại, cậu không muốn tan ca sao?”

“Ông chủ, có người chặn đường rồi.”

Người lái xe nâng cũng rất xấu hổ, anh ta thực sự không thể chạy qua đó.

“Bà ấy không thể phân thân, nhiều nhất chỉ cũng có thể chặn lại một chiếc xe.”

Trần Hán Thăng cười và lấy ra 200 tệ: “Ai xúc đổ tường trước thì 200 tệ này là tiền thưởng cho việc làm vất vả hôm nay.”

Được đồng tiền kích thích, các tài xế hưng phấn điều khiển xe nâng di chuyển xung quanh, cuối cùng một người trong số họ đã vượt qua được sự ngăn cản của bà vợ Tạ Kính Xuân, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, thành công đục thủng một lỗ trên tường.

“Haizz...”

Đám người xem náo nhiệt phát ra một loạt tiếng than thở thương hại, cuối cùng bọn họ vẫn không thể bảo vệ được.

Vợ của Tạ Kính Xuân nhìn thấy ngôi nhà bị phá hủy, bà ta ngồi dưới đất khóc rống lên, mắng Trần Hán Thăng, mắng Tạ Kính Xuân và thậm chí là cả cảnh sát, nói tóm lại không ai là người tốt hết.

Cảnh tượng này, thật ra nhìn cũng rất bi thương.

Hai chiếc xe nâng làm việc cùng nhau và nhanh chóng phá bỏ một bức tường, khi họ đang lái xe về phía bức tường kia với vẻ mặt “đằng đằng sát khí”, Trần Hán Thăng thì thầm với Thương Phú Vinh: “Chú Thương, chú phải thể hiện mình là người tốt ở bên ngoài.”

“Cái gì?” Thương Phú Vinh vẫn chưa kịp phản ứng.

“Nếu như cả hai bức tường đều bị phá bỏ thì Tạ Kính Xuân hoàn toàn coi cháu là kẻ thù sống còn, nếu thêm nữa ông ta nhân tiện cũng hận luôn chú thì sẽ càng thêm khó nói.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Chú hiện tại tiến ra cản lại, làm người tốt, vì chuyện này mà để lại chút đường lui, dù sao cũng chỉ là kinh doanh mà thôi.”

Khi đó Thương Phú Vinh mới hoàn toàn hiểu ra, nhưng ông ấy không ngờ rằng một sinh viên đại học vào thời điểm này rồi mà vẫn có thể giữ được tỉnh táo như vậy.

Phá vỡ một bức tường là răn đe.

Mà giữ lại một bức tường khác là để hòa hoãn bầu không khí.

Thương Phú Vinh nhìn Trần Hán Thăng một cái thật sâu rồi mới đi tới trước mặt hai chiếc xe nâng, hét lớn: “Dừng lại, dừng lại.”

“Gì vậy?” Trần Hán Thăng hỏi với vẻ mặt khó hiểu: “Chú Thương, tại sao chú lại ngăn trước mặt cháu?”

“Hán Thăng à.” Kỹ năng diễn xuất của Thương Phú Vinh cũng đạt tiêu chuẩn, ông ấy nói với giọng điệu trìu mến: “Chú đã quen biết lão Tạ nhiều năm, tuy rằng ông ấy có hơi ham món lợi nhỏ một chút nhưng con người của ông ấy cũng không tệ, bức tường còn lại, chú nghĩ hay là thôi đi.”

“Không được!” Để nâng cao hình tượng của Thương Phú Vinh, Trần Hán Thăng tiếp tục tự mình đóng vai phản diện lớn: “Mẹ nó, ông ta dám lừa 6 triệu của cháu, hôm nay cháu phải đập tan bức tường này bằng mọi giá để xả giận!”

“Hán Thăng!” Lão Thương bộc phát diễn xuất: “Cháu không thể cho chú mặt mũi sao, chẳng lẽ muốn chú phải nằm trên mặt đất cầu cháu sao?”

“Cha, cha làm sao vậy?” Thương Nghiên Nghiên rất bối rối, nhìn thấy vẫn còn một bức tường sắp bị phá bỏ, tại sao cha cô lại ngăn cản?

“Chú Thương, chú làm cháu khó xử đấy!” Khuôn mặt của Trần Hán Thăng tràn đầy vẻ bối rối.

Thấy Trần Hán Thăng bắt đầu “do dự”, cảnh sát nhanh chóng tiếp tục thuyết phục, cộng với những tiếng nói khác của dư luận, Trần Hán Thăng chỉ có thể hung hăng vỗ đùi: “Được rồi, vì chú Thương, hôm nay tôi sẽ để lại một bức tường, các người hãy tự mình lo liệu đi.”

Trần Hán Thăng nói xong rút tiền trả cho người lái xe nâng rồi quay người bước đi.

“Chị dâu, chị không sao chứ?” Thương Phú Vinh lại gần nâng vợ của Tạ Kính Xuân đứng dậy.

“Không có việc gì, lão Thương, lần này thực sự rất cảm ơn ông.” Vợ của Tạ Kính Xuân vừa lau nước mắt vừa nói.

“Đừng nói những lời này, dù sao chúng ta cũng là hàng xóm.”

Thương Phú Vinh đưa cho Tạ Kính Xuân một điếu thuốc khác: “Lão Tạ, tôi không phải đã nói với ông rồi sao. Rõ rành đã bàn bạc tốt là 3 triệu rồi mà tại sao ông lại đột nhiên thay đổi ý định? May mà hôm nay có tôi ở đây. Nếu tôi không ở đây, bức tường đó cũng đi nốt rồi.”

“Haizz!” Tạ Kính Xuân vỗ mu bàn tay của Thương Phú Vinh, không biết nên nói cái gì.

Những người hàng xóm đó cũng đến, một số buộc tội chàng trai trẻ vừa rồi là bất lịch sự, một số thuyết phục Tạ Kính Xuân đừng quá tham lam và nhiều hơn nữa ca ngợi Thương Phú Vinh vì có nghĩa khí, đúng chuẩn một người hàng xóm.

“Thế này là đã tẩy trắng rồi.”

Bề ngoài, Thương Phú Vinh đang nói chuyện rất vui vẻ nhưng thực chất tâm trí của ông ấy đang bay rất xa, Nghiên Nghiên nói rằng Trần Hán Thăng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng và hôm nay mới chỉ hơi lộ ra một chút mà thôi, Thương Phú Vinh đã hoàn toàn tin vào điều đó.

Bình Luận (0)
Comment