Buổi sáng ngày tựu trường đầu tiên, Trần Hán Thăng còn đang cố gắng vượt qua cơn nửa tỉnh nửa mơ, buổi trưa lúc đang ăn cơm cùng Thẩm Ấu Sở, biết được Thẩm Như Ý và Phùng Quý đã ngồi tàu hoả rời khỏi Lương Sơn, đại khái ngày kia sẽ đến Kiến Nghiệp.
Tiêu Dung Ngư cũng đang thích ứng với nhịp sống của ngày tựu trường, công việc tháng này của cô sẽ tương đối nhiều, còn phải chuẩn bị các tài liệu liên quan cho chuyến đi Mỹ.
Có điều, so với Cao Văn còn đang phải ở quê nhà đợi lấy hộ chiếu, thủ tục xuất cảnh của Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư hầu như không tốn chút thời gian nào.
Hai sinh viên đại học vốn có xuất thân trong sạch ở trường, còn có sự bảo đảm của cục phó Tiêu Hoành Vĩ, Trung tâm quản lý xuất nhập cảnh Cảng Thành làm việc vô cùng nhanh nhẹn.
Nhưng đến buổi chiều, Trần Hán Thăng không có cách nào ở lại trường học trải nghiệm "cuộc sống của sinh viên đại học tốt như thế nào", bởi vì Hồng Sĩ Dũng và cái vị trưởng bối Trịnh gia từ Hương Cảng kia đã chính thức "đại giá quang lâm" đến nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ.
"Trưa hôm nay, Tân Thế Kỷ mở một cuộc hội nghị giữa quản lý quản lý các bộ phận trong nhà máy."
Trịnh Quan Đề đã liên hệ với Trần Hán Thăng: "Trong cuộc họp Hồng Sĩ Dũng đã vỗ bàn, ném văn kiện, quát mắng tôi là đồ phản bội Trịnh gia."
"Cô cũng có thể lắm chứ."
Trần Hán Thăng bội phục nói: "Rõ ràng không còn người ở nhà máy điện tử nữa, Tân Thế Kỷ có chút biến động nhỏ nào, vẫn có thể lập tức nắm bắt được tin tức."
"Đó là đương nhiên, tôi đoán có lẽ buổi chiều bọn họ sẽ đến điện tử Quả Xác gây khó dễ."
Trịnh Quan Đề phân tích nói: "Dù sao, ngoại trừ Lý Tiểu Giai, Tào Kiến Đức và Thôi Chí Phong ra, còn có xấp xỉ 200 công nhân có tay nghề làm việc ở dây chuyền sản xuất đã chạy đến Quả Xác."
"Vị trưởng bối của Trịnh gia sắp tới kia, bà ta là hạng người gì vậy?" Trần Hán Thăng hỏi.
"Bà ta cũng là người của phía chi thứ hai bên kia."
Trịnh Quan Đề suy nghĩ một chút: "Năng lực quản lý của bà ta và Hồng Sĩ Dũng coi như là năm mươi năm mươi đi, cũng không có tầm nhìn chiến lược dài hạn gì, chỉ có điều tính cách bà ta khá mạnh mẽ, làm việc tương đối quyết đoán."
Trần Hán Thăng biết rõ, tại sao nhị phòng Trịnh gia lại phái một người phụ nữ như thế tới đây, đại khái chính là vì nhanh chóng giải quyết, dọn sạch cục diện hỗn loạn mà cuộc tranh đấu giữa Trịnh Quan Đề và Hồng Sĩ Dũng gây ra.
"Lão Hồng bị nghi ngờ rồi."
Trần Hán Thăng cười nói: "Nhị phòng lại phái một vị trưởng bối họ 'Trịnh' tới đây, rõ ràng là khâm sai đại thần mà."
"Đây cũng là do không còn nào khác."
Trịnh Quan Đề thở dài một hơi: "Vốn dĩ là do cuộc tranh đấu giữa tôi và Hồng Sĩ Dũng đã làm ảnh hưởng đến quá trình sản xuất thường ngày, hiện giờ cậu lại còn đào đi nhiều người như vậy, bầu không khí trong nhà máy càng lúc càng căng thẳng hơn, nhất định phải có một người thuộc dòng chính Trịnh gia tới đây."
Trần Hán Thăng đã trở về ký túc xá, cởi sạch quần áo chuẩn bị tắm rửa: "Đúng rồi, vị trưởng bối Trịnh gia kia nên xưng hô thế nào đây, tôi muốn đi nịnh nọt người ta, lưu lại chút ấn tượng tốt gì đó, như vậy mới có thể tiếp tục làm gián điệp hai mang được chứ."
"Bà ấy là cô Trịnh."
Trịnh Quan Đề đáp.
"Cô cũng thật là lễ phép quá đấy, bây giờ còn gọi tôn xưng với người khác nữa chứ."
Trần Hán Thăng nói xong cũng cúp điện thoại, khoả thân đi tắm.
Trịnh Quan Đề nghe tiếng "tút tút" trong loa, nháy mắt mấy cái nói: "Tên đầy đủ của bà ta chính Trịnh Cô Cô đó, dựa theo bối phận thì có thể coi là thuộc thế hệ ông bà rồi."
...
Trần Hán Thăng tắm xong, thay một bộ quần áo bình thường sạch sẽ, vừa giải thích tình hình với Khổng Tĩnh, vừa lái xe tới nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ.
"Nghe nói, trong nhà máy lại có một vị đại lão tới à?"
Lúc đi ngang qua cửa, Trần Hán Thăng ném điếu thuốc về phía Trương Vệ Vũ đang đứng gác.
"Ừm!"
Trương Vệ Vũ nhìn xung quanh một chút, sau khi phát hiện xung quanh không ai, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Người phụ nữ này tính khí quá lớn, buổi sáng Tiểu Trang đã trực tiếp bị sa thải, chỉ vì mở cửa hơi chậm."
"Ồ, có uy gớm nhỉ."
Trần Hán Thăng bĩu môi: "Tiểu Trang đâu rồi?"
"Chắc cậu ấy đang ở ký túc xá thu dọn đồ đạc. "
Trương Vệ Vũ thở dài một hơi: "Một chút cơ hội giải thích cũng không cho, tối hôm qua trong nhà máy có người gây chuyện đánh nhau, Tiểu Trang đi xử lý vụ tranh chấp đó, cả đêm không ngủ nên khó tránh khỏi việc phản ứng trở nên chậm chạp."
"Ồ, vậy hiện giờ trong nhà máy có loạn lắm phải không?"
Trần Hán Thăng biết rõ còn hỏi.
"Rất loạn."
Trương Vệ Vũ đến gần giúp Trần Hán Thăng châm thuốc: "Đám người Quả Xác chó chết đó thật độc ác, không nói đạo lý gì mà đào người của mình đi mất, hiện giờ đã có đủ mọi loại lời đồn đãi rồi, giám đốc các nhà máy chi nhánh cũng không quan tâm đến chuyện quản lý nữa."
Trương Vệ Vũ là một người rất khôn ngoan, thực ra gã đang muốn nhắc nhở Trần Hán Thăng, Tân Thế Kỷ đã gặp phải phiền phức rồi, nếu như Trần Hán Thăng phải đi, nhất định phải nhớ mang gã theo.
Có điều, Trần Hán Thăng nghe thấy "đám người Quả Xác chó chết", mới vừa hút được hai hơi đã không nhịn được mà bị sặc.
"Khụ, khụ, khụ ... "
Trần Hán Thăng vung vung tay: "Anh đừng có nói bậy như vậy, hiện giờ mọi người đều được khuyến khích trở thành người văn minh, năm 2005 một câu chửi bậy tôi cũng chưa từng nói đâu đấy."
"Xin lỗi, là do tâm tình tôi quá kích động."
Trương Vệ Vũ lập tức xin lỗi.
"Ừm."
Trần Hán Thăng gật đầu một cái, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thực ra thì Tiểu Trang cũng không phải người ngoài, mới vừa về mà đã thất nghiệp, nhìn rất khó chịu, tôi nghĩ anh nên đi khuyên nhủ cậu ấy, nếu công việc ở Tân Thế Kỷ không giữ được, vậy thì đi những chỗ khác tìm kiếm cơ hội đi."
"Đi đâu được đây?"
Trương Vệ Vũ cho rằng Trần Hán Thăng muốn giới thiệu giúp.
"Gần đây chỗ nào thiếu người, thì tới đó."
Trần Hán Thăng nói xong, đạp ga rời đi.
"Gần đây chỗ nào thiếu người chứ?"
Trương Vệ Vũ đột nhiên phản ứng lại, không nhịn được tự tát mình một cái: "Thì ra là như vậy, con mẹ nó mình đúng là ngu như heo mà!"
...
Sau khi Trần Hán Thăng tới toà nhà hành chính, đã nhận ra không khí làm việc trở nên căng thẳng một cách khó hiểu, giống như trong phòng tự học, thầy chủ nhiệm đột nhiên tới kiểm tra vậy.
Trần Hán Thăng cầm hai con phượng ngỗng trong tay, định sẽ dùng những đặc sản này để lôi kéo làm quen với Hồng Sĩ Dũng, kết quả lại phát hiện phòng làm việc của anh ta đã bị khóa, đợi một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng đâu.
Cũng may Trần Hán Thăng và thư ký của Hồng Sĩ Dũng là Thân Minh Lượng đã xây dựng được mối quan hệ “hữu nghị”, dựa vào mấy bao lì xì và tiền hoa hồng, trong vụ kiện tranh chấp vào năm ngoái, cho nên chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, là đã biết được đám người Hồng Sĩ Dũng đang ở trong phòng làm việc của Trịnh Quan Đề.
Trần Hán Thăng lại cầm theo phượng ngỗng chạy đến phòng làm việc của Trịnh Quan Đề, thấy trước cửa có một đoàn người đang đứng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Trần Hán Thăng nhíu mày một cái, dựa vào sự khôn ngoan của bạn tốt Trịnh, cô tuyệt đối sẽ không đứng ở đây chịu nhục, vậy rốt cuộc là ai đang sử dụng căn phòng làm việc này đây?
Trần Hán Thăng ỷ vào mình có thân thể cường tráng và da mặt dày, chen trái chen phải đi lên phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy người ngồi trên ghế giám đốc chính là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, ở tuổi này người ta đã không còn nhìn vào tướng mạo nữa, mà chỉ nhìn vào khí chất.
Tóc của bà được uốn theo kiểu quý phu nhân, trên người mặc một chiếc áo cashmere với những chiếc cúc ngọc trai, đôi mắt lấp lánh, nghiêm túc lẫm liệt.
Hồng Sĩ Dũng ngồi trên ghế salon đối diện, còn các vị giám đốc khác trong nhà máy chỉ có thể đứng.
"Phù! "
Trần Hán Thăng phát hiện không phải Trịnh Quan Đề, trong lòng cũng thở ra một hơi, người phụ nữ này chắc chính là cô Trịnh nhỉ, quả nhiên đúng là dáng vẻ không dễ ở chung.
"Cậu là ai?"
"Cô Trịnh" đã sớm chú ý tới Trần Hán Thăng đang chen chúc như con lươn kia, giương mắt nhìn tới, ánh mắt của những người khác cũng nhìn theo.
Trần Hán Thăng cũng không sợ, cười hì hì tiến lên phía trước, ân cần thả phượng ngỗng xuống: "Chào cô Trịnh, tôi là ... "
"Cậu gọi tôi là gì? !"
Vẻ mặt "cô Trịnh" vốn dĩ chỉ hơi cứng ngắc, nào ngờ đến khi Trần Hán Thăng vừa mới mở miệng, bà ta đột nhiên nổi cáu lên.
"A?"
Trần Hán Thăng ngẩn người, còn tưởng bản thân mình có chút lỗ mãng, cố gắng hết sức đổi sang một giọng điệu hoà nhã: "Cô, cô làm sao vậy?"
Sau đó, Trần Hán Thăng liền nhìn thấy người phụ nữ trước mắt, đột nhiên trợn to hai mắt, máu từ cổ "soạt" một cái dâng lên cả khuôn mặt.
"Mịa nó, sao bà ta lại phát điên vậy."
Trần Hán Thăng sợ hết hồn, trong đầu nghĩ đã lớn tuổi như vậy rồi, cẩn thận bị xuất huyết não đó.
"Ai bảo cậu gọi như thế hả?"
Cuối cùng, vẫn là Hồng Sĩ Dũng kéo Trần Hán Thăng ra một chút.
"Gọi sai rồi sao?"
Trần Hán Thăng cũng có chút hối hận, bản thân muốn nịnh nọt để gia tăng cảm tình một chút, cho nên mới gọi "cô Trịnh", sớm biết vẫy đã đàng hoàng gọi một tiếng "Trịnh tổng" rồi.
"Con mẹ nó cậu phải gọi là bà Trịnh mới đúng!"
Hồng Sĩ Dũng vô cùng bực bội nói.
Hồng Sĩ Dũng sớm đã muốn loại bỏ tên sinh viên đại học mặt dày này từ lâu, chẳng qua lần trước Trần Hán Thăng giới thiệu "công ty luật Dung Thăng", cho nên lúc đó mới tạm tha cho hắn, không ngờ vẫn còn tới đây gây hoạ.
"Dựa vào cái gì?"
Trần Hán Thăng làm gì đã phải chịu thiệt thòi như vậy ở đâu bao giờ, Trịnh Quan Đề gọi "cô", tôi gọi "bà", vô duyên vô cớ lại nhỏ hơn một lứa, làm gì có chuyện vừa mới gặp mặt đã chiếm tiện nghi như vậy chứ.
"Có cái rắm, tôi còn là bác Trần của cậu đấy!"