Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 560 - Chương 560: Trần Lợn, Cậu Nhất Định Phải Nhìn Thấu Sự Bướng Bỉnh Nho Nhỏ Của Tớ

Chương 560: Trần lợn, cậu nhất định phải nhìn thấu sự bướng bỉnh nho nhỏ của tớ Chương 560: Trần lợn, cậu nhất định phải nhìn thấu sự bướng bỉnh nho nhỏ của tớ

Sau khi Trần Hán Thăng và Thương Nghiên Nghiên quay trở lại, họ lại phải đợi gần một giờ thì Thương Phú Vinh mới quay trở lại.

Nhìn thấy hộp cơm dùng một lần bên cạnh Trần Hán Thăng, ông ấy không khỏi tức giận với vợ: “Hán Thăng vất vả mới tới một lần mà bà lại thực sự gọi cơm hộp hả.”

“Không có, đấy là thứ mà cháu muốn ăn.” Trần Hán Thăng nhìn đồng hồ và nói: “Bây giờ đã ba giờ rưỡi rồi, bốn giờ cháu phải về nếu đi nhà hàng ăn tối thì tốn thời gian quá, bên chỗ Tạ Kính Xuân sao rồi?”

“Sau khi được chú, trưởng thôn, cảnh sát và hàng xóm thuyết phục thì Tạ Nhị không còn dám kiêu ngạo nữa.” Thương Phú Vinh nói: “Ngay cả vợ của ông ta cũng muốn bán nó với giá 3 triệu tệ. Bà ta cảm thấy rất mất mặt khi phải tiếp tục sống ở đây sau sự việc lúc chiều.”

Trần Hán Thăng gật đầu: “Còn thái độ của Tạ Kính Xuân thì như thế nào?”

“Ông ta vẫn còn đang do dự.” Thương Phú Vinh bĩu môi: “Tên ngốc đó còn đang nghĩ đến giấc mộng đẹp với 10 triệu đấy.”

Trần Hán Thăng cười toe toét: “Thêm 6 triệu nữa, cho dù là cháu thì cũng sẽ bị cám dỗ.”

“Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.” Thương Phú Vinh khen ngợi: “Hôm nay cháu không kiên trì làm đến cùng, phá một mặt để lại một mặt, điều này không chỉ thể hiện thực lực của cháu mà còn để chú ở lại giúp chú có cơ hội nói chuyện với nhà họ Tạ. Năm sau lại đến một hai đợt nữa là Tạ Kính Xuân chỉ còn cách từ bỏ.”

Hai người lại tán gẫu vài câu chuyện phiếm, đến khoảng bốn giờ, Trần Hán Thăng đứng dậy từ biệt.

“Trời cũng sắp tối rồi, sao không ở lại ăn cơm.” Thương Phú Vinh chân thành mời: “Cháu trở về là bởi vì có chuyện quan trọng sao?”

Đôi mắt của Thương Nghiên Nghiên đột nhiên sáng lên, cô nhìn Trần Hán Thăng với ánh mắt tràn đầy sự mong đợi, sẽ thật tuyệt nếu như Trần Hán Thăng ở lại.

Trần Hán Thăng lắc đầu: “Để lần sau vậy, cháu thực sự có một cuộc hẹn.”

Chẳng mấy chốc, tiếng động cơ Land Rover từ sân của khu nhà máy truyền đến, sau khi Trần Hán Thăng rời đi, Thương Phú Vinh ngồi im lặng một lúc, đột nhiên hỏi con gái: “Có phải Trần Hán Thăng đi gặp con gái không?”

“Vâng.” Thương Nghiên Nghiên cắn môi, nhất định là Thẩm Ấu Sở.

“Cô gái kia như thế nào?” Thương Phú Vinh tò mò hỏi.

“Tính cách tốt, thành tích tốt, người cũng dịu dàng tốt bụng.” Thương Nghiên Nghiên thở dài: “Những thứ này chẳng là gì, cho dù chỉ là so sánh về ngoại hình thì so với cô ấy, con chỉ là một cô hầu gái mà thôi.”

......

Thương Nghiên Nghiên cho rằng Trần Hán Thăng sẽ đi gặp Thẩm Ấu Sở, nhưng trên thực tế, Trần Hán Thăng đi gặp một cô gái trẻ ngọt ngào bất khả chiến bại khác.

Không nghĩ tới đúng không!

Khoảng bảy giờ tối, Trần Hán Thăng cuối cùng cũng đến tầng dưới của Trung tâm Thương mại quốc tế, mặc dù Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi có nhiệm vụ ôn tập rất nặng nề, Cao Văn cũng có luận án tốt nghiệp tiến sĩ, nhưng bốn bông hoa vàng vẫn kiên trì làm việc, cứ cách vài ngày sẽ họp một lần.

Hôm nay là để thảo luận về kế hoạch mở rộng kinh doanh cho năm tới, cũng như việc chuẩn bị cho chuyến công tác đầu tiên đến Mỹ của Tiêu Dung Ngư và Cao Văn.

Trần Hán Thăng không có lập tức đi lên, mà trước tiên mua một bó hoa hồng ở cửa hàng hoa bên cạnh, hắn và Tiêu Dung Ngư đã ba ngày không gặp, mấy ngày trước còn cố ý cãi nhau một trận, bó hoa này chính là quà tạ lỗi.

Tuy nhiên, điều này chỉ dành cho những cặp đôi có tình cảm sâu đậm, nếu là mối quan hệ như giữa Vương Tử Bác và Hoàng Tuệ, đừng nói đến bông hồng 5 tệ, cho dù đó là bức thư tuyệt mệnh dài 5.000 chữ, Hoàng Tuệ cũng sẽ không thèm nhìn lấy một trang.

“Chúng ta, những kẻ không hiểu yêu hận tình thù, cho rằng tình yêu giống như sự thay đổi thất thường của gió và mây…”

Trần Hán Thăng ngâm nga bài “Giang Nam” của Lâm Tuấn Kiệt trong lúc đang đợi cửa thang máy. Những nhân viên văn phòng làm việc ở Trung tâm Thương mại quốc tế tan làm, bên trong họ mặc âu phục, bên ngoài mặc áo lông vũ, mang theo cặp tài liệu hoặc ví cầm tay vào vào ra ra thang máy rộng rãi.

Trần Hán Thăng vừa bước vào thang máy thì hắn đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trong thang máy.

Mặc dù sắp được gặp Tiêu Dung Ngư và biết rằng ít có người con gái nào có thể đẹp hơn Tiểu Ngư Nhi, nhưng hắn không nhịn được mà mơ tưởng trong đầu.

“Nữ thành phần tri thức khi xức nước hoa này sẽ có khí chất như thế nào?”

“Nếu một ngày nào đó gặp nhau thì đó sẽ là một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ.”

“Tốt nhất là em trong thang máy vô ý ngất đi, vừa vặn ngã vào vòng tay anh.”

......

Trần Hán Thăng càng bị ám ảnh bởi tình dục, hắn càng trở nên vui vẻ và tâm trạng trở nên cao độ, sau khi ra khỏi thang máy, hắn nhìn thùng rác bên cạnh, rồi nhìn chai nước khoáng trên tay.

Quả nhiên hắn bày ra tư thế tốt, nhắm vào phương hướng và ném nó 'vèo' ra ngoài như một phát súng.

“Bụp.”

Chai nước khoáng đập vào mép kim loại của thùng rác và rơi xuống bên ngoài một cách hoàn hảo.

“Đệt!”

Trần Hán Thăng chửi thề, nhặt chai nước khoáng trả lại chỗ cũ, tiếp tục tạo dáng để ném tiếp.

Lần này thậm chí còn tệ hơn, nó thậm chí còn không chạm vào thùng rác. Nó uốn cong trên không trung rồi đáp xuống tấm thảm.

“Oh SHIT!”

Trần Hán Thăng mất kiên nhẫn, bước tới nhặt chai nhựa, đến gần thùng rác và ném thật mạnh.

Chỉ có một tiếng “bang”, lần này cái chai lọt vào trong thùng.

“Cú quyết định lần này là Lebron từ Cleveland, Trần Hán Thăng.”

Trần Hán Thăng hài lòng tạo dáng, quay người lại thì thấy Dịch Na đứng sau lưng mình, trong mắt cô ta có chút kinh ngạc, không ngờ tên ngốc nhảy múa trước thùng rác này lại là Trần Hán Thăng, thảo nào cô ta lại cảm thấy bóng lưng có chút quen mắt.

“Khụ, đã tan tầm rồi.”

Trần Hán Thăng rất xấu hổ, tình huống này khiến hắn nhớ lại cảnh hắn giả làm anh hùng cứu mỹ nhân khi còn học cấp hai nhưng bị mẹ mình là Lương Mỹ Quyên vô tình phá tan.

“Ừ.”

Dịch Na cũng có chút xấu hổ, nâng gọng kính cận đen lên nói: “Tiểu Ngư Nhi chờ cậu từ nãy rồi đấy.”

“Ồ, tạm biệt.”

Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên và đi về phía trước vài bước, sau đó đột nhiên quay lại và quả nhiên là Dịch Na đang nhìn chằm chằm vào hắn.

May mắn thay là thang máy cũng đến rồi, Dịch Na cũng không ngẩng đầu lên hoảng loạn bước vào.

“Không được rồi, lại thêm một người phụ nữ nữa thích mình!”

Trần Hán Thăng rất tự cao, trong lòng thầm nghĩ mình phải làm sao với sự quyến rũ không ai cản nổi của mình.

Cùng lúc đó, trong thang máy Dịch Na không khỏi vỗ ngực tự nhủ: “Trần Hán Thăng bị mắc chứng rối loạn tăng động, nghe nói có những đứa trẻ mắc chứng rối loạn tăng động đều rất thông minh. Cậu ta có lẽ chính là một ví dụ điển hình.”

......

Sau khi vào công ty luật, trong công ty chỉ còn lại Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi, khi Biên Thi Thi nhìn thấy Trần Hán Thăng, cô ấy lập tức hét lên: “Tiểu Ngư Nhi, lão Trần nhà cậu đến rồi kìa, trên tay cậu ấy còn cầm hoa hồng nữa.”

Trên thực tế từ sau khi cuộc họp buổi chiều kết thúc thì Tiêu Dung Ngư đã đợi Trần Hán Thăng đến, mặc dù trong lòng cô rất gấp nhưng cô vẫn cố gắng không gửi tin nhắn.

Trong cuộc cãi vã lần trước, Trần Hán Thăng đã nói “Ai gọi trước thì người đó là chó con”, tính khí kiêu ngạo của Tiêu Dung Ngư đã bị khơi dậy.

Đêm nằm mơ cũng mơ thấy khuôn mặt bất cần đời kia.

Ngay cả khi đang xem lại bài tập về nhà, cũng phải thỉnh thoảng mở điện thoại vì sợ bỏ lỡ tin nhắn của Trần Hán Thăng.

Ngay cả khi vừa tắm xong, điều đầu tiên cô làm không phải là lau tóc mà là bật màn hình điện thoại.

......

Mặc dù vậy, cô muốn Trần Hán Thăng liên lạc với cô trước.

Tuy nhiên vào thời điểm đó, Trần Hán Thăng đang ở Trùng Khánh xa xôi, Tiêu Dung Ngư lần nào cũng nhấc máy với đầy sự mong đợi nhưng cuối cùng chỉ có thể đặt xuống trong sự thất vọng.

Mặc dù khi Trần Hán Thăng trở lại vào ngày hôm sau, hắn đã tự nguyện thừa nhận rằng mình là “gâu gâu”, nhưng Tiểu Ngư Nhi vẫn muốn hếch cằm lên thêm một chút.

Thêm một chút thôi, Trần lợn, cậu thông minh như vậy, nhất định phải nhìn thấu sự bướng bỉnh nho nhỏ của tớ.

“Tiểu Ngư Nhi đã thu dọn xong đồ đạc và đang chờ cậu từ nãy đó...”

Trong khi nói chuyện, Biên Thi Thi cùng Trần Hán Thăng bước vào công ty và đột nhiên sững người một lúc bởi vì bàn làm việc của Tiêu Dung Ngư lại là một đống tàn tạ và cô cũng đang viết chữ ở trên bàn.

“Thi Thi, sao vậy?”

Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu chớp chớp mắt, bình tĩnh nói: “Tớ còn có việc phải xử lý.”

Tiểu Ngư Nhi không nhìn Trần Hán Thăng, như thể người này không tồn tại.

“Thật là kỳ quái, rõ ràng đã sắp xếp xong rồi.”

Biên Thi Thi dường như hiểu một chút nhưng dường như cũng không hiểu.

Trần Hán Thăng nhìn một chút, cầm hoa hồng đi tới, cười nói: “Nhìn đóa hoa tinh xảo này rất giống khuôn mặt thanh tú của cậu.”

“Hừ!” Tiểu Ngư Nhi quay đầu lại, chỉ để lại mái tóc đuôi ngựa lủng lẳng cho Trần Hán Thăng.

“Tớ sai rồi.” Trần Hán Thăng khoác vai Tiểu Ngư Nhi nhẹ giọng nói: “Đi thôi, tớ mời cậu ăn một bữa thịnh soạn rồi đi mua sắm.”

Tiểu Ngư Nhi rất vui khi nghe “ăn một bữa thịnh soạn rồi đi mua sắm”, nhưng cô vẫn “cứng rắn”: “Hôm nay tớ không có thời gian, tớ còn rất nhiều chuyện phải xử lý.”

“Không có việc gì, tớ có thể chờ cậu.”

Trần Hán Thăng chỉ vào cây bút bi trong tay Tiêu Dung Ngư: “Nhưng khi cậu viết, cậu không mở nắp bút ra sao?”

Bình Luận (0)
Comment