Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 562 - Chương 562: Tớ Có Thể Làm Được, Nhưng Tớ Cũng Muốn Hôn Cậu

Chương 562: Tớ có thể làm được, nhưng tớ cũng muốn hôn cậu Chương 562: Tớ có thể làm được, nhưng tớ cũng muốn hôn cậu

Trần Hán Thăng không ngờ Vương Tử Bác lại nghĩ đến việc mua kem, có vẻ như sau khi trải qua sự mài giũa của Hoàng Tuệ, cộng với những gợi ý cố ý vô tình của hắn, thằng bạn mình dường như đã dần giác ngộ, bởi vì Vương Tử Bác không thể nghĩ tới làm việc này khi còn là sinh viên năm nhất.

Từ điểm này, Vương Tử Bác nên biết ơn Hoàng Tuệ, người chỉ dùng “thu nhập từ việc làm thêm trong vòng một năm + thời gian làm liếm chó một năm rưỡi” để đổi lấy sự hiểu biết như hiện tại, Trần Hán Thăng cho rằng điều đó khá có giá trị.

Hơn nữa, còn có một màn đấu kiếm thành công nữa.

“Thật không hổ là Bác ca, người đã từng làm bài thi Olympic.” Trần Hán Thăng cười hì hì rót một cốc bia cho Vương Tử Bác: “Lại làm loại bài kiểm tra hàng tháng này, mày không cảm thấy có chút thuận tay sao?”

Vương Tử Bác không nói gì, cậu ấy hiểu ý của Trần Hán Thăng, Hoàng Tuệ là “bài thi Olympic” và độ khó của Biên Thi Thi giống như “bài kiểm tra hàng tháng”.

“Tử Bác tham gia cuộc thi Olympic khi nào vậy?”

Trong khi ăn Haagen-Dazs, Tiêu Dung Ngư tò mò hỏi: “Trước đây, không nghe nói Tử Bác trong đội tuyển Olympic ở trường Nhất Trung Cảnh Thành.”

Khi Tiêu Dung Ngư học trung học, cô giỏi toán và hóa học nhưng môn vật lý lại chỉ ở mức trung bình.

Vì vậy, dựa vào khả năng toán và hoá của mình, cô đã được gọi vào đội tuyển hai môn đó, nhưng Tiêu Dung Ngư lại được giáo viên đặc biệt mời đến nghe giảng cùng với đội tuyển Olympic vật lý để động viên mấy cậu con trai khác.

Chưa nói kết quả thế nào, Tiêu Dung Ngư ở trường trung học cũng là nhân vật nổi tiếng duy nhất đi qua tất cả các đội tuyển Olympic.

“Cậu nhớ lầm rồi, Tử Bác người ta cũng từng tham gia.”

Trần Hán Thăng búng trán Tiểu Ngư Nhi: “Olympic rất ghê gớm hả, khi tớ còn học trung học, tớ đã nói dối mẹ là tham gia đội tuyển Olympic để có thêm tiền tiêu vặt, mẹ tớ còn tin điều đó.”

“Lúc đó tớ rất vui, bởi vì có thể lao ngay đến quán net sau khi tan học, và về nhà mẹ vẫn nghĩ rằng tớ phải tham gia ôn thi đội tuyển.”

Trần Hán Thăng tức giận nói: “Cho đến một ngày, một người dì ăn no rửng mỡ nào đó nhìn thấy tớ vào một quán net, thậm chí còn báo cáo với Lương thái hậu. Mẹ tớ trước mắt bao người đã xách tớ ra ngoài.”

Khi nhắc đến việc này, Vương Tử Bác không khỏi bật cười: “Tao nhớ hôm đó dì Lương đã đánh tới gãy chổi luôn, Tiểu Trần đã gọi điện cho mẹ tao, nhờ bà đến cứu mạng”.

“Tại sao mẹ tớ lại đánh tớ dã man như vậy là bởi vì mẹ đã tìm thấy con dấu giả và giấy chứng nhận giả của 'Ban tổ chức Olympic' trong cặp sách của tớ.”

Trần Hán Thăng thở dài: “Bà mắng tớ đấy là tạo giả một con rồng. Quá trình làm giả không quan trọng, nhưng ngay cả kết quả cũng là giả thì cũng thật chuyên nghiệp.”

“Ha, ha, ha, ha...”

Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi không thể nhịn được cười. Khi nhắc đến quá khứ thời trung học, buổi trò chuyện bỗng chốc trở nên sôi nổi hơn.

Biên Thi Thi thấy rằng trong ba người, Tiêu Dung Ngư và Trần Hán Thăng là nhiều đề tài nhất nhưng trọng tâm của hai người lại khác nhau.

Các chủ đề của Tiêu Dung Ngư đều tập trung về việc xảy ra ở trong trường, chẳng hạn như hoa khôi học đường chơi đàn tranh, viên ngọc quý trong lòng bàn tay của giáo viên và nữ thần trong lòng rất nhiều nam sinh ...

Các chủ đề của Trần Hán Thăng tập trung việc xảy ra bên ngoài trường, chẳng hạn như trốn tiết tự học vào buổi tối để đến quán net, trốn học để xem xiếc tung hứng, tham gia đánh nhau...

Những quỹ đạo này dường như được duy trì cho đến khi vào đại học.

Tiểu Ngư Nhi cũng nổi tiếng ở Đại học Đông Đại, là hoa khôi của trường được tất cả nam sinh công nhận, được giáo sư Tôn yêu mến và thường độc tấu đàn tranh trong các bữa tiệc khác nhau.

Về phần Trần Hán Thăng, sự nghiệp đại học của hắn gắn liền với “trốn học, trượt môn và khởi nghiệp”, hắn có vẻ khá coi thường những thứ ở trường, nhưng học lực của hắn lại không tệ, thậm chí còn xuất hiện trên kênh kinh tế tài chính của CCTV .

Vương Tử Bác là người ít đề tài nhất, cậu ấy không trở thành một tấm gương sáng như Tiêu Dung Ngư, cũng không đi lên bằng một con đường khác như Trần Hán Thăng, dường như là cậu ấy vẫn luôn bình thường từ cấp ba đến đại học.

Biên Thi Thi liếc nhìn Vương Tử Bác, cậu ấy đang dùng muôi khuấy nước lẩu, cố gắng moi hết trứng cút, thịt bò và thịt dê bên trong ra, tự nhiên đặt chúng trước mặt Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi.

Cậu ấy thậm chí còn để đồ gần Trần Hán Thăng hơn, nhưng cậu ấy thì lại cần phải tự mình đứng dậy để lấy thức ăn.

“Thật sự là đào tim đào phổi đối với bạn bè.” Biên Thi Thi nghĩ trong lòng.

Vương Tử Bác lúc này chắc chắn đang rất vui, cậu ấy không còn lầm lì ít nói như mọi khi mà vạch trần những khuyết điểm và những chuyện xấu hổ của thằng bạn nối khố Trần Hán Thăng.

“Đừng chỉ nói về họ.”

Biên Thi Thi đột nhiên hỏi, cô ấy có sự thẳng thắn và sắc sảo của một cô gái ở Hồ Nam: “Cậu là một người như thế nào?”

“Tớ?”

Vương Tử Bác sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, cuối cùng biến thành một loại nghi hoặc còn kèm theo một chút bất an.

Cậu ấy đã quen với việc trở nên mờ nhạt ở nơi đông người và bản thân chỉ có thể cố gắng làm cho mình có cảm giác hiện diện bằng cách tham gia vào các chủ đề mà người khác thảo luận.

Tuy nhiên, nếu được phép độc lập khởi động bầu không khí của bữa tiệc như Trần Hán Thăng, Vương Tử Bác cảm thấy mình hoàn toàn không làm được, cho dù trở thành tâm điểm của bữa tiệc, cậu ấy cũng sẽ lo lắng đổ mồ hôi hột rất nhiều ở lưng.

Tình hình bây giờ là như vậy, sáu con mắt còn lại trên bàn đều dán chặt vào người cậu ấy.

“Tớ không có gì để nói hết, chúng ta hãy nói về Tiểu Trần đi.”

Vương Tử Bác lắc vai một cách mất tự nhiên, may mắn là cậu ấy đang ngồi, nếu cậu ấy đứng lên thì cái mông của cậu ấy lại vặn vẹo mất.

“Màu quần lót của tao màu gì cũng sắp bị bới móc ra rồi.”

Trần Hán Thăng không quan tâm nói: “Nếu mày không phiền, dù sao thì tao cũng không quan tâm, tao lộ ra ngay tại đây cũng có thể.”

“Tránh ra, ai muốn xem quần lót của cậu.”

Tiêu Dung Ngư lườm Trần Hán Thăng một cái, sau đó quay sang Vương Tử Bác nói: “Tử Bác, tại sao cậu cũng không nói về bản thân mình, chúng tớ đều biết cậu nhưng Thi Thi thì không.”

“Tớ...”

Vương Tử Bác liếc nhìn mọi người.

Thằng bạn nối khố Trần Hán Thăng đang ngồi thản nhiên như không, đã thế miệng còn nhai một cây tăm xỉa răng, vẫn là cái sự kiêu ngạo của “Ông trời thứ nhất, ông đây thứ hai”

Tiêu Dung Ngư vẫn rất xinh đẹp, khuôn mặt của cô càng ngày càng đáng yêu qua làn khói nồi lẩu, biểu cảm của cô tràn đầy sự khích lệ.

Biên Thi Thi nghiêng đầu chờ đợi câu trả lời của cậu ấy.

“Thực ra, đôi khi tớ cũng không hiểu nổi chính mình.”

Vương Tử Bác cúi đầu, nghịch chiếc đũa tre nói: “Khi ở nhà, tớ là người bưng trà rót nước cho người lớn, nhưng vừa ra ngoài tớ lại nghĩ rằng bọn họ quá dông dài. Bản thân cực kỳ muốn ra ngoài trải sự đời với tiểu Trần, nhưng kèm với suy nghĩ đó là muốn nắm dài trên giường để ngủ. Có đôi khi, bản thân cực kỳ hào phóng, có lúc lại vì mấy đồng tiền mà đi xe bus, kể cả phải đổi 2, 3 tuyến mới đến được nơi. Thỉnh thoảng, mình cũng ghen ghét có người quá ưu tú, nhưng đa phần lại nhủ thầm bản thân mình cũng tốt mà…”

“Thực ra tớ chỉ là một người bình thường, nên thực sự cũng không có gì để nói.”

Vương Tử Bác ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đã rời đi, vừa nãy cậu ấy nói quá nhập tâm nên cậu ấy cũng không phát hiện.

Chỉ có Biên Thi Thi chăm chú lắng nghe.

Không có hai người kia che lấp hơn nữa vừa rồi nói rất nhiều lời từ trong lòng, Vương Tử Bác vô cớ hoảng sợ, tùy ý cầm lên một thứ để uống một ngụm nhằm che đậy sự bối rối.

“Đợi đã, đó là giấm!”

Biên Thi Thi vội vàng ngăn cậu ấy lại.

Nhưng đã quá muộn, Vương Tử Bác đã uống một ngụm lớn, lúc này cậu ấy cũng phát hiện có điều gì đó không ổn, miệng chua chua khó chịu, hai mắt mở to như sắp phun ra.

Biên Thi Thi theo bản năng xoay người sang một bên, đây là phản ứng tự nhiên, cho dù cha mẹ của Vương Tử Bác có mặt thì họ cũng sẽ hành xử như vậy.

Nhưng Vương Tử Bác vừa nhìn thấy liền nghiến răng nuốt giấm xuống, khi Biên Thi Thi đưa khăn giấy đến, cô ấy sững sờ: “Sao cậu không vào nhà vệ sinh nhổ ra?”

“Quá nhiều công đoạn, đã thế còn quá khó nhìn.” Vương Tử Bác kiềm chế nhận lấy khăn giấy: “Cảm ơn.”

Biên Thi Thi đột nhiên muốn cười, Vương Tử Bác và Trần Hán Thăng thực sự sở hữu hai tính cách đối lập nhau.

Nếu Trần Hán Thăng ở trong tình huống này, có lẽ hắn sẽ không ngần ngại nhổ vào cốc, còn Vương Tử Bác thì thà cảm thấy khó chịu còn hơn là làm hỏng bầu không khí.

“Thật là ngốc.”

Biên Thi Thi thở dài.

......

Sau khi Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đi ra ngoài, lúc đó mới khoảng chín giờ, Tân Nhai Khẩu vẫn nhộn nhịp như cũ, hai bên đường có những biển quảng cáo đủ màu sắc khác nhau nhấp nháy rực rỡ, nhân viên ở các cửa hàng như Chân Duy Tư, Hằng Nguyên Tường, Dĩ Thuần, v.v… phát loa, quảng cáo rầm rộ để thu hút khách hàng.

Còn có mùi thơm từ một số quán ăn vặt thu hút người qua đường.

Tiêu Dung Ngư khoác lấy cánh tay của Trần Hán Thăng và lắc mái tóc đuôi ngựa cao của cô ấy, bởi vì tối nay cô ấy đặc biệt vui sướng.

Không chỉ được đoàn tụ với Trần Hán Thăng mà còn tác hợp cho Vương Tử Bác và Biên Thi Thi cùng nhau đi ăn tối.

“Tiểu Trần.” Tiêu Dung Ngư tò mò hỏi: “Cậu cảm thấy bọn họ sẽ làm gì tối nay?”

“Còn cái gì nữa?”

Trần Hán Thăng thờ ơ nói: “Cứ yên tâm đi, Biên Thi Thi không ghét Tử Bác vậy thì có nghĩa là có cơ hội, nó chủ yếu phụ thuộc vào sự giác ngộ và vận may của Tử Bác.”

“Ồ.”

Tiêu Dung Ngư kéo dài chữ này ra và nhún nhảy trên nền gạch đỏ của vỉa hè, Trần Hán Thăng dũng cảm nói: “Tớ có thể bước qua năm viên gạch ca rô này cùng một lúc.”

Loại gạch lát nền này đều có hình vuông với kích thước khoảng 30cm*30cm, có tác dụng trang trí đường phố, năm viên có kích thước khoảng 1,5m.

Tiêu Dung Ngư nhìn nó và đoán rằng Trần Hán Thăng thực sự không khoác lác, nếu hắn cố gắng hết sức thì chắc chắn sẽ có thể nhảy qua.

“Có gì đâu chứ, nó chỉ có 1,5 mét.”

Tiêu Dung Ngư nói không một cách không phục.

“Cậu có giỏi thì nhảy đi, đừng khoác lác.”

Trần Hán Thăng không tin, các cô gái thường có bước chân nhỏ hơn, nếu không phải đứng nhảy xa, làm sao họ có thể tùy tiện vượt qua.

“Nếu cậu không làm được thì phải hôn tớ một cái.”

Trần Hán Thăng hét lên.

“Cậu cứ đợi đấy.”

Tiêu Dung Ngư cười một cách ranh mãnh và kéo Trần Hán Thăng đến một nơi ít người hơn, cậu nghiêng người và duỗi chân sang hai bên, lợi dụng đôi chân dài của mình để vượt qua khoảng cách này một cách dễ dàng.

“Chân dài tốt thật đấy, thậm chí còn không cần hạ eo xuống.”

Trần Hán Thăng thở dài.

“Giúp tớ lên với.”

Tiêu Dung Ngư hờn hồi làm nũng, nhưng khi Trần Hán Thăng đỡ cô ấy dậy, cô ấy bất ngờ hôm lên mặt của Trần Hán Thăng một cái và nói.

“Hừm, tớ có thể làm được, nhưng tớ vẫn muốn hôn cậu.”

Bình Luận (0)
Comment