Trên ghế dài của quán nước giải khát ở quê nhà này có rất nhiều bạn học cấp 3 đang ngồi đó, lúc Trần Hán Thăng đẩy cửa bước vào mười mấy cặp mắt lập tức liếc nhìn.
Ha ha, trong tình huống này, chẳng trách Vương Tử Bác không muốn dẫn đầu, đúng là có chút đáng sợ.
"Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp."
Trần Hán Thăng bắt gặp mấy ánh mắt phía trước liền mỉm cười bước tới.
Thực ra, hắn gần như có thể nhận biết hầu hết các bạn cùng lớp đang trước mặt, chẳng hạn như Tạ Uyển Thu, Lưu Tiểu Manh và Cao Gia Lương, những người thường xuyên gặp nhau.
Nhưng cũng có người hắn thật sự không thể gọi tên nổi, những người đấy sau khi tốt nghiệp cấp ba đều chưa từng gặp lại lần nào.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Trần Hán Thăng một số bạn học nam đột nhiên trở nên sôi sục, bởi vì họ không thể tin rằng Trần Hán Thăng đang hẹn hò với Tiêu Dung Ngư.
Tiêu Dung Ngư là công chúa của Cảng Thành Nhất Trung, cô xinh đẹp, học giỏi, gia cảnh tốt, đã thế còn biết chơi nhạc cụ.
Về phần Trần Hán Thăng, thành tích của hắn chỉ ở mức trung bình, còn nghiện Internet, đánh nhau, trốn học và học ở trường đại học hạng 2.
Một người như vậy với thế giới của Tiêu Dung Ngư thật sự cách nhau rất xa.
Nhưng các bạn học nữ thì lại nhiệt tình hơn rất nhiều, Lưu Tiểu Manh ở bên cạnh Tiêu Dung Ngư cố ý tránh sang một bên, ra hiệu và hét lớn: "Trần Hán Thăng lại đây, tôi cho cậu vị trí này."
Sau khi Trần Hán Thăng ngồi xuống, mọi người nhìn qua đã thấy hắn ngồi sát Tiêu Dung Ngư, Tiêu Dung Ngư lộ vẻ mặt ngọt ngào thì thầm với Trần Hán Thăng, điều đó có nghĩa hai người họ thật sự đang có một mối quan hệ rất tốt.
Ngay sau đó chính là một bầu không khí im lặng và ngưng trệ.
Trường hợp này rất hay xảy ra, ví dụ như một nhóm người đang nói chuyện vui vẻ thì bất ngờ có một người bạn mới đi qua, đồng thời họ chào hỏi thì cũng vô tình chấm dứt chủ đề mọi người đang trò chuyện, sau khi ngồi xuống tất cả đều cần một chút thời gian để thích ứng.
Nhưng ngay sau đó, những cô gái khác đã lên tiếng.
Đương nhiên, họ vẫn tò mò về việc "Làm thế nào mà Trần Hán Thăng lại cưa được Tiêu Dung Ngư và mối quan hệ này được thiết lập từ khi nào".
…..
"Có thể xem như là nhờ lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy."
Trần Hán Thăng cười, nói nửa đùa nửa thật: "Khi chúng tôi còn là sinh viên năm nhất, bởi vì đại học Đông Đại và đại học Tài Chính ở đối diện nhau nên thường chơi với nhau và cứ như vậy làm chúng tôi ở bên nhau từ lúc nào không hay."
"Xì, chỉ biết nói dối!"
Câu "làm " quá khó nghe, Tiêu Dung Ngư bĩu môi đánh nhẹ vào Trần Hán Thăng.
"Ồ! Thì ra là như vậy."
Mọi người gật đầu, Cao Gia Lương bưng đồ uống lên trước mặt, âm thầm uống một ngụm lớn.
Rượu vào tim đau, ực ực ực...
Mặc dù bây giờ cậu ta đã có bạn gái, và gia đình bên kia cũng giàu có, nhưng làm sao mà có thể so sánh được với Tiêu Dung Ngư.
Tuy nhiên, một trong những điều tốt của buổi họp mặt cấp ba là không có việc bới lông tìm vết nên không có ai cố tình động chạm vào Trần Hán Thăng dù cho có ghen tị.
Cha mẹ của họ hầu như đều biết nhau, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy nên chỉ có thể giả vờ tức giận mắng mỏ một câu "Trần Hán Thăng, con mẹ nó cậu quá may mắn rồi", đó gần như đã là giới hạn.
Tất cả bọn họ đều là hàng xóm và là người cùng khu, nên thật sự có chút hơi xấu hổ khi phải giả vờ như vậy.
Khung cảnh chẳng mấy chốc đã trở nên sôi động trở lại, hơn nữa chủ đề cũng không tiếp tục vướng vào Trần Hán Thăng nữa, thậm chí còn không có được bao người hỏi về Hỏa Tiễn 101.
"Tiểu Trần nói đúng, trước khi tốt nghiệp mọi người đều ít chú ý đến các nguồn lực xã hội thuộc sở hữu của nhau."
Vương Tử Bác hơi kinh ngạc.
Mặc dù bản thân đã mất rất nhiều thời gian trong việc sửa soạn, nhưng cũng không có ngồi ở chính giữa mà tự giác ngồi ở mép ghế, chào hỏi khách sao các bạn học ở bên cạnh xong tiếp đó cũng chỉ lễ phép nhìn người khác tán gẫu.
Chỉ khi thỉnh thoảng nói về "Đại học Kỹ Thuật Công Nghệ Kiến Nghiệp", cậu ấy mới xen vào một câu.
…..
Sau khi trò chuyện đến hơn 4 giờ chiều, lớp trưởng Lưu Tử Du gọi điện để triệu tập, một nhóm người mới bước ra khỏi quán nước giải khát, sau đó hai đến ba người một nhóm đi đến điểm họp lớp.
Nơi này cách quán nước giải khát không xa, Tiêu Dung Ngư không chút do dự mà ôm cánh tay Trần Hán Thăng một cách trìu mến, còn nghịch ngợm đặt lòng bàn tay lạnh ngắt của mình lên mặt Trần Hán Thăng.
Cảnh tượng này rơi vào tầm mắt của không ít nam sinh, tuy trong lòng họ đều chua xót nhưng đồng thời vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, còn giả bộ bình tĩnh đùa giỡn với người khác.
Cốp cốp, bịch bịch… chỉ còn lại tiếng bước chân.
Lúc mọi người đi đến phòng ăn của nhà hàng, lớp trưởng Lưu Tử Du và một số bạn học đã đợi sẵn ở đây.
Khi mọi người gặp nhau, họ ôm nhau, khoe khoang một lúc, sau khi đóng góp một khoản tiền và điểm danh xong lập tức tự giác bắt đầu di chuyển tạo thành mấy vòng tròn.
Đầu tiên phải kể đến sự phân biệt rõ ràng giữa con trai và con gái, phía bên nữ nhóm của Tiêu Dung Ngư có lẽ thuộc "nhóm dung mạo đẹp", còn Lưu Tử Du cùng các bạn nhóm của mình thì thuộc về "nhóm quản lý các vấn đề công cộng".
Hai nhóm rất hòa hợp, thỉnh thoảng còn tụ lại với nhau để thảo luận về mỹ phẩm và người nổi tiếng.
Con trai cũng có hai nhóm, nhóm đầu tiên chỉ có 4, 5 người, họ đeo kính, khí chất nho nhã, nội dung giao tiếp là những nội dung tương đối cao cấp như "kỳ thi tuyển sinh sau đại học, luận văn, lời mời từ doanh nghiệp nhà nước".
Đây là nhóm nam sinh thi đỗ nhóm đại học 985 năm đó, hiển nhiên có thể cảm nhận được sự vượt trội mờ ảo bao quanh cơ thể họ.
Mặc dù lâu lâu có các bạn cùng lớp đến chào hỏi, nhóm "mọt sách 985" vẫn đáp lại rất lịch sự nhưng sau đó lại nâng gọng kính lên và tiếp tục nói về những chủ đề cao cấp này.
Nhóm còn lại thì “hèn kém” hơn, đông người hơn và hút thuốc lá cũng nhiều, với vẻ mặt “ai cũng hiểu”, thi thoảng lại bật ra những tràng cười lớn sảng khoái, đây là "nhóm tổ lái” của buổi họp lớp.
Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác cũng hòa vào trong đó, không khí ở đây rất sôi động, không buồn tẻ như "nhóm 985".
Cũng có nam sinh chỉ vào Trần Hán Thăng và phàn nàn: "Lão Trần, sao cậu có thể cưa đổ được Tiêu Dung Ngư, mẹ kiếp, thật quá đáng!"
Họ giống như đang giả vờ đùa giỡn, còn tức giận lấy đi điếu thuốc của Trần Hán Thăng, nhưng Trần Hán Thăng chỉ cười và không quan tâm.
Tuy nhiên, rất nhiều lời trong lòng được biểu đạt dưới hình thức nói đùa cợt.
Làn sóng đầu tiên của buổi họp lớp là sự xuất hiện của giáo viên chủ nhiệm Từ Văn.
Để mà nói thì cũng thật kỳ lạ, buổi họp lớp trong kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học, Lão Từ không nhận được quá nhiều sự chào đón nồng nhiệt, nhưng sau ba bốn năm đại học, mọi người dường như đột nhiên trở nên thân thiện hơn với giáo viên chủ nhiệm cũ, chuyện cũ không vui đều tan biến hết.
"Hú, hú!"
Trần Hán Thăng vỗ tay, thậm chí hắn còn hét lên và huýt sáo.
Lão Từ vẫn để kiểu tóc Địa Trung Hải, mỉm cười và vẫy tay chào tất cả các học sinh.
Vẫn giống như lúc ở trường phổ thông, lớp trưởng Lưu Tử Du bước tới chào lão Từ và dẫn Lão Từ đi theo Lưu Tử Du đến nhóm nữ sinh.
Khi ông ấy đang tìm hiểu về tình hình hiện tại của mọi người, đột nhiên bị vỗ vai, khi quay đầu lại, đó là một bóng dáng cao lớn với nụ cười không chút dè dặt trên mặt.
"Hêy, thằng nhóc này!"
Lão Từ cười cười và lấy thuốc lá ra đưa cho Trần Hán Thăng, ông rất nghiện thuốc lá và cũng không để ý sự có mặt của đám con gái tại đây.
Đây đều là học sinh của ông nên trên thực tế không cần phải quá để ý.
Lão Từ chỉ vào Trần Hán Thăng và khen ngợi: "Mọi người đều có cuộc sống tốt, nhưng cậu lại là người làm tôi ngạc nhiên nhất. Thứ nhất, cậu yêu Tiêu Dung Ngư, thứ hai, cậu khởi nghiệp và xuất hiện trên đài truyền hình, Hán Thăng cậu đúng là không đi theo con đường thông thường."
Lão Từ là một người đàn ông trung niên, cho nên ông ấy không quá coi trọng vấn đề bề ngoài, ông ấy cũng biết rõ "học lực tốt” và “cuộc sống tốt” không tương đồng với nhau.
Trần Hán Thăng đã có một cách tiếp cận khác, không dựa trên thành tích đánh giá anh tài, thực sự có thể tạo ra cho chính mình một con đường riêng trong tương lai.
"Đều là chuyện nhỏ thôi, không có gì đáng nói."
Trần Hán Thăng hút thuốc kiêu ngạo khoe khoang, điều này đã dẫn đến sự khiển trách nhẹ nhàng của các cô gái, cưa đổ công chúa của Cảng Thành Nhất Trung vẫn còn là "chuyện nhỏ” sao.
Nhìn thấy Từ Văn sắp hút xong điếu thuốc, chuẩn bị rút ra điếu thứ hai, Trần Hán Thăng bèn ngăn lại, nói: "Lão Từ, thầy nên chú ý chút, sau này cẩn thận bị ung thư phổi."
Từ Văn thật sự chết vì ung thư phổi, Trần Hán Thăng dù sao cũng không muốn thấy việc này xảy ra nữa.
Nói cũng lạ, nếu người khác nói những câu đại loại như "bị ung thư phổi" sẽ luôn có cảm giác không phù hợp, nhưng khi người có tính cách như Trần Hán Thăng nói ra, Lão Từ lại coi đó như một trò đùa.
"Cai nhưng cai không được."
Lão Từ lắc đầu thở dài: "Phải dùng cách nào bây giờ?"
"Một người trung niên nghiện thuốc như thầy, thì cố gắng một năm đi kiểm tra sức khoẻ một lần.”
Trần Hán Thăng nhắc nhở nói: "Em không tin ngực thầy không cảm thấy khó chịu."
"Thì đúng thế, chỉ là thầy không chịu để tâm ..."
Lão Từ còn chưa kịp trả lời, đột nhiên trong phòng nhà hàng vang lên một tràng tiếng hoan hô.
Tiếng hoan hô lần này còn lớn hơn lần trước, Trần Hán Thăng nhìn vào thì thấy rằng chính là Chu Vỹ, người ở trong lớp được nhận vào Đại học Thanh Hoa.
Nếu so với sinh viên “nhóm trường 985”, ít nhiều có chút cảm giác thân thiết, đối với người thuộc tốp 50 của tỉnh trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cao đẳng đúng là sẽ có cảm giác ngưỡng mộ hơn.
Lớp trưởng Lưu Tử Du hào hứng bước đến nói lớn: "Niềm tự hào của lớp chúng ta đây rồi, và niềm tự hào của Cảng Thành Nhất Trung cũng là đây."
"Bốp, bốp bốp."
Lại thêm một tràng pháo tay nữa vang lên, đấy đúng là một lời nói rất hay.
Nếu như tràng vỗ tay trước đó dành cho Lão Từ có chút đùa cợt, thì tràng vỗ tay lần này của mọi người là chân thành.
Ngay cả Từ Văn cũng bỏ Trần Hán Thăng lại và bước lên chào hỏi.
Đại học Thanh Hoa và Đại học Yên Kinh, hai trường đại học này không thể thi đỗ chỉ bằng cách chăm chỉ, mà còn đòi hỏi phải có năng khiếu học tập nhất định, Cảng Thành Nhất Trung có thể duy trì “sự tôn nghiêm của trường nổi tiếng” ngoài tỷ lệ đỗ đại học cao, còn dựa vào hàng chục học sinh thi đỗ vào Đại học Thanh Hoa và đại học Yên Kinh mỗi năm.
Đôi khi hiệu trưởng Cảng Thành Nhất Trung đi họp, mọi người đều sẽ hỏi "Năm nay trường của anh có bao nhiêu học sinh thi đỗ vào trường đại học Yên Kinh, Đại học Thanh Hoa?"
Đây là tiêu chí cứng cũng là thể diện, còn về lý do tại sao Lão Từ thích Chu Vỹ, bởi vì nghe nói năm đó sau khi kết quả của Chu mọt sách được công bố, Từ Văn với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, đã được tặng thêm 10 ngàn tệ trong đợt tổng kết thành tích cuối năm.
Chu mọt sách không nói nhiều, dáng người hơi gầy, chỉ gật đầu chào mọi người rồi lặng lẽ bước đến nhóm 985.
Trần Hán Thăng khoanh tay đứng nhìn, hắn khá xúc động, đây đúng là một bản lý lịch sáng sủa. Dù ở trong tương lai bạn có kiếm được bao nhiêu tiền đi nữa và trong mắt thiên hạ bạn có thể rất giàu có, nhưng khi đề cập đến "Đại học Thanh Hoa và Đại học Yên Kinh" tự động vẫn sẽ có loại cảm giác ngưỡng mộ tự phát ra từ tận đáy lòng.
"Mẹ kiếp."
Trần Hán Thăng lấy điện thoại di động ra, mở Internet tìm kiếm.
Bây giờ tuy chỉ mới là kỷ nguyên 2G nhưng chuyện truy cập Internet trên di động vẫn là cách phổ biến nhất, chỉ là có nhược điểm tốc độ chậm hơn, phí mạng cao hơn và mức tiêu thụ lưu lượng tương đối lớn...
Thông thường, các đại gia chỉ dám lướt mạng sau khi mua gói data.
Khi Tiêu Dung Ngư nhìn thấy bạn trai đang chơi điện thoại di động, cô tò mò đi tới, liếc nhìn thì thấy Trần Hán Thăng đang tập trung tìm kiếm một vấn đề.
"Làm thế nào để trở thành giáo sư danh dự tại Đại học Thanh Hoa và Đại học Yên Kinh?"
"Cần phải có thân phận như thế nào mới có thể trở thành giáo sư danh dự tại Đại học Thanh Hoa và Đại học Yên Kinh?"
"Người giàu nhất tỉnh Tô Đông có thể trở thành giáo sư danh dự kinh tế tại Đại học Thanh Hoa, đại học Yên Kinh?"
….
"Xì~"
Tiêu Dung Ngư nhịn không được nở nụ cười.
"Cậu đang làm gì đấy?"
Trần Hán Thăng đỏ mặt, cất điện thoại và nói: "Lại còn nhìn trộm."
"Không có nhé."
Tiêu Dung Ngư nhếch môi làm lộ lúm đồng tiền quyến rũ: "Tiểu Trần, tại sao dây thần kinh của cậu lại khác với mọi người như vậy chứ, mọi người đều đang suy nghĩ về việc có nên tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học tại Đại học Thanh Hoa hay không, nhưng cậu lại trực tiếp bỏ qua vòng một vòng lớn muốn trở thành Giáo sư danh dự của Đại học Thanh Hoa."
"Khụ, dù sao cũng gần giống nhau mà."
Trần Hán Thăng ho khan một tiếng, nghĩ rằng mình đúng là quên mất tìm kiếm "Điều kiện để học cao học tại Đại học Thanh Hoa là gì?"
Cứ khoe khoang như vậy đến 5 giờ 30 tối Lưu Tử Du mới gọi mọi người vào vị trí ngồi, vị lớp trưởng này cũng tham gia hội học sinh trong trường đại học.
Có vẻ lớp trưởng thời cấp 3 đều sẽ tham gia vào hội học sinh ở trường đại học, không có ngoại lệ.
Vị trí chính của buổi tiệc đương nhiên là của thầy chủ nhiệm Từ Văn, vị trí tay trái là Chu Vỹ, sinh viên Đại học Thanh Hoa, tay phải là lớp trưởng Lưu Tử Du.
Bên cạnh Lưu Tử Du là Tiểu Dung Ngư, sau đó là Lưu Tiểu Manh, kế đó các vị trí phía sau không còn quan trọng nữa nên mọi người tùy ý ngồi..
Trần Hán Thăng, một người giàu có lái chiếc Land Rover, sở hữu một mảnh đất rộng lớn ở Thượng Hải và có trong tay một nhà máy điện tử rộng 480 mẫu cũng không được chú ý đến, điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn.
"Tiếp theo, chúng ta mời người lớn tuổi nhất lớp nói vài câu."
Lưu Tử Du rất biết cách xử lý, vỗ tay nói.
"Người lớn tuổi nhất lớp" là giáo viên chủ nhiệm Từ Văn, ông ấy cũng không có từ chối, bưng ly rượu đứng lên: "Tục ngữ có câu, ba ngày không gặp nên thay đổi cách nhìn, hiện tại đã ba năm trôi qua, thầy cũng phát hiện ra một hiện thực, các bạn đều trở nên đẹp trai, xinh gái hết rồi, giờ chỉ còn người lớn tuổi nhất lớp này là ngày càng già và xấu đi."
Các bạn cùng lớp phá ra một tràng cười vui vẻ, Lão Từ tiếp tục nói: "Về cơ bản, ở độ tuổi này của thầy đã không còn gì để theo đuổi nữa rồi, nhưng khi thầy thấy các học sinh cũ đều trưởng thành hiểu chuyện, một số còn đang học ở những trường nổi tiếng nhất, một số đã trở thành cán bộ hội sinh viên, thậm chí một số người còn khởi nghiệp và trở thành sếp, trong lòng vẫn rất xúc động..."
Nghe câu này, rất nhiều bạn học đều chuyển sự chú ý sang Trần Hán Thăng, được miêu tả là "làm sếp" ở đây chỉ có Trần Hán Thăng thôi.
Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, nhìn xong một lúc cũng vội vàng quên đi.
"... Do đó thầy kiến nghị, có thể uống bia thì uống bia, không thể uống bia thì uống nước ngọt, mọi người cùng uống cạn hết cốc đầu tiên nào!"
Sau khi bữa tiệc bắt đầu, bầu không khí dần dần chuyển từ thận trọng sang cởi mở, các sinh viên năm ba đã có chút hiểu biết về xã hội, cũng bắt đầu nâng ly chúc mừng nhau.
Lão Từ chắc chắn là người được chúc rượu nhiều nhất, ngoài ra Chu mọt sách là người xếp ngay sau.
Nhiều bạn cùng lớp cầm ly rượu hoặc đồ uống đều tiến lên, bẽn lẽn vỗ vai Chu Vỹ, uống hết một cách lịch sự.
Sinh viên đại học khi uống rượu hầu như sẽ không nói mấy câu khách khí mà chỉ lịch sự uống với nhau, câu thường nói nhất cũng chỉ là "Liên hệ nhiều trong tương lai nhé".
Cũng có nhiều cô gái cụng ly với Tiêu Dung Ngư, nhưng tất cả đều uống nước ép trái cây.
Về phần ngôi sao khởi nghiệp Trần Hán Thăng, ngoại trừ Tạ Uyển Thu đến nâng cốc, những người khác đều chỉ lo tự mình uống rồi lại uống.
"Tiểu Trần."
Vương Tử Bác khẽ nói: "Thật sự không nằm ngoài dự đoán của mày, xinh đẹp, thành tích tốt, cán bộ lớp đều là tiêu điểm."
“Tất nhiên.” Trần Hán Thăng nhún vai.
"Mày có đi uống với Chu mọt sách không?"
Vương Tử Bác hỏi.
"Tao không đi."
Trần Hán Thăng lắc đầu: "Cậu ta có cho tao được cái gì đâu, hai anh em ta uống một cốc đi."
Vương Tử Bác gật đầu, Trần Hán Thăng không đi, vậy cậu ấy cũng không đi, cầm chai bia rót đầy cốc cho mình và Trần Hán Thăng.
"Ok!"
Trần Hán Thăng đang định trút hết vào bụng.
"Đợi đã."
Vương Tử Bác bỗng ngăn hắn lại: "Nói vài lời đi, nếu không làm một bài thơ cũng được."
"Làm thơ hả."
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, sau đó nhếch miệng cười: "Năm đó 21 tuổi, trong buổi họp lớp, nhỏ bé và hèn mọn."
·····