“Hả?!”
Lúc này, Tiêu Dung Ngư mới nhận ra rằng nắp bút vẫn chưa được mở ra.
Vừa rồi khi nghe tin Trần Hán Thăng đến, tính tình kiêu ngạo của Tiểu Ngư Nhi lại xuất hiện, cô không muốn cho Trần Hán Thăng nhìn ra cô đã đợi hắn.
Vì vậy, cô vội vàng làm loạn bàn làm việc lên, vội vàng lấy vở ra, vội vàng lấy bút bi ra, giả vờ rằng mình rất bận rộn.
Nhưng Trần Hán Thăng cái tên gian tặc đáng ghét đó, hắn lại có thể phát hiện ra chi tiết nắp bút bi chưa được mở ra.
“Trần lợn, cậu cũng chỉ biết bắt nạt tớ!”
Sau khi Tiêu Dung Ngư bị nhìn thấu, khuôn mặt trái xoan thanh tú nhuộm một vệt ửng hồng, cô nắm chặt nắm đấm nhỏ của mình, liên tục đánh vào ngực Trần Hán Thăng.
Cô không cảm thấy rằng mình quá nông cạn mà thay vào đó cô lại trách Trần Hán Thăng quá thông minh.
“Hì hì.”
Trần Hán Thăng cũng không né tránh, hắn trông rất vui vẻ, như thể việc bắt nạt một cô gái xinh đẹp là một điều đáng để khoe khoang.
“Da mặt dày đến mức đạn không xuyên qua được.” Tiêu Dung Ngư cũng bó tay, cuối cùng không thể không nói: “Mau dẫn tớ đi ăn cơm đi mua sắm!”
“Tuân lệnh!” Trần Hán Thăng quay người chuẩn bị rời đi nhưng Tiểu Ngư Nhi vẫn không di chuyển bước chân.
“Có chuyện gì vậy?” Trần Hán Thăng kỳ quái hỏi.
Tiểu Ngư Nhi vươn tay, bĩu môi nói: “Cậu quên ôm tớ.”
“Ôi chúa ơi!”
Lời phàn nàn này là đến từ Biên Thi Thi, cô ấy khoa trương ôm lấy vai mình, như thể là bị buồn nôn đến rồi: “Da gà của tớ rơi đầy đất luôn rồi. Làm ơn biến khỏi mắt tớ, ngay bây giờ! Ngay lập tức! ! Mau lên!”
“Đi đi đi.”
Trần Hán Thăng nắm lấy bàn tay nhỏ bé non nớt của Tiêu Dung Ngư: “Bà dì già U30 Biên Thi Thi không thể nghe những lời nói mật ngọt như này.”
“Trần Hán Thăng!” Biên Thi Thi cầm cây chổi trong góc lên: “Tớ nói tốt về cậu trước mặt Tiểu Ngư Nhi thật là tốn công vô ích, lần sau tớ muốn đăng số QQ của Tiểu Ngư Nhi lên trên trang web của Đại học Đông Đại, cậu hãy đợi đấy!”
Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư mỉm cười rời khỏi công ty luật. Đợi đến khi công ty hoàn toàn trở nên yên tĩnh, Biên Thi Thi lén lút ló đầu ra ngoài nhìn xung quanh, thấy rằng không có ai trong hành lang, cô ấy cũng học theo dáng vẻ lúc nãy của Tiểu Ngư Nhi, cô ấy quay mặt với không khí và nói “Hừ, cậu quên ôm tớ!”
Nói xong cô ấy lại chạy lên phía trước, hạ giọng xuống bắt chước giọng nam nói: “Con gái các cậu chỉ thích làm mấy chuyện này, thật là phiền toái!”
Biên Thi Thi vừa nói, vừa vươn tay về phía không khí: “Này, cho cậu ôm...”
Cô còn chưa nói xong, Biện Thi Thi đột nhiên che mặt cười xấu hổ.
Hóa ra yêu đương lại thú vị như vậy, cho dù một mình đóng hai vai, vẫn có thể cảm nhận được sự ngọt ngào trong đó.
“Thật đáng tiếc.” Biên Thi Thi thở dài một hơi: “Thấm thoát đã học năm thứ ba rồi.”
Cô ấy u sầu ngẩng đầu lên, đi tới giúp Tiêu Dung Ngư thu dọn bàn làm việc, sau đó tắt đèn khóa cửa bước ra khỏi Trung tâm Thương mại quốc tế.
Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, không có điều hòa làm nóng, một luồng khí lạnh xộc vào cổ họng khiến Biên Thi Thi ho khan một tiếng, cô ấy kéo khăn quàng cổ lên che miệng, lẳng lặng đi đến bến xe buýt.
Đầu đường là trung tâm thành phố Kiến Nghiệp, ánh đèn rực rỡ và náo nhiệt lạ thường. Đường Trung Sơn Nam bị những chiếc ô tô chặn lại, bến xe buýt chật cứng người, ai cũng mệt mỏi và mờ mịt sau giờ làm việc và học tập.
Điều này khiến Biên Thi Thi càng thêm cô đơn, ban đầu là Tiểu Ngư Nhi mời cô ấy đi ăn tối nay, nhưng Biên Thi Thi nghĩ rằng đây là bữa tối đầu tiên giữa bạn thân và bạn trai của cô ấy sau một cuộc cãi vã nên Biên Thi Thi cũng không tiện tham dự.
“Biết thế thì thà rằng đi làm bóng đèn còn hơn.” Biên Thi Thi tức giận nghĩ.
Đột nhiên, điện thoại vang lên “reng reng reng”, là Tiêu Dung Ngư gọi.
“A lô!” Sau khi Biên Thi Thi nghe máy, cô ấy hung dữ nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Chết tiệt, tớ không nợ cậu tiền, cậu cần gì phải dùng giọng điệu như vậy.”
Người lên tiếng không phải Tiêu Dung Ngư mà là Trần Hán Thăng, hắn nói với giọng ngọt xớt: “Ăn cơm tối chưa? Nếu không thì đến quán Lẩu Thái Muội cùng nhau nhúng lòng bò đi.”
“Tớ không đi.” Biên Thi Thi ậm ừ từ chối: “Các cậu lại muốn tra tấn cẩu độc thân.”
“Tớ không có tra tấn cậu.” Trần Hán Thăng cười nói: “Đêm nay không chỉ có tớ và Tiểu Ngư Nhi mà còn có một ông chủ khác mời khách nữa. Chúng tớ đang đợi cậu đấy, ở ngay cái nhà trên phố Chính Hồng ý, cậu chỉ cần mười lăm phút để đến đây thôi.”
“Này, tớ...” Biên Thi Thi muốn còn muốn khách sáo một hai câu nữa nhưng Trần Hán Thăng đã cúp điện thoại.
“Đi hay không?” Biên Thi Thi rất do dự.
Trực giác của người con gái rất chính xác, ông chủ kia hẳn cũng là người quen của cô.
Trò chơi này có lẽ là do người bạn thân nhất của cô ấy và Trần Hán Thăng bày ra.
......
Lẩu Thái Muội là một chuỗi nhà hàng lẩu có giá cả khá tiết kiệm ở Kiến Nghiệp, rất được giới sinh viên đại học săn đón nên khách hàng của cửa hàng này trên phố Chính Hồng hầu hết đều là những người trẻ tuổi.
Họ đeo kính cận, nụ cười tế nhị có phần rụt rè, thỉnh thoảng nâng ly chúc mừng, nói về “kỳ nghỉ đông nên làm gì, kỳ thi cuối kỳ có khó không, thi lên nghiên cứu sinh hay đi du học…”
Có cặp đôi còn đang tính toán thời gian quay lại trường, chủ yếu chỉ có một chút, nhất định phải tránh đi ngày đèn đỏ của cô gái.
Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư ngồi ở trong đó với đáy nồi lẩu đang sôi sùng sục kèm theo một bàn toàn thịt và rau trước mặt.
Tiểu Ngư Nhi mím môi cười, dựa vào vai Trần Hán Thăng, nhìn hắn gọi Vương Tử Bác lần nữa.
“Đang ở đâu?” Trần Hán Thăng hỏi thẳng.
Vương Tử Bác trả lời: “Tao đang ôn tập trong ký túc xá.”
“Tao cho mày mười lăm phút, mau tới quán Lẩu Thái Muội trên phố Chính Hồng, tao có chuyện quan trọng muốn bàn!”
Đối mặt với Vương Tử Bác, Trần Hán Thăng nhanh gọn lẹ hơn rất nhiều.
“Có chuyện gì?” Vương Tử Bác sửng sốt, nghĩ rằng có điều gì đó không ổn.
“Biên Thi Thi.” Trần Hán Thăng trả lời với một nụ cười cợt nhả.
Nghe được ba chữ này, trái tim của Vương Tử Bác đột nhiên đập mạnh, nhưng cậu ấy vẫn giả bộ không hiểu: “Biên Thi Thi làm sao...”
“Đừng có giả vờ với tao!” Trần Hán Thăng nhìn thoáng qua lập tức nhìn thấu cái kiểu “lạt mềm buộc chặt” cấp thấp này, lập tức bắt đầu chửi bới trên điện thoại di động: “Đừng có cho mặt mũi mà còn không muốn, mười lăm phút.”
“Tao biết rồi.” Vương Tử Bác không giả vờ tỏ vẻ nữa, mà lẩm bẩm: “Gọi xe có chút khó khăn, Tiểu Trần, Tiểu Trần ... Tút tút tút.” Cậu ấy còn muốn nói thêm vài câu, không nghĩ tới Trần Hán Thăng lại lười nói nhiều trực tiếp tắt máy luôn.
“Xong rồi!”
Trần Hán Thăng cất điện thoại di động: “Cuối cùng cũng mời được đôi oan gia này cùng nhau ăn tối, quả thực không dễ dàng chút nào.”
Tiểu Ngư Nhi cũng cảm thấy cực kỳ thú vị khi bạn trai của mình bày trò: “Sau khi Thi Thi đến, nếu cô ấy đột nhiên phát hiện ra đó là Tử Bác chắc chắn cô ấy sẽ trợn tròn mắt lên cho mà xem.”
“Ha ha ha...”
Trần Hán Thăng nghĩ rằng với EQ và IQ của Biên Thi Thi, chưa chắc đã không đoán được người tối nay là Vương Tử Bác, nếu cô ấy sẵn sàng đến vậy điều đó có nghĩa là cô ấy có chút tình cảm đối với Tử Bác và có thể sẽ thử phát triển nó.
Nhưng sẽ mất một thời gian để nó đơm hoa kết trái.
Điều này không thích hợp để nói với Tiểu Ngư Nhi, Trần Hán Thăng nhúng thịt dê, chấm nó vào nước sốt và đặt vào bát của Tiểu Ngư Nhi: “Ăn đi.”
“Không đợi sao?” Tiêu Dung Ngư hỏi.
“Chúng ta phải ăn trước, ăn xong phải nhanh chóng rời đi, để chừa lại không gian.”
Trần Hán Thăng lại cho một ít bò viên vào: “Chúng ta không thể có ý tốt làm bà mối, cuối cùng lại bị đói. Đây là cách làm của một kẻ ngốc, không phải kiểu của tớ.”
“Hì hì, được! Chúng ta không thể để bị đói.” Tiểu Ngư Nhi cười nói, lúm đồng tiền lõm sâu đáng yêu.
Cô cảm thấy rất vui khi được ở bên Trần Hán Thăng, mặc dù con lợn này thường xuyên chọc giận cô, nhưng vừa nhìn thấy Trần Hán Thăng thì cô lại không thể nhịn được muốn lại gần.
Biên Thi Thi không mất nhiều thời gian để đến nơi, cô ấy nghĩ rằng Vương Tử Bác đã ở đó, nhưng khi cô ấy nhìn thấy miệng của Trần Hán Thăng đang dính đầy dầu mỡ, hắn vẫn lớn tiếng chào đón: “Đến, đến, để chúng tớ nhúng một ít cho cậu.”
“Eo, các cậu không có tí lịch sự nào cả.”
Biên Thi Thi vừa buộc tội Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi là “không lịch sự” vừa cầm đũa lên và ăn ngay lập tức, không hề chê mà chấm chúng vào nước sốt của Tiểu Ngư Nhi.
Khi Vương Tử Bác đến, Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi đã ăn no, chỉ có Biên Thi Thi đang nghiêm túc nhúng lẩu.
“Tử Bác, ở đây.” Trần Hán Thăng vẫy tay.
Vương Tử Bác đi tới trong tay còn cầm theo một chiếc túi, Biên Thi Thi nhìn thấy Vương Tử Bác đi tới, theo bản năng ngồi thẳng dậy, đại khái là vẫn còn hơi căng thẳng.
“Tiểu Trần, Tiểu Ngư Nhi, a hèm... Xin chào, Biên Thi Thi.”
Vương Tử Bác gọi “Biên Thi Thi” rất nhanh, nghe như “Tiên Thi” vậy.
Trần Hán Thăng rất tò mò hỏi: “Trong túi có gì vậy?”
“Haagen-Dazs.” Vương Tử Bác lấy ra hai hộp nhỏ, đó thực sự là kem Haagen-Dazs.
“Chà, một cái này có giá cả chục tế một cái đó.”
Tiểu Ngư Nhi là một người thích đồ ngọt nên cô khá quen thuộc với giá của những thứ này, cô mỉm cười đặt cả hai hộp trước mặt Biên Thi Thi: “Mau chọn một hương vị, hôm nay tớ có thể ăn nó vì có ân huệ của cậu.”
Biên Thi Thi đột nhiên cảm thấy rất ngại ngùng, cô ấy rất quen thuộc với kiểu câu này, Trần Hán Thăng thường mua đồ ăn vặt cho Tiêu Dung Ngư, trước khi cô ấy ăn, cô ấy luôn để cho Tiểu Ngư Nhi chọn trước.
“Cái này là lão Trần của cậu mua, cậu nhanh chọn một cái cậu thích nhất đi, còn lại đều là của tớ.”
Bây giờ, mẫu câu này cuối cùng lại áp dụng cho bản thân mình sao?