Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 577 - Chương 577: Năm 21 Tuổi Hèn Mọn, Thấp Hèn Trong Buổi Họp Lớp

Chương 577: Năm 21 tuổi hèn mọn, thấp hèn trong buổi họp lớp Chương 577: Năm 21 tuổi hèn mọn, thấp hèn trong buổi họp lớp

Sau mùng 3 tết, hoạt động thăm hỏi họ hàng ngày càng ít dần, lúc này đối với sinh viên đại học cơ bản là thời gian để vào lớp sum họp + quán game + đánh bài thâu đêm suốt sáng.

Kỳ nghỉ đông được chờ đợi từ lâu có lẽ đều để dành cho khoảng thời gian vui vẻ này.

Thực tế, đối với những người trẻ tuổi, những buổi họp lớp còn thú vị hơn nhiều so với việc đi thăm họ hàng.

Bởi vì bạn học có thể lựa chọn xa cách hoặc gần gũi tùy theo sở thích của mình, nhưng người thân thì lại khác, việc này không có sự lựa chọn, cho nên cuối cùng thường thì bạn cùng lớp có thể trở thành bạn rất tốt, nhưng họ hàng lại quay lưng với nhau.

Cùng lúc đó, ban lãnh đạo của điện tử Quả Xác cũng lần lượt bắt đầu đi làm, ngày mồng bốn chị Khổng trở lại Kiến Nghiệp, rồi lập tức lên kế hoạch tiếp nhận những nhân viên “quay xe” của Tân Thế Kỷ.

Sau khi tham dự buổi họp lớp cấp ba, Trần Hán Thăng cũng sẽ sớm trở về Kiến Nghiệp.

Vào sáng ngày thứ năm, khi Trần Hán Thăng còn đang ngủ Vương Tử Bác đã gọi điện đến.

"Mày dậy chưa?"

Vương Tử Bác nhắc nhở: "Buổi họp lớp hôm nay, mày đừng quên đấy."

"Mẹ kiếp, tao nghịch máy tính đến 3 giờ đêm qua!"

Trần Hán Thăng tức giận rời giường, trực tiếp ở trong chăn buông lời mắng: "Mày gọi cho tao sớm như vậy làm gì, buổi họp sắp xếp ở quán Bao Tử sao?"

"Tao lo rằng mày sẽ quên..."

Vương Tử Bác cũng có lý do của riêng mình: "Nếu như mày quên, vậy tao cũng không muốn đi, ba năm liền sau khi tốt nghiệp tao vẫn chưa từng tham gia một buổi họp lớp nào."

"Haiz."

Trần Hán Thăng thở dài, kiểu tụ tập lớp này chỉ toàn là "nhóm nhỏ", nói chung là sau khi nhận được thông báo tụ họp từ trong nhóm chat QQ hoặc qua điện thoại của lớp trưởng, thông thường bạn bè tốt sẽ liên lạc với nhau trước, rồi hẹn nhau cùng đi.

Tất nhiên, cũng có những người quá lười biếng không thèm để ý đến.

Ví dụ như một trong số đó có người nói: "Mấy buổi tụ họp toàn để xem những kẻ ngu ngốc đang huênh hoang, tôi sẽ không đi đâu."

Một người khác cũng sẽ nghĩ đúng là như vậy: "Nếu cậu không đi, thì tôi cũng không đi".

Hai năm trước, Trần Hán Thăng cùng Tiêu Dung Ngư đều không đi buổi tụ họp nên Vương Tử Bác và một số cô gái khác cũng vậy.

Năm nay, sau khi Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đăng ký trong nhóm lớp, "tiểu đoàn thể" tính đi tính lại bèn có khoảng hơn chục người tham gia vào buổi họp lớp lần này.

"Sau bữa trưa mày hãy đến gọi tao nhé." Trần Hán Thăng nói: "Chúng ta có hẹn với Tiểu Ngư Nhi và các bạn học khác nên cứ tìm một chỗ ngồi trước đã, sau đó chạng vạng một chút rồi cùng nhau đi ăn vào."

Vương Tử Bác do dự một chút: "Tao đã ra khỏi nhà rồi."

"..."

Trần Hán Thăng đang nghe điện thoại im lặng một lúc lâu mới nói: "Ghê vậy, thế mày đến chỗ tao đi, tao còn muốn ngủ thêm một giấc."

"...Thực ra, tao đã ở dưới nhà của mày rồi."

Vương Tử Bác lớn tiếng nói.

"Phục mày rồi."

Trần Hán Thăng cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa: "Đây chỉ là bữa tối đơn giản của bạn học cấp ba với nhau, mày nghĩ đó là lễ kết hôn sao, còn tích cực hơn cả Lưu Tử Du."

Lưu Tử Du là lớp trưởng lớp cấp 3 của nhóm, cô ấy là người giữ liên lạc với lớp để hàng năm tổ buổi họp lớp, hiện tại đang học ở đại học Yên Kinh.

Nói chung, lựa chọn đầu tiên cho kỳ thi tuyển sinh đại học của học sinh trường cấp 3 ở Tô Đông đa số đều là Kiến Nghiệp, ngoại trừ những cao thủ có thể vào Đại học Thanh Hoa và Đại học Yên Kinh.

Ngoài Kiến Nghiệp, tỉnh cũng chọn các thành phố như Bành Thành và Trấn Giang là nơi tập trung các trường cao đẳng và đại học.

Nếu họ bị "buộc" phải rời khỏi tỉnh, sẽ có nhiều người đến Yên Kinh và Thượng Hải hơn.

Vương Tử Bác cũng biết mình có chút lo lắng thái quá, nhưng lại không biết vì lý do gì, tuy rằng trên đường vẫn vô tình gặp được nhiều bạn học cũ, nhưng khi biết có buổi họp lớp đột xuất, tối hôm qua đến giờ cậu ấy vẫn luôn có một chút căng thẳng.

Sau khi Trần Hán Thăng mở cửa, hắn thấy Vương Tử Bác mặc một bộ quần áo kẻ sọc nhỏ bên trong áo khoác ngoài, tóc được xịt nước gel sáng lấp lánh.

"Mày cũng quá buồn cười rồi."

Trần Hán Thăng vươn tay định vò tóc Vương Tử Bác, nhưng Vương Tử Bác đã nhanh chóng dùng tay chặn lại: "Mày ngủ đi, tao nghịch máy tính."

"Hy vọng càng cao thì thất vọng càng lớn, có thể sau này mày sẽ không muốn tham gia nữa đâu."

Trần Hán Thăng lắc đầu và đi vào phòng vệ sinh.

Trong lòng của Vương Tử Bác dường như cũng hiểu được, nhưng đây là bởi vì cậu ấy lo lắng mọi người sẽ hướng sự chú ý vào mình trong buổi họp, nên trong tiềm thức cậu ấy đã chuẩn bị chu toàn hết mọi thứ.

"Đây là có ý gì?"

Vương Tử Bác cũng không rõ.

"Nói theo cách này nhé, tao khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, từng lên đài truyền hình tỉnh trở thành ngôi sao khởi nghiệp tiêu biểu, còn không phải là tiêu điểm sao."

Trần Hán Thăng đang đánh răng, kem đánh răng còn đầy trong miệng trả lời: "Thật ra, mọi người sẽ chỉ chú ý đến một vài người, Tiêu Dung Ngư là một, Lưu Tử Du là hai, người cùng lớp chúng ta được nhận vào Đại học Thanh Hoa là ba và giáo viên chủ nhiệm lớp lão Từ, tao bởi vì nhờ Tiêu Dung Ngư nên miễn cưỡng cũng xem như được một phần nhỏ trong đó."

"Mày mà không được tính là tiêu điểm sao?"

Vương Tử Bác không thể tin được rằng Trần Hán Thăng hô mưa gọi gió trong trường đại học, khi trở về tham gia buổi họp lớp ở Cảng Thành lại phải nhờ vào sự nổi tiếng của Tiêu Dung Ngư.

"Những cuộc họp lớp trường phổ thông đều là như vậy."

Trần Hán Thăng "ục ục" súc miệng, tiếp đó hạ giọng: "Chỉ cần chúng ta còn chưa ra ngoài xã hội, thì mày chỉ cần quan sát thật kỹ sẽ thấy những người xinh đẹp, có thành tích học tập tốt và các cựu cán bộ lớp mới là là những người kiểm soát nhịp độ buổi họp lớp."

"Còn khi đã ra ngoài xã hội thì sao?"

Vương Tử Bác hỏi.

"Ra ngoài xã hội rồi đấy hả."

Trần Hán Thăng vỗ ngực: "Vậy thì chỉ có một thôi, xếp hàng nâng cốc chúc mừng Trần tổng đi thằng đệ thối!"

Ăn trưa xong, sau khi Trần Hán Thăng cùng Tiêu Dung Ngư liên lạc với nhau, cô ấy và một vài người bạn cùng lớp đã đến một quán nước giải khát trong thành phố chờ.

"Tiểu Trần, nhanh lên được không? Lù rà lù rù!"

Sau khi nghe tin Tiêu Dung Ngư và những người khác đã đến, thì Vương Tử Bác đã không thể kìm được cảm giác dao động trong lòng, cậu ấy vốn là người như vậy, nếu biết các bạn đã ngồi ở đó mà mình lại đến muộn trong lòng sẽ xuất hiện cảm xúc khó chịu.

"Vội gì, tao còn phải đi tiểu."

Trần Hán Thăng cười nói: "Tốt hơn là mày nên đi muộn một chút, như vậy mọi người mới có thể nhìn thấy mái tóc hoành tráng của mày."

"Tiên sư cha nó, người nhàn ỉa đái nhiều!"

Vương Tử Bác bất lực chửi rủa một câu, nhưng cậu ấy vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Chờ đến lúc Trần Hán Thăng sửa soạn xong hết, Tiêu Dung Ngư cũng đã gọi đến tận hai cuộc điện thoại để thúc giục hắn.

Khi cả hai xuống cầu thang, Trần Hán Thăng không lái xe mà đi thẳng ra khỏi khu nhà ở bằng lối tắt.

"Tao đã nghĩ mày sẽ lái chiếc Land Rover chứ."

Vương Tử Bác hơi ngạc nhiên.

"Không phải là không lái, quán nước có quá nhiều người."

Trần Hán Thăng giải thích: "Lúc đấy xe chỉ có thể chở tối đa năm người, chúng ta phải làm sao với những bạn cùng lớp còn lại? Tốt hơn hết là hai ta cùng nhau đi bộ đến đó."

Vương Tử Bác suy nghĩ một chút: "Xem ra cũng đúng."

Cả hai gọi một chiếc xe điện ba bánh rồi loạng choạng chạy đến tận quán nước giải khát, nhưng khi còn cách hơn 200 mét, Vương Tử Bác đột nhiên nói với chủ xe: "Bác tài, có thể tấp xe vào lề đường dừng lại ở đây được không?"

Trần Hán Thăng rất thông minh, hắn lập tức hiểu được ý đồ của Vương Tử Bác, không chút che giấu chế nhạo: "Mày nghĩ quá nhiều rồi, còn lo lắng bạn học nhìn thấy chúng ta đi xe ba bánh sao."

"Ha ha."

Vương Tử Bác vỗ vỗ sau đầu chính mình, trả cho chủ xe ba bánh hai tệ, chỉnh trang lại quần áo rồi mới đi đến quán nước giải khát.

Trên đường đi, Trần Hán Thăng nhận được điện thoại của Khổng Tĩnh, hắn đi chậm lại để nói chuyện, khi giải quyết xong chuyện đã thấy Vương Tử Bác đứng ở ngoài quán nước ngây ngốc đợi mình.

"Sao mày không vào?"

Trần Hán Thăng hỏi.

"Vừa rồi tao thấy rất nhiều bạn học."

Vương Tử Bác thành thật nói: "Hay mày vào trước đi."

"Mẹ kiếp..."

Trần Hán Thăng thực sự muốn trêu Vương Tử Bác một chút.

Vương Tử Bác cũng rất khó xử: "Trong đó nếu là núi đao biển lửa, thì tao nhất định sẽ không chút do dự xông vào, tao cũng không phải là đứa nhỏ, chỉ là nhiều người quen biết như vậy tao thật sự là có chút..."

"Được rồi được rồi."

Trần Hán Thăng mất kiên nhẫn ngắt lời, hắn biết Vương Tử Bác không nói dối, phía trước nếu thật sự có nguy hiểm thì với bản tính của Vương Tử Bác, thằng này đúng là không tiếc hy sinh tính mạng của bản thân.

Nhưng mà điều đó vẫn không thể lay chuyển sự khinh thường của Trần Hán Thăng, "kéttt" hắn đẩy cửa kính bước vào, bên trong quán nước giải khát lập tức vang lên những tràng pháo tay.

"Woa... Trần Hán Thăng, cuối cùng cậu cũng đến rồi, cậu thực sự cưa được công chúa Tiêu saoi!"

"Phù!"

Vương Tử Bác ở phía sau Trần Hán Thăng, trên mặt nở nụ cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Cũng may là không bước vào trước, nếu không mình nhất định sẽ không biết nói cái gì."

……..

Bình Luận (0)
Comment