Khi Kim Dương Minh đấu trí cùng không khí, Trần Hán Thăng ở trong ký túc xá nghiêm chỉnh nhìn chiếc điện thoại Nokia 6260.
Hình dáng này là một trong những cột mốc lịch sử, lúc đầu có thể đập vỡ quả óc chó, rồi phát triển thành loại nắp gập, màn hình trắng đen cũng biến thành màn hình màu, còn có những trò chơi java.
Có thể hình dung, trong tương lai có thể không còn phải chơi rắn săn mồi hay xếp hình Tetris, các nam sinh đam mê chơi game 1 người như bóng rổ, đua xe, hay Đấu La Đại Lục quyết chiến.
Mặt khác, Nokia 6260 ra mắt, đồng nghĩa với việc có thể đăng nhập trực tiếp vào QQ, các bạn cùng phòng cả đêm ở tiệm net cả đêm để chat QQ cũng không còn nữa.
“Sang năm sẽ rất bận.”
Trấn Hán Thăng nghĩ thầm: “Trước không nói về công ty luật và quán trà sữa, nhiệm vụ trên người mình khá quan trọng, trong lúc nghiên cứu phát minh và sản xuất mp4, còn muốn làm Hồng Sĩ Dũng rơi đài, khả năng Trịnh gia ở Cảng Thành sẽ tới cứu, còn có thể xoay sở thêm chút nữa....”
“Đinh linh linh.”
Khi Trần Hán Thăng đang nghĩ ngợi, Tiêu Dung Ngư gọi điện thoại tới: “Tiểu Trần, các cậu được nghỉ sao?”
“Ừ.”
Trần Hán Thăng gật đầu, kỳ thi cuối kì ở Đông Đại ngày mai mới kết thúc.
“Vậy cậu đêm nay muốn ở lại đây ăn cơm sao?” Tiểu Ngư Nhi ngọt ngào hỏi.
Trái tim Trần Hán Thăng thắt lại, cô nếu hỏi có nghĩa là: “Tối nay cậu đến chỗ tớ, hay là đi chỗ Thẩn Ấu Sở”, vậy thật tốt biết bao!
Điều này chứng tỏ rằng cô không chỉ biết Thẩm Ấu Sở, còn nguyện ý muốn sống chung trong hòa bình.
“Ây, Tiểu Trần cậu như thế nào không trả lời?” Tiêu Dung Ngư hỏi, bởi vì microphone không có tiếng.
“A.....có thể là do tín hiệu không tốt.”
Trần Hán Thăng thoát khỏi giấc mộng, nhìn phòng ký túc xá 602 trống rỗng, tùy ý nói dối một câu: “Đêm nay ký túc xá chúng tớ muốn liên hoan, ngày mai tớ lại tới, đến lúc đó gọi thêm cả Vương Tử Bác, Lưu Tiểu Manh và Tạ Uyển Thu cùng nhau về Cảng Thành.”
Buổi tối hắn muốn tới khu dân cư Thiên Cảnh Sơn ăn cơm, vì vậy không có cách nào đi Đông Đại.
“Được rồi.” Tiểu Ngư Nhi có chút thất vọng, Trần Hán Thăng dỗ hai câu rồi cúp máy.
“Mẹ nó, cũng quá khó.” Trần Hán Thăng thở dài một hơi, châm thuốc đi ra ban công ký túc xá, dưới tầng đều là những nam sinh đã được nghỉ, bọn họ kéo vali, đeo cặp sách, trên những khuôn mặt trẻ ấy tràn đầy niềm vui về nhà.
Lấy tính cách của Tiêu Dung Ngư, cô trăm triệu không có khả năng chịu đựng loại việc này, nhưng nếu nói lại, Thẩm Ấu Sở dù có quan tâm Trần Hán Thăng như nào, cô ấy cũng không muốn chia sẻ bạn trai của mình.
“Có biện pháp cùng thủ đoạn, kỹ thuật diễn của mình cũng đủ, tóm lại khóc lóc gì đó, nói khóc là có thể khóc.”
Trần Hán Thăng gãi gãi đầu, nếu “Tu La Tràng” như phim nói, kịch bản cùng kỹ thuật diễn chính hắn không thiếu, thiếu duy nhất là kinh phí.
Dựa theo suy đoán, về sau muốn mp4 phát triển, lại càn quét hai lần thị trường điện thoại, như vậy mới có thể chống cự lại Tu La Tràng tư bản và áp lực từ dư luận.
Thật ra, thời gian này nói nhanh cũng nhanh, nói chậm cũng chậm, tóm lại năm 2005 sẽ không bình thường.
......................
Buổi tối, Trần Hán Thăng cầm điện thoại đi vào khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, trong phòng khách rất đông đúc và náo nhiệt.
Bà nội cùng A Ninh xem hoạt hình, A Ninh ở trước mặt người quen rất hoạt bát, cô bé còn nghiêm túc cùng bà nội bàn luận về tình tiết về hoạt hình cổ tích, nhìn cử chỉ hay đơn giản là cái chớp mắt, trông cô bé cùng chị gái Thẩm Ấu Sở khá giống nhau.
Nhìn thấy Trần Hán Thăng lại đây, cô bé còn vui vẻ gọi một tiếng “Anh!”
Xem ra cô nhóc này đang rất vui, đồng nghĩa A Ninh đã thích ứng được với hoàn cảnh ở Kiến Nghiệp.
Đông Nhi đang bận trong phòng bếp, nhiệm vụ của cô ấy mỗi ngày đều rất đơn giản, nấu cơm, quét tước vệ sinh, thỉnh thoảng cùng bà nội tản bộ.
Thẩm Ấu Sở cùng Hồ Lâm Ngữ nói chuyện ở trên sofa tính toán lợi nhuận của hai tiệm trà sữa, Trần Hán Thăng bỏ di động nhìn nhìn sổ sách.
“Thật kỳ lạ.”
Hồ Lâm Ngữ chỉ vào sổ sách nói: “Tiệm trà sữa ở khu thương mại Nghĩa Ô, lợi nhuận cũng quá cao, lợi nhuận hàng tháng đã vượt qua tiệm ở trường học.”
“Điều này cũng bình thường.”
Trần Hán Thăng không cho là đúng nói: “Khu thương mại Nghĩa Ô là nhằm vào toàn bộ khu đại học Giang Lăng, vị trí tốt, hơn nữa chi phí cũng thấp hơn so với trường học, đương nhiên lợi nhuận sẽ hơn.”
“Nói như vậy, tớ thật sự muốn đến Cầu Sư Tử khảo sát.”
Hồ Lâm Ngữ thể hiện kiêu ngạo, nhưng nhanh chóng lại có chút không phục: “Ấu Sở cũng thật ngu ngốc, tài khoản tiết kiệm cũng là Trần Hán Thăng, tớ giúp Ấu Sở, cuối cùng vẫn là làm công cho cậu.”
“Có cái gì khác nhau.”
Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng, sờ mu bàn tay của Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở nhìn Trần Hán Thăng, mắt hoa đào ẩn chứa sự dịu dàng, hành động thân mật nhỏ thình lình xảy ra, Thẩm Ấu Sở tuy rằng thẹn thùng, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
“Khụ khụ.”
Hồ Lâm Ngữ hắng giọng, nhắc nhở bọn họ nơi này còn có trẻ nhỏ, chỉ vào di động hỏi: “Cậu mua cho Ấu Sở?”
“Không phải.” Trần Hán Thăng lắc đầu nói: “Đưa cho Đông Nhi.”
“Đông Nhi?” Hồ Lâm Ngữ nhìn phòng bếp, hạ giọng hỏi: “Vì sao mua di động quý như vậy?”
“Cậu không cần biết, đây là chuyện giữa tớ và Thẩm Ấu Sở.” Trần Hán Thăng cười nói, kéo Thẩm Ấu Sở vào phòng ngủ, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại nói: “Điện thoại này, từ từ cậu hãy đưa cho Đông Nhi, nhớ nói hai câu ‘Tết Âm Lịch không về nhà, vất vả rồi’ kiểu vậy.”
“Hả?”
Thẩm Ấu Sở chớp chớp lông mi dài, trước kia những việc như này đều là Trần Hán Thăng làm.
“Đông Nhi thật không tồi, chân tay nhanh nhẹn, cô ấy đối với bà nội cùng A Ninh thật sự quan tâm, cậu thỉnh thoảng yêu cầu khó một chút. Với lại, nguồn gốc của chiếc điện thoại cũng...”
Trần Hán Thăng nói ra yêu cầu của Kim Dương Minh, lại từ trong túi rút ra một bao lì xì: “Cái khác, tiền lương của Đông Nhi về sau đều phải bỏ vào bao lì xì, tớ thấy trên tay cô ấy đeo một chiếc vòng đổi vận, có thể thấy cô ấy có chút mê tín, coi như là một dấu hiệu tốt.”
Thẩm Ấu Sở “Ừ” một tiếng, đi ra ngoài lấy tiền.
Hồ Lâm Ngữ ngơ ngác nhìn, Thẩm Ấu Sở đi dép lê đi tới đi lui trong phòng khách, dáng người cao gầy, lại nghĩ đến chuyện Trần Hán Thăng cùng cô ấy đóng cửa nói, Hồ Lâm Ngữ đột nhiên có một loại cảm giác.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, nhất thời không thể hình dung được.
Thẩu Ấu Sở không chú ý đến biểu tình phức tạp của bạn thân, cô cầm 2200 tệ, một lần nữa lại ngồi cạnh Trần Hán Thăng: “Chúng ta có nên tăng lương cho Đông Nhi không?”
“Bởi vì Tết Âm Lịch sao?” Trần Hán Thăng hỏi ngược lại.
“Ừ.” Thẩm Ấu Sở gật gật đầu.
“Không được.”
Trần Hán Thăng trực tiếp từ chối: “Vào đêm giao thừa có thể để bà nội cho cô ấy tiền mừng tuổi, nhưng tiền lương không thể tăng thêm, bởi vì tiền lương là một chế độ.”
“Chế độ cần nghiêm ngặt, cái này không thể thường xuyên thay đổi, cậu về sau quản lý quán trà sữa cũng nên chú ý tới.”
Trần Hán Thăng nhắc nhở: “Quyền lợi có thể thay đổi, nhưng tiền lương không cần thay đổi, hiện tại có một số đơn vị nghề nghiệp tiền lương mới có 1000, bởi vì quy định là như vậy, nhưng bọn họ có phúc lợi cao.”
“Tớ đã hiểu.” Thẩm Ấu Sở yên lặng ghi nhớ trong lòng.
“Tớ biết nhiều như vậy, lợi hại không?” Trần Hán Thăng khoe hỏi.
“Lợi hại.”
Thẩm Ấu Sở khuôn mặt nhỏ nhắn nói, quan niệm giáo dục của bà nội cực kì truyền thống, cho nên trong lòng Thẩm Ấu Sở, Trần Hán Thăng chính là ông trời của cô ấy.
Ông Trời có bao nhiêu lợi hại, Trần Hán Thăng có bấy nhiêu lợi hại.
“Vậy hôn tớ một chút.”
Trần Hán Thăng rướn hàng lông mày.
Thẩm Ấu Sở ngượng ngùng, cúi đầu nhìn mũi chân.
“Sao lại ngại, cửa đóng rồi.”
Trần Hán Thăng nâng cằm Thẩm Âu Sở lên, đem mặt mình lại gần, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi, đồng thời còn rõ tiếng thở gấp gáp, ở trên cổ còn có hơi thở nóng rực.
Lúc này, Trần Hán Thăng cảm thấy mỹ mãn mới đi ra ngoài, đối với phòng bếp hô: “Đông Nhi, cô lại đây một chút.”
Đông Nhi nhanh nhẹn chạy tới, cô ấy cảm thấy không khí trong phòng ngủ có chút kỳ lạ.
Mặt chị Ấu Sở đỏ như gấc, đôi mắt như cánh hoa đào trong suốt như nước, ngồi đoan trang ở mép giường. Còn anh Trần sau khi đóng cửa thì nằm ở trên giường, rung chân chơi điện thoại.
Thẩm Ấu Sở nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng, phát hiện hắn thật sự “Mặc kệ”, chỉ có thể tự mình lấy bao lì xì ra, chậm rãi nhỏ nhẹ nói: “Đông Nhi, đây là tiền lương tháng này, cảm ơn em đã chiếu cố bà nội cùng A Ninh.”
“Mặt khác.”
Thẩm Ấu Sở nói chuyện vốn dĩ không nhanh, hơn nữa còn có chút gấp gáp, cho nên khá vất vả mới nói được.
Cô lại cầm chiếc điện thoại Nokia đưa qua: “Này, đây là quà Tất Niên của nhà chị cho em, cảm ơn em.”
Cuối cùng cũng nói hết lời muốn nói, trong lòng Thẩm Ấu Sở thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, may mắn chỉ nói lắp một lần.
“A?”
Đông Nhi giật mình, không nghĩ phát tiền lương còn có quà quý như vậy.
Thật ra ngay từ đầu lúc cô ấy mới đến Kiến Nghiệp, trong lòng cũng cực kỳ thấp thỏm, nhưng về sau dần dần quen thuộc, cô ấy nhận ra mình may mắn gặp được người tốt.
Anh Trần có hơi nóng chút, nhưng chị Ấu Sở so với thiên sứ thật sự rất giống nhau. Lần trước khi cô ấy có chút nhớ nhà, chị Ấu Sở đã ở bên cạnh an ủi.
Đông Nhi tuổi cũng không lớn, mũi cay cay, nước mắt lập tức trào ra, vừa khóc vừa từ chối nhận điện thoại.
“Nhận lấy đi.”
Trần Hán Thăng lúc này mới đứng lên, cầm điện thoại nhét vào trong tay Đông Nhi, vuốt đầu cô ấy nói: “Có điện thoại này, bọn anh có thể lập tức tìm được em.”
Hắn nói xong bèn đi ra ngoài, bên trong còn lại Thẩm Ấu Sở và Đông Nhi.
Hồ Lâm Ngữ tò mò đi vào, biết tình huống thế nào thì cảm xúc trở nên khó tả.
Vài phần hâm mộ, vài phần chua xót, còn có chút khó tin.
Đây có lẽ là cuộc sống hàng ngày trong tương lai của Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở, hai người đóng cửa thảo luận vấn đề, sau đó đưa ra một kết luận chung.
Haizzz!
Nữ hài tử bảo vật cuối cùng cũng bị đại ma vương bắt đi làm tù binh, không cam lòng nhất là, bọn họ càng nhìn càng thấy hợp.