Buổi sáng ngày hôm sau, khi mà Tiêu Dung Ngư đang thi môn học cuối cùng ở Đại học Đông Đại thì Trần Hán Thăng đang ăn sáng ở khu dân cư Thiên Cảnh Sơn.
“Hôm nay tớ sẽ về Cảng Thành trước.”
Trần Hán Thăng lau miệng rồi nói với Thẩm Ấu Sở: “Loanh quanh ở trong nhà hai vòng mà chán quá thì bất cứ lúc nào cậu cũng có thể qua đây.”
Năm 2004, Trần Hán Thăng đã đưa ra một vài quyết định có ảnh hưởng sâu rộng, điều quan trọng nhất trong sự nghiệp của hắn đó chính là bán Hoả Tiễn 101 cho chuyển phát nhanh Thâm Thông ở thời kỳ đỉnh cao và điều thứ hai chính là thành lập điện tử Quả Xác.
Về phương diện cuộc sống thì đó chính là sắp xếp nơi ở ổn định cho bà của Thẩm Ấu Sở và A Ninh tại Kiến Nghiệp.
Trước đây từ Cảng Thành đến Lương Sơn ở Tứ Xuyên và Trùng Khánh phải mất ít nhất một ngày, đồng thời còn phải nghĩ biện pháp để giấu Tiêu Dung Ngư, bây giờ chỉ mất có hơn ba tiếng đồng hồ, còn có thể nói dối là đi công tác hoặc là đi thăm người thân.
Trên phương diện thao tác thì đối với Trần Hán Thăng mà nói thì càng thêm thoải mái.
Thẩm Ấu Sở gật đầu, cô đi vào phòng bếp lấy ra mấy hộp sốt ớt cay, bỏ vào trong túi nói: “Đây là ớt tớ làm, cậu cầm về cho chú và dì nếm thử.”
Trần Hán Thăng nghiêng đầu nhìn một chút, bên trong những cái “Mẹ đỡ đầu”* hoặc đồ hộp này có những thứ đen xì xì, có cả màu đỏ đậm, có lẽ là một loại ớt hoặc là rau cải canh.
(*Mẹ đỡ đầu/ Lao ganma ý chỉ dầu/tương làm từ ớt, có thể coi là một loại gia vị, là một trong những món ăn có hương vị truyền thống ở Quý Châu.)
Trong lòng hắn vẫn còn có chút ghét bỏ, nhưng nghĩ đến đây là tâm ý của Thẩm Ấu Sở, hắn mới miễn cưỡng tiếp nhận.
“Cháu về đây.”
Trần Hán Thăng nói lời chào với bà nội, lại xoa nắn khuôn mặt nhỏ của A Ninh sau đó mới xoay người xuống lầu.
“Chị ơi!”
Sau khi Trần Hán Thăng rời đi, A Ninh ngẩng đầu lên rồi hỏi: “Đều cho anh ấy hết rồi, vậy tối nay chúng ta không có thức ăn để ăn rồi.”
“Lát nữa chị lại làm tiếp.”
Thẩm Ấu Sở đi về phía sau A Ninh, giúp cô bé thắt bím tóc nói: “Ngày kia là có thể ăn được rồi.”
Mặc dù đồ vật mà Thẩm Ấu Sở có thể lấy ra tặng rất ít nhưng về cơ bản những thứ có thể tặng cô cũng đã tặng rồi, cũng giống như trong sổ tiết kiệm lợi nhuận của quán trà sữa cô vẫn luôn dùng tên của Trần Hán Thăng.
Nếu như đoạn cảm tình này mà xuất hiện vấn đề thì đứa trẻ ngốc nghếch Thẩm Ấu Sở này trừ việc đau lòng thống khổ đến vô tận ra thì có lẽ sẽ không có gì để giữ lại cả.
......
Sau khi Trần Hán Thăng rời khỏi khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, trước tiên đi Học viện Kinh Tế Kinh Doanh và Đại học Y Khoa để đón Tạ Uyển Thu và Lưu Tiểu Manh, bọn họ rất tự giác ngồi xuống hàng ghế sau.
Hai người bọn họ đáng giá nội thất xa hoa trong xe, vỗ vỗ chiếc ghế da mềm mại, kinh ngạc mà thốt lên: “Trần Hán Thăng cậu thật lợi hại, phá sản rồi mà vẫn có thể mua xe mới.”
“Không đáng bao nhiêu tiền.”
Trần Hán Thăng cũng không hề né tránh nói: “Cha của Tiểu Ngư Nhi đã thông qua mối quan hệ nội bộ, đấu giá được chiếc xe bị bắt vì nhập lậu này.”
“Cái này chẳng phải tương đương với của hồi môn sao?”
Tạ Uyển Thu trêu đùa một chút và trong lúc nói chuyện cô đột nhiên nhớ ra một sự việc: “Cao Gia Lương cũng yêu đương rồi đấy, các cậu có biết không?”
Lưu Tiểu Manh lắc đầu: “Tớ với Cao Gia Lương cũng không có liên lạc gì, cậu ta giả bộ rất giỏi, hồi cấp ba tớ nhìn đã không thích cậu ta rồi. Không phải trước kia cậu ta đã nói sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ Tiểu Ngư Nhi sao?
“Những lời như vậy chỉ nên nghe thôi, chứ tin cái miệng của con trai thì lợn nái cũng biết trèo cây.”
Sau khi Tạ Uyển Thu nói xong, cô còn vỗ vỗ vào lưng ghế của Trần Hán Thăng: “Thật ngại quá, cũng kéo cả cậu vào rồi.”
“Không có gì, dù sao thì tớ cũng không phải người tốt đẹp gì.”
Lời “thú nhận” của Trần Hán Thăng chọc cho hai cô gái “haha” cười phá lên, họ còn cho rằng Trần Hán Thăng đang tự bôi đen mình.
“Tớ từng nghe Vương Tử Bác nói rằng hình như bạn gái của Cao Gia Lương là phú nhị đại, còn trông như thế nào thì cũng chưa thấy qua.”
Trần Hán Thăng cũng biết chuyện này.
“Tớ đã từng gặp một lần khi đang đi mua sắm. Nói thế nào nhỉ, dáng vẻ cô gái đó trông khá bình thường, nhưng được cái cực kỳ biết cách ăn mặc.”
Tạ Uyển Thu bĩu môi nói: “Chỉ là có chút khinh người, tớ chào mà cô ta chẳng thèm chào lại.”
“Như vậy thật là không có ý tứ.”
Lưu Tiểu Manh hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta đều là bạn học cũ, trong nhà của Tiểu Ngư Nhi cũng giàu có như vậy, nhưng cậu ấy trước giờ chưa từng ra vẻ ta đây, cậu ấy kiêu ngạo nhưng lại rất dễ thương. Lúc mà Trần Hán Thăng còn làm ông chủ của Hoả Tiễn 101 thì chúng ta đều có thể ngồi ké xe về nhà thoải mái mà.”
Tại sao con gái có thể buôn chuyện nhiều như vậy, trên đường đi từ Giang Lăng đến Tiên Ninh, Tạ Uyển Thu với Lưu Tiểu Manh kể rõ ràng “cái bộ mặt giả tạo” của Cao Gia Lương như đọc từ sách ra, rồi sau đó phân tích từng chi tiết một.
Trần Hán Thăng vừa cười vừa nghĩ, mặc dù hồi cấp ba hắn thuộc dạng chơi bời, đã thế danh tiếng còn không nhỏ, đoán chừng cũng bị các cô gái nói xấu không ít chứ đừng nói đến lên đại học.
Mãi cho đến khi Vương Tử Bác lên xe thì hai cô gái mới yên tĩnh một chút.
Vương Tử Bác ngược lại là không có khuyết điểm, học lực trên trung bình, không xuất chúng cũng không sa đọa, là một trong những thành viên bình thường của trường cấp ba, những nam sinh như này là phổ biến nhất trong trường đại học.
Tạ Uyển Thu và Lưu Tiểu Manh lịch sự mà chào Vương Tử Bác, còn lịch sự ngồi dịch sang bên cạnh.
Thực ra nếu không có Trần Hán Thăng thì có lẽ Vương Tử Bác sẽ không có qua lại với nhiều nữ sinh cấp ba đến vậy.
“Sao túi của mày nặng như vậy?”
Trần Hán Thăng liếc Vương Tử Bác qua gương chiếu hậu và hỏi: “Mày cầm theo đồ gì vậy?”
“Sách về lập trình máy tính.”
Vương Tử Bác rất thành thật lấy nó ra cho mọi người xem: “Tao muốn tự học khi về nhà.”
Trần Hán Thăng biết rằng cậu bạn đang chuẩn bị cho hệ thống thu ngân order của cửa hàng trà sữa vào năm tới nhưng Tạ Uyển Thu và Tiểu Manh lại không biết, bọn họ còn cười đùa Vương Tử Bác vì lo quá xa.
Bởi vì học sinh cấp ba đều có một loại trải nghiệm như vậy, mỗi dịp nghỉ lễ về nhà lúc nào cũng cõng một ba lô đầy đề thi và tài liệu, thề nhất định sẽ tận dụng dịp nghỉ lễ này để làm hết, sau đó ôn tập lại cả chục trang sách giáo khoa .
Nhưng sau khi kỳ nghỉ kết thúc, họ mới nhận ra rằng bản thân mình đã nghĩ nhiều rồi, ngay cả cái cặp cũng chưa từng mở ra, thế là cõng mấy chục cân tài liệu chạy đi chạy về trong vô ích.
Còn không bằng học hỏi Trần Hán Thăng lúc đó, cái gì cũng không mang về mà đến quán cà phê Internet để chơi game.
Sau khi đi đến dưới toà nhà ký túc xá nữ của Đại học Đông Đại, không bao lâu Tiêu Dung Ngư đã đi ra, nhưng mà bên cạnh cô ấy còn có Biên Thi Thi.
“Tiểu Trần, Thi Thi muốn tới bến xe bus.”
Tiêu Dung Ngư đi thẳng đến ghế lái phụ ngồi xuống, đây là chỗ dành riêng cho cô.
Tuy nhiên, hàng ghế sau lại có chút chật, Land Rover dù rộng rãi nhưng có bốn người trưởng thành ngồi thì khó tránh khỏi việc va chạm vào nhau.
Vương Tử Bác là người xấu hổ nhất, bên trái cậu ấy là Lưu Tiểu Manh, bên phải là Biên Thi Thi, cậu là người bị kẹt ở giữa nên rất khó chịu, may mắn là bến xe bus cũng không xa, vì vậy bản thân chỉ cần yên lặng nín thở nhịn một chút là được rồi.
“Tiểu Manh, Uyển Thu.”
Biên Thi Thi lịch sự mà chào hỏi, họ đã từng gặp nhau trong sinh nhật thứ hai mươi của Tiểu Ngư Nhi.
Nhưng khi đi qua bến xe bus Trần Hán Thăng hoàn toàn không đạp phanh mà trực tiếp lái thẳng qua.
“Trần Hán Thăng, tớ muốn xuống xe.”
Biên Thi Thi vội vàng nhắc nhở.
“Không phải cậu muốn đến trạm xe lửa cổng Trung Hoa à?”
Trần Hán Thăng cười hì hì mà nói: “Thế tớ đi đường vòng bên này là được rồi.”
“Như vậy thì quá phiền phức rồi.”
Biên Thi Thi cảm thấy có chút ngại ngùng, bởi vì xuất phát từ Đại học Đông Đại có thể đi thẳng lên đường cao tốc Kiến Cảng, nếu đi đến cổng Trung Hoa như vậy thì tương đương với đi đường vòng rồi.
Ngay từ đầu Tiêu Dung Ngư cũng có chút khó hiểu, phí quá nhiều sức lực như vậy không giống tính cách của Trần Hán Thăng chút nào, nhưng mà cô quay đầu nhìn thì hiểu rõ.
Vương Tử Bác đang nỗ lực dùng tay chống đỉnh xe, cố gắng không để cho mình nghiêng về bên nào cả, nhưng khi chiếc xe rẽ hướng thì thỉnh thoảng vẫn luôn dựa vào gần Biên Thi Thi.
“Không sao đâu.”
Tiêu Dung Ngư nghịch ngợm mà nói: “Dù sao thì bọn tớ cũng không có việc gì.”
“Nhưng mà tớ có.”
Vương Tử Bác gào thét trong lòng, cái tư thế này quả thật quá khó chịu rồi, nhưng mà cậu lại không dám thể hiện ra, chỉ có thể bất đắc dĩ mà chịu đựng.
Kỳ thực có một số nam sinh không có kinh nghiệm gì, khi ở trước mặt người con gái mình thích, bọn họ luôn làm những hành động ngược với nội tâm của mình.
Ví dụ như Vương Tử Bác, rõ ràng là muốn dựa gần vào Biên Thi Thi, nhưng cách hành động mà cậu biểu hiện ra lại giống như có chút “chán ghét”, nếu như không hiểu biết lẫn nhau thì chắc chắn sẽ khiến các cô gái hiểu lầm, cho rằng nam sinh này rất ghét họ.
May mắn thay Biên Thi Thi đã từng tiếp xúc với cậu ấy nên cô ấy biết rằng Vương Tử Bác không có suy nghĩ như vậy, vì vậy cô ấy lắc đầu chủ động lùi sát ra cửa để cho Vương Tử Bác dễ chịu hơn chút.
Thật vất vả mới đến được cổng Trung Hoa, sau khi Biên Thi Thi chào tạm biệt mọi người bèn kéo vali đi về phía nhà ga. Qua một lát, Vương Tử Bác từ phía sau đuổi tới.
“Sao thế?”
Biên Thi Thi nói: “Lại là Trần Hán Thăng bảo cậu đến giúp sao.”
Vương Tử Bác không có phản bác, chủ động tiếp nhận xách vali.
“Dừng!”
Trong lòng Biên Thi Thi có chút không vui, cái người này đúng thật là, hình như cứ phải để người khác nhắc nhở thì mới biết theo đuổi con gái thì phải.
Suốt chặng đường hai người đều không nói chuyện, chỉ có tiếng “cót két, cót két” phát ra từ bánh xe nhựa của chiếc vali, ánh nắng mặt trời buổi sáng chiếu xuống khiến cho bầu không khí có chút nhàm chán.
Khi họ đến cổng soát vé, Biên Thi Thi cầm lấy chiếc vali, gật đầu rồi nói: “Cảm ơn cậu, tạm biệt!”
“Cậu có muốn uống nước không?”
Vương Tử Bác có chút ngập ngừng nói: “Tớ đi mua cho cậu một chai nhé!”
“À, tớ có.”
Thực ra Biên Thi Thi có cầm theo bình giữ nhiệt, nhưng cô ấy vẫn muốn Vương Tử Bác chạy đi mua một chút, như vậy thì trong lòng cô ấy mới cảm thấy dễ chịu một chút. Vương Tử Bác đã mua một chai nước khoáng, đưa cho Biên Thi Thi và nói: “Có chút lạnh.”
“Tớ biết rồi, hẹn gặp lại.”
Khi Biên Thi Thi đang chuẩn bị vào nhà ga, Vương Tử Bác do dự một chút rồi đột nhiên nói với cô ấy: “Thật ra Tiểu Trần không có nhắc nhở tớ, là tớ tự mình muốn qua để giúp cậu thôi.”
“Ồ.”
Khuôn mặt của Biên Thi Thi nhiễm lên một màu đỏ bừng, xách theo chiếc vali bước nhanh vào nhà ga.