Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 595 - Chương 595: Tất Cả Mọi Cái Đều Là Thao Tác Của Thần Tiên

Chương 595: Tất cả mọi cái đều là thao tác của thần tiên Chương 595: Tất cả mọi cái đều là thao tác của thần tiên

"Thật ngại quá, Hồng tổng."

Trần Hán Thăng đổi sang một tô mì mới, lúc này mới nói xin lỗi với Hồng Sĩ Dũng trong điện thoại: "Mì chính là bữa tối của tôi, có lẽ các anh không biết, nước mì mà không có gia vị thì sẽ uống không trôi."

"À, không sao đâu."

Hồng Sĩ Dũng đã quên mất lần cuối mình ăn mì là lúc nào, chỉ có thể an ủi qua loa lấy lệ đôi câu, sau đó mới hỏi: "Tiểu Trần, cậu muốn thế nào mới có thể giới thiệu ông chủ của Quả Xác cho chúng tôi."

Công ty nắm cổ phần của nhà máy điện tử Quả Xác là Hạt Giống Tư Bản, có điều Hạt Giống Tư Bản không phải công ty niêm yết, không có nghĩa vụ phải công khai thông tin về quyền sở hữu cổ phần, cho nên trước mắt chỉ có thể tra được người đại diện pháp lý trong danh sách của Hạt Giống Tư Bản là Khổng Tĩnh.

Trong lòng Hồng Sĩ Dũng hiểu rõ, cô ngự tỷ xinh đẹp này chính là người được đẩy ra để gánh vác hiệu ứng pháp lý, rất nhiều công ty ở Hương Cảng cũng thích chơi chiêu này.

"Không được."

Trần Hán Thăng vẫn từ chối: "Sao tôi có thể chỉ vì năm mươi ngàn tệ, mà bán thần tượng của mình được chứ?"

"Mẹ nó ... "

Hồng Sĩ Dũng thầm mắng tên này thật đúng là một tên lưu manh không biết xấu hổ mà, đã công khai ra giá rồi, còn ở đó mà già mồm.

"Năm mươi ngàn tệ không thành vấn đề."

Hồng Sĩ Dũng không hề do dự, nếu như có thể gặp mặt ông chủ của Quả Xác, còn có tiết kiệm được mấy chục lần năm mươi ngàn tệ ấy chứ.

"Còn nữa."

Trần Hán Thăng "thật ngại quá" cười một tiếng: "Tôi vô duyên vô cớ bị Trịnh tổng sa thải, lại còn phát thông báo với toàn bộ nhà máy, Hồng tổng chắc cũng biết, người trẻ tuổi luôn muốn sĩ diện mà... "

"Việc nhỏ thôi."

Hồng Sĩ Dũng thản nhiên nói: "Tôi sẽ lập tức phát một thông báo mới, lập tức sửa lại vấn đề này."

"Cảm ơn Hồng tổng."

Trần Hán Thăng nhận ra sự kiên nhẫn của Hồng Sĩ Dũng sắp biến mất rồi, cũng không tiếp tục nói nhảm nữa: "Hồng tổng muốn hắn lúc nào, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể liên hệ."

"Ừm, trước tiên tôi cần chuẩn bị một chút, đến lúc đó sẽ liên lạc lại với cậu."

Trước khi Hồng Sĩ Dũng cúp điện thoại trước, không nhịn được nhiều hỏi thêm một câu: "Tiểu Trần, liên quan tới tình hình cơ bản về ông chủ của Quả Xác, cậu có thể giới thiệu sơ lược với tôi một chút không."

"Tình hình cơ bản à ... "

Trần Hán Thăng kéo dài âm cuối, nhìn xung quanh một chút, cuối cùng đưa mắt khóa chặt lên người Kim Dương Minh đang chơi game trong quán net.

"Hắn họ Kim, tuổi không lớn lắm, là người Kiến Nghiệp địa phương, con ông cháu cha, hút thuốc đều hút Trung Hoa, uống rượu đều uống Lafite năm 92, biệt danh là giấc mộng của chín trăm triệu thiếu nữ ... "

"Được rồi được rồi, tôi biết rồi."

Hồng Sĩ Dũng không nhịn được ngắt lời, cái gì mà "giấc mộng của chín trăm triệu thiếu nữ" chứ, thực đúng là linh ta linh tinh!

Có điều dựa vào một vài thông tin mà Trần Hán Thăng tiết lộ, những phân tích của Hồng Sĩ Dũng vẫn có chút tác dụng.

Là con ông cháu cha và là người Kiến Nghiệp, điều này chứng tỏ sau lưng Quả Xác có một thế lực nào đó.

Về việc còn trẻ, đây cũng là lý do khiến đám người Trịnh Quan Đề và Trần Hán Thăng trở thành bạn bè.

"Tứ ca, mày nhìn tao làm gì?"

Tiểu Kim đang chơi game đột nhiên cảm giác có chút không khỏe, vừa nghiêng đầu liền phát hiện đôi mắt Trần Hán Thăng đang long lanh nhìn mình chằm chằm, giống như đang quan sát một "tác phẩm nghệ thuật" vậy.

"Tiểu Kim."

Trần Hán Thăng đến lại gần nói: "Nếu như có một ngày, tao nói là nếu như, mày đột nhiên trở thành kiểu người mà mày hay ba hoa ở trên internet, mày có lo lắng và vô cùng khó chịu không?"

"Sao có thể chứ!"

Kim Dương Minh cười nhạo một tiếng: "Tao không biết mình đã từng mơ tưởng về cuộc sống đó biết bao nhiêu lần, tuyệt đối sẽ nhập vai chỉ trong một giây."

"Đồ ngạo mạn!"

Trần Hán Thăng gật đầu một cái, thật không hổ là thần tượng của mình.

Hồng tổng xin lỗi nhé, thanh niên thích thể hiện Kim Dương Minh này sẽ cho anh biết thế nào là "giấc mộng của chín trăm triệu thiếu nữ" .

...

Trở lại với Hồng Sĩ Dũng bên kia, sau khi anh ta cúp điện thoại di động cũng lắc đầu một cái: "Đây chính là một tên môi giới thông tin."

Thế nào là "môi giới thông tin", chính là người chỉ buôn bán thông tin để sống qua ngày như này.

Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, Trần Hán Thăng vốn là một sinh viên đại học, nhưng nhân mạch quan hệ của hắn hình như rất rộng, lần trước đã giới thiệu công ty luật Dung Thăng, lần này lại có thể liên hệ với ông chủ phía sau của nhà máy điện tử Quả Xác.

"Hắn nói thế nào?" Trịnh Cô Cô hỏi.

"Trần Hán Thăng đúng là có quen biết ông chủ của Quả Xác, nhưng điều kiện là năm mươi ngàn tệ và phục chức cho hắn."

Hồng Sĩ Dũng trực tiếp nói: "Tôi đã đồng ý rồi."

Trịnh Cô Cô suy nghĩ một chút, không cam tâm nói: "Mặc dù cái giá phải trả không lớn, nhưng giống như đang tự vả mặt mình, thừa nhận sai lầm là của mình vậy."

Hồng Sĩ Dũng cúi đầu hút thuốc, trong đầu nghĩ thầm dù sao cũng không phải là vả mặt tôi.

Từ sáng đến giờ Trịnh Cô Cô đã có ba lần đuổi người, nhân viên bảo vệ Tiểu Trang, Trần Hán Thăng, còn có một nhóm các giám đốc cấp cao của Tân Thế Kỷ.

Bây giờ thì hay rồi, cả ba nhóm người đó đều lần lượt quay lại vả mặt, trong đó ảnh hưởng to lớn nhất chính là đám người giám đốc cấp cao kia.

"Rõ ràng Quả Xác đang sao chép các bước vận hành của Tân Thế Kỷ."

Hồng Sĩ Dũng trầm ngâm nói: "Cho nên, chúng ta phải đi trước Quả Xác, nếu để cho Quả Xác đưa MP4 ra thị trường trước, như vậy sẽ đồng nghĩa với việc đánh mất tiên cơ, có điều vì đã sa thải một vài người, nên cần phải khảo sát đánh giá đề bạt ban giám đốc lần nữa, ước chừng phải mất đến 3 tháng mới có thể chính thức đi vào nghiên cứu phát triển được."

"Nhưng mà, chúng ta vẫn chắc chắn muốn tiến hành MP4 sao?"

Trịnh Cô Cô có chút không xác định được: "Cứ luôn cảm thấy làm như vậy, giống như đang hành động theo tiết tấu của Quả Xác vậy."

"Vậy bà nói xem phải làm sao bây giờ?"

Hồng Sĩ Dũng không nhịn được cao giọng, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, gã đã có rất nhiều lần xảy ra bất đồng ý kiến với Trịnh Cô Cô, quan trọng là MP4 vẫn là hạng mục mà chính bản thân đã điều tra nghiên cứu từ năm ngoái.

Trước mắt trên thị trường, giá của MP4 có thể phát video nhìn chung đều rất cao, có điều người trẻ tuổi lại vô cùng yêu thích, cho nên sau khi sản phẩm MP4 nội địa của Thanh Hoa Tử Quang được đưa ra thị trường, đã ngay lập tức trở thành sản phẩm điện tử mà các sinh viên đại học bình thường và các thành phần tri thức săn đón, thị phần của nó thậm chí còn vượt qua cả Sony.

Vì vậy, Hồng Sĩ Dũng đã nhận định rằng MP4 trong thị trường cấp thấp, nhất định vẫn còn nhiều không gian, còn lâu mới đến mức độ bão hoà, mục tiêu của Tân Thế Kỷ chính là nhóm người này.

Kỹ thuật nghiên cứu phát triển của MP4 cũng không khó, hơn nữa cũng không cần độ phân giải quá cao, tóm lại chính là nhanh chóng kiếm được tiền, bù đắp vào doanh thu đang ngày càng giảm sút của Tân Thế Kỷ.

Vấn đề bây giờ chính là, người nghiên cứu sâu nhất về phương diện này trong nhà máy là Lý Tiểu Giai đang ở nhà máy điện tử Quả Xác, lại còn là cánh tay đắc lực của ông chủ phía sau.

"MP4 chính là cọng rơm cứu mạng."

Hồng Sĩ Dũng cũng cảm thấy giọng điệu vừa nãy không tốt lắm, thành khẩn nói xin lỗi: "Hi vọng Trịnh tổng có thể giúp đỡ, cố gắng khắc phục khó khăn lần này, tôi đi phát lại phần thông báo đã được chỉnh sửa."

Trịnh Cô Cô yên lặng gật đầu, xem như là bỏ qua mâu thuẫn vừa rồi.

Có điều đợi sau khi Hồng Sĩ Dũng rời đi, trên mặt Trịnh Cô Cô lại lộ ra một biểu cảm lo lắng.

Tuy rằng bà ta đã tới đây, cũng vì chưa quen thuộc với tình hình nên đã phạm phải một vài sai lầm nhỏ, nhưng cũng chính vì thế, càng có thể quan sát Tân Thế Kỷ dưới góc độ của một “người ngoài”.

Tâm trí của Hồng Sĩ Dũng hiện tại quá gấp gáp, nếu như có người chĩa mũi nhọn gài bẫy vào mình, anh ta rất có thể sẽ cứ đâm đầu vào nó.

...

Những tranh chấp và mâu thuẫn của mấy nhân vật lớn này, những công nhân viên bình thường phía dưới cũng không biết, giống như khoảng thời gian còn đi học trước đây vậy, hiệu trưởng có đổi người hay không, thực tế thì những học sinh bình thường căn bản cũng không quan tâm.

Những công nhân có tay nghề trong dây chuyền sản xuất của Tân Thế Kỷ cũng như vậy, giám đốc nhà máy rốt cuộc là ai, bọn họ cũng sẽ không để ý, ngược lại những công nhân quen thuộc kia đã tới nhà máy điện tử Quả Xác bên cạnh, dẫn tới một trận sóng gió lớn.

"Lương Tiểu Hải, em nói với anh cái này."

Đường Bình vừa mới tan làm từ nhà máy chi nhánh, đi tới canteen ăn cơm nói với bạn trai mình: "Tuyệt đối đừng tới Quả Xác bên cạnh, những người kia sớm muộn gì cũng sẽ hối hận thôi."

"Tại sao?"

Lương Tiểu Hải không hiểu: "Có người nói canteen bên đó không tệ, chỗ ở cũng tạm được, tiền lương cũng cao hơn nữa."

"Vậy thì có ích gì chứ?"

Đường Bình bĩu môi: "Còn nhớ Hoả Tiễn 101 của em họ anh không, lúc trước còn muốn lừa chúng ta đi làm, kết quả không bao lâu sau đã đóng cửa, kiểu nhà máy mới được thành lập này bình thường cũng không hoạt động được lâu đâu."

"Hán Thăng không phải đang lừa gạt, công việc của chúng ta bây giờ chính là nhờ cậu ấy giúp tìm kiếm đấy."

Lương Tiểu Hải thở dài một hơi: "Hồi Tết anh có gặp cô ba ở nhà, cô chỉ lạnh lùng hỏi anh mấy câu, rồi cũng không thèm phản ứng lại, trước đây cô ba thương nhất là đứa cháu anh đây."

"Không phản ứng thì không phản ứng chứ sao."

Đường Bình khinh thường nói: "Cô ba và chú ba nhà anh chỉ là công chức ở một thành phố nhỏ, bọn họ có thể giúp được chúng ta cái gì chứ?"

"Sao em có thể nói như vậy chứ?"

Lương Tiểu Hải cực kỳ không đồng tình với quan niệm này của bạn gái, dường như người thân ngoại trừ để hỗ trợ ra, thì không có ích lợi nào khác.

Đường Bình hơi mệt mỏi, cô ta cũng lười cãi nhau với Lương Tiểu Hải, lúc đi qua bảng thông báo ở cửa canteen, cô ta liếc nhìn hai cái rồi đột nhiên hô to: "Lương Tiểu Hải, anh tới đây xem này."

Nói chung, bảng thông báo này được dán lên để thông báo về việc điều chỉnh nhân sự trong nhà máy, văn hoá xây dựng đảng, những triết lý vô bổ, còn có một vài thông tin về cuộc sống hàng ngày.

Công nhân viên bình thường sẽ không quan tâm đến ba mục đầu tiên, bọn họ chỉ cảm thấy hứng thú với những tin tức về cuộc sống hàng ngày, ví dụ như khi nào được nghỉ, những điều chỉnh trong ký túc xá, nghỉ bù và các nhiệm vụ tăng ca vân vân.

"Chức vụ phó quản đốc bộ phận hậu cần của em họ anh hình như đã bị bãi nhiệm rồi."

Đường Bình chỉ vào một tờ thông báo về việc điều chỉnh nhân sự nói.

Lương Tiểu Hải sát lại gần nhìn một cái, quả nhiên thấy trên một tờ thông báo có viết "Phó quản đốc bộ phận hậu cần Trần Hán Thăng không tuân thủ quy định của nhà máy, khinh thường lãnh đạo, gây ra những ảnh hưởng xấu, hiện đã bị sa thải, hy vọng tất cả các nhân viên hãy lấy đó làm gương —— Bộ phận hành chính của nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ."

"Mẹ nó, xảy ra chuyện gì vậy!"

Lương Tiểu Hải lập tức lôi điện thoại ra muốn gọi cho Trần Hán Thăng, nhưng lại bị Đường Bình ngăn cản: “Anh muốn làm gì?”

“Lần trước Hán Thăng phá sản, anh cũng chưa thể quan tâm nhiều hơn, hiện giờ dù có nói gì cũng phải hỏi thăm tình hình một chút."

Lần này Lương Tiểu Hải rất kiên định.

"Vậy thì cũng phải cơm nước xong rồi hẵng gọi."

Đường Bình không thích Trần Hán Thăng, cho nên không muốn bạn trai và hắn có quá nhiều tiếp xúc, tìm đại một lý do lôi kéo Lương Tiểu Hải nói: "Đi muộn thì canteen sẽ không còn thức ăn nữa đâu."

"Vậy ... Được rồi."

Lương Tiểu Hải suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Mặc dù đây chỉ là một chi tiết nhỏ, có điều cũng có thể nhìn ra tình thân giữa Lương Tiểu Hải và Trần Hán Thăng, thực ra thì nó hoàn toàn không thể sánh được với tình bạn giữa Vương Tử Bác và Trần Hán Thăng.

Lúc ăn cơm, Đường Bình cố ý hỏi đông hỏi tây để đổi chủ đề, muốn cho Lương Tiểu Hải quên mất vụ gọi điện thoại, đáng tiếc vẫn chưa thành công.

Sau khi Lương Tiểu Hải ăn xong, chùi miệng rồi liên hệ với Trần Hán Thăng: "Em họ, chú đã xảy ra chuyện gì trong nhà máy vậy, anh vừa mới nhìn thấy thông báo, hình như chú bị sa thải rồi hả."

"Không thể."

Trần Hán Thăng dường như rất giật mình: "Chắc anh nhìn lầm rồi."

"Chú vẫn chưa biết sao?"

Lương Tiểu Hải cho rằng Trần Hán Thăng vẫn chưa nhận được tin tức: "Đang dán ở trên bảng thông báo bên ngoài canteen này."

"Ha ha, nhất định là anh đã nhìn lầm rồi."

Trần Hán Thăng rất mạnh miệng.

Nhìn thấy Trần Hán Thăng chắc chắn như vậy, Lương Tiểu Hải thật sự có hơi hoang mang, xoay người hỏi Đường Bình: "Lúc nãy em cũng thấy đúng không, em họ thật sự đã bị sa thải rồi đó."

"Vậy thì là do anh bị cận thị, còn cô ta bị mù rồi, về việc này các chuyên gia đề nghị anh nên đeo kính."

Trần Hán Thăng cười cúp điện thoại.

"Sao có thể nhìn lầm được chứ?"

Lúc Lương Tiểu Hải rời khỏi canteen, vẫn còn định xác nhận lại một lần nữa.

Đường Bình không thèm đi tới: "Có gì đáng xem đâu, Trần Hán Thăng chỉ là cảm thấy bị sa thải thật mất mặt, cho nên mới không muốn thừa nhận thôi."

"Không sao đâu, nói chung cũng chỉ cách vài bước chân thôi mà."

Lương Tiểu Hải đi trước bảng thông báo, đột nhiên hét lớn như thấy quỷ: "Đường Bình, chúng ta thật sự đã nhìn lầm rồi!"

Đường Bình không tin, nhưng sau khi cô ta tới đó, lại phát hiện thông báo vẫn là thông báo, nhưng là nội dung thì đã thay đổi rồi.

"Phó quản đốc bộ phận hậu cần Trần Hán Thăng tuân thủ pháp luật, đoàn kết với đồng nghiệp, hiện được đề cử lên làm quản đốc bộ phận hậu cần, hy vọng tất cả công nhân viên hãy học tập theo cậu ấy —— Bộ phận hành chính của nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ."

Lương Tiểu Hải và Đường Bình đưa mắt nhìn nhau một cái, thông báo thật sự không sai, còn có dấu đỏ của bộ phận hành chính ở đó.

Vậy cái vừa nãy bản thân mình nhìn thấy là cái gì, ảo thuật sao?

"Không đúng."

Đường Bình cảm thấy có chút kỳ lạ, cô ta đưa tay sờ góc tờ thông cáo một chút: "Keo dãn vẫn còn chưa khô, đây là mới vừa được dán lên."

"Lương Tiểu Hải, Trần Hán Thăng đang đùa cái gì vậy, lãnh đạo công ty đang chơi đùa cái gì vậy?"

Đường Bình gào thét hỏi: "Tại sao mỗi một cái đều giống như thần tiên vậy, em không xem hiểu một chút nào cả."

...

Bình Luận (0)
Comment