Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 575 - Chương 575: Năm 2005 Hy Vọng “Trần Nào Đó” Biến Thành”Trần Tổng”

Chương 575: Năm 2005 hy vọng “Trần nào đó” biến thành”Trần tổng” Chương 575: Năm 2005 hy vọng “Trần nào đó” biến thành”Trần tổng”

Vào khoảng 5 giờ 30 phút chiều, Trần Hán Thăng trở lại nhà của Giáo sư Tôn Bích Dư ở Đại học Đông Đại, Tiêu Dung Ngư đang trò chuyện với Tôn Đường Đường, có lẽ là tìm hiểu về công việc và những thông tin cá nhân khác của cha Tôn Đường Đường.

Tiêu Dung Ngư đặt một cuốn sổ trên đùi, cô ấy đang ghi lại một vài thông tin quan trọng.

Ngô Diệc Mẫn cũng ngồi cạnh, nhưng sắc mặt không được tốt cho lắm, cuộc hôn nhân cũ của cô là một quá khứ tủi nhục mà cô không muốn kể lại, tuy nhiên, đối với vụ kiện xuyên quốc gia này, cô buộc phải nói ra quá trình một cách chi tiết.

Trần Hán Thăng thay dép, thản nhiên ngồi trên ghế sô pha, Tiêu Dung Ngư cũng không nghi ngờ gì, cô còn thân thiết ghé tay trái trắng nõn ra đặt lên đầu gối Trần Hán Thăng.

"Lần sau đến nhà phụ đạo viên của cậu, nhớ dẫn tớ đi cùng.”

Tiêu Dung Ngư nói nhỏ: "Muốn gặp Gia Tuệ một chút.”

"Được thôi.”

Trần Hán Thăng vẻ mặt như thường, không chút do dự gật đầu: "Lúc chiều tớ có gặp cô bé mập kia, con bé còn nhắc tới cậu. Bé đó hỏi chị gái xinh đẹp ở đâu, em muốn chị ấy đưa em đi ăn ở McDonald's.”

"Ôi, lâu vậy rồi mà vẫn nhớ tớ sao.”

Tiêu Dung Ngư rất vui khi được nịnh, nên từ sâu trong lòng cô bắt đầu tính toán cho lần gặp tiếp theo, nên tặng cô bé món quà gì.

Nhưng người đàn ông bên cạnh cô ấy đang âm thầm tính toán loại trừ khả năng này.

Có rất nhiều cô bé mũm mĩm, tại sao phải đi gặp Quách Gia Tuệ, nếu thích quá thì tự mình sinh một đứa là được.

"Được rồi, lần sau nói chuyện tiếp.”

Khi Tôn Bích Dư nghe thấy động tĩnh, bà ấy bước ra khỏi phòng làm việc và nói: "Nếu Tiểu Ngư Nhi không dự định nghỉ ngơi ở đây vào buổi tối thì hãy về nhà sớm chút, ít đi đêm sẽ an toàn hơn.”

"Hán Thăng.”

Giáo sư Tôn lại nhìn Trần Hán Thăng nói một cách nghiêm túc: "Cảm ơn cậu đã đặc biệt đến đây để giúp dọn dẹp, khổ cực rồi.”

"Khách sáo, khách sáo.”

Nhìn giáo sư Tôn với mái tóc bạc trắng và khuôn mặt nghiêm nghị, Trần Hán Thăng cũng đỏ mặt.

Dọn dẹp vệ sinh là dọn dẹp vệ sinh, nhưng tiếc rằng không phải là "Đặc biệt", hắn còn âm thầm làm xong việc khác.

Trước khi đi, Tiêu Dung Ngư lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị sẵn: "Đường Đường, chúc cho em năm nào cũng như hiện tại, luôn ở tuổi này, chúc em luôn xinh đẹp, năm mới vui vẻ, đây là chút tấm lòng của anh chị.”

Ngô Diệc Mẫn nhanh chóng từ chối: "Năm ngoái hai đứa đã tặng rồi, năm nay Đường Đường đã lớn rồi, không thể nhận nữa.”

Đây là một kiểu "Từ chối phong cách Trung Quốc" điển hình, nhưng tiếc là cô gái con lai không hiểu tường tận nên đã dùng hai tay nhận lấy: "Cảm ơn chị gái Tiểu Ngư Nhi và cảm ơn anh trai Hán Thăng.”

Trên đường từ Kiến Nghiệp trở về Cảng Thành có rất nhiều xe cộ, đường cao tốc thỉnh thoảng bị tắc nghẽn do tai nạn giao thông, nhưng nó không ảnh hưởng đến sở thích buôn chuyện của Tiêu Dung Ngư chút nào.

"Tiểu Trần.”

Trong xe không có người ngoài, Tiêu Dung Ngư vừa thở dài vừa ăn khoai tây chiên: "Sau khi chị Ngô ly hôn, chồng cũ của chị ấy lại nhanh chóng kết hôn. Nghe nói đã tìm được một đối tượng giàu có, thật là ghê tởm.”

"Đây đã là gì.”

Trần Hán Thăng nói đùa: "Ăn bám làm sao mà ghê tởm được chứ? Đó gọi là có chí tiến thủ.”

"Nhưng đối tượng của ông ta cũng là một người đàn ông, như vậy không ghê tởm sao?”

Tiêu Dung Ngư tức giận nói, cô ấy có chút xúc động, rơi vãi mấy miếng khoai tây chiên ra bên ngoài.

"Hai ... hai người đàn ông sao?”

Trần Hán Thăng cứng ngắc phản ứng lại, nhưng chuyện này ở nước ngoài rất bình thường, nhưng không biết cha của Tôn Đường Đường đóng vai trò gì. Chẳng trách vừa rồi Ngô Diệc Mẫn có chút khó xử, liệu nó có ảnh hưởng đến vụ kiện sau này không ...

Nghĩ đến đây, hắn liếc nhìn Tiêu Dung Ngư qua cặp kính râm.

Tiêu Dung Ngư bĩu môi và đang nhặt khoai tây chiên rơi vãi, một số trên quần áo, một số trên ghế, và một số trên sàn xe.

Trần Hán Thăng cười trong lòng, Tiêu Dung Ngư chắc hẳn không thiếu tiền tiêu vặt, nhưng cô ấy có thuộc tính thích ăn uống đáng yêu, nên không muốn lãng phí thức ăn.

Lúc này, Tiêu Dung Ngư mới nhặt xong miếng khoai tây chiên cuối cùng rơi dưới chân mình, cô thổi bụi, do dự rồi mới nhét vào miệng, khẽ liếc nhìn Trần Hán Thăng.

Mà aaaaa ... đeo kính râm, chắc là nhìn không thấy nhỉ.

"Tiểu Trần, cho cậu ăn này.”

Tiêu Dung Ngư đưa khoai tây chiên đến bên môi Trần Hán Thăng.

"Cảm ơn.”

Trần Hán Thăng lắc đầu.

"Sao cậu không ăn?”

Tiêu Dung Ngư hỏi.

Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, thản nhiên nói: "Ta không có thù oán gì với các hạ, tại sao lại coi ta như một người mù?"

"Hả?”

Tiêu Dung Ngư cảm thấy rất kỳ lạ, cô tháo kính râm của Trần Hán Thăng ra, mới phát hiện hắn đang liếc xéo mình.

"Hihihi ····”

Tiêu Dung Ngư cũng không cảm thấy xấu hổ, trước tiên cô không nhịn được cười, vừa rồi Trần Hán Thăng đeo kính râm che mắt nên cô cứ tưởng hắn không chú ý tới.

"Lúc trước nói chuyện trong ký túc xá.”

Tiêu Dung Ngư cười nói: "Mọi người đều cho rằng cảnh này rất thú vị. Cô gái vô tình làm rơi đồ ăn vặt, muốn ném đi nhưng lại tiếc nên đã nhặt lại và đưa cho bạn trai ăn.”

"Thực ra, không chỉ bạn gái làm điều này mà mẹ tớ cũng đã làm.”

Trần Hán Thăng mở miệng: "Đưa tớ miếng khoai tây chiên đó đi.”

"Không, bị cậu phát hiện rồi hết vui.”

Tiểu Dung Ngư tự mình ăn, sau đó lấy một miếng sạch sẽ nhét vào miệng Trần Hán Thăng: "Lần sau cậu đừng nói ra, thế thì tớ sẽ cười rất lâu.”

Tính cách của Tiểu Ngư Nhi khá hoạt bát, khi cô và Trần Hán Thăng ở cùng nhau thì sẽ làm nũng, giận dỗi, trêu ghẹo. Cô chỉ muốn giống bọn họ như một cặp tình nhân bình thường và trải nghiệm vị ngọt trong tình yêu.

Cuối cùng cũng đến Cảng Thành vào khoảng 9 giờ tối, Trần Hán Thăng đưa Tiêu Dung Ngư đến Thương Ngô Lục Viên trước, sau đó trở về nhà thì thấy Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên vẫn chưa ngủ.

"Bắt đầu từ sáu giờ sáng và trở về lúc chín giờ tối, con cũng bận rộn quá nhỉ.”

Lương Thái hậu bắt chuyện: "Qua đây xem ti vi, nhân tiện nói gì đó đi.”

Trần Hán Thăng đoán rằng đó là chủ đề "chọn một trong hai" nhàm chán nhai đi nhai lại, dứt khoát từ chối: "Đừng kêu con xem TV hoài được không, điều này sẽ ảnh hưởng con thi nghiên cứu sinh Thanh Hoa.”

"Phụt!”

Lương Mỹ Quyên bị chọc tức đến bật cười, da mặt của con trai bà đúng là thiên hạ vô địch.

"Một món quà nhỏ từ Trịnh Quan Đề dành cho mẹ.”

Trần Hán Thăng đưa chiếc vòng tay cho Lương Mỹ Quyên: "Mẹ muốn đeo thì đeo, không muốn thì thôi.”

Lương Mỹ Quyên mở hộp ra và thấy một chiếc vòng tay trong suốt như pha lê, mặc dù không thành thạo về ngọc thạch nhưng bà cũng cảm thấy nó không hề rẻ.

"Bao nhiêu tiền vậy?”

Lương Mỹ Quyên ngả người ra sau, hỏi: "Đắt quá thì chúng ta phải trả lễ.”

"Không cần phải trả lễ, giữa con và cô ấy không cần tính toán rõ ràng như vậy.”

Trần Hán Thăng tùy tiện nói dối: "Có lẽ là hơn 200 tệ một chút.”

"Không thể nào.”

Lão Trần nhìn lướt qua nói: "Đây là nguyên liệu làm hạt băng mà? Không chỉ là hơn 200 tệ, có thể hơn 10 nghìn tệ.”

"Đắt như vậy sao?”

Lương Mỹ Quyên ban đầu nghe nói rằng đó là "200 tệ" còn tưởng đó là một sản phẩm thủy tinh hoặc đó là một loại pha lê chất lượng thấp.

Cảng Thành chuyên sản xuất thủy tinh, nên thủy tinh ở nơi này không đáng giá.

"Hơn 200 tệ, nhưng rốt cục là bao nhiêu?”

Lương Mỹ Quyên đứng ở cửa phòng bếp: "Con phải cho mẹ biết con số cụ thể, nếu không lỡ mẹ tặng cho ai thì sao?”

Trần Hán Thăng ngẫm lại thấy cũng đúng, nói ra sự thật: "Khoảng 200 tệ cộng với 60 đến 70 nghìn tệ.”

Lương Mỹ Quyên sợ hãi rùng mình một cái, nhanh chóng cất chiếc vòng vào trong hộp cẩn thận, đuổi theo đánh Trần Hán Thăng: "Con bị khùng hả, ai lại đi nói số lẻ trước, sau đó mới nói đến số lớn...”

Lúc tỉnh dậy đã là đêm giao thừa, Trần Hán Thăng đến nhà La Tuyền để dán đôi câu đối, tóm lại, lễ hội mùa xuân năm nay hắn bận hơn rất nhiều so với sinh viên đại học bình thường.

Bắt đầu từ buổi chiều, đã có tiếng pháo nổ lác đác ở trung tâm thành phố Cảng Thành. Khi Chu Quân và Chu Đào là người dẫn chương trình của kênh trung ương tuyên bố chính thức bắt đầu Gala cuối năm, thị trấn nhỏ Tô Bắc này tràn ngập ánh lửa lập lòe và khói pháo hoa.

Trần Hán Thăng cũng cầm dây pháo tép xuống dưới lầu, sau khi châm ngòi nổ bằng tàn thuốc thì trước mặt vang lên một chuỗi tiếng "Bộp bộp…", Trần Hán Thăng lẳng lặng đứng ở hành lang cách đó không xa, thỉnh thoảng mấy mảnh pháo văng đến dưới chân hắn.

"Bây giờ là năm 2005, kho báu cố lên, bạch nguyệt quang cố lên, anh Đề cố lên, La sư muội cố lên, đồng nghiệp nữ cố lên, chị Khổng cố lên ...”

Trần Hán Thăng đột nhiên cảm thấy không đúng: "Tại sao mình kể tên nhiều người như vậy?”

"Tóm lại hãy cố gắng lên, nếu không có gì thay đổi, mình sẽ sớm trở lại là Trần tổng, nếu có gì thay đổi, vậy thì tiếp tục là Trần ai đó.”

….

Bình Luận (0)
Comment