Từ mùng 1 đến mùng 3 Tết, gia đình ba người của Trần Triệu Quân thường xuyên đến thăm họ hàng chúc Tết, khoảng thời gian này thật sự vừa nhàm chán lại còn bận rộn.
Điều nhàm chán là khi đi thăm họ hàng, Trần Hán Thăng không cần phải đứng ra làm gì, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên tiếp nhận mọi đề tài tám chuyện và xã giao.
Nhiều người lớn tuổi ở nông thôn chỉ xem Trần Hán Thăng là sinh viên đại học bình thường, hỏi những câu hỏi khiến người ngượng ngùng, ví dụ như kết quả thi cuối kỳ.
Bận rộn là những mối quan hệ qua lại không thể tránh khỏi, vì vậy phải cắn răng ứng đối.
Vì vậy, Trần Hán Thăng lần nào cũng chỉ có thể bưng trà nóng và ăn hạt dưa, mặt tỏ vẻ ngây ngô nghe một đám người khoác lác.
Tuy nhiên, một số người thân thực sự xấu tính, họ biết rằng Trần Hán Thăng giờ đã “Phá sản”, còn cố tình nhắc đến sức ảnh hưởng của Hỏa Tiễn 101 thời nó còn huy hoàng.
Ví dụ như, này Hán Thăng, nếu Hỏa Tiễn 101 không bị sập thì chắc nó có thể đuổi kịp dịch vụ bưu điện.
Hoặc, nếu Hỏa Tiễn 101 vẫn còn ở đó, Hán Thăng chắc chắm rất giàu, ít nhất cũng có tài sản cỡ vài triệu tệ.
Hơn nữa, nếu Hỏa Tiễn 101 thực hiện các biện pháp như giảm biên chế và sa thải bớt nhân viên, có thể đã cứu vãn được, thật là một điều đáng tiếc.
….
Trong những buổi họp mặt gia đình nói chung luôn xuất hiện những người như vậy, bề ngoài họ rất quan tâm, ngay cả giọng điệu cũng rất ấm áp nhưng lời nói của họ lại như những nhát dao mềm cứa vào tim.
Những người này nhìn chung là đàn ông trung niên trên 45 tuổi, có chút thành công trong sự nghiệp, có chút ảnh hưởng trong họ hàng, địa vị xã hội cũng làm tăng tính hợp lý trong lời ăn tiếng nói của họ.
Trên thực tế, tất cả toàn là chuyện đã xong hết rồi mới lên tiếng nói. Họ thích dùng "Những câu danh ngôn" phổ biến như:
"Cháu không nên học đại học xxx, nên chọn vào đại học xxx, giờ bị thất nghiệp rồi phải không.”
Nhân vật chính sắp tốt nghiệp đại học, bây giờ chạy tới nói những lời như vậy, một là không có tác dụng gì, thứ hai khiến người ngột ngạt mới là đáng ghét nhất.
Nếu thực sự muốn quan tâm thì nên giúp liên hệ vị trí công việc.
Trần Hán Thăng có một người chú họ Bành cũng giống như thế này, ông ấy làm việc tại Cục Khoa học công nghệ và Văn hóa Cảng Thành, đồng thời là phó điều nghiên viên và được hưởng chế độ đãi ngộ cấp phó ban, trong gia tộc nông thôn chỉ cần bấy nhiêu đã là giỏi rồi.
Trần Triệu Quân thấp hơn ông ta nửa cấp, nhưng lão Trần có thực quyền, phó điều nghiên viên thực chất là nhân viên cao cấp, nhất là đối với một người sắp nghỉ hưu như chú Bành.
Khi Trần Hán Thăng phá sản, chú Bành còn không có lấy một cuộc điện thoại hỏi thăm, chứ đừng nói đến sự giúp đỡ về tiền bạc, bây giờ qua vài tháng, mọi thứ đã lắng xuống, ông ấy giả vờ đưa ra những nhận xét mang tính xây dựng.
Trần Hán Thăng trước đây không tiếp xúc nhiều với ông ta, đối với sinh viên đại học trẻ tuổi, ít người có thể biết mặt tất cả những người lớn tuổi trong dòng họ của mình, nếu ở lại một thành phố lớn sau khi tốt nghiệp thì càng trực tiếp cắt đứt liên lạc với họ hàng hơi xa.
Lúc đầu Trần Hán Thăng bị một con dao mềm đâm hai câu thì không quan tâm, về sau thấy chú Bành thường hay so sánh mình với người khác, Trần Hán Thăng bắt đầu rủa thầm trong bụng.
Hắn chạy tới hỏi Lương thái hậu: "Lão ngốc này lai lịch là gì, con không động chạm gì với ông ta, sao cứ làm phiền con không tha thế?"
"Nói vớ vẩn gì thế."
Lương Mỹ Quyên nhẹ giọng mắng: "Dù sao ông ấy cũng là trưởng bối, ông ấy vốn là người như vậy."
Tiếp theo, Lương Mỹ Quyên giới thiệu hoàn cảnh gia đình của chú Bành.
Chú Bành có một đặc điểm là đã ly hôn vài năm trước, thấy Trần Hán Thăng thầm gật đầu, Lương Mỹ Quyên nghiêm túc cảnh cáo: "Con đừng chấp ông ấy, không được tùy tiện cắn bậy, còn có rất nhiều người thân đang ở đây này.”
Tại sao những người như chú Bành lại bị gọi là "Xấu tính", bởi vì một khi Trần Hán Thăng lật bàn nổi giận, họ sẽ không cãi nhau mà lại cười như thể "Khoan dung", trông như Trần Hán Thăng không biết tốt xấu, không nghe lời khuyên của người khác.
Đây thực sự là hành vi đáng ghê tởm, nhưng dường như mọi người đều có kiểu họ hàng như này.
"Mẹ, nói gì kỳ quá.”
Trần Hán Thăng mỉm cười, choàng tay qua vai Lương Mỹ Quyên "Làm nũng": "Tính tình của con giống cha, một người đàn ông tốt, lịch lãm và dễ gần, một quân tử nhẹ nhàng!”
"Xì!”
Lương Mỹ Quyên hừ lạnh, đôi khi bà ấy vừa không thích vừa muốn bảo hộ con trai của mình.
Trần Hán Thăng tiêu sái hơn những nam sinh viên bình thường. Mẹ của Vương Tử Bác là Lục Ngọc Trân, thường phàn nàn rằng bà ấy và Vương Tử Bác quá khác nhau.
Thường ngày không có giao tiếp nhiều, ngay cả đi trên phố, Vương Tử Bác cũng không muốn đi bên cạnh bà ấy, luôn cố ý giữ một khoảng cách nhất định.
Tất nhiên, đây không phải là bất hiếu, nếu như cần mua bất cứ thứ gì, Vương Tử Bác đều sẽ chủ động giành xách hộ bà.
Trần Hán Thăng thì rất tự nhiên, cười giỡn với mẹ, nhược điểm là quá bạo dạn, thật sự không ai có thể quản lý được.
"Mẹ chỉ có một người con trai là con, nếu không đã không thèm quan tâm con lâu rồi!”
Lương Mỹ Quyên sờ mu bàn tay của Trần Hán Thưang, phát hiện thân nhiệt không thấp bà mới đứng dậy đi vào bếp giúp nấu ăn.
Trần Hán Thăng giống như thần tiên, mùa đông chỉ mặc hai bộ quần áo trên người, thà bị Lương Mỹ Quyên mắng té tát khi ra ngoài còn hơn mặc thêm một chiếc nữa.
Không lâu sau, trong khi Trần Hán Thăng đang xem những người khác chơi bài, chú Bành lại đến.
"Hán Thăng, cháu định làm gì trong năm tới?”
Chú Bành vỗ bụng bia xúc động nói: "Sinh viên đại học bây giờ tìm được một công việc ưng ý không dễ. Chú biết một đồng nghiệp có con học Đại học Nông nghiệp Kiến Nghiệp. Dù học trường này không tốt lắm nhưng vẫn hơn Học viện Tài chính của cháu một chút nhỉ. "
"Cháu đoán xem bây giờ thằng bé thế nào?”
Chú Bành bĩu môi: "Bây giờ vẫn đang ở nhà đợi việc.”
Trần Hán Thăng nở nụ cười, lão chó này, rõ ràng muốn nói Đại học Tài chính không tốt, nhưng vẫn đi một vòng tròn lớn mới vào chủ đề.
Không biết bản thân đã đắc tội với ông ấy ở chỗ nào, nhưng lý do không quan trọng, nói không chừng còn dính vào những cuộc tranh chấp nhàm chán của thế hệ trước.
Chú Bành nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Trần Hán Thăng, ánh mắt chuyển động, tiếp tục nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Vì vậy, chú đề nghị cháu nên khởi nghiệp, nhưng lần này phải tìm đúng hướng, tuyệt đối không để bị phá sản lần nữa.”
Nhìn cuộc nói chuyện này, thực sự có mở đầu và kết thúc, nghe có vẻ như đang quan tâm đến Trần Hán Thăng.
Ngay cả những người họ hàng chơi bài khác cũng xen vào vài câu, đại khái khen ngợi lời chú Bành nói là đúng, ý muốn Trần Hán Thăng nên nghe theo.
Trần Hán Thăng cười cười, không hề tức giận, lịch sự rút điếu thuốc ra đưa cho chú Bành: "Phá sản thì phá sản thôi, nó chứng minh cháu không có duyên với ngành chuyển phát nhanh, không giống chú ăn chắc mặc bền được.”
"Haiz, cái đấy thì có gì đâu.”
Chú Bành lịch sự gật đầu.
"Nếu sau này cháu không tìm được việc thì sẽ thi công chức, dù sao kiếm vợ dễ mà.”
Cuộc đời dài như vậy, ai mà chưa làm một vài việc ngu ngốc, cho nên Trần Hán Thăng cố ý nói về đề tài này: "Những công chức mà cháu biết dường như toàn những cặp vợ chồng đã ly hôn, đúng là mối tình bền vững làm người khác ghen tị.”
Chú Bành nghe xong, sắc mặt thật sự thay đổi, những người thân khác đều cho rằng Trần Hán Thăng không biết, ân cần nhắc nhở: "Chú Bành và cô của cháu mấy năm trước tình cảm không tốt nên đã ly hôn.”
"Vậy sao?”
Trần Hán Thăng lộ vẻ mặt kinh ngạc: "Dì ấy quá ngốc.”
"Cháu nghĩ thế này.”
Trần Hán Thăng đã học được mẫu câu "Nói vuốt đuôi": "Nếu như không ly hôn, chú trông sẽ trẻ hơn bây giờ.”
"Không cần nhắc tới chuyện quá khứ.”
Chú Bành lúng túng phất tay rồi quay người đi chỗ khác.
"Chú ơi, cháu đề nghị chú tìm một người mới.”
Trần Hán Thăng đi theo phía sau như cái đuôi: "Đơn vị công tác của cha mẹ cháu cũng có mấy thím đã ly hôn, cháu đề nghị chú tìm một người, nhưng lần này phải tìm đúng hướng đi, nhất định không được ly hôn lần nữa ... Chú à, chú muốn đi vệ sinh phải không, làm ơn đợi cháu chút, cháu cũng muốn đi tiểu. "