Trần Hán Thăng trước kia nghỉ, về đến nhà khoảng hai ba tiếng đồng hồ, vẫn có thể hưởng thụ chút “Tình thương ngắn ngủi của mẹ”, Lương Thái Hậu nhìn thấy con trai cũng sẽ vui vẻ.
Nếu vượt quá khoảng thời gian này, Lương Mỹ Quyên sẽ bắt đầu ghét bỏ.
Hôm nay vận khí khá kém, vừa gặp lão Chu lấy lại đồ chơi giả hòng lừa gạt Trần Triệu Quân, Lương Mỹ Quyên trong lòng không thoải mái, hai tiếng “Tình thương” của mẹ cũng không cho Trần Hán Thăng.
“Mọi người đều bảo Tô Bắc chúng trọng nam khinh nữ, vì sao mà nhà chúng ta là trọng nữ khinh nam?”
Trần Hán Thăng một bên ăn mì sợi, một bên lẩm nhẩm cùng Trần Triệu Quân oán giận.
Trần Triệu Quân cười gượng hai tiếng, nhìn thoáng qua vợ không dám nói tiếp.
“Cậu thích nhà ai thì đi đi, ở đường lớn tùy tiện nhận mẹ, tóm lại tôi không ngăn cản.”
Lương Mỹ Quyên hừ lạnh một tiếng, dùng đũa trúc gắp miếng đùi gà trong mâm ra, bà không ăn, lão Trần cũng không ăn, để lại cho ai không cần nói cũng biết.
“Hì hì, gia đình chúng ta cũng là trọng nam khinh nữ, nhưng dùng nắm đấm với nam, dùng lời nhẹ nhàng với nữ.”
Trần Hán Thăng với cái miệng lắm chuyện, hắn gắp đùi gà lên ăn.
Nhà bọn họ không phải không mua nổi thịt gà, nhưng chỉ là vợ chồng lão Trần có thói quen luôn để đồ tốt nhất để lại cho con, nhìn Trần Hán Thăng ăn đến ngấu nghiến, Lương Mỹ Quyên buồn bực bất tri bất giác tan biến.
Đứa con trai này tuy không nghe lời, nhưng nhìn “Sinh long hoạt hổ”, Lương Mỹ Quyên trong lòng rất thỏa mãn, chính bà là người bình thường, không mong đại phú đại quý, một nhà ba người có thể quây quần ăn cơm là được.
Trần Hán Thăng giải quyết ba phần cơm trưa, ném đũa đi xem tivi, Lương Mỹ Quyên lại không nhịn lại được cau mày la lớn: “Con khoát một cái áo bông không được à, mấy nay đều là không độ, nếu mùng một năm mới con bị cảm mạo, đừng hỏi tại sao mẹ mắng con!”
Nói đến cũng lạ, rõ ràng Lương Mỹ Quyên lo lắng Trần Hán Thăng bị lạnh cóng, nhưng thời điểm mở miệng ra lời nói lại thay đổi, bởi vậy khoảng cách giữa cha mẹ và con cái cũng chính như vậy mà cách xa.
Cha mẹ rõ ràng là quan tâm, kết quả biểu đạt ra lại biến thành trách mắng, Trần Hán Thăng cũng rất bất đắc dĩ. Trên đường trở về hắn cũng nhớ lão Trần cùng Lương Thái Hậu, nhưng ăn bữa cơm xong, hắn đột nhiên nhớ ký túc xá cùng các bạn cùng phòng.
“Còn hơn hai mươi ngày nữa mới đi học, ôi trời ơi.”
Trần Hán Thăng thở dài một hơi, đặc biệt là thời điểm buổi chiều, trên tivi chẳng có chương trình nào hay, trở về phòng ngủ nhìn truyện tranh trong tủ, hắn cũng cảm thấy không có gì ý nghĩa.
Trước kia thời điểm học cao trung, chương trình học căng thẳng, áp lực lớn, hắn phải lén lút xem <<Bảy viên ngọc rồng>>, từng giờ từng phút còn phải phòng bị Lương Thái Hậu kiểm tra, thời đó hắn nghĩ thứ này cực kỳ thú vị.
Hiện tại thời gian vô kể, mẹ hắn cũng mặc kệ, ngược lại hắn thấy những truyện tranh này trở nên vô vị.
Trần Hán Thăng có chút bực bội đứng trước cửa sổ, trong khu dân cư nơi đâu cũng giăng đèn kết hoa, một đám nhóc con hi hi ha ha đốt pháo, những hàng xóm quen thuộc đang đi lại ở dưới hàn huyên với nhau, đây là không khí náo nhiệt của Tết Âm Lịch.
“A, cuộc sống nghỉ đông, buồn tẻ mà vô vị.”
Sinh viên đại học trước kỳ nghỉ rất hưng phấn, nhưng khi nghỉ thì sẽ có bao nhiêu nhàm chán. Mỗi ngày mở mắt điều đầu tiên không phải rời giường, mà lã nghĩ xem nên hay không nên ngủ tiếp, bằng không thì sao có thể chịu đựng được một ngày.
Cũng may Trần Hán Thăng có tiền có xe, buổi chiều sau khi cha mẹ đi làm trở về, Trần Hán Thăng thay quần áo, suy xét đi đánh bida, vẫn là đi tìm Tiêu Dung Ngư, hoặc là đi tiệm net chơi game.
Trong nhà cũng có máy tính, nhưng Trần Hán Thăng thấy quá quạnh quẽ, tiệm net càng có không khí hơn.
Vài người hàng xóm đứng cạnh chiếc Land Rover, Trần Hán Thăng cười hì hì gọi các loại xưng hô, nhóm các dì đều lịch sự đáp lại, còn có vài người mời Trấn Hán Thăng đi vào nhà chơi.
Nhưng chờ Trần Hán Thăng lái xe rời đi, nhóm các bà cô bát quái lại bắt đầu.
“Hán Thăng hiện tại có tiền, trước là xe nhỏ, giờ lại đổi thành chiếc xe lớn này, nhìn khá giống xe tăng, nhưng nó phù hợp với tính cách phung phí của thằng bé.”
“Lần trước, tôi có khuyên Lương Mỹ Quyên không cần đi làm, ở nhà an tâm hưởng phúc, Mỹ Quyên nói do thói quen, ở nhà mỗi ngày đối mặt với Trần Triệu Quân, nói không chừng cãi nhau muốn ly hôn.”
“Lão Trần là người đàn ông tốt, Lương Mỹ Quyên làm sao có thể bỏ được, nhưng hiện tại về hưu cũng thật sự không có việc gì làm, trừ khi Hán Thăng kết hôn có con.”
..................
Trần Hán Thăng đại khái có thể đoán được nội dung nhóm các bà cô nói với nhau, phụ nữ ở địa phương nhỏ đều như vậy, không có ý xấu, nhưng chính là rất dông dài.
Trước tiên hắn đi vào tiệm bida, kết quả đụng phải Trương Vệ Vũ cùng với đám côn đồ của anh ta.
Trương Vệ Vũ ở trong vòng lưu manh ở Cảng Thành có biệt danh là “Xà mâu”, trầm ổn bình tĩnh, lại biết đánh nhau, rất nhiều người hâm mộ anh ta.
Nhưng thế thì sao chứ, anh ta làm bảo vệ trong nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, bất kì người quản lý hậu cần nào cũng có thể mắng anh ta không dám ngẩng đầu.
Nếu Trương Vệ Vũ giả vờ nói cho mọi người rằng anh ta là “Xà mâu”, nói không chừng anh ta còn bị tát cho hai cái.
Đây là xã hội hiện thực, giống như một học tỷ rất có tài, trước khi tốt nghiệp khẩu hiệu là “Tiến vào xí nghiệp lớn, ở thành phố lớn, mua nhà lớn”, như vậy mới có thể phù hợp với địa vị của cô ấy trong hội sinh viên.
Nhưng mà sau khi tốt nghiệp, vị học tỷ này thường nói nhất là câu “Công ty chúng ta có mua bảo hiểm xã hội không?”
Cho nên, Trương Vệ Vũ rất bội phục Trần Hán Thăng.
Trâu bò trong giới côn đồ thì tính là gì? Trần Hán Thăng kia mới gọi là trâu bò, hắn trong Tân Thế Kỷ như cá gặp nước, rõ ràng là phá sản, nhưng vì buồn chán mà hắn đổi sang chiếc Land Rover 1 triệu, cũng không biết tiền này ở đâu ra.
“Trần tổng tới chơi bóng à?”
Trương Vệ Vũ đưa một cây gậy cho Trần Hán Thăng.
“Ừ.”
Trần Hán Thăng cũng không nói lời vô nghĩa, dọn xong bóng trắng mới nói: “Đánh mấy gậy?”
“Được.” Trương Vệ Vũ chà xát tay, trước kia khi Trần Hán Thăng đi học thường hay tới nơi này đánh bida, khi đó hắn không dám thả nước.
“Ping, ping, ping….”
Cả hai người đều mạnh mẽ và hiếu chiến, giống như mọi người đánh bida, thờ phụng “mạnh mẽ tạo ra kỳ tích”, Trương Vệ Vũ là người rất hiểu quy củ, anh ta đánh bida chính là đánh bida, căn bản không bắt chuyện.
Khi Trần Hán Thăng tập trung tinh thần tính toán đường bóng, đột nhiên có người kêu lên: “Hán Thăng, còn nhớ tớ không?”
Trần Hán Thăng quay đầu, thấy một người đàn ông cao lớn, tuổi cũng không lớn, chỉ là làn da thô ráp, râu cũng có chút dài.
“Ồ, cậu là, cậu là người kia …?”
Thật ra Trần Hán Thăng cũng không có nhớ rõ đây là ai, hắn cứ giả bộ đã nhớ ra, nhưng không nhớ nổi tên.
“Tớ, Cao Thăng.”
Người đàn ông này quả nhiên đã bị lừa gạt, nhiệt tình nói: “Cao Thăng trong đội bóng rổ, sau khi tốt nghiệp mình không thi đỗ trường thể thao, sau đó mở tiệm cơm nhỏ.”
“Ồ!”
Nhắc nhở như vậy, Trần Hán Thăng đúng là có ấn tượng, ở trường cao trung đội bóng rổ và đội điền kinh so với học sinh bình thường mà nói, bọn họ chính là không đọc sách, gây chuyện, diễu võ dương oai, mọi người theo bản năng sẽ rời xa.
Tuy nhiên, những người như Trần Hán Thăng chơi cùng bọn họ cũng không tồi, đương nhiên cũng chỉ giới hạn “không tồi”, sau khi tốt nghiệp căn bản không liên hệ.
Cao Thăng trước kia ở trong đội bóng rổ, chẳng qua không thi đậu được trường thể thao, thi trượt bởi trình độ văn hóa không đạt, thậm chí rất khó học lại.
“Tới, đánh hai gậy.”
Trần Hán Thăng đưa gậy bida cho Cao Thăng.
Cao Thăng vốn đã bận việc, cười cự tuyệt: “Tớ còn có việc, chính là thấy cậu gọi một tiếng mà thôi, đây là danh thiếp của tớ.”
Trần Hán Thăng nhận lấy cười cười nhìn, mặt trên in “Khách sạn Cao Thăng”, không nhịn được cười cười.
Loại hình cửa hàng này cũng rất phổ biến ở Cảng Thành, chẳng hạn như cửa hàng rượu, thuốc lá và bán lẻ Trương Nhị, bảo trì ô tô chuyên nghiệp Tam Tu, còn có khách sạn Cao Thăng này, rất bình dân.
Cho nên từ tên mà phán đoán, nó chỉ là cái cửa hàng ăn vặt nhỏ ở “huyện Sa” mà thôi.
“Đi đây, có rảnh thì qua cửa hàng của tớ ăn sáng.”
Trần Hán Thăng móc bao Trung Hoa ra đưa qua, Cao Thăng nhờ ánh đèn nhìn nhìn, xúc động nói: “Hiện tại tớ mới biết, vẫn là học tập mới tốt, trước kia cậu cùng chúng tớ cùng nhau đánh nhau, hiện tại cậu hút Trung Hoa, còn tớ chỉ có thể mở tiệm cơm, hút Hồng Mai rẻ tiền.”
“Tớ cũng chỉ là người thường.” Trần Hán Thăng vỗ vỗ bả vai Cao Thăng an ủi.
“Được rồi, tớ về đây.”
Sau khi hút xong một điếu, Cao Thăng cùng Trần Hán Thăng bắt tay rời khỏi quán bida, Trần Hán Thăng trầm mặc không lên tiếng đánh thêm vài gậy.
Trương Vệ Vũ hạ giọng hỏi: “Có cần tôi đi tìm hiểu chút không?”
“Không cần.”
Trần Hán Thăng kinh ngạc nhìn thoáng qua Trương Vệ Vũ: “Bèo nước ngẫu nhiên gặp được nhau thôi, cậu không cần cứ vâng vâng dạ dạ suy đoán tâm tư của tôi, tôi thật sự chỉ là một người bình thường thôi.”
Trương Vệ Vũ gật đầu, tiếp tục bồi Trần Hán Thăng chơi bida.
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, nếu nói có lịch sử đấu tranh của một người thuần túy không đi học, lịch trình của Trương Vệ Vũ cũng khá xuất sắc.
Khoảng bốn giờ chiều, Tiêu Dung Ngư gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng, lười nhác hỏi xem hắn đang làm gì, Trần Hán Thăng biết thời gian còn lại của hôm nay đều là dành cho Tiểu Ngư Nhi.
Sau khi Trần Hán Thăng rời đi, có tiểu đệ chạy lên hỏi: “Xà mâu ca, người kia là ai, còn muốn anh giúp hắn châm thuốc.”
“Không ai cả, chỉ là một người bạn mà thôi.” Trương Vệ Vũ không nói thân phận của Trần Hán Thăng, tài nguyên như vậy quá quý giá, anh ta ngoại trừ có lòng trung thành cùng đánh nhau, còn lại chẳng có ưu thế gì, anh ta không muốn cùng người khác chia sẻ “Trần Hán Thăng.”
Mặt khác, Trần Hán Thăng nói mình chỉ là người thường, thật buồn cười!