Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 563 - Chương 563: Mong Tất Cả Mọi Người Đều Được Đối Xử Dịu Dàng

Chương 563: Mong tất cả mọi người đều được đối xử dịu dàng Chương 563: Mong tất cả mọi người đều được đối xử dịu dàng

Trần Hán Thăng ngọt ngào cùng Tiêu Dung Ngư đi dạo và mua sắm, sau đó đưa cô trở lại Đại học Đông Đại và đồng ý dọn dẹp tại nhà của giáo sư Tôn trong kỳ nghỉ đông.

Nhưng Vương Tử Bác lại xấu hổ, vô duyên vô cớ uống hết nửa bát giấm mà chả để làm gì, định biểu hiện một chút khi trả tiền nhưng Trần Hán Thăng đã thanh toán hóa đơn xong rồi.

“Tiểu Trần cũng thật là, có cơ hội này cũng không để lại cho tao.” Vương Tử Bác lẩm bẩm không hài lòng.

Thái Muội là địa điểm dành để tụ tập sinh viên rất tiết kiệm chi phí, khác hẳn câu lạc bộ hoặc khách sạn năm sao, những nơi đó thì Vương Tử Bác sẽ không tranh, không phải lúc nào họ cũng trả được.

Điều này rất giống với nhóm bạn cùng phòng trong ký túc xá 602. Trước khi Trần Hán Thăng “phá sản”, mọi người tranh nhau trả hóa đơn vài tệ, nếu có bữa tiệc nào vượt quá 200 thì phải xem ông chủ Trần có chịu bao hay không.

Không khí bên ngoài tuy lạnh nhưng cũng rất sảng khoái, vừa mới ra khỏi nhà hàng lẩu nóng nực, Biên Thi Thi quấn khăn quàng cổ còn Vương Tử Bác thắt chặt áo khoác ngoài. Hai người nhìn nhau đột nhiên không biết nói gì, không khí có chút ngượng ngùng.

Mối quan hệ bây giờ cách xác định còn xa lắm, không thích hợp để xem phim và mua sắm, đặc biệt là Vương Tử Bác vừa nói rất nhiều về bản thân, cậu ấy đột nhiên muốn khoét một lỗ để chui xuống.

“Có một trạm xe buýt ở đằng kia.”

Biên Thi Thi hoạt bát hơn, cô ấy chủ động nói: “Chúng ta đi một vòng đi.”

“Ồ, được thôi.” Vương Tử Bác, người đang suy nghĩ lung tung vội vàng đi theo ngay lập tức.

Biên Thi Thi dáng người dong dỏng cao, chiếc khăn đỏ quàng từ cổ đến eo, đung đưa qua lại theo từng bước chân, toát ra sức sống của một sinh viên đại học trẻ tuổi.

Chỉ xét về dáng người, Biên Thi Thi đã vượt qua Hoàng Tuệ rất nhiều.

“Vừa lúc có hai chiếc xe buýt.” Biên Thi Thi nhìn biển báo bến xe buýt, quay lại và nói với Vương Tử Bác: “Chuyến số 46 đến Đại học Đông Đại, và chuyến số 5 đến Đại học Công nghệ Kiến Nghiệp, thật trùng hợp.”

“A... Thật sự là trùng hợp.”

Vương Tử Bác cúi đầu trả lời.

Trên đời dường như có một loại tình huống như vậy, bất kể nam hay nữ, chỉ cần họ đội khăn quàng cổ hoặc đeo khẩu trang, vẻ ngoài của họ sẽ lập tức tăng vọt.

Biên Thi Thi ngay từ đầu đã không xấu, nhưng đôi mắt ẩn dưới chiếc khăn của cô ấy cong và sáng, khiến Vương Tử Bác không dám nhìn thẳng vào mặc dù cậu ấy cũng do dự trong lòng.

“Mình có nên đợi Biên Thi Thi về trước không, nhưng có hai chiếc xe buýt ở đây.”

Vương Tử Bác rất bối rối: “Nếu như đặc biệt đưa cô ấy về thì mục đích quá rõ ràng rồi.”

“Nếu như Tiểu Trần ở đây, hắn sẽ lựa chọn như thế nào?”

Vương Tử Bác trong tiềm thức đóng vai Trần Hán Thăng và thoát ra ngoài trong vòng hai giây.

Đối với Trần Hán Thăng, đây hoàn toàn không phải là một vấn đề cần phải lựa chọn.

“Này, chuyến xe số 5 của cậu tới kìa.”

Trong khi Vương Tử Bác bị phân tâm, Biên Thi Thi đột nhiên lớn tiếng nhắc nhở cậu ấy.

“Tại sao xe buýt số 5 lại đến trước?”

Thật là người tính không bằng trời tính, Vương Tử Bác có chút sững sờ, xe buýt đến trường học của cậu ấy đến trước, cậu ấy cũng không biết nên xử lý tình huống này như thế nào.

Khi chiếc xe buýt số 5 từ từ dừng lại, những người khác xếp hàng lần lượt lên xe buýt, Vương Tử Bác do dự hồi lâu, câu nói “Tớ đưa cậu về Đại học Đông Đại trước” như nghẹn lại trong cổ họng.

“Tại sao cậu lại không xếp hàng?” Biên Thi Thi chớp mắt hỏi.

“Ồ, ồ... Vậy tớ về trước.”

Lời truy vấn trong tiềm thức của Biện Thi Thi giống như cây kim bạc đâm thủng quả bóng bay, Vương Tử Bác không có dũng khí nói lại câu đó, lên xe lẫn vào đám đông.

Biên Thi Thi lễ phép vẫy tay chào tạm biệt, trong một khoảnh khắc, Vương Tử Bác thực sự muốn đột ngột chạy xuống nhưng cậu ấy lại do dự.

Cho đến khi xe buýt bắt đầu lăn bánh, Vương Tử Bác cuối cùng đã bỏ cuộc, chỉ để lại sự tiếc nuối trong vô tận.

“Sao mình lại ngu thế này!!!”

Vương Tử Bác thầm mắng mình, giống như thất bại trong một cuộc cãi vã thông thường, chúng ta vô tình nhận ra rằng nếu chúng ta đánh trả như vậy vào lúc đó thì kết quả sẽ không như bây giờ.

“Mình nên cùng Biên Thi Thi đợi chuyến xe buýt số 46, sau đó đưa cô ấy trở lại Đại học Đông Đại rồi cuối cùng mới quay lại trường học của mình. Việc đơn giản như vậy tại sao mình lại làm sai cơ chứ?”

Vẻ mặt của Vương Tử Bác rất bình tĩnh, nhưng hai tay lại nắm chặt lan can kim loại, dùng lực đến mức gân xanh trên mu bàn tay lộ ra.

Sau khi đến Đại học Công nghệ Kiến Nghiệp, Vương Tử Bác thất vọng xuống xe buýt, nghĩ rằng kiểu này là xong rồi và Biên Thi Thi chắc chắn nghĩ rằng mình không đủ tốt, lại bỏ mặc một cô gái chỗ bến xe buýt.

Cậu ấy muốn gọi điện cho thằng bạn nối khố, nhưng lại lo lắng rằng Trần Hán Thăng sẽ mắng mình, vì vậy cậu ấy đã ngồi một mình trên “Dốc tình nhân” trong trường một lúc và cuối cùng gửi một tin nhắn cho Biên Thi Thi.

Vương Tử Bác: [Cậu đã đến trường chưa, xin lỗi nhá.]

Cậu ấy thậm chí không mong đợi Biên Thi Thi sẽ trả lời tin nhắn, tin nhắn này chỉ là để tìm kiếm một loại an ủi tâm lý.

Nhưng trong vòng năm phút, có tiếng “tinh”, điện thoại thực sự đã nhận được một tin nhắn.

Biên Thi Thi: [Tớ đã đến ký túc xá rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm, tại sao cậu lại xin lỗi?]

Khoảnh khắc Vương Tử Bác nhìn thấy tin nhắn, mũi cậu ấy cay cay, nước mắt giàn giụa ra ngay tại chỗ.

Theo logic mà nói, cậu ấy không nên dễ bị tổn thương như vậy, nhưng cậu ấy đột nhiên nhớ lại những ngày tháng bản thân làm chân chó của Hoàng Tuệ.

Vào thời điểm đó, cậu ấy đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Hoàng Tuệ mỗi ngày, nhưng “chị Tiểu Tuệ” thường phớt lờ chúng.

Vì vậy, trong một khoảng thời gian, để giữ thể diện, Vương Tử Bác cũng cố ý trả lời thật chậm.

Dù rất nóng lòng chờ đợi tin nhắn của “chị Tiểu Tuệ”, nhưng cậu ấy nhất quyết chỉ trả lời một ngày hai lần, ba ngày sau họ gặp nhau, Vương Tử Bác lo lắng hỏi: “Chị Tiểu Tuệ, chị cảm thấy lý do mà gần đây chúng ta ít liên lạc hơn là gì vậy?”

“Có ít hơn sao?”

Hoàng Tuệ nói với vẻ mặt mờ mịt: “Tôi hoàn toàn không cảm thấy.”

Vương Tử Bác nhớ rằng lúc đó cậu ấy rất xấu hổ, như thể cậu ấy đã dùng hết sức để đấm vào bông. Vì vậy bản thân chỉ có thể tìm cớ để chuyển qua chuyện khác.

Bây giờ Vương Tử Bác cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cậu ấy nghĩ rằng như vậy là hòa nhã, nhưng thực sự là Hoàng Tuệ hoàn toàn không quan tâm đến nó.

Chỉ vì không quan tâm nên đã không nhận ra sự thay đổi về số lượng tin nhắn mà vị chân chó nào đó gửi đến.

[Tớ xin lỗi vì tớ đã không đưa cậu trở lại ký túc xá.] Vương Tử Bác lau nước mắt và nhanh chóng trả lời tin nhắn cho Biên Thi Thi.

“Tinh.”

Biên Thi Thi: [Không sao, xe buýt số 5 đến trước, nếu cậu thực sự cảm thấy có lỗi thì hãy đãi tớ một hộp Haagen-Dazs khi cậu rảnh.]

Vương Tử Bác: [Mười hộp một trăm hộp cũng được, cảm ơn cậu.]

“Phù!”

Sau khi gửi tin nhắn, Vương Tử Bác thở dài một hơi rồi đứng dậy, hôm nay là ngày mười bảy, trăng tròn treo cao trên bầu trời trong xanh không gợn mây, ánh sáng bạc phủ một lớp sương lạnh lên cơ thể một đôi tình nhân.

Tâm trạng của Vương Tử Bác đột nhiên lại tốt lên, cậu ấy không nhìn được mà gọi cho Trần Hán Thăng .

Cậu ấy còn chưa mở miệng thì Trần Hán Thăng đã cười nói: “Mấy con chó, xem ra sự tình tiến triển tốt.”

“Làm sao mày biết?”

Vương Tử Bác rất ngạc nhiên.

“Nếu không tốt, mày sợ bị mắng nên cũng sẽ không liên lạc với tao sớm như này.” Trần Hán Thăng giải thích nói.

“Mẹ nó, Tiểu Trần, mày quá thông minh rồi.”

Vương Tử Bác suy nghĩ một lúc: “Thật ra thì không có tiến triển gì, nhưng bây giờ tao cảm thấy rằng trên thế giới này vẫn còn rất nhiều cô gái tốt.”

Bình Luận (0)
Comment