Bên này Trần Hán Thăng vừa khiêu khích xong, bên kia đã bị khai trừ rồi, không lưu lại một chút tình cảm nào.
Hồng Sĩ Dũng cũng không ngăn cản, sau khi trơ mắt nhìn Trần Hán Thăng mang theo phượng ngỗng rời đi, lúc này mới giải thích: "Cậu ta là một sinh viên đại học đang làm thêm ở gần đây, có điều có quan hệ khá tốt với Trịnh Quan Đề, tôi vì nể mặt cô ấy, nên vẫn không cắt đứt quan hệ với hắn."
Dưới tình huống Trịnh Quan Đề đã không còn ở nhà máy, không có người để đối chất, Hồng Sĩ Dũng dứt khoát đẩy tất cả các vấn đề lên người cô, bao gồm cả những người không rõ ràng, che đậy chuyện xấu, đấu tranh nội bộ vân vân.
"Lập tức gửi công văn đi, thông báo chuyện này với toàn bộ nhà máy."
Trịnh Cô Cô hung hãn nói: "Tôi mới đến Kiến Nghiệp còn chưa được một ngày, hắn đã biết tên thật của tôi rồi, chắc chắn là Trịnh Quan Đề đã tiết lộ, ngoài ra… "
Trịnh Cô Cô nói tới đây, đột nhiên ra hiệu cho những người khác đi ra ngoài trước, chỉ giữ lại một mình Hồng Sĩ Dũng: "Ngoài ra, các mối quan hệ cá nhân mà Trịnh Quan Đề đã lưu lại trước đây, nhất định phải kịp thời xử lý sạch sẽ, nếu không trong nhà máy sẽ không còn bí mật gì nữa."
"Cái này?"
Sắc mặt Hồng Sĩ Dũng có chút chần chờ.
Trịnh Cô Cô nhíu chặt chân mày: "Rất khó sao?"
"Khó thì cũng không phải là khó."
Hồng Sĩ Dũng giải thích: "Có điều nếu như đuổi bọn họ đi, tiến độ của các hạng mục trong nhà máy sẽ phải dừng lại, cho nên tôi đề nghị tạm hoãn lại chuyện này một thời gian, trước tiên cứ hoàn thành xong hạng mục MP4 rồi nói tiếp."
"Không được!"
Trịnh Cô Cô trực tiếp cự tuyệt: "Hạng mục có trễ một ngày hay sớm một ngày cũng không sao hết, suy nghĩ của cấp trên không thể để cấp dưới nắm được, khó trách trước giờ trong nhà máy lại hỗn loạn như vậy, nguyên nhân hoá ra là ở đây à."
Hồng Sĩ Dũng không lên tiếng, lấy bật lửa ra châm thuốc.
Trong lòng anh ta cũng rất buồn bực, ban đầu còn cho rằng sau khi Trịnh Quan Đề rời đi, mình có thể nắm mọi quyền hành, như vậy có thể cân đối toàn bộ tài nguyên để bắt đầu hạng mục MP4, lợi dụng nhu cầu thị trường trước mắt, sẽ có thể nhanh chóng cứu vãn được xu hướng suy giảm trong kinh doanh của Tân Thế Kỷ.
Nào ngờ Trịnh Quan Đề vừa mới rời đi, hiện giờ lại thêm một người phụ nữ khác tới, làm xáo trộn kế hoạch của mình lần nữa, hết lần này tới lần khác vẫn chưa thể trở mặt.
"Cạch! "
Trịnh Cô Cô mở cửa sổ ra, để khói thuốc trong phòng làm việc tản đi một chút, bà ta cũng rất khó chịu với Hồng Sĩ Dũng, một nhà máy lớn với hàng ngàn người lại biến thành bộ dạng này, suy cho cùng chính là do người bên dưới không hiểu quy củ, giống như cậu sinh viên đại học vừa rồi kia vậy.
"Bất kể đối phương có người đứng sau gì, có quan hệ thế nào đi nữa, cũng nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ!"
Làn gió lạnh tràn vào thổi tung mái tóc xoăn bên thái dương của Trịnh Cô Cô, trong ánh mắt của bà ta là một vẻ kiên nghị.
"Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng ký các thủ tục cần thiết."
Sau khi cân nhắc hết lần này đến lần khác, Hồng Sĩ Dũng vẫn đồng ý, dù sao thì mình cũng mang họ "Hồng" .
Đây là việc bất đồng ý kiến đầu tiên xuất hiện giữa hai người Hồng Sĩ Dũng và Trịnh Cô Cô, giống như những gì Trịnh Quan Đề đã dự đoán trước đó vậy, tình huống 1+1 bé hơn 1 này cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
"Không phải nhanh chóng, mà là ngay lập tức!"
Trịnh Cô Cô trong mắt không chứa một hạt cát, chậm rãi nói: "Năng lực của công nhân viên thì còn có thể đào tạo được, thậm chí có thể tuyển dụng ngoài xã hội, nhưng một môi trường làm việc không thể có hai suy nghĩ khác nhau, tôi đề nghị trước tiên nên bắt đầu từ cấp quản lý, sau khi nói chuyện với từng người thì hãy để bọn họ rời đi, buổi chiều tôi và cậu sẽ tới thăm hỏi Quả Xác bên cạnh một chút, xem cái công ty bị ma ám này một chút."
Thực ra, cách làm mà Trịnh Cô Cô lựa chọn cũng không phải là sai, nhân dịp quan mới nhận chức đốt ba đốm lửa, lợi dụng cấp dưới còn ở lại của Trịnh Quan Đề để lập uy, chỉnh đốn trật tự làm việc rời rạc này, nâng cao sự gắn kết của các nhân viên khác.
Có điều, đây là cách làm ở những thời điểm bình thường, nhưng ở những thời điểm đặc thù thì chưa chắc đã thích hợp.
Thế nào là thời điểm đặc thù?
Đó chính là thời điểm có những thế lực khác bên ngoài đang nhìn chằm chằm như hổ đói, cố chấp dùng một liều thuốc mạnh sẽ chỉ để lộ ra lỗ hổng lớn hơn mà thôi.
...
"Chị Tĩnh, tôi bị bà cô già của Tân Thế Kỷ kia đuổi đi."
Trần Hán Thăng đi ra khỏi toà nhà hành chính, than thở với Khổng Tĩnh qua điện thoại: "Sau đó không có cách nào đi tìm hiểu tin tức nữa."
"Tại sao lại đuổi cậu đi?"
Giọng điệu của Khổng ngự tỷ mang theo một chút ý cười, có lẽ cô cũng cảm thấy không sao cả.
Trần Hán Thăng hỏi: "Chị có thể chịu đựng một cấp dưới cà lơ phất phơ, lưu manh, còn tùy tiện trêu đùa lãnh đạo của mình không?"
"Không thể."
Khổng Tĩnh không chút do dự nói.
"Bà ta cũng không thể."
Trần Hán Thăng nhún vai một cái còn muốn nói thêm gì đó, đột nhiên nhìn thấy Tưởng Vân Vân gọi điện thoại tới, đoán chắc là có việc nên đã bắt máy trước.
"Trần tổng, tôi cũng bị đuổi rồi."
Tưởng Vân Vân yếu ớt nói, cô là thư ký thân cận của Trịnh Quan Đề, người đầu tiên bị khai đao chính là cô.
"Ôi, bảo bối, cô cũng đáng thương quá đi mất, Đề ca bên kia có dặn dò gì không?"
Trần Hán Thăng không tim không phổi nói, hắn không có tùy tiện sắp xếp cho Tưởng Vân Vân, đây là thư ký thân cận của Trịnh Quan Đề, thì cũng giống như mối quan hệ giữa Nhiếp Tiểu Vũ và mình vậy.
Lúc trước Trần Hán Thăng "phá sản", Nhiếp Tiểu Vũ vẫn tuyệt đối trung thành đi theo phía sau, không ai lại muốn tuyển dụng những người như vậy.
"Trịnh tổng muốn tôi tạm thời đừng đi làm nữa, theo cô ấy ra ngoài va chạm xã hội một chút."
Tưởng Vân Vân khịt mũi: "Nhưng mà, cô ấy lại muốn làm một việc cuối cùng cho cậu."
"Việc gì?" Trần Hán Thăng giật mình trong lòng.
"Vừa nãy lúc tôi đi ra, đã nhìn thấy bộ phận hành chính và bộ phận lưu trữ còn có một số giám đốc đều bước vào phòng làm việc của Hồng Sĩ Dũng, bọn họ đều là những người trước đây đã đi theo Trịnh tổng, đoán chắc kết cục cũng giống như tôi thôi."
Tưởng Vân Vân nói: "Trịnh tổng bảo tôi hỏi một chút, cậu có cảm thấy hứng thú với những người này không?"
"Cảm thấy hứng thú chứ, cảm thấy siêu cấp hứng thú luôn ấy."
Trần Hán Thăng cong ngón tay gõ vào tay lái, tạo ra tiếng "cộp cộp": "Nghe được chưa, đây là tôi đang dập đầu cảm ơn Đề ca đó, nhớ nhất định phải giúp tôi chuyển lời đấy."
"Hừ!"
Tưởng Vân Vân biết Trần Hán Thăng có tính tình như thế nào, hắn có thể dập đầu mới là lạ đấy, chỉ nhắc nhở: "Hiện giờ tôi sẽ cho cậu phương thức liên lạc của những người này, sau đó cậu hãy giải quyết Hồng Sĩ Dũng và bà cô kia đi, tuyệt đối đừng quên lời đã từng hứa đấy nhé."
"Yên tâm, tôi đảm bảo sẽ lấy thân báo đáp!"
Trần Hán Thăng thề son sắt nói.
"Ai cần cậu lấy thân báo đáp chứ."
Tưởng Vân Vân lườm một cái: "Cậu muốn mua lại Tân Thế Kỷ, hay là muốn giúp Trịnh tổng xây một nhà máy mới đây."
"Ha ha! Yên tâm đi, có vẻ như mâu thuẫn trong nước quá lớn, phải dời mâu thuẫn này đi thông qua chiến tranh thôi."
Lúc này thái độ của Trần Hán Thăng mới hơi hơi nghiêm túc một chút: "Nếu như Tân Thế Kỷ không tiến hành hạng mục MP4, nó sẽ chết rất nhanh, nếu như tiến hành, nó nhất định sẽ chết càng nhanh hơn."
...
Hồng Sĩ Dũng tốn hơn hai tiếng, cuối cùng cũng coi như là đã xử lý xong mối quan hệ giữa Trịnh Quan Đề và đội ngũ giám đốc, đương nhiên dựa vào luật lao động quy định, cần bồi thường cho họ một khoản tiền.
Có điều Trịnh Cô Cô vẫn chỉ tương đối hài lòng, muốn diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong đã, điểm ấy đánh đổi một chút cũng là đáng giá.
Hơn bốn giờ chiều, bà ta lại cùng Hồng Sĩ Dũng dẫn người đi đến nhà máy điện tử Quả Xác, Trịnh Quan Đề tất nhiên có quan hệ với nhà máy điện tử Quả Xác, chỉ là không biết quan hệ sâu bao nhiêu.
Khoảng cách giữa hai nhà máy thật sự rất gần, lúc đó không cảm thấy, bây giờ nghĩ lại một chút đây chính là cố ý.
Những công nhân dây chuyền sản xuất bị đào đi của Tân Thế Kỷ, cảm thấy đây chỉ là thay đổi sang một môi trường làm việc khác mà thôi, tất cả những thứ khác cũng đều không hề thay đổi, hơn nữa tiền lương còn cao hơn, cho nên một truyền mười, mười truyền trăm, còn có sự hấp dẫn của money, lập tức chạy mất 200 người.
"Đây chính là logo sao?"
Trước cổng chính của Quả Xác, Trịnh Cô Cô đã dừng lại, bởi vì ở đây có một tác phẩm điêu khắc màu xám bạc bằng kim loại to lớn.
Cao khoảng mười mét, một chữ cái tiếng Anh "k", một chứ cái tiếng Anh "e" được viết theo kiểu nghệ thuật, hợp lại với nhau trông rất giống chữ "k??", dường như chính là ký hiệu bắt mắt nhất trên toàn bộ con đường khu công nghiệp này.
Ngoài ra, phía dưới tác phẩm điêu khắc này, còn có một hàng chữ.
—— Ngôi nhà chung của các fans Quả Xác.
"Fans Quả Xác là cái gì?"
Trịnh Cô Cô quay đầu hỏi.
"Fans của nhà máy điện tử Quả Xác?"
Hồng Sĩ Dũng suy nghĩ một chút: "Cho nên gọi tắt là fans Quả Xác?"
"Nghe tới có hơi kỳ quái."
Trịnh Cô Cô bình luận: "Có điều, đây là một công ty rất biết thu hút ánh mắt người khác."
Hồng Sĩ Dũng cũng gật đầu một cái, anh ta nhớ năm trước tới đây vẫn chưa có cái logo này, không ngờ năm sau tới đây, đột nhiên lại có thêm một cái logo to lớn như vậy.
"Cảm giác mười phần khoa học kỹ thuật."
Trong lòng Hồng Sĩ Dũng cũng đang suy nghĩ, bất cứ ai đi qua đây, có lẽ cũng có thể lập tức nhớ kỹ cái logo đơn giản mà đặc biệt này, so ra thì, cái tên Tân Thế Kỷ này có vẻ đã quá cũ kỹ rồi.
Hiện giờ sự chú ý của bọn họ đều đang tập trung lên cái logo kia, hoàn toàn không ý thức được cụm từ "fans Quả Xác" này ẩn chứa năng lượng rất lớn, trước giờ chưa từng có tiền lệ.
Sau này, bất kể là "fans Quả", "fans Hạt" hay là "fans Hoa", thì khi đi tìm về nguồn gốc, "fans Quả Xác" mới là cha đẻ đã khai tông lập phái ra.
...
"Thật ngại quá, xin hỏi các vị tìm ai?"
Lúc này, một người mặc đồng phục của nhân viên bảo vệ tới ngăn cản Trịnh Cô Cô.
"Chúng ta là người của Tân Thế Kỷ bên cạnh."
Trịnh Cô Cô sử dụng thái độ đến thăm hỏi: "Vì mọi người đều là hàng xóm với nhau, nên muốn vào ngồi cùng giám đốc của các vị một chút."
"Tôi biết các vị là người của Tân Thế Kỷ."
Vẻ mặt nhân viên bảo vệ trẻ của Quả Xác đầy vẻ bình tĩnh.
"Cậu là...?"
Đột nhiên, Trịnh Cô Cô cảm thấy tên nhân viên bảo vệ này hình như nhìn có chút quen mắt.
Nhân viên bảo vệ của Quả Xác nhấc cao vành mũ của mình hơn một chút: "Thực ra, buổi sáng tôi cũng là nhân viên của Tân Thế Kỷ, chỉ là mở cửa chậm một chút, đã bị bà sa thải rồi."
"Hiện giờ, tôi là người của Quả Xác."
…