“Ẩu Sở, con trai lớn của cậu đoạt đồ chơi của bạn nhỏ.”
Hồ Lâm Ngữ thấy một màn như vậy, lập tức đi đến phòng bếp cáo trạng, trước kia cô ấy châm chọc Thẩm Ấu Sở đối với Trần Hán Thăng quá tốt, quả thực rất giống nuôi một đứa con lớn.
“Nhìn thấy không, về sau hai đứa không được thô lỗ như vậy.”
Trần Hán Thăng đối với Thẩm A Ninh và Quách Giai Tuệ nói: “Nếu không sẽ giống như Hồ Lâm Ngữ, cấp ba cũng không có nam sinh nào thích, chỉ có thể đắm chìm trong thế giới Hàn Quốc Mary Sure không thể thoát ra được.”
Quách Trung Vân nghe thấy động tĩnh, duỗi đầu ra giải thích nói: “Cái gọt bút chì này là người thân gửi từ Nhật Bản tới, từ trên xuống dưới có rất nhiều công năng, tôi cùng với sư mẫu của cậu phải nghiên cứu cả một buổi trưa.”
“Khó trách, khi còn nhỏ em cũng chưa từng nhìn qua những thứ như này.” Trần Hán Thăng bĩu môi: “May là chưa gặp được, bằng không tâm tư sẽ không dành cho việc đọc sách.”
Quách Trung Vân hòa ái cười cười, lão Quách có các đặc điểm chí tiến thủ cùng tâm ở sự nghiệp không đủ lớn, bởi vì tâm tư của ông ấy đều đặt hết vào gia đình.
Loại người này tính cách khá ôn hoà, sẽ không giống như người khác hóng chuyện đẩu đâu, trước kia Trần Hán Thăng “phá sản”, lão Quách chỉ biết một chút về tình huống tinh thần của hắn, biết hắn không sao cả. Lão Quách cũng không có truy hỏi.
Cho nên Trần Hán Thăng nói chuyện phiếm cùng lão Quách nhẹ nhàng, không có gì giấu diếm lại nói quá sẽ ngừng, không có đề cập tới những vấn đề nhạy cảm, ngẫu nhiên có quan điểm khác nhau, lão Quách chủ động chuyển sang đề tài khác.
Thẩm Ấu Sở cùng Quách sư mẫu nấu cơm, Hồ Lâm Ngữ không biết nấu ăn, nhưng vẫn đứng trong phòng bếp giúp việc vặt.
Hai đứa bé quan hệ ngày càng hoà hợp, Quách Giai Tuệ đưa A Ninh đi xem đàn điện tử, gọt bút chì, bút tô màu những thứ đó đồ chơi, thật nhanh lại bắt đầu chơi trò chơi.
Giữa trưa lúc ăn cơm, hai cô bé tránh ở trong phòng dựng lều trại.
Lều trại nhỏ hẹp, đen như mực cũng không thông khí, nhưng hai cô bé đều thích chơi ở trong, có lẽ là khá có cảm giác an toàn.
“Giai Tuệ, A Ninh ăn cơm thôi.” Quách Trung Vân gọi lần đầu.
Quách Giai Tuệ không sợ cha, nói đôi lời khiến ông rời đi.
Trần Hán Thăng là người lên gọi lần thứ hai: “Các em đừng nghịch nữa, mau chóng ra ăn cơm đi.”
Bên trong lều trại giật giật, đại khái A Ninh đã nghĩ đi ra, nhưng Quách Giai Tuệ nghịch ngợm ngăn cản: “Anh trai mọi người ăn trước đi, em cùng chị gái chơi thêm lúc nữa.”
“Ừ.”
Trần Hán Thăng không để trong lòng, hắn khi còn nhỏ cũng nghịch ngợm, chuyện xấu nào cũng đã làm, không ăn cơm trưa cũng là chuyện bình thường.
Hắn đi ra ngoài trước, hướng Quách Giai Tuệ nháy mắt, tiện tay cầm chổi lông gà giấu đi.
Thẩm Ấu Sở và Hồ Lẫm Ngữ cũng tới gọi, A Ninh vài lần định đi ra, nhưng đều bị Quách Giai Tuệ ngăn cản, cho đến khi Quách sư mẫu nhịn không nổi, bà đi tới xốc lều trại lên, lộ ra hai cái bím tóc rối của tiểu nha đầu.
“Buổi sáng buộc bím tóc mất nửa giờ, bây giờ đã rối rồi!” Quách sư mẫu tức giận nhìn xung quanh: “Tôi nhớ rõ có cái chổi lông gà ở đây mà giờ đây sao lại không thấy?”
“Chị gái nhanh chạy.” Quách Giai Tuệ bị đánh đã quen, kéo A Ninh chạy nhanh tới bàn ăn, lau mồ hôi trên mặt, cầm bát cơm nhỏ của chính mình ăn.
“Hừ!” Quách sư mẫu lúc quay lại, chọc chọc đầu Quách Giai Tuệ: “Hôm nay không tìm thấy chổi lông gà tạm thời tha cho con.”
Nha đầu béo ngẩng đầu, hướng về phía Trần Hán Thăng vui vẻ cười.
Ăn xong cơm trưa, hai nhóc con hứa lần sau lại chơi cùng nhau, xong mới lưu luyến tách nhau ra.
Trên đường trở về, A Ninh nói nhiều hơn, chủ động hỏi Thẩm Ấu Sở một ít vấn đề kỳ lạ, dường như đối với sự tình xung quanh bắt đầu thấy hứng thú.
…..
Trong mấy ngày còn lại, Trần Hán Thăng sắp xếp ổn những ngày nghỉ cho công nhân cùng thời gian đi làm trở lại, hoạt động liên hoan lớp, ngẫu nhiên chạy qua chạy lại giữa Đại học Đông Đại và đại học Tài chính, vẫn luôn chờ đến ngày hai mươi sáu đại học Tài chính thi cuối kì.
Trần Hán Thăng hoàn toàn không để trong lòng, bài thi tuỳ tiện điền rồi nộp lên, bạn cùng phòng 602 cũng không quan tâm, buổi sáng thi, buổi tối còn cùng nhau đánh bài.
Nhưng, Trần Hán Thăng đợi thư của đại học Tài chính, cũng không biết đám ngốc cùng phòng đợi cái gì.
Sau khi kết thúc ba ngày thi, nhóm bạn cùng phòng trở về nhà, đi net thâu đêm, Trần Hán Thăng luôn là người cuối cùng rời khỏi, không vội vã thu thập hành lý.
Kim Dương Minh là người Kiến Nghiệp, cậu ta đi tới đi lui đến lúc mọi người rời đi, rồi đột nhiên đưa cho Trần Hán Thăng một điếu thuốc: “Tứ ca, nghe nói Đông Nhi cũng ở đây trải qua tết Âm Lịch.”
“Cô ấy ở đây cũng chưa quá hai tháng, vốn dĩ làm tốt việc chuẩn bị không cần phải trở về nhà.” Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn tiểu Kim một cái, nhắc nhở thêm lần nữa: “Mày muốn tìm Đông Nhi, nhất định phải gọi trước, không được trực tiếp đi tới Thiên Cảnh Sơn.”
“Ai da, tao biết rồi.” Kim Dương Minh mất kiên nhẫn nói: “Ăn Tết tao thường đi cùng bố mẹ tới nhà ngoại ở An Huy, có thể sẽ không ở Kiến Nghiệp, khả năng cũng không có cơ hội đi nhìn Đông Nhi, có việc này muốn làm phiền Trần ca.”
Tiểu Kim vừa nói vừa móc từ trong túi ra hộp điện thoại: “Mấy hôm trước tao nói muốn mua điện thoại cho Đông Nhi, mày giúp tao đưa cho cô ấy.”
Trần Hán Thăng xem xét, vậy mà là Nokia 6260, đây là loại mới ra cách đây không lâu, màu cơ bản, nắp gập, có thể lên mạng và chơi các trò chơi java, giá cả khá cao.
“cạch!”
Trần Hán Thăng cầm lấy nhìn, tuỳ ý ném lên bàn: “Sao mày không tự mình đưa?”
“Cẩn thận một chút.” Kim Dương Minh đau lòng cầm lấy hộp điện thoại thổi thổi, kỳ thật Nokia 6260 vẫn luôn là tâm niệm trong lòng cậu ấy, nhưng bởi vì kinh phí có hạn, cậu ấy cũng không dám đổi, trước tiên mua tặng Đông Nhi.
“Ngày hôm ấy tao muốn lấy lòng cô ấy nên mới mua tặng.” Kim Dương Minh buồn bực nói: “Nhưng mà Đông Nhi từ chối, cô ấy nói di động quá đắt nên không thể nhận.”
“Là như vậy sao.” Trần Hán Thăng gật gật đầu, Đông Nhi vừa đơn thuần vừa chất phác, nhất định không phải là những người thích vật xa xỉ, hắn kiến nghị nói: “Đông Nhi không cần, mày dùng đi.”
“Không được!” Kim Dương Minh luôn luôn keo kiệt vậy mà lần này lại không đồng ý: “Nếu là người khác thì tao cũng không nhờ đâu, Trần ca, từ trước đến nay mày có nhiều chủ ý, mày nghĩ biện pháp làm cô ấy nhận lấy đi.”
“Tao đưa chưa chắc cô ấy đã lấy.” Trần Hán Thăng trầm ngâm nửa ngày: “Trừ khi nói đây là phương tiện liên lạc, vì vậy mới mua cho cô ấy một cái.”
“Được.” Kim Dương Minh hiếm thấy không so đo, xách đồ đi ra ký túc xá: “Chỉ cần Đông Nhi có thể dùng cái điện thoại này, tao đã cực kỳ hài lòng, trên danh nghĩa ai đưa đều được.”
Trần Hán Thăng giật mình, bạn học tiểu Kim có lẽ đã tìm được chân ái.
Thật giống như đọc sách có câu:
“Tạc dạ thu phong điêu bích thụ,
Độc thướng cao lâu,
Vọng tận thiên nhai lộ.”
(Đêm qua gió tây thổi làm rụng cây biếc
Một mình bước lên lầu
Nhìn đến khuất mắt con đường xa tít chân trời)
“Y đới tiệm khoan chung bất hối.
Vị y tiêu đắc nhân tiều tụy.”
(Đai áo rộng dần (người gầy đi), cuối cùng cũng không hối tiếc.
Vì chàng đáng khiến mình tiều tụy.)
“Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần,
Bỗng nhiên quay đầu lại,
Người ở ngay nơi đó,
Ở nơi lửa đèn tàn.”
Ba khung cảnh, ba sắc thái.
Thật ra yêu cũng có cảnh giới.
Đầu tiên là cần đơn thuần, luôn nghĩ và làm điều tốt nhất cho đối phương, nguyện ý trả giá vô điều kiện, loại này thường xuất hiện ở mối tình đầu.
Hai là hiện thực, khi học xong lại so đo trả giá, bắt đầu đắn đo xem có đáng hay không, tự mình xử lý quan hệ cùng hiện thực, thậm chí có thể dùng “ích kỷ” mà hình dung.
Nghe có vẻ là tin tức tốt, bởi vì sau khi đạt được cảnh giới này, ai cũng không có cách lừa được mình, đồng thời cũng là tin tức xấu, như vậy rất khó để yêu thêm lần nữa.
Loại tình huống này gặp ở rất nhiều lần yêu, trong lúc yêu có thể vô tình làm tổn thương người, cũng có thể bị người khác tổn thương.
Khi đó nói “Tin tưởng tình yêu”, nhưng thật ra trong lòng đã bình đạm không gợn sóng.
Loại ba tương đối đặc thù, có lẽ trừ bỏ Trần Hán Thăng thì chưa ai trải qua, đó chính là “Tôi, muốn tất cả”, cảnh giới này không có biện pháp học tập và vượt qua, trừ khi đã chết một lần.
“Hỏi thế gian, tình là chi.” Trần Hán Thăng cảm khái một tiếng, ước lượng hộp Nokia 6260, sau đó gọi điện thoại cho Nhiếp Tiểu Vũ: “Cô lấy 5000 tệ mua cho Kim Dương Minh một chiếc điện thoại, cậu ấy chắc là đi Tây Môn.”
Tiểu Kim đã đủ đáng thương, thường xuyên bị mình lấy tên đi bôi đen, Trần Hán Thăng không nghĩ lại chiếm tiện nghi, đơn giản mua điện thoại.
Nhiếp Tiểu Vũ nhận được điện thoại của sếp, vội vàng lấy ra 5000 tệ bỏ vào phong thư, gọi điện thoại cho Kim Dương Minh: “Cậu ở Tây Môn đợi một chút, tớ tới đưa đồ cho cậu.”
“Thứ gì….”
Kim Dương Minh chưa kịp hỏi hết, Nhiếp Tiểu Vũ nôn nóng đã cúp máy.
“Mau nói, cho tớ cái gì.” Kim Dương Minh rất kỳ quái, cậu ấy cùng Nhiếp Tiểu Vũ tiếp xúc không nhiều lắm, ngẫu nhiên mới chạm mặt ở quán trà sữa, chỉ biết đây là cấp dưới cùng Trần Hán Thăng xây dựng sự nghiệp, dung mạo cũng thanh tú.
Chẳng nhẽ…..
Kim Dương Minh đột nhiên sửng sốt, chẳng lẽ năm 2005 là năm hồng loan tinh động, hay sắp được tỏ tình.
“Khả năng rất lớn.” Kim Dương Minh càng nghĩ càng khẳng định là chuyện này, nếu không phải là tỏ tình, việc gì phải trước kỳ nghỉ đưa đồ cho mình.
Không thể tin được Nhiếp Tiểu Vũ này cũng thật là tinh mắt.
Không bao lâu, Nhiếp Tiều Vũ xuất hiện trong tầm mắt cậu, trên đường toàn là những học sinh xách hành lý trở về nhà, Nhiếp Tiểu Vũ chạy qua, có vẻ đường đột.
Kim Dương Minh thấy thật cảm động, cho nên lúc Nhiếp Tiểu Vũ đang thở hồng hộc, Kim Dương Minh dùng một loại trách cứ đau lòng nói: “Cậu thật là, sao phải chạy gấp như vậy tớ cũng đâu có trốn.”
“Gì?” Nhiếp Tiểu Vũ hoảng sợ, nhưng Kim Dương Minh trước giờ toàn lải nhải cái quái gì ấy, nên cô cũng không để trong lòng, mà lôi ra phong thư nói: “Tôi chính là sợ cậu chạy trốn, nếu không phải để đến năm sau, đây là cho cậu.”
“Quả nhiên là phong thư, trăm phần trăm bên trong là thư tình.” Kim Dương Minh sắc mặt phức tạp, không có duỗi tay nhận lấy.
“Mau cầm đi.” Nhiếp Tiểu Vũ nóng nảy, cô còn có việc trong ký túc xá và trong công ty.
“Thực xin lỗi, tớ không thể nhận.” Kim Dương Minh rất khổ sở, thì ra từ chối một cô gái cũng không dễ dàng.
“Không cần?” Nhiếp Tiểu Vũ cau mày: “Vì sao?”
“Bởi vì, tớ đã có người mình thích rồi.” Kim Dương Minh do dự một lúc, cuối cùng cũng thẳng thắn nói ra những lời này.
“A, sau đó thì sao?” Nhiếp Tiểu Vũ nghĩ thầm liệu Kim Dương Minh có phải quên uống thuốc không, cậu ấy thích ai, cùng cô có quan hệ gì?
Cô lười hỏi nhiều, trực tiếp đem phong thư nhét ở trong lòng ngực Kim Dương Minh: “Tóm lại cậu nhận lấy đi, thật là nói cả đống lời vô nghĩa.”
Nhiếp Tiểu Vũ nói xong câu này quay đầu trở về kí túc xá, Kim Dương Minh mở phong thư ra nhìn, phát hiện là xấp tiền một trăm tệ, trong nháy mắt, cậu có cảm giác bị vũ nhục.
“Nhiếp Tiểu Vũ!” Kim Dương Minh hung hăng nắm chặt tay: “Tớ biết cậu làm chức cao lắm tiền, nhưng chuyện này không thể cưỡng cầu, chỉ có thể nói cậu thổ lộ quá muộn, vì sao không sớm thổ lộ?”
Vì thế Kim Dương Minh không nhịn được nhắn tin cho Nhiếp Tiểu Vũ.
Kim Dương Minh: [Cậu nghĩ tiền có thể mua được tất cả sao?]
Nhiếp Tiểu Vũ đối với Kim Dương Minh có chút bực bội, căn bản không muốn thảo luận đề tài nhàm chán này, trực tiếp kết thúc bằng hai chữ: [Đúng vậy!]
“Haizzz.” Kim Dương Minh than một tiếng, chỉ có thể đem phong thư cất vào trong cặp, tính toán sang năm trả lại cho Nhiếp Tiểu Vũ, nhưng trong lòng lại ghi nhớ một thông tin lớn.
Mười hai giờ trưa ngày ba mươi tháng một năm 2005, ở Tây Môn bị một nữ sinh thổ lộ, sau khi từ chối cô ấy, cô ấy vậy muốn dùng tiền mua tình cảm của tôi.
Nam sinh ưu tú chẳng nhẽ nhất định phải đối mặt với cục diện này?