Sau khi đưa Biên Thi Thi, Vương Tử Bác vừa quay lại xe, thì ngay lập tức nhận được lời “lên án” từ Lưu Uyển Manh và Tạ Uyển Thu.
“Tử Bác cậu thế mà che giấu thật sâu, lặng lẽ theo đuổi Biên Thi Thi.”
“Tính tình của cô ấy rất tốt, tớ cũng rất thích cô ấy.”
“Tử Bác không ngờ cậu còn một mặt như vậy.”
Vương Tử Bác đỏ bừng mặt, cũng không có tư cách giải thích, chuyện là sự thật, ngay cả Trần Hán Thăng vừa rồi cũng không có mở miệng nói chuyện, cậu chủ động xuống xe giúp xách hành lý.
Trên thực tế trước khi Vương Tử Bác xuống xe, trong lòng cậu ấy đã xảy ra trận chiến, nhưng nhớ lại bài học không tiễn Biên Thi Thi trở lại ký túc xá vào đêm hôm đó, cậu ấy đã lấy hết can đảm để đưa Biên Thi Thi về.
Nếu lần này cậu ấy không làm vậy, có lẽ cậu ấy sẽ hối hận cả năm.
Cuối cùng, các bạn học cũ đã động viên: “Cố lên Tử Bác, cậu phải học hỏi từ Trần Hán Thăng, cố gắng cưa đổ người bạn cùng bàn Biên Thi Thi, sinh viên đại học dự án 985 đấy!”
“Học tớ có ý nghĩa gì?”
Trần Hán Thăng bịp bợm nói: “Tớ và Tiêu Dung Ngư đã ở bên nhau từ lâu, cô ấy đã thích tớ từ hồi trung học, việc bị từ chối trong đêm tốt nghiệp chỉ là vẻ ngoài thôi.”
“Phốc!”
Tiêu Dung Ngư bật cười, vươn hai tay nhẹ nhàng vặn lỗ tai Trần Hán Thăng: “Khi đó tớ thật sự không muốn yêu.”
“Nhưng mà…….”
Tiêu Dung Ngư bĩu môi nói thêm: “Tớ cũng không muốn cậu thảo luận về những cô gái khác, nếu cậu nói, tớ lập tức bỏ đi ngay. Hừ!”
“Hahaha.”
Cả Lưu Uyển Manh và Tạ Uyển Thu đều cười, Tiêu Dung Ngư lúc giận cũng thật đáng yêu.
Trần Hán Thăng cũng mỉm cười, hắn đột nhiên tháo kính râm ra và đeo lên để tránh người khác thấy biểu cảm trong mắt của hắn.
Cũng không có ai nghi ngờ, mọi người thấy đeo kính râm khi lái xe là điều bình thường, Tiêu Dung Ngư cũng giúp hắn chỉnh lại kính, đồng thời lấy đồ ăn vặt trong túi nhỏ ra chia cho mọi người.
Mặt trời mùa đông không chói chang mà mang chút ấm áp, xuyên qua cửa sổ có thể thấy trời xanh mây trắng, trong xe có chút nhạc, vài học sinh trường Nhất Trung Cảng Thành đang trò chuyện rôm rả về quá khứ, thỉnh thoảng bàn về vài kế hoạch trong tương lai.
“Trần Hán Thăng, cậu là ông chủ đã lâu, hiện tại thị trường việc làm như thế nào?”
Lưu Tiểu Manh tốt nghiệp đại học y Kiến Nghiệp nên muốn hỏi Trần Hán Thăng chút.
“Học y không phải học lên cao học sao?”
Trương Hán Thăng đề nghị: “Nếu cậu là sinh viên trường y, cậu nên chăm chỉ học lên cao học. Sau khi tốt nghiệp, cậu sẽ quay lại thực tập ở bệnh viện Nhân dân Cảng Thành. Nếu người quen ở quê bị bệnh, có thể trực tiếp đến gặp cậu.”
“Tớ chính là không muốn học lên cao học, càng không muốn trở về Cảng Thành.” Lưu Tiểu Manh ủ rũ nói.
“Tiểu Manh, cậu cần xem xét về vấn đề học cao học.”
Tạ Uyển Thu từ trường đại học kinh tế và thương mại Tô Đông vừa lắc đầu vừa uống sữa chua: “Tớ sẽ trực tiếp đi làm. Đầu tiên tớ sẽ làm ở một công ty lớn trong vài năm, sau khi đủ kinh nghiệm xong tớ sẽ chuyển việc. Có lẽ tớ sẽ học hỏi được gì đó từ Trần Hán Thăng và bắt đầu công việc kinh doanh của chính mình.”
“Bắt đầu mở doanh nghiệp không phải là điều dễ.”
Vì là bạn học cũ, Trần Hán Thăng khuyên: “Hơn nữa, làm gì có công ty nào để cho cậu lừa gạt được. Đừng nghĩ ông chủ là kẻ ngốc. Đúng ra đó mới là người thông minh nhất ở trong công ty. Chẳng qua là vì những lợi ích to lớn khác mà không muốn vạch trần chuyện này thôi.”
“Đúng vậy, Uyển Thu.”
Tiêu Dung Ngư cũng nói: “Tớ cũng từng cảm thấy câu này vô lý. Kể từ khi tớ trở thành giám đốc của công ty luật, mặc dù chỉ có bốn người, nhưng tớ đang dần hiểu suy nghĩ của mọi người.”
Cả Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đều khuyên như vậy, có thể Tạ Uyển Thu sẽ suy nghĩ lại.
Tạ Uyển Thu nhăn mũi nói: “Tớ có người anh vừa mới tốt nghiệp, có quan điểm hoàn toàn ngược với các cậu. Hơn nữa, anh ấy có vẻ rất tự tin, rõ ràng anh ấy không có 10 nghìn tệ, nhưng trong lời nói anh ấy còn không để mấy trăm nghìn vào mắt, anh ấy cho rằng đó là số tiền nhỏ.”
“Những người trẻ tuổi trâu bò vậy sao?”
Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng: “Thật muốn đem ít tự ti của Vương Tử Bác chia cho anh ta.”
“Chết tiệt, nói tao làm cái gì!”
Vương Tử Bác giật nảy mình, cậu ấy nghĩ vừa rồi nói chuyện như vậy, cậu ấy lắng nghe những người khác nói chuyện sôi nổi, không nghĩ muốn chủ đề thay đổi.
Trần Hán Thăng người xấu này không muốn buông tha cho thằng bạn, nên vừa cười vừa nói: “Đừng quá tự ti, mày nên học hỏi anh của Uyển Thu.”
“Cút!”
Vương Tử Bác lẩm bẩm chửi, đang định nói gì đó để giữ gìn thể diện, đột nhiên nghe được tiếng “cạch cạch” ở phía sau, như tiếng chai lọ va vào nhau.
“Tiểu Trần, Làm sao vậy?”
Tiêu Dung Ngư kỳ quái hỏi.
“Tớ đã nghe thấy tiếng va chạm nhiều lần, có phải là đồ hộp hay không?”
Lưu Uyển Manh quỳ trên ghế mềm ở hàng ghế sau, vươn tay muốn lật lại đồ trong túi.
Đó là rau cải cay mà Thẩm Ấu Sở đưa trước khi rời đi, Trần Hán Thăng đã để ở phía sau xe, nhưng hắn không ngờ nhóm người này tai thính hơn mèo.
“Ồ, cái kia?”
Trần Hán Thăng sắc mặt bình tĩnh, tự nhiên nói: “Chao mà thôi, một người bạn cho chao.”
“À!”
Lưu Tiểu Manh đã nhặt chiếc túi lên, nghe nói đó là chao cô ấy đã sợ hãi và đặt nó xuống một lần nữa.
“Tớ sẽ ngất mất, may là tớ không mở.”
Lưu Tiểu Manh tim đập nhanh nói: “Nếu mở ra cả xe sẽ thối hoắc, Trần Hán Thăng không ngờ cậu mà lại thích ăn chao.”
“Cái này có cái gì, mùi khó chịu, nhưng vị rất ngon.”
Trần Hán Thăng nói dối một cách bình tĩnh, dọa đến Lưu Tiểu Manh tự nguyện từ bỏ suy nghĩ hỏi ngọn nguồn, quay trở về đề tài vừa rồi.
“Tiểu Ngư Nhi.”
Tạ Uyển Thu có chút suy nghĩ nói: “Nếu sau khi tớ tốt nghiệp không tìm được việc phù hợp, tớ có thể nhờ anh Trần nhà cậu giúp không? Chúng ta đều biết cậu ấy có năng lực lớn, nhưng nói chuyện với cậu ấy thì không hề dễ.”
Vương Tử Bác mất tự nhiên vặn vẹo cái mông, cậu ấy biết Trần Hán Thăng có vốn mấy chục triệu trong tay nên sắp xếp thêm một người cũng không khó, nhưng đây lại là bạn học cũ, có thể sẽ không hợp với điện tử.
Tiêu Dung Ngư có chút do dự, cô rất ít khi quan tâm về sự phát triển sự nghiệp của Trần Hán Thăng, cũng chưa từng cảm thấy hai người về sau sẽ chết đói, có lẽ đó là sự tự tin ảnh hưởng từ hoàn cảnh gia đinh.
“Được!”
Trần Hán Thăng không để cho Tiêu Dung Nhi bị làm khó, trực tiếp đồng ý.
“Có khả năng là tớ sẽ xây dựng sự nghiệp trong tương lai, nhưng nếu chúng ta hợp tác với nhau, Tiểu Ngư Nhi ghen thì làm sao giờ? Tớ trực tiếp giới thiệu cậu với công ty nào đó có sếp là nữ đi, cô ấy lúc ấy hẳn là “Bách phế đãi hưng” (Nhiều việc đang chờ để hoàn thành), là lúc cấp bách cần nhân tài.”
“Cậu nghĩ quá nhiều, Tiểu Ngư Nhi sẽ không ghen đâu.”
Tạ Uyển Thu ném cho Trần Hán Thăng một cái nhìn khinh thường, theo sau bày tỏ lòng biết ơn: “Nói chung tớ cảm ơn cậu, dù sao bạn học cũ cũng đủ nghĩa khí.”
“Việc nhỏ.”
Trần Hán Thăng lại dặn dò nói: “Tuy nhiên vị trí cũng rất ít, nếu cậu truyền ra ngoài, các bạn học cũ khác cũng tranh đoạt vị trí cùng cậu, tớ cũng không có biện pháp giải quyết.”
Tạ Uyển Thu lập tức đáp ứng: “Cậu yên tâm, tớ tuyệt đối không nói cho ai, Tiểu Manh cùng Tử Bác cũng không cho nói.”
“Còn phải ở chỗ Tiểu Trần.”
Vương Tử Bác âm thầm bội phục, hắn trước dùng lý do Tiểu Ngư Nhi để từ chối Tạ Uyển Thu vào công ty của mình, sau khi sắp xếp công việc lại khéo léo nhắc nhở cô ấy không được tiết lộ thông tin ra ngoài.
Có EQ cao như vậy thật tốt.
Chiếc Land Rover nhanh chóng ổn định trở lại, mọi người trên xe nói chuyện hai tiếng, ngủ một tiếng, khi đột nhiên mở mắt ra thì họ đã không còn ở trên đường cao tốc.
Hai bên là những tòa nhà quen thuộc, hình ảnh so với Kiến Nghiệp lỗi thời hơn nhiều, nhưng lại quen thuộc vô cùng, thậm chí cả cô mua đồ cũng cảm thấy như người quen.
“Oa, đã đến Cảnh Thành rồi.”
Lưu Tiểu Manh thở nhẹ một tiếng.
Kế tiếp Trần Hán Thăng dựa theo đường xá xa gần, đưa bọn họ về nhà, Tạ Uyển Thu xuống xe trước nói: “Năm nay có họp lớp, năm ngoái cậu cùng Tiểu Ngư Nhi không tham gia.”
“Tớ muốn đi.”
Trần Hán Thăng xem xét liếc nhìn Tiêu Dung Ngư: “Do ai đó không nói cho tớ, năm nay chúng tớ bảo đảm sẽ tới.”
“Hừ!”
Tiểu Ngư Nhi không nhận sai lầm của mình.
Cuối cùng là đưa Tiêu Dung Ngư về, bởi Trần Hán Thăng không giúp người khác xách hành lý, hắn chỉ xách giúp mỗi Tiểu Dung Ngư, thuận tiện lên chào hỏi lão Tiêu.
“Buổi trưa ăn cơm ở đây đi.”
Lữ Ngọc Thanh bèn nói: “Dì và mẹ con nói một chút là được.”
Trần Hán Thăng lo lắng Tiêu Dung Ngư phát hiện mấy chai lọ sau cốp xe sẽ canh cánh trong lòng, quyết đoán từ chối: “Mẹ con đã chuẩn bị cơm sẵn ở nhà rồi, nếu còn ở lại thì cuộc sống năm nay con sợ trải qua không thoải mái được.”
Lữ Ngọc Thanh nghĩ đến tính tình của Lương Mỹ Quyên, thì gật đầu đồng ý.
……….
Trần Hán Thăng trở về nhà, xách theo một túi cải cay lên lầu, nhìn thấy trong nhà đang có khách.
Thật ra cũng phải người ngoài, là lão Chu ở tầng trên, làm cùng đơn vị với Trần Triệu Quân, chỉ là tuổi khá cao có lẽ sẽ sớm về hưu, cả hai đều có chung sở thích là thư pháp và những đồ chơi văn hóa.
“Ây, Lão Chu lại qua dụ cha cháu mua đồ vật gì vậy.”
Trần Hán Thăng nhìn trên bàn trà bày một số tranh chữ, nhặt lên, lật qua lật lại rồi tùy ý thả xuống.
“Cẩn thận chút, cha cháu còn chưa đồng ý mua đâu.”
Lão Chu chạy nhanh đến cầm lấy tranh chữ, một bên quan sát nếp gấp, một bên nói: “Này là từ thời vua Viên Anh Tông triều đại nhà Nguyên, kia là Minh triều Hiếu Tông, còn có Thuận Trị và thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc, tất cả đều là những đồ tốt nhất của thời đại.”
“Chậc, vẫn là đồ cũ.”
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười: “Lão Chu, trong đống đồ vật này, người hẳn là già nhất.”
“Tiểu tử thúi, nói bậy cái gì.” Lão Chu làm bộ muốn đánh người, Trần Triệu Quân ngăn ông lại: “Mấy cái này bọn nhãi con làm sao hiểu, lần sau lại qua đây đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
“Lên đại học rồi còn không quy củ như vậy.”
Cơ hội kinh doanh tốt đã bị Trần Hán Thăng phá hủy, lão Chu kẹp tranh chữ lên, thở phì phì đi lên lầu.
“Hì hì.”
Trần Hán Thăng cười cười, chạy đến phòng bếp lớn tiếng chào hỏi: “Mẹ, con trai yêu quý của mẹ đã về rồi.”
“Đừng hét, lỗ tai bị hét điếc cả rồi.”
Lương Mỹ Quyên nhìn thấy lão Chu đến đây không vui lắm, bởi vì ông ấy lừa Trần Triệu Quân rất nhiều lần, luôn là dùng thủ công mỹ nghệ hiện đại để lừa, còn Trần Triệu Quân hùa theo cố tình để bị lừa.
“Con của lão Chu bị viêm màng não, từ nhỏ chính là kẻ ngốc, vợ gần đây lại bị ung thư vú.”
Thừa dịp Trần Hán Thăng rửa tay đổi quần áo, Trần Triệu Quân đi cùng vợ giải thích nói: “Tôi cũng biết đó là hàng giả, nhưng thứ nhất là thích, thứ hai là coi như giúp người ta.”
“Biết, biết.”
Lương Mỹ Quyên nghiêm mặt nói: “Bằng không tôi đã sớm cắt tiền tiêu vặt của ông, chính là ông ấy mỗi ngày đều coi nhà chúng ta là đồ ngốc, thành thành thật thật vay tiền thì như thế nào.”
“Haizz.”
Trần Triệu Quân thở dài một hơi: “Dù sao cũng là tiền bối trong đơn vị, ít nhiều cũng phải cho mặt mũi.”
Trần Hán Thăng thay xong quần áo huýt sáo đi ra, nhìn đến mì trên bàn, bĩu môi nói: “Mẹ, con thật vất vả mới về một lần, mẹ không thể cho con ăn đồ ăn cứng chứ, buổi trưa con không muốn ăn mì sợi!”
“Không ăn sao.” Lương Mỹ Quyên cầm bát Trần Hán Thăng lên, đặt trước mặt lão Trần: “Không ăn thì đổ cho heo!”
Trần Triệu Quân:.....
Trần Hán Thăng:.....