Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 594 - Chương 594: Ông Chủ Của Quả Xác Mua Mì Gói Mà Không Có Gia Vị

Chương 594: Ông chủ của Quả Xác mua mì gói mà không có gia vị Chương 594: Ông chủ của Quả Xác mua mì gói mà không có gia vị

"Trịnh tổng, Trịnh tổng, Ôn Linh mau gọi 120 đi... "

Khổng Tĩnh vừa nghiêng đầu, nhìn thấy Trịnh Cô Cô vừa rồi còn đang hùng hổ, đột nhiên lại mềm nhũn ngã về phía sau.

Cô cũng có chút bối rối, một bên bấm vào nhân trung của Trịnh Cô Cô, một bên bảo Ôn Linh gọi cấp cứu. Dù sao mạng người cũng quan trọng hơn, tuy rằng trên thương trường ai cũng lừa mình dối người với nhau, nhưng lại chưa từng nghĩ tới việc mình cũng phải đối mặt với sinh tử trong thực tế.

Cũng may sau khi Trịnh Cô Cô được dìu tới ghế trong phòng họp, thì cũng từ từ tự tỉnh lại, sau khi bà ta mở mắt ra thì câu đầu tiên chính là: "Thật vô liêm sỉ, thật là vô liêm sỉ ... "

"Ở Hương Cảng tôi cũng coi như là đã gặp rất nhiều công ty, đào ban giám đốc của nhau cũng có, nhưng đào công nhân có tay nghề và nhân viên bảo vệ thì thật hiếm thấy, tham khảo phong cách kiến trúc của nhau cũng có, nhưng sao chép toàn bộ như vậy thì thật hiếm thấy, tham khảo học tập từ các loại sản phẩm giống nhau của nhau cũng có, nhưng trực tiếp bắt chước theo như vậy thì thật hiếm thấy ... "

Trịnh Cô Cô lầm bầm nói một hơi dài, Khổng Tĩnh nhìn cũng có chút lo lắng, chỉ lo bà ta lại ngất đi.

Có điều, sau khi Trịnh Cô Cô nói xong mấy lời này, cũng chỉ thở hổn hển mà thôi, thậm chí còn nghiêm nghị quét mắt nhìn ban giám đốc của Quả Xác trong phòng họp.

"Nhưng còn các vị thì sao, không những đều làm hết những điều này, thái độ còn vô cùng phách lối, cái gì mà 'vốn dĩ cũng không biết phải làm cái gì, sau đó biết được Tân Thế Kỷ muốn sản xuất MP4, Quả Xác lại đột nhiên nảy ra một ý nghĩ', tôi vốn dĩ còn muốn nói chuyện thật tốt với Quả Xác, bây giờ xem ra cũng không cần nữa."

Khổng ngự tỷ có hơi xấu hổ, cô thực sự không ngờ chỉ một câu nói đùa của Trần Hán Thăng, lại trực tiếp khiến người ta tức đến phát ngất.

"Cứ chờ đó!"

Trịnh Cô Cô cố gắng đứng lên khỏi ghế, căm giận nói: "Chờ nhận thư của luật sư chúng tôi đi."

"Thư của luật sư ... "

Nhiếp Tiểu Vũ thở dài một hơi, cô thật muốn nhắc nhở một câu "Trịnh tổng, bà thật ngây thơ, đại lục thật sự rất nguy hiểm, bà vẫn nên quay về Hương Cảng đi."

Đôi mắt của Hồng Sĩ Dũng cũng giật giật, có lẽ cũng đang nghĩ đến ký ức đau thương đã từng bị Quả Xác xé rách hai lá thư của luật sư, cuối cùng vẫn phải nhờ tới "công ty luật Dung Thăng" cứu vãn mặt mũi.

Cho nên, trên đường từ Quả Xác về Tân Thế Kỷ, Hồng Sĩ Dũng suy nghĩ một chút rồi vẫn nói: "Trịnh tổng, liên quan tới chuyện về thư của luật sư kia, tôi có chút chuyện muốn nói."

"Lão Hồng, cậu nói đi!"

Trịnh Cô Cô nghiến răng nghiến lợi nói.

Hồng Sĩ Dũng nhìn thân thể của Trịnh Cô Cô một chút, do dự nói: "Hay là sau khi quay về, bà cứ ngồi yên trên ghế, uống thêm chút trà sâm, bình tĩnh hoà nhã nghe tôi nói được không."

...

"... Cho nên, thực tế thì Quả Xác căn bản không hề sợ thư của luật sư."

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở toà nhà hành chính của Tân Thế Kỷ, Trịnh Cô Cô ngồi trên chiếc ghế tựa bọc da mềm mại, trên tay bưng một chén trà sâm nóng hổi, Hồng Sĩ Dũng vừa hút thuốc, vừa chậm rãi giảng thích về vụ kiện tụng tranh chấp giữa Tân Thế Kỷ và Quả Xác năm trước.

"Không phải không sợ, mà là có chỗ dựa."

Hồng Sĩ Dũng búng tàn thuốc một cái: "Nếu như xảy ra mâu thuẫn với Tân Thế Kỷ là một công ty nhỏ, thì ngay ngày hôm đó đã có thể giải quyết rồi, nhưng vốn đăng ký thực tế của nhà máy điện tử Quả Xác lên tới 30 triệu, chứng tỏ đây là một con gà đẻ trứng vàng, phía chính phủ sẽ không đắc tội với chúng ta, nhưng cũng sẽ không đắc tội với Quả Xác."

"Không tin thì bà nhìn đi."

Hồng Sĩ Dũng lấy điện thoại di động ra, ngay trước mặt Trịnh Cô Cô, gọi cho một vị lãnh đạo khu vực quen thuộc của khu vực Giang Lăng.

"Lãnh đạo, tôi muốn khiếu nại nhà máy điện tử Quả Xác ác ý đào các giám đốc cấp cao của Tân Thế Kỷ đi, đồng thời còn đánh cắp bí mật thương mại của Tân Thế Kỷ bằng con đường bất chính."

"Cái gì, còn có chuyện như vậy sao?"

Lãnh đạo khu vô cùng khiếp sợ: "Đúng là không ngờ được... Có điều xin Hồng tổng hãy yên tâm, chúng tôi hết sức coi trọng vấn đề mà ngài phản ánh, lát nữa sẽ lập tức triệu tập chính quyền khu đi xử lý, phòng công thương và phòng lao động sẽ thành lập một tổ điều tra nhỏ, điều tra tình hình cụ thể một cách sâu sắc và tỉ mỉ, nhất định sẽ cho Tân Thế Kỷ một câu trả lời thoả đáng."

"Ừm."

Hồng Sĩ Dũng nhìn Trịnh Cô Cô một cái, tiếp tục hỏi: "Đến khi nào mới có thể nhận được câu trả lời chính xác đây?"

"Chuyện này tạm thời vẫn chưa thể nói rõ được, Hồng tổng, mong ngài hãy hiểu cho."

Lãnh đạo khu giữ thái độ rất thấp: "Dù sao điều tra nghiên cứu cũng cần có thời gian, có điều xin ngài hãy tin tưởng, chúng tôi luôn quan tâm đến các công ty lớn, nhất định sẽ đơn giản hoá quy trình làm việc, nâng cao hiệu suất làm việc, thực sự giúp nâng đỡ hỗ trợ hoạt động cho doanh nghiệp trong khu vực."

"Ngoài ra thì."

Lãnh đạo khu cười nói: "Liên quan tới việc đại biểu Đại hội Doanh nhân xuất sắc đầu năm, chúng tôi muốn mời Hồng tổng có bài phát biểu quan trọng, Đài truyền hình Giang Lăng cũng định thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền cho Tân Thế Kỷ, dù sao mọi người cũng muốn học tập các khái niệm quản lý tiên tiến mà, ha ha ha ... "

"Cứ biết vậy đi."

Sau khi cúp điện thoại, Hồng Sĩ Dũng nói với Trịnh Cô Cô: "Thái độ của phía chính phủ không hề có vấn đề gì, thậm chí còn dùng bằng khen hoặc là một cuộc phỏng vấn đến trấn an chúng ta, thật sự không muốn xé rách mặt làm căng với chúng ta. Nhưng bọn họ sẽ chẳng làm gì, chỉ đừng giữa điều hoà đôi bên."

"Haizz, thực ra ở Hương Cảng cũng vậy."

Trịnh Cô Cô nhấp một ngụm trà sâm, tuy rằng lúc còn ở Quả Xác bà ta khoác lác về "pháp trị", nhưng thực tế rốt cuộc là như thế nào, hai người trong phòng làm việc đều có chút bức bách.

Chạng vạng 5 giờ tối, ánh chiều tà ngoài cửa sổ thật giống như một khối chì bị nung đỏ, chiếu xuống sàn nhà mang theo một chút vẻ vắng lặng, trong phòng làm việc có một mùi thơm thoang thoảng, đây là mùi hương mà Trịnh Quan Đề lưu lại.

"Lão Hồng."

Trịnh Cô Cô im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: "Cậu nói xem, Quả Xác có phải là của Trịnh Quan Đề không?"

"Tôi cũng nghi ngờ vậy, đó là do Trịnh Quan Đề muốn thành lập một công ty khác, cho nên mới có thể thu hút nhiều giám đốc của Tân Thế Kỷ đến như vậy."

Hồng Sĩ Dũng lắc đầu một cái: "Có điều, Trịnh Quan Đề chưa từng dùng tiền công quỹ vào việc khác, chuyện thành lập nhà máy này nếu không có 30 triệu thì không thể bắt được đâu, bên phía Hương Cảng cũng không thể tài trợ cho cô ấy được."

"Cái đó … Có thể là bạn của cô ta không."

Trịnh Cô Cô lại đưa ra một khả năng khác: "Bạn của Trịnh Quan Đề muốn mở nhà máy, cho nên cô ta đang được giúp đỡ."

"Điều này cũng có thể."

Ánh mắt của Hồng Sĩ Dũng sáng lên, trước đây anh ta không ngờ tới tình huống như vậy, vuốt cằm suy tư nói: "Rốt cuộc là người nào, tôi hiểu biết rất ít về các mối quan hệ cá nhân của Trịnh Quan Đề, bình thường cô ấy cũng chưa bao giờ nói đến chuyện riêng tư trong nhà máy."

Mắt thấy lại rơi vào im lặng, Hồng Sĩ Dũng không hiểu sao lại nhớ tới một người, ngẩng đầu lên nói: "Trần Hán Thăng!"

"Cái tên sinh viên đại học bị sa thải kia hả?"

Trịnh Cô Cô nhíu mày một cái: "Cậu cảm thấy Quả Xác là của hắn sao?"

"Sao có thể chứ."

Hồng Sĩ Dũng cười phủ nhận.

Đương nhiên, bọn họ cũng cứ lướt qua câu trả lời chính xác như thế.

"Trước đây Trịnh Quan Đề và Trần Hán Thăng có mối quan hệ cực kỳ tốt."

Hồng Sĩ Dũng nói: "Mẹ của Trần Hán Thăng còn từng nấu canh cho Trịnh Quan Đề, nói không chừng Trần Hán Thăng biết người bạn kia của Trịnh Quan Đề là ai."

"Có đạo lý."

Trịnh Cô Cô khẽ vuốt cằm: "Vậy cậu đi hỏi qua xem sao."

"Có hơi khó khăn."

Hồng Sĩ Dũng cười khổ một tiếng: "Người này tính tình rất vô lại, lại vừa mới bị chúng ta sa thải, còn phát thông báo tới toàn bộ nhà máy, chưa chắc hắn sẽ nói."

"Nhìn xem có điều kiện gì không đi."

Trịnh Cô Cô không phản đối nói: "Một tên sinh viên đại học thôi mà, chỉ cần cho thêm chút tiền là được thôi."

"Vậy để tôi thử xem sao."

Hồng Sĩ Dũng sắp xếp lại câu từ một chút, rồi gọi điện thoại liên hệ với Trần Hán Thăng: "Hán Thăng, đang làm gì vậy?"

"Đang làm thêm đó."

Trần Hán Thăng than thở nói: "Vừa mới bị Trịnh tổng đuổi việc một cách không thương tiếc, vì phải tích góp học phí cho học kỳ này, tôi đang phải đi làm đây."

"Mì ăn liền với hạt dưa và chân gà, cơm xuất với sprite hoặc coca cola, vị bạn học này muốn một phần không?"

"Có người đằng sau chiếc hộp, dùng lựu đạn cho nổ đi."

"Quản lý quán net, chết máy rồi."

...

Cùng lúc đó, Hồng Sĩ Dũng còn nghe được những tạp âm khác trong loa, sắc mặt cứng đờ, đây là đang đi làm cái quỷ gì!

"Hồng tổng còn có việc gì không?"

Trần Hán Thăng bên kia thúc giục: "Không có chuyện gì thì tôi phải cúp máy đây."

"Có có có, muốn xác nhận một chuyện với cậu."

Hồng Sĩ Dũng hắng giọng một cái: "Ở Kiến Nghiệp Trịnh Quan Đề, có phải có một người bạn rất có tiền không?"

Trần Hán Thăng bên kia ngẩn người, sau đó đáp: "Đúng là có một người."

Hồng Sĩ Dũng hỏi tiếp: "Là nam hay nữ?"

"Nam."

Trần Hán Thăng thành thật nói: "Còn là một người rất đẹp trai, sao thế?"

"Hả, cậu biết sao?"

Hồng Sĩ Dũng hơi kinh ngạc.

"Biết, còn rất thân thiết nữa."

Trần Hán Thăng thoải mái nói.

Hồng Sĩ Dũng nuốt nước miếng: "Vậy hắn và Quả Xác, có phải cũng có quan hệ rất sâu không?"

Lão Hồng thăm dò cũng khá là uyển chuyển, không ngờ Trần Hán Thăng lại trực tiếp đáp lại: "Không phải có quan hệ, hắn chính là ông chủ của Quả Xác."

"Quả nhiên là như vậy!"

Hồng Sĩ Dũng không nhịn được đứng bật dậy, nếu có thể nhìn thấy ông chủ của Quả Xác, chí ít sẽ biết đối phương có căn nguyên gì, sẽ không phải luôn bị động đối phó như vậy.

"Vậy cậu có thể giúp tôi giới thiệu một chút không?"

Hồng Sĩ Dũng kiềm chế lại tâm tình hỏi.

"Không thể."

Trần Hán Thăng từ chối rất dứt khoát: "Tôi cũng không phải là nhân viên của Tân Thế Kỷ, dựa vào đâu phải nghe lời anh, đợi đã ... Quản lý quán net, con mẹ nó, tại sao tô mì của ông đây lại không gia vị thế hả!"

Thế là, Hồng Sĩ Dũng cứ như vậy mà kiên nhẫn chờ đợi Trần Hán Thăng và quản lý quán net vì một tô mì ba tệ, mà không ngừng lải nhải tranh luận, trong đầu nghĩ một sinh viên đại học có tố chất như vậy, sao có thể xứng được quen biết với ông chủ của Quả Xác được chứ?

Bình Luận (0)
Comment