Sau khi rời khỏi công trường xây dựng của điện tử Quả Xác, Trần Hán Thăng đến khu Thiên Cảnh Sơn, đồng thời gọi điện cho Khổng Tĩnh yêu cầu cô khen thưởng cho Tào Kiến Đức.
Bây giờ là khoảng 3 giờ rưỡi chiều, có thể nói từ giờ cho đến khi Tiểu Dung Ngư gọi điện thoại thúc giục, Trần Hán Thăng có thể an tâm ở bên cạnh Thẩm Ấu Sở.
Dù sao thì "nhiệm vụ" cũng đã hoàn thành, nên "vấn đề nhỏ" có thể bình tĩnh từ từ giải quyết, không cần vội vàng.
"Điều đó cho thấy, việc sắp xếp thứ tự chuyện cần làm quan trọng như thế nào."
Trong lòng Trần Hán Thăng cảm thấy có chút tự mãn, điều đó cũng giống như việc nên sắp xếp ba người phụ nữ trong một ngày thế nào. Sau khi dừng xe, hắn ta cầm tờ dán chữ phúc bước lên tầng, nhân tiện đổi tên danh bạ điện thoại từ “Tiêu Dung Ngư” thành “Giám đốc Ngư”.
Mặc dù Thẩm Ấu Sở không bao giờ kiểm tra điện thoại di động của hắn, nhưng vẫn phải thay đổi danh bạ để đề phòng, dù sao sửa cái tên cũng chỉ mất có khoảng 10 giây.
"Thẩm Ấu Sở cùng mọi người sẽ phản ứng thế nào nhỉ?"
Trần Hán Thăng thầm suy đoán: "A Ninh chắc chắn sẽ nhào tới hét lớn 'anh trai', tuy Thẩm Ấu Sở đã biết trước chiều nay mình sẽ đến, nhưng với tính cách của cô ấy chắc chỉ dịu dàng đứng ở một bên, bà nội thì híp mắt xem tivi, còn cô bé giúp việc Đông Nhi…"
Trong lúc gõ cửa hắn không ngừng tưởng tượng, tiếp đó chỉ nghe thấy một tiếng "ken két", cửa chống trộm nhẹ nhàng mở ra.
Nhưng lại không có cảnh tượng sinh động như Trần Hán Thăng tưởng tượng, phòng khách im ắng, Đông Nhi nén giọng nói: "Anh tiểu Trần, anh đến rồi."
Trần Hán Thăng có chút khó hiểu: "Những người khác đâu?"
"Chị Ấu Sở đang nghỉ ngơi." Đông Nhi chỉ vào phòng khách và tiện thể lấy dép ra.
Trần Hán Thăng nhìn sang, quả nhiên thấy Thẩm Ấu Sở đang ngủ trên bàn, trong lòng thầm nghĩ chuyện này có chút hiếm thấy.
Mặc dù Thẩm Ấu Sở không giỏi thể hiện bản thân, nhưng cô ấy đã quen với công việc và bầu bạn trong thầm lặng, theo lý cả hai đã không gặp nhau hơn một tuần, cô ấy chắc chắn sẽ chờ đợi để đón hắn.
"Anh trai!"
A Ninh với bím tóc sừng dê dễ thương đang cầm bút chì màu vẽ, vừa nhìn thấy Trần Hán Thăng lập tức nhảy khỏi ghế và chạy đến chỗ hắn với vẻ mặt vui mừng.
Trần Hán Thăng một tay bế cô bé lên, A Ninh vòng tay qua cổ Trần Hán Thăng, ghé vào tai hắn hỏi: "Anh trai, sao giờ anh mới tới đây? Chị đợi anh rất lâu rồi đấy."
"Chờ anh rất lâu sao?"
Trần Hán Thăng cau mày.
"Vâng."
Đông Nhi bước đến và giải thích: "Tối hôm qua em đang ngủ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động trong bếp, hóa ra là chị Ấu Sở đang cuộn mì, chị ấy muốn làm một ít bánh để anh mang về nhà, sau bữa trưa chị Ấu Sở luôn ở trong phòng khách đợi anh."
"Ồ."
Trần Hán Thăng chợt nhận ra thì ra mình chính là nguyên nhân khiến cô ấy thức khuya, hắn cười khanh khách nói: "Sao không vào phòng ngủ, đúng là ngốc quá mà."
"Bởi vì chị muốn là người đầu tiên nhìn thấy anh, nên không muốn đi ngủ."
Thẩm Ninh Ninh giòn giã nói.
Trần Hán Thăng sững sờ một lúc, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn A Ninh.
Đôi mắt to của Thẩm Ninh Ninh tràn đầy sự ngây thơ và đơn thuần, trong suy nghĩ của trẻ con vấn đề này không quá phức tạp.
Chị ấy quá muốn gặp anh, nên đợi đến tận bây giờ nhưng cuối cùng lại lăn ra ngủ vì quá mệt.
"Anh trai~"
Nhìn thấy Trần Hán Thăng ngẩn người, A Ninh nhẹ nhàng gọi một tiếng làm hắn có chút bối rối.
"Chuyện này, đúng là lỗi của anh."
Trần Hán Thăng nhớ ra, tối qua khi liên lạc với Thẩm Ấu Sở hắn chỉ nói rằng chiều nay mình sẽ đến, nhưng không nói thời gian cụ thể.
Bởi vì chính hắn cũng không thể chắc chắn, trước tiên phải lừa gạt Tiểu Ngư Nhi thông minh, sau đó đến chỗ của Trịnh Quan Đề hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng còm phải đi một vòng điện tử Quả Xác, thời gian biến động rất lớn.
Nhưng Thẩm Ấu Sở vừa ngây thơ lại ngốc nghếch, cô muốn mình là người đầu tiên nhìn thấy Trần Hán Thăng nên đã không lên giường nghỉ ngơi, hơn nữa đêm qua cô còn thức cả đêm để hấp bánh cho nên cuối cùng đã không thể cầm cự được.
"Haiz…"
Trần Hán Thăng thở dài, vừa rồi hắn ở chỗ Trịnh Quan Đề nhìn qua thân thể của cô ấy xong còn ở nhà máy điện tử Quả Xác trêu đùa Tào Kiến Đức, lúc đó chắc Thẩm Ấu Sở đang âm thầm chờ đợi.
Cô không dám gọi để thúc giục, chỉ ngồi yên chờ đợi, để hắn có thể nhìn thấy cô đầu tiên sau khi cửa mở.
Trần Hán Thăng ngồi bên cạnh Thẩm Ấu Sở, lặng lẽ nhìn bảo bối ngủ say.
Dù cô ấy đang trườn ra ngủ nhưng vẫn trong tư thế rất nghiêm chỉnh, hai cánh tay đan vào nhau gọn gàng, làn da trắng mịn không tỳ vết lộ ra sắc hồng khỏe mạnh, lông mi dài và cong, thỉnh thoảng lại nhè nhẹ run lên.
Đông Nhi và A Ninh cũng ở đó, dưới cái nhìn của ba cặp mắt, không lâu sau đó Thẩm Ấu Sở bèn tỉnh dậy.
Có lẽ là bởi vì gối lên cánh tay nên hai má cô hơi ửng đỏ, đôi mắt đẹp như hoa đào có chút kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy Trần Hán Thăng tự nhiên lại nở một nụ cười dịu dàng.
Trần Hán Thăng cũng nở nụ cười rồi vươn tay ra, Thẩm Ấu Sở ngoan ngoãn áp sát khuôn mặt nhỏ của mình vào vai hắn, cho đến khi phát hiện A Ninh và Đông Nhi cũng đang ở trước mặt, Thẩm Ấu Sở mới bất chợt trở nên ngượng ngùng, nhếch miệng liếc nhìn Trần Hán Thăng.
Dù là lúc quở mắng cũng dịu dàng như vậy, giống như tô sắc màu rực rỡ cho năm tháng này.
"Chị gái."
A Ninh không hiểu sự ngọt ngào thời khắc vừa rồi, thấy Thẩm Ấu Sở đã tỉnh, sờ bím tóc mình nói: "Một cái bím bị tuột rồi."
"Đừng lo lắng, chị sẽ giúp em buộc lại."
Thẩm Ấu Sở sửa sang lại quần áo, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm vào A Ninh mỉm cười, tính ra có một đứa trẻ ở nhà cũng rất tuyệt, bởi vì với vài câu nói vô ý của chúng thôi cũng có thể làm cho bầu không khí trở nên sôi động.
Khi Thẩm Ấu Sở đang thắt bím tóc cho A Ninh, Trần Hán Thăng cũng nhìn vào thời gian và nói: "Một chút nữa tớ còn có việc, nên bây giờ Đông Nhi phụ trách dọn dẹp mấy câu đối cũ trong nhà bếp và phòng ngủ của bà nội, A Ninh thì đi theo anh chị xé ở cửa chống trộm và các phòng ngủ khác, hôm nay là một ngày tốt để loại bỏ cái cũ và chào đón cái mới, thay đổi các câu đối, tất cả bắt đầu thôi nào!"
"Đồng ý."
Đông Nhi và A Ninh đều giơ tay đồng ý, trong thời gian bận rộn, trong nhà cuối cùng cũng khôi phục cảnh náo nhiệt giống như hắn đã tưởng tượng.
Tivi đang chiếu quảng cáo về đêm gala cuối năm vốn nhàm chán cũng góp phần tạo ra tiếng ồn náo nhiệt.
Bà nội chống gậy ngồi trên ghế sopha, bà không chú tâm xem tivi mà thỉnh thoảng nhìn qua đám thanh niên “cùng nhau vận động xé giấy”.
Đông Nhi tay chân thoăn thoắt thấm ướt giẻ lau, chẳng mấy chốc đã xé sạch lớp giấy chúc phúc cũ trên cửa bếp.
Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở thì đang xử lý cặp câu đối ở cửa chống trộm, dáng người A Ninh tuy không đủ cao, dù kiễng chân lên cũng không tới, Trần Hán Thăng thường ném mấycục giấy vào đầu A Ninh, khiến cô bé vừa cười vừa né tránh.
Nhiều người sức mạnh lớn, các phòng và cửa sổ rất nhanh đã được giải quyết xong, đúng vào lúc này điện thoại di động của Trần Hán Thăng đột nhiên "ting ting" kêu lên.
Trần Hán Thăng lấy nó ra xem, màn hình hiển thị tên "Giám đốc Ngư”, đây là Tiêu Dung Ngư đang thúc giục rồi.
"Khụ."
Trần Hán Thăng bình tĩnh ho khan một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn tivi giống như chê nó ồn ào.
Thẩm Ấu Sở đang định tiến tới để tắt nó đi thì bị Trần Hán Thăng xua tay: "Không sao, tớ vào nhà vệ sinh nghe được rồi."
Tiếp theo, hắn ở trước mặt Thẩm Ấu Sở nhận điện thoại nói: "Alo, giám đốc Ngư..."
Trần Hán Thăng vừa nói vừa đóng cửa phòng vệ sinh.
Tiêu Dung Ngư ở đầu bên kia cũng không quan tâm, cười nói: "Đây là biệt danh Thi Thi ngẫu hứng đặt, sao cậu lại gọi theo cô ấy rồi."
"Thỉnh thoảng đổi tên để thêm chút cảm xúc."
Khi đến cửa sổ phòng tắm, Trần Hán Thăng nói: "Tớ vẫn đang ở nhà của phụ đạo viên, vừa rồi có nghe thấy giọng một đứa trẻ hò hét không, đó chính là Quách Gia Tuệ mà cậu đã từng gặp rồi đó."
"Có nghe thấy."
Tiêu Dung Ngư ngọt ngào trả lời: "Nhưng khi nào thì cậu xong việc? Cha tớ vừa gọi điện thoại, ông ấy bảo chúng mình về nhà sớm một chút, cố gắng đừng lái xe vào ban đêm."
"Những miếng dán chúc phúc ở Kiến Nghiệp rất khó mua, phải mất một lúc lâu mới mua được, với lại vừa mới dán xong thôi."
Trần Hán Thăng biết rằng tối nay hắn không thể ăn cơm ở khu Thiên Cảnh Sơn, nên hắn dứt khoát nói: "Tớ ngồi chút nữa rồi về."
Lý do tại sao hắn nói phải "ngồi một lúc" là vì khoảng cách thực sự từ nhà của phụ đạo viên Quách đến đại học Đông Đại gần hơn nhiều so với từ Giang Lăng đến đại học Đông Đại, hắn muốn giành thêm chút thời gian để đi trên đường.
"Được, vậy cậu nhanh lên nhé."
Tiêu Dung Ngư tỏ ra quan tâm đồng ý.
Trần Hán Thăng cúp điện thoại, bước ra khỏi phòng vệ sinh nói: "Tớ phải trở về Cảnh Thành rồi, nếu không phải lái xe trong đêm."
"À."
Thẩm Ấu Sở quả nhiên không nghi ngờ gì, cô ấy đi vào bếp lấy ra một túi bánh, tất cả đều do cô tự làm: "Cái này, cho chú và dì."
"Ừm."
Trần Hán Thăng không khách sáo, cầm nó trong tay rồi chào tạm biệt bà nội, khi đi xuống tầng, Thẩm Ấu Sở và A Ninh muốn theo xuống tiễn hắn, nhưng đã bị Trần Hán Thăng ngăn lại.
Thẩm Ấu Sở rất nghe lời, vì vậy cô ấy đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của A Ninh mà đứng ở cầu thang chào tạm biệt.
"Đúng rồi!"
Trần Hán Thăng vừa đi vài bước, trong lòng chợt nhớ ra một chuyện: "Buổi chiều lúc tỉnh lại, khi nhìn thấy tớ sao cậu lại có vẻ kinh ngạc vậy."
"Hở?"
Thẩm Ấu Sở sửng sốt, cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân không lên tiếng.
"À."
Trần Hán Thăng vì không có thời gian nên không hỏi nhiều, nhưng khi hắn lên xe thì lập tức vào danh bạ đổi "giám độc Ngư" thành "Tiêu Dung Ngư", đúng lúc "ting" một tiếng điện thoại hiện thông báo có một tin nhắn đến.
Thẩm Ấu Sở: [Tớ đã mơ thấy cậu.]
"Hóa ra là vậy."
Trần Hán Thăng gật đầu, thì ra là mơ thấy mình, nên khi mở mắt ra đã rất ngạc nhiên.
"Chậc chậc chậc chậc, haiz!"
Trần Hán Thăng cảm thấy cảm động lẫn áy này, nhưng cũng không quên đổi tên trong danh bạ của "Thẩm Ấu Sở" thành "Giám đốc Thẩm".