Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 590 - Chương 590: Cuộc Sống Đại Học Thật Tốt

Chương 590: Cuộc sống đại học thật tốt Chương 590: Cuộc sống đại học thật tốt

Có lẽ Trần Hán Thăng đã hiểu những gì đang diễn ra trong lời nói của La Tuyền.

Hoàng Tiểu Hà cảm thấy rằng nếu cứ theo đuổi mù quáng như vậy sẽ không có kết quả, vì vậy bà ấy muốn gửi con ra nước ngoài, thứ nhất là vì lý do kinh doanh, thứ hai là vì bà ấy muốn thay đỗi môi trường của La Tuyền để con gái có thể dần dần quên đi Trần Hán Thăng.

Đây là thao tác cơ bản mà người làm mẹ hay dùng, suy cho cùng không ai muốn con gái mình rơi vào vũng lầy không có tương lai.

Chỉ là thủ đoạn có chút tàn nhẫn, Hoàng Tiểu Hà dùng cái chết để ép buộc, quả nhiên là tính cố chấp di truyền.

“Vậy thì đi thôi.”

Trần Hán Thăng không cho rằng khoảng cách là vấn đề, hắn cũng cẩn thận phân tích: “Dì Hoàng muốn kinh doanh mỹ phẩm, nếu quy mô nhỏ thì sang Hàn Quốc, làm đại lý cho nhãn hiệu nào, sau này suy nghĩ đến con đường thương mại điện tử, nếu dì ấy muốn phát triển hàng xa xỉ thì phải sang Châu Âu và Mỹ, nhưng chi phí rất cao, không có mấy chục triệu thì không kham nổi “

Tuy nhiên, đầu La Tuyền hoàn toàn không nghĩ về vấn đề này, điều cô quan tâm là những khía cạnh khác: “Về mặt địa lý, Hàn Quốc và Kiến Nghiệp gần hơn.”

“Vị trí không quan trọng, có một bài thơ cổ đã mô tả như thế nào ấy nhỉ.”

Trần Hán Thăng nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Khi nào trăng sáng, đưa rượu hỏi trời xanh?.... Không phải, nâng ly mời trăng sáng, bóng tối tạo ba người? Cũng không đúng….Đầu ngọn liễu trên trăng, người hẹn sau hoàng hôn?”

“Mẹ kiếp, như vậy cũng không đúng!”

Lâu lắm rồi Trần Hán Thăng mới ngâm thơ cổ, hắn hét vào phòng ký túc xá: “Bài thơ tả khoảng cách xa mà cùng thấy cùng một trăng, ca từ như thế nào?”

“Chỉ mong người lâu dài, vạn lý đồng thuyền quyên!”

Kim Dương Minh lộ ra vẻ khinh thường: “Trần ca, mày vẫn còn là sinh viên đại học đấy, ngay cả danh ngôn cũng không học thuộc nổi sao.”

Bây giờ, Trần Hán Thăng không có thời gian để nói chuyện với Kim Dương Minh, vì vậy hắn quay đầu lại và nói với La Tuyền: “Chỉ mong người lâu dài, vạn lý đồng thuyền quyên. Cô nên biết bài thơ này chứ. Hãy hiểu ý nghĩa sâu xa của nó và cố gắng thành người có văn hóa như tôi...”

Cuối cùng cũng xử lý xong La Tuyền, Trần Hán Thăng cũng thở dài.

Một số người không cảm thấy gì khi họ ở bên, đến khi họ rời đi một thời gian, lúc này mới nhận ra là rất nhớ .

“Đàn ông là rẻ tiền, và tôi là rẻ nhất trong số họ.”

Trần Hán Thăng lẩm bẩm trong lòng, từ ban công đi vào phòng ký túc xá, các bạn cùng phòng ai mang đặc sản địa phương quê hương đều đặt lên bàn, Trần Hán Thăng nếm thử từng món một, thản nhiên tán gẫu về kỳ nghỉ đông.

Thật ra nội dung cơ bản cũng giống nhau, thứ nhất là phàn nàn ở nhà quá nhàm chán, thứ hai là phàn nàn về một bạn học cũ quá khoa trương trong buổi họp lớp, thứ ba là nói về nữ bạn học cũ.

“Môi trường đại học có thể thay đổi một con người rất nhiều!”

Dương Thế Siêu vỗ đùi và nói: “Thời trung học có một cô gái ngồi ở hàng ghế đầu với tao. Khi đó, tao nghĩ cô ấy xấu xí, nhìn quê cả cục, nên tao chán chẳng thèm nhìn. Nhưng trong buổi họp lớp cuối năm, cô ấy đã biết trang điểm, mái tóc được ép thẳng, sơn móng tay lên, khí chất cả con người đã thay đổi kinh thiên động địa.”

“Bây giờ, người không được để ý chuyển thành tao, bản thân lại chẳng có tý cơ sở tình cảm nào. Khi muốn xin số QQ cũng cảm thấy ngại ngùng.”

Lão Dương buồn phiền nói.

Chủ đề phổ biến này ngay lập tức thu hút sự tham gia của rất nhiều người, ngay cả Trần Hán Thăng cũng không ngoại lệ, hắn cũng phát hiện ra tình huống này trong cuộc tụ tập kỳ nghỉ đông.

Sau khi cả đám chém gió một hồi, cả phòng ký túc xá 602 dự định đến các quán ăn ở khu thương mại Nghĩa Ô để tụ tập với nhau, sau đó lướt web hoặc ở lại qua đêm, đây cũng là quy trình cơ bản đầu khai giảng.

Kết quả là năm người bao gồm cả lão Đới đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ có Kim Dương Minh vẫn đang cẩn thận xịt gel trước gương.

Tất cả mọi người đều không chịu nổi, làm sao sau một năm, Kim Dương Minh đột nhiên chú ý đến ngoại hình nhiều đến vậy.

Thân trên mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng mới tinh, bên trong là áo vest cổ chữ V màu đen, bên dưới áo vest là áo sơ mi trắng, trông không giống đi quán Internet cả đêm mà giống như chuẩn bị tham gia một sự kiện quan trọng nào đó.

“Tiểu Kim.”

Trần Hán Thăng cười lạnh: “Mày biến mình thành miếng bánh bích quy Orion, rốt cuộc muốn làm gì đấy?”

“Cái gì là orion, mà bánh quy Orion, là món ăn vặt khá cao cấp.”

Kim Dương Minh chải lại sợi tóc cuối cùng, sau đó đi ra khỏi ký túc xá nói: “Mày không hiểu sao, trước kỳ nghỉ đông có một cô gái đã ép tao tỏ tình, mặc dù tao đã từ chối rõ ràng, nhưng đáng tiếc là không được, cô ấy thực sự đã nhét vào tay tao một nắm tiền, chắc là muốn dùng tiền mua tao.”

Nói đến đây, Kim Dương Minh liếc nhìn Trần Hán Thăng: “Cô gái này khá nổi tiếng ở trường Đại học Tài chính. Khi đó tao mới hiểu rằng hai năm qua không có cô gái nào theo đuổi tao, liệu có phải hiểu lầm không?”

“Hiểu lầm gì?”

Quách Thiếu Cường hỏi, cậu ta cũng đang độc thân.

“Chỉ là những chàng trai tốt, thường bị con gái nghĩ rằng người đó đã có bạn gái rồi, khi chọn sẽ không nghĩ tới, nhưng đối với một chàng trai bình thường như Lý Quyến Nam, các cô gái lại cho rằng cậu ta không thể có bạn gái, vì vậy họ sẵn sàng thử tiếp xúc xem thế nào.”

Kim Dương Minh nói có lý.

“Mẹ kiếp!”

Lý Quyến Nam tức giận: “Có khoác lác thì khoác lác, đừng lôi tao vào.”

Trần Hán Thăng không biết rằng trước kỳ nghỉ, Nhiếp Tiểu Vũ đã đưa cho Kim Dương Minh 5.000 nhân dân tệ để mua một chiếc điện thoại di động, điều này đã khiến Kim Dương Minh hiểu lầm, nên bản thân giống như người đi trên mây từ hôm đó tới giời.

Tuy nhiên, lý thuyết này khá đúng, những người dường như không có đối tượng nào thường có một người yêu từ sớm, còn những người dường như có đối tượng thường lại độc thân.

“Cô gái đó là ai?”

Trần Hán Thăng tò mò hỏi: “Tao biết tất cả những cô gái nổi tiếng trong trường.”

Xinh đẹp nhất, giàu có nhất, quyền lực nhất,... Và quyến rũ nhất trường Đại học Tài Chính hầu như đều liên quan đến Trần Hán Thăng.

“Không thể nói.”

Kim Dương Minh lắc đầu, trầm giọng nói: “Tao không muốn làm ảnh hưởng đến thanh danh của cô ấy, bây giờ ăn mặc như vậy, để cô ấy cảm thấy mình không có chọn lầm người.”

“Lợi hại!”

Trần Hán Thăng giơ ngón tay cái lên và thốt lên: “Nếu tao là con gái, tao cũng sẽ thích một người như Tiểu Kim. Tiền thì không có, vẫn thích giả bộ, quan trọng tư duy, con mẹ nó rất rõ ràng.”

......

Các quán ăn ở khu thương mại Nghĩa Ô đặc biệt sôi động, trên đường có một nhóm sinh viên đại học, có vẻ đây là lựa chọn của mọi người trước khi bắt đầu học lại.

Đám người phòng 602 chọn một quán đồ ăn Hồ Nam, ăn xong thì chạy đến quán Internet “Một lưới thu sạch”. Cả đám bước vào quán này đã thấy không còn chỗ trống nào, bèn đi tới quán Phong Hoả Tam Nguyệt bên cạnh nhưng vẫn không còn máy nào. Cuối cùng cả nhóm kéo nhau qua quán nét Thanh Xuân Phong Dương phía đối diện, vậy mà kết quả cũng như vậy, hết sạch máy.

Trần Hán Thăng và mấy đứa cùng phòng quyết định vừa đi bộ chém gió vừa tìm quán nét. Cuối cùng, mấy người đến tận khu Đông Sơn mới tìm được quán nét đủ 6 chỗ trống.

Có thể thấy rằng khi một người đàn ông muốn chơi game, quyết tâm của anh ta gần như có thể được so sánh với việc “Dụ bạn gái vào nhà nghỉ”.

Nhưng sau khi bật máy, lại là Kim Dương Minh lãng phí thời gian.

Những người khác chỉ cần đeo tai nghe lên tai và chờ đợi trận chiến 3v3, Kim Dương Minh chắc không muốn làm bẩn quần áo của mình, cậu ta lấy khăn giấy lau tai nghe trước, sau đó là bàn phím, cuối cùng là cả ghế ngồi đều lau hết một lượt.

Mười phút sau, Tiểu Kim ngẩng đầu lên và nói: “Duy trì phong độ nhé, mọi người đã chờ lâu rồi.”

“Xì...”

Trần Hán Thăng vò mạnh tàn thuốc: “Nói thật, thắng thua trận đấu tối nay đối với tao không còn quan trọng nữa.”

Dương Thế Siêu cũng yên lặng gật đầu, đêm nay 602 thức cả đêm, đương nhiên khó khăn nhất là Kim Dương Minh, cậu ta không hiểu vì sao người đối diện lại nhắm vào mình, đồng đội chủ chốt cũng không báo địa điểm. Cậu ta gần như khai cuộc là chết.

Khoảng 8h sáng hôm sau, đám người phòng 602 đứng dấy với mái tóc bết dầu rồi vội vã bắt taxi về trường.

Hôm nay là tiết học đầu tiên sau kỳ nghỉ đông, giáo viên nhất định sẽ điểm danh, ngay cả Trần Hán Thăng cũng không muốn vào lúc này thách thức uy nghiêm của giáo viên.

Sau khi vào lớp, đám con trai đều lim dim buồn ngủ, hình như tối hôm qua hoặc là chơi bài hoặc là lướt mạng. Trạng thái của mấy cô gái cũng không hơn là mấy, chắc là nghỉ đông không gặp nhau, nên khi đèn ký túc xá tắt vẫn còn mải mê trò chuyện.

Sau khi mấy người ở 602 ngồi xuống, Trần Hán Thăng cúi người chạy đến bên cạnh Thẩm Ấu Sở: “Đồ ăn sáng mua rồi chứ.”

“Ừm...”

Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu nhìn.

Mặc dù chưa lên lớp nhưng giáo viên đang điều chỉnh giáo trình ppt. Phải công nhận Trần Hán Thăng gan quá lớn.

Thẩm Ấu Sở bĩu môi, lặng lẽ bưng một túi điểm tâm tới, Trần Hán Thăng nhìn đến suýt chút nữa cười không thành tiếng, trong túi đại khái có hai mươi cái bánh bao.

“Cậu cũng quá thành thật rồi.”

Trần Hán Thăng cười nói, hắn gửi tin nhắn cho Thẩm Ấu Sở, nhờ cô ấy mua bữa sáng cho hắn và bạn cùng phòng.

Cô bé ngốc nghếch này không biết những người bạn khác ăn bao nhiêu, vì vậy cô cứ dựa theo mức ăn của Trần Hán Thăng mà nhân 6 lần lên.

Có thể tưởng tượng ra cảnh Thẩm Ẩu Sở đứng ở ô cửa nhà ăn nói như thì thầm ‘hai mươi cái bánh bao’ sẽ thế nào

Chắc hẳn cô ấy đã nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình, khuôn mặt đỏ bừng và cúi đầu rời đi sau khi mua được bữa sáng.

“Suốt ngày chơi game, cả người toàn mùi thuốc lá.”

Hồ Lâm Ngữ ở bên cạnh chán ghét nói.

“Không phải chuyện của cậu!”

Trần Hán Thăng trợn tròn mắt, hắn ta vừa lùi lại mấy bước chợt nhớ ra điều gì đó, quay người giật sách giáo khoa trên bàn của Hồ Lâm Ngữ, khiến Tiểu Hồ ở phía sau tức giận trừng mắt nhưng không thể làm gì được.

Sau khi điểm danh, Trần Hán Thăng ngủ gục trên bàn sau sau khi đánh chén no nê, mãi đến khi có chuông báo hết giờ hắn mới từ từ thức dậy.

Vừa ngẩng đầu lên, một số lượng lớn sinh viên trước mặt nằm dài trên bàn, cửa sổ mở toang hết ra, tấm màn dài khẽ đung đưa theo gió đông ấm áp, thỉnh thoảng có vài tia nắng chiếu vào, khiến mắt chưa thích ứng kịp, nhưng cũng đưa đến một luồng hơi ấm.

Cuộc sống đại học thật tuyệt.

Bình Luận (0)
Comment