Buổi họp lớp bắt đầu lúc 5 giờ 30 chiều và bầu không khí luôn sôi động cho đến khi hơn một nửa nam sinh say khướt.
Một số dựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi.
Một số vừa nôn xong, tựa vào góc nhà nghĩ về cuộc đời.
Còn có mấy người sắc mặt đỏ bừng tụ tập lại, nói chuyện ầm ĩ.
·······
Trên thực tế, rất nhiều người sau khi tốt nghiệp đã mất liên lạc, thậm chí trong nhóm QQ của lớp cũng ít khi lên tiếng, nói thật thì sự thân thiết đã không còn nhiều.
Nhưng dù sao cũng là bạn học cũ, nói tiếng quê hương, gặp lại nhau sẽ không tránh khỏi bắt chuyện, Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác cũng nhiệt tình tham gia thảo luận về "sự nghiệp vĩ đại thống nhất tổ quốc, phân tích tình hình quốc tế và liệu có xảy ra chiến tranh quy mô nhỏ ở biên giới hay không".
Về phần nguồn gốc tin tức, mọi người đều lấy được từ các nguồn tin không đáng tin cậy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến không khí của cuộc thảo luận, ngược lại trong lớp còn có một học viên quân sự chính quy của Học viện Pháo binh, họ đang đứng bên cạnh nghe chuyện.
Mỗi lần Trần Hán Thăng cùng nhóm người không hiểu phép tắc hỏi về một số thông tin nội bộ, bạn học viên quân sự đều cười mà không trả lời.
Không khí ở khu vực của mọt sách Chu Vỹ học Đại học Thanh Hoa cũng đã giảm đi một chút, vì cậu ấy không nói nhiều và thích trả lời các câu hỏi bằng các từ ngữ đại khái như "Ừm, á, ồ".
Tất nhiên cậu ấy không phải là kiêu ngạo, mà bản thân Chu Vỹ đã ít nói khi còn học phổ thông.
Đối với khu vực các cô gái, một vài người trong số họ cũng đang uống bia.
Hình như lớp nào cũng có hai ba nữ sinh, học lực không phải xuất sắc nhất, cũng không phải xinh nhất nhưng tính tình không câu nệ tiểu tiết thậm chí có tinh thần "kết nghĩa huynh đệ” với nam sinh.
Họ là những người thích nói chuyện nhất trong nhóm QQ của lớp, họ cũng rất nhiệt tình và được mọi người yêu quý.
Trong khi những cô gái khác uống nước ngọt, những "bà cô" này sẽ trực tiếp uống bia, thậm chí uống cả rượu, nhưng thật ra cũng là nhờ họ, làm sao không khí trở nên sôi nổi như vậy.
Khi Trần Hán Thăng cụng ly với một trong những "bà cô", hắn đang định đùa giỡn vài câu thì đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, Trần Hán Thăng biết đó là ai và nghĩ rằng nhiều hơn một việc không bằng ít hơn một việc, vì vậy hắn chỉ có thể nói điều gì đó lịch sự như "Liên hệ với tớ nhiều hơn trong tương lai."
Sau khi đám "bà cô" rời đi, Trần Hán Thăng giả vờ vô tình ngẩng đầu lên, lập tức thấy Tiêu Dung Ngư đang nhìn chằm chằm vào khu vực này.
"Ha ha."
Trần Hán Thăng mỉm cười nâng ly rượu lên, cụng ly rượu với Tiêu Dung Ngư từ xa.
Tiêu Dung Ngư giơ nắm đấm nhỏ của mình để thị uy như nhắc nhở, hất mái tóc đuôi ngựa của mình sang một bên rồi tiếp tục trò chuyện với những cô gái khác.
Khoảng 8 giờ tối, bữa tiệc dần tàn, lớp trưởng Lưu Tử Du cũng sắp xếp hoạt động hát KTV trên tầng
Lúc này, cơ bản đều sẽ có một số người sẽ rời đi trước, tuy chủ nhiệm Từ Văn và một số con mọt sách 985 là những người rời đi đấy, nhưng phần lớn sinh viên đều ở lại, bao gồm cả Chu Vỹ của Đại học Thanh Hoa.
Trong phòng với ánh đèn đủ màu nhấp nháy, họ chia thành hai nhóm một nam và một nữ.
Bây giờ sinh viên đại học tương đối mơ hồ, chỉ có thể dùng xúc xắc để so sánh lớn bé, trò "năm cái sáu, bảy cái bốn" thú vị và phức tạp hơn chỉ phổ biến ở các quán bar.
Hầu hết các nam sinh đều trò chuyện khi rơi vào tình huống như vậy, bởi họ không tự tin vào giọng hát của mình, nhất là khi có bạn gái khác giới xinh đẹp bên cạnh.
Ví dụ như Vương Tử Bác, cậu ấy vẫn lôi kéo các bạn cùng lớp tranh luận về chủ đề "Giải phóng quân Trung Quốc sẽ chiếm Đài Loan trong bao nhiêu ngày", vì vậy họ không quan tâm ai đang hát trên đó, họ sẽ chỉ làm theo đám đông và vỗ tay khi những người khác hát xong.
Nếu đó là một người bạn thân quen như Trần Hán Thăng, Vương Tử Bác sẽ còn hùa theo hò hét, rồi sau đó lại có chút ghen tị.
Thực ra trong lòng Vương Tử Bác cũng ao ước mình có thể tự nhiên như Trần Hán Thăng, hát như tiếng lừa kêu nhưng lại có thể đứng trước micro biểu diễn một cách tự nhiên như thể không quan tâm đến ý kiến của người khác.
"Làm sao mình mới có thể thoải mái như Tiểu Trần?"
Vương Tử Bác cầm cốc bia lên và nhấp một ngụm, mỗi lần như vậy cậu ấy dường như đều cảm thấy mình đến đây chỉ để lấy số lượng, chứ hoàn toàn không có chút cảm giác đang tham gia vào đó.
"Tiểu Ngư Nhi, cậu muốn cùng Trần Hán Thăng hát song ca không?"
Một cô gái gợi ý điều này.
"Được rồi."
Tiêu Dung Ngư duyên dáng đứng lên khỏi chỗ ngồi và chọn một bài hát "Hoa đẹp đêm trăng tròn" của Nhiệm Hiền Kỳ và Dương Thiên Hanh.
Bài hát này hiện là bài hát song ca phổ biến nhất trong KTV, thậm chí nó sẽ vẫn sẽ còn phổ biến trong mười năm tới.
“Chính là hoa đẹp đêm trăng tròn.
Hai trái tim cùng chung một nhịp.
Ở đây hoa đẹp đêm trăng tròn.
Có tình nhân cùng sánh đôi…”
Giọng của Tiêu Dung Ngư tốt hơn Trần Hán Thăng rất nhiều, nhưng cô ấy không ghét Trần Hán Thăng chút nào, đặc biệt là khi cô ấy hát đoạn điệp khúc, cô ấy còn mỉm cười ngọt ngào và chủ động nắm tay Trần Hán Thăng.
Các nam sinh phía sau đều rất ngưỡng mộ, bao gồm cả Chu Vỹ.
Ai nói mọt sách không biết yêu thầm thời niên thiếu, nhưng mà cấp ba chính là như vậy, nếu đã bỏ lỡ hiện tại tiếc nuối nam sinh cũng chỉ có thể để ở trong lòng.
Có thể rất nhiều năm sau, bọn họ sẽ nhớ lại thời học phổ thông mình đã từng thích hoa khôi của trường, nhưng hoa khôi lại yêu một tên lưu manh không có bản lĩnh gì.
·······
Sau 9h30 tối, phụ huynh học sinh bắt đầu gọi điện nhắc nhở bọn họ về sớm.
Mặc dù đã là sinh viên năm ba đại học nhưng trong mắt cha mẹ, chỉ cần đang còn đi học thì vẫn là một đứa trẻ, thậm chí Lương Mỹ Quyên còn gọi điện hỏi Trần Hán Thăng xem hắn có uống quá nhiều không.
Tiêu Dung Ngư thậm chí còn khoa trương hơn, mấy cuộc điện thoại của Lão Tiêu đều là gọi đến Trần Hán Thăng.
"Chú Tiêu, chú yên tâm đi, cháu sẽ đích thân đưa Tiểu Ngư Nhi về nhà, chú không cần đón cậu ấy đâu..."
Trần Hán Thăng đi đến trước mặt Tiêu Dung Ngư và nhặt chiếc túi lên: "Đi thôi giám đốc Ngư, nếu cậu còn không chịu về cha cậu sẽ đến đấy."
"Đừng loạn gọi!"
Tiêu Dung Ngư khẽ véo Trần Hán Thăng rồi bắt đầu chào tạm biệt lớp trưởng và các bạn học.
Tiêu Dung Ngư vừa đứng dậy, một số ít trong đám người cũng tỏ thái độ muốn rời đi, Lưu Tử Du dứt khoát tuyên bố buổi họp lớp đến đây là kết thúc, mọi người cùng nhau rời đi.
Lúc ra khỏi KTV đã gần 10 giờ, đường phố rất yên tĩnh, màn đêm tối như mực đặc quánh, đậm đặc đến mức không tan, hầu như không có người đi đường, chỉ có đèn đường màu cam đứng sừng sững trong gió lạnh.
"Rất hoang vắng và lạnh lẽo."
Trần Hán Thăng cong môi, nếu đây là ở Kiến Nghiệp, cuộc sống về đêm thường bắt đầu vào lúc 10 giờ tối, đâu giống như thành phố nhỏ ở Tô Bắc này, sau 10 giờ mọi người đều chui trong chăn rồi.
"Cạch."
Trần Hán Thăng đang cầm một lon bia trên tay, nhưng sau vài ngụm, hắn bất ngờ đá lon lên cao làm nó rơi xuống đất tạo ra những tiếng động chói tai, khiến các bạn học đang chào tạm biệt cũng cảm thấy sợ hãi.
Tuy nhiên, khi mọi người nhìn thấy "hung thủ" là Trần Hán Thăng, tất cả đều cười nhạo, thậm chí có nữ sinh còn chỉ thẳng vào Tiêu Dung Ngư: "Trần Hán Thăng hồi cấp ba rất nghịch ngợm, lên đại học vẫn vậy".
"Tiểu Trần!"
Tiêu Dung Ngư hơi đỏ mặt, tay chống vào chiếc eo thon thả của cô ấy mà lườm Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng thờ ơ xua tay, cuối cùng lại kéo Vương Tử Bác đá cái lon.
Tiêu Dung Ngư chỉ có thể bất lực lắc đầu, tiếp tục nói trong tiếng leng keng ồn ào.
Chu mọt sách nhíu mày càng lúc càng sâu, tối nay uống hai lon bia cậu ấy vẫn không hiểu tại sao mình lại thua trước một tên lưu manh như Trần Hán Thăng?
Đáng tiếc số mệnh đã định cậu ấy chỉ là kẻ yêu thầm, sau khi từ biệt mọi người cũng dần tản hẳn đi, không biết lần sau gặp lại là khi nào.
Chu Vỹ quay đầu nhìn, Tiêu Dung Ngư đang thân thiết khoác tay Trần Hán Thăng, hai người vừa đi vừa nói chuyện cười đùa, bóng của họ kéo dài rất dài như thể chữ "hạnh phúc" được viết rất lớn vậy.
"Haiz!"
Chu mọt sách thở dài trong lòng, yên lặng đi về nhà.
Mười năm sau, khi thế hệ của Chu Vỹ đi làm hoặc kết hôn, họ ngồi trong rạp chiếu phim và xem những bộ phim như "Năm tháng đó, cô gái mà chúng ta đã tán tỉnh", "Tai trái", "Gửi tuổi trẻ đang dần trôi qua của chúng ta", trong lòng chắc là vô cùng thổn thức.