Thật ra thì Phùng Quý và Thẩm Như Ý hiện giờ cũng đang vô cùng sững sờ, tình hình cũng không giống như dự đoán của họ cho lắm.
Khung cảnh trong tưởng tượng: Một anh trai đại học cố chấp bướng bỉnh, một người chị cao gầy xinh đẹp, còn có Tiểu A Ninh đáng yêu đơn thuần, ba người bọn họ đứng xếp thành hàng trước cổng ga tàu hoả, cười tủm tỉm vẫy tay chào đón.
Khung cảnh trong thực tế: Bầu trời đen kịt, đám người qua lại đông đúc, có điều những thứ này đều không liên quan đến bọn họ, đặc biệt là xung quanh còn có một vài người xa lạ không kiêng dè gì mà quan sát Thẩm Như Ý.
Có một vài hành khách nam cố ý xách hành lý tới bên cạnh Thẩm Như Ý, giả vờ như đang hút thuốc lá đợi người, nhưng thực ra lại đang yên lặng quan sát.
Mặc dù Phùng Quý không biết cái gì gọi là "không có ý tốt", nhưng lúc còn ở núi Đại Lương, từ trước đến giờ anh ta chưa từng thấy ánh mắt này.
Thật ra thì vận may của bọn họ cũng tương đối tốt, thứ nhất bây giờ đang là năm 2005, an ninh trật tự xã hội đã tốt hơn rất nhiều, thứ hai đây là Kiến Nghiệp, không phải Việt Thành phía Nam.
Tình trạng hỗn loạn của ga tàu hoả ở Việt Thành phải mãi đến tận sau năm 2010 mới có chuyển biến tốt, bây giờ vào lúc này đây, nếu như Phùng Quý và Thẩm Như Ý bước ra khỏi ga tàu hoả ở Việt Thành, căn bản chỉ cần một động tác "Vỗ vai, vừa nghiêng đầu", hành lý trên tay đã không còn nữa rồi.
"Còn, còn phải chờ bao lâu nữa đây."
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng hỏi, nhìn Thẩm Như Ý và Phùng Quý ngơ ngác nhìn xung quanh, đứa nhỏ ngốc này chắc chắn rất khó chịu.
Trần Hán Thăng không lên tiếng, thật ra thì hắn rất muốn nói "đợi đến lúc có chuyện đi", nhưng lại sợ doạ đến Thẩm Ấu Sở và A Ninh, cho nên dứt khoát không thèm phản ứng nữa.
Thẩm Ấu Sở thấy thái độ của Trần Hán Thăng lạnh lùng như vậy, chỉ có thể tủi thân cúi đầu, cô cũng sẽ không phản bác ý kiến của Trần Hán Thăng, mà tình nguyện để bản thân âm thầm lo lắng.
"Chị, chị đừng khóc."
Tiểu A Ninh rất hiểu chuyện, đưa tay ra lau khoé mắt Thẩm Ấu Sở.
"Trần Hán Thăng, cậu có cần làm đến mức này không?"
Hồ Lâm Ngữ đau lòng cho bạn thân, cũng đứng ra phản kháng: "Những đạo lý này có thể từ từ giải thích, cần gì phải dùng cách này chứ."
"Cậu thì biết cái gì, chỉ biết giả vờ làm người tốt, Phùng Quý và Thẩm Như Ý đều chưa từng được đi học, kinh nghiệm xã hội ít đến mức đáng thương."
Trần Hán Thăng có hơi mất kiên nhẫn: "Đạo lý có nói một ngàn lần, cũng không bằng rút ra bài học thực tế chỉ tới một lần, như vậy chắc chắn không sai."
Mỗi khi Trần Hán Thăng bực bội, giọng điệu nói chuyện cũng lớn hơn một chút, Tiểu A Ninh vốn dĩ đang rất phấn khích, rất mong đến lúc được nhìn thấy người thân cũng bị doạ khóc.
Cô bé cũng không có khóc thành tiếng, trong đôi mắt to tròn ngân ngấn nước mắt, dựa vào trong ngực Thẩm Ấu Sở cố kiềm nén nức nở.
Mấy người thân này, ngay cả dáng vẻ khóc cũng rất giống nhau, tất cả đều có thể khiến cho người khác đau lòng như này.
"A Ninh, em đau lòng cái gì chứ."
Trần Hán Thăng thở dài một hơi, rút khăn tay ra đưa tới, nhân tiện dùng ngón tay nâng chiếc cằm mềm mại của Thẩm Ấu Sở lên.
"Còn Phùng Quý, chắc hẳn cậu ta vẫn chưa ý thức được vợ mình xinh đẹp như thế nào."
Trần Hán Thăng giải thích lý do mình làm như vậy: "Lúc đó ở trong núi, cậu ta ngẩng đầu là Thẩm Ấu Sở, cúi đầu là Thẩm Ninh Ninh, ở giữa còn có những cô gái giống như Thẩm Như Ý này, có thể là ở trong lòng Phùng Quý, con gái nên lớn lên như vậy, những người giống như Hồ Lâm Ngữ ấy thì bị coi như là quái thai."
"Cút!"
Hồ Lâm Ngữ phun một cái: "Miệng chó không mọc ra ngà voi, tâm hồn tớ đẹp không được à."
"Bây giờ thì thế nào."
Trần Hán Thăng không thèm cãi nhau với Hồ Lâm Ngữ nữa, chỉ vào những người đàn ông đang hút thuốc bên cạnh Thẩm Như Ý kia: "Như vậy có thể khiến Phùng Quý có chút cảm giác cấp bách, đến một thành phố lớn đầy ham muốn vật chất, tình cảm của hai vợ chồng son cuối cùng cũng sẽ tan vỡ, vậy thì không có ý nghĩa gì."
"Cảm tình của cậu vẫn còn lòng tốt sao?" Hồ Lâm Ngữ trợn mắt một cái.
"Chủ yếu là lười."
Trần Hán Thăng cũng thừa nhận: "Không muốn lúc nào cũng phải nói đạo lý, dứt khoát cho một liều thuốc mạnh là được."
"Hiện giờ, cậu đã có thể hiểu chưa?"
Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm Thẩm Ấu Sở hỏi.
Thẩm Ấu Sở ngây ngốc lắc đầu một cái, quan niệm của cô quá truyền thống, lẽ nào sau khi một người phụ nữ đi theo một người đàn ông, còn có thể vì điều kiện vật chất mà ly hôn sao?
Trừ phi, hắn không muốn mình, hoặc là hắn muốn ở bên những cô gái khác thôi.
"A Ninh cũng đừng khóc nữa, khóc nữa là sẽ không ngoan đâu."
Trần Hán Thăng không biết trong lòng Thẩm Ấu Sở suy nghĩ cái gì, lại đi dỗ dành Tiểu A Ninh, cô bé nhỏ thông minh nhưng lại rất nhạy cảm, tuyến nước mắt cũng tương đối dồi dào, nháy mắt đã âm thầm khiến ngực của Thẩm Ấu Sở ướt nhẹp.
"A Ninh ngoan, A Ninh đừng khóc."
Thẩm Ninh Ninh sợ sẽ khiến Trần Hán Thăng cảm thấy mình không ngoan, chủ động lau sạch nước mắt, nhưng là cái mũi nhỏ vẫn không ngừng sụt sịt.
Trần Hán Thăng cười một tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Phùng Quý và Thẩm Như Ý ở cổng ga tàu hoả, lúc này đã có mấy tốp bà dì đi tới mời ở lại, có điều đều bị Phùng Quý từ chối.
Mười lăm phút sau, cặp vợ chồng son này thương lượng một chút, Thẩm Như Ý lấy một mảnh giấy từ trong túi ra đưa cho Phùng Quý, Phùng Quý cầm mảnh giấy đi tới bốt điện thoại công cộng cách đó không xa.
"Reng reng reng! "
Điện thoại của Thẩm Ấu Sở vang lên rồi, chắc có lẽ là Phùng Quý.
"Để tớ nhận cho."
Trần Hán Thăng lấy tới rồi ấn vào nút gọi.
"Chị ... A, anh đại học, em và Như Ý đã đến Kiến Nghiệp rồi."
Phùng Quý nghe thấy là giọng nói của Trần Hán Thăng, nhanh chóng sửa lại cách xưng hô.
"Tôi vẫn ở trên đường đây."
Trần Hán Thăng nói: "Các cậu cứ chờ một chút đi, chủ yếu là hôm nay tôi có chút việc nên đến muộn, chúng tôi sắp đến rồi."
Trần Hán Thăng ôm lấy tất cả trách nhiệm, rồi sau đó cúp điện thoại.
Phùng Quý không còn cách nào khác, đành trở lại bên cạnh Thẩm Như Ý, tiếp tục trông mong chờ đợi.
Cả ba người trong xe đều rất yên tĩnh, chỉ có Tiểu A Ninh im lặng hồi lâu, đột nhiên nhỏ giọng kêu lên: "Đại ca."
"Hả?"
Trần Hán Thăng đáp lại trong miệng một tiếng.
"Sau này, anh có thể đừng hung dữ với chị nữa không."
Tiểu A Ninh có hơi sợ hãi, nhưng lại rất muốn giúp Thẩm Ấu Sở "ra mặt", vừa mới khóc xong nên giọng nói có chút run rẩy nói: "Chị thật sự rất thích anh, Ừm ... Buổi tối đi ngủ chị ấy đều mơ thấy anh ... Ừm, chị ấy đã đem tất cả những gì tốt đẹp để lại cho anh, còn nữa chị ấy, chị ấy ... "
Dù sao thì tuổi của A Ninh vẫn còn nhỏ, có rất nhiều chuyện dù trong lòng hiểu rõ, nhưng lại không biết diễn đạt thành lời như thế nào, cứ "chị ấy" nửa ngày cũng không hiểu phải nói cái gì.
Trần Hán Thăng nghiêng đầu qua chỗ khác, mặc dù trong buồng xe chỉ có thể nhìn thấy một chút bóng dáng, có điều hắn biết rõ Thẩm Ấu Sở chắc chắn là đang bĩu môi, đang chăm chú nhìn mình như một cái bao trút giận.
"Yên tâm đi, chị của em xinh đẹp như vậy, anh không nỡ hung dữ với chị ấy đâu, sau này hung dữ với chị Hồ Lâm Ngữ được không."
Trần Hán Thăng nghiêm trang nói.
"Cũng không nên hung dữ với chị Lâm Ngữ."
Tiểu A Ninh lắp ba lắp bắp ngăn cản.
"Hừ, cái loại nam cặn bã này, ai đối xử tốt với hắn, hắn đều hung dữ với người đó!"
Hồ Lâm Ngữ khinh bỉ nói: "Người đối xử không tốt với hắn, hắn cũng không dám hung dữ với người ta đâu."
"Cái lý luận này, có vẻ đúng."
Trong lòng Trần Hán Thăng cười thầm một tiếng, nhìn đằng trước rồi nói: "Đợi thêm một chút nữa đi, nếu như không có vấn đề gì thì về sớm một chút."
Cặp vợ chồng son này vẫn có chút lòng cảnh giác, ít nhất thì những bà dì kia không có cách nào tới gần, Trần Hán Thăng có chút hài lòng, đang lo lắng lúc nào thì nên xuất hiện, thì đột nhiên một người trung niên bước ra từ trong ga tàu.
Có lẽ là khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ âu phục màu xám tro, một tay cầm theo túi công văn, một tay đang gọi điện thoại, gã nhìn thấy Thẩm Như Ý và Phùng Quý thì cũng sững sờ, cất điện thoại di động đi rồi đổi sang một vẻ mặt tươi cười chào hỏi.
Lần này, Phùng Quý và Thẩm Như Ý lại không từ chối, khách khí trò chuyện giết thời gian.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hồ Lâm Ngữ kinh ngạc.
"Chắc là quen được trên đường."
Trần Hán Thăng phân tích, kết quả này có lẽ là phải đến tám chín phần mười, trong một chuyến tàu hoả có thời gian dài như vậy, quen biết mấy "bạn mới" là chuyện rất bình thường, năm đó Vương Tử Bác và Hoàng Tuệ đã bắt đầu một đoạn nghiệt duyên ở trên tàu hoả.
"Vậy chúng ta có cần qua đó không?"
Tính nôn nóng của Hồ Lâm Ngữ mỗi lần đến đều ăn nói bộc trực thẳng thắn.
"Xoạch."
Trước tiên Trần Hán Thăng mở khoá xe ra trước, thế nhưng cái mông vẫn không di chuyển: "Xem trước một chút đi."
Người trung niên này vô cùng nhiệt tình, cũng không biết đang nói cái gì với đôi vợ chồng son kia, có điều Phùng Quý đã ngẩng đầu lên nhìn ra xa nhiều lần, dường như đang tìm kiếm bóng dáng của đám người Trần Hán Thăng bọn họ.
"Cậu ta đang dao động với lời mời."
Tuy Trần Hán Thăng không nghe được nội dung cụ thể, nhưng bản thân hắn chính là một cao thủ nói dối, nên rất dễ dàng dựa vào những cử chỉ hành động của người trung niên, để đoán ra được ông ta đang định làm gì.
Người đàn ông trung niên chỉ vào một hướng khác, giống như xe đang dừng ở bên kia vậy, có lẽ là muốn đưa bọn họ đi một đoạn đường, có điều Phùng Quý và Thẩm Như Ý vẫn chưa đồng ý, chăm chú giữ gìn hành lý.
"Chúng ta có cần qua đó không?"
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng hỏi.
"Chờ một chút."
Trần Hán Thăng lắc đầu một cái, an ninh trật tự ở ga tàu hoả của Kiến Nghiệp vẫn còn tốt, thường xuyên có cảnh sát được trang bị vũ trang đi tuần tra qua lại, muốn cưỡng ép bắt đi là chuyện không thể nào, chỉ có thể nửa lừa nửa ép thôi.
Đúng như dự đoán, thấy bất kể có khuyên như thế nào thì cặp vợ chồng son vẫn luôn không chịu đồng ý, sự kiên nhẫn của người trung niên đã biến mất, chủ động cầm lấy hành lý.
Người này khá là xảo quyệt, mặc dù hành vi có tính ép buộc, có điều trên mặt vẫn là một nụ cười tủm tỉm, giống như đang trò chuyện khách khí với bạn bè mình.
Ngay lúc đó có một bảo vệ đi qua, nhìn thấy Phùng Quý và Thẩm Như Ý đều không kêu cứu, bọn họ cũng không quản nhiều.
Thật ra là hai người họ không biết ứng phó ra sao, dưới tình huống có quá ít kinh nghiệm xã hội, rất khó để từ chối sự nhiệt tình của người khác.
Khoa chương nhất chính là, bên phía người trung niên lại tới thêm một người bạn, bọn họ đã đẩy Phùng Quý và Thẩm Như Ý rời khỏi đây.
Cũng đúng lúc này, Trần Hán Thăng xuất hiện ở phía sau.
Đầu tiên Trần Hán Thăng vỗ vai người trung niên, nhân lúc ông ta quay đầu lại, "bốp" một cái bạt tai, trực tiếp khiến người trung niên ngã nhào trên đất.
"Chị, A Ninh, Trần ca ... "
Thẩm Như Ý nhìn thấy người thân ở trong tình huống như vậy, kích động muốn phát khóc.
“Tại sao cậu lại đánh người?"
Người trung niên và bạn đồng nghiệp nhìn Trần Hán Thăng cao lớn, khuôn mặt đầy vẻ vô lại không sợ gì cả, trong lúc nhất thời có chút sững sờ.
"Cút đi."
Trần Hán Thăng lười nói nhảm: "Các ông định làm cái gì, trong lòng không phải biết rõ sao?"
"Được, tôi thừa nhận!"
Người trung niên ngược lại cũng rất dứt khoát, chỉ là chăm chú quan sát nhìn Trần Hán Thăng: "Người anh em có thể cho biết tên, cũng cho chúng tôi ... "
"Cút mẹ nhà mày đi!"
Trong đầu Trần Hán Thăng nghĩ thầm tôi chỉ là một sinh viên đại học, một người văn minh nho nhã hiền lành, nói đến tên mẹ nhà ông ấy, hắn trực tiếp rút ra thắt lưng ra "soạt" một tiếng.
Kiểu người đàn ông trung niên béo ú này, cũng chỉ có thể đối phó với Phùng Quý và Thẩm Như Ý không rành thế sự, còn đụng tới loại người vô lại không tuân theo quy củ như Trần Hán Thăng, làm màu còn chưa kịp làm màu xong, đã trực tiếp bỏ chạy.
"Anh đại học!"
Phùng Quý đi tới, nắm thật chặt hai tay của Trần Hán Thăng, hiện giờ anh ta mới bắt đầu nghĩ mà sợ.
"Đừng nói trước những này."
Trần Hán Thăng chỉ vào đống hành lý kia: "Mau nhìn một chút xem, có phải thiếu thứ gì rồi không."
Cặp vợ chồng son lúc này mới phản ứng được, Trần Hán Thăng cũng đi tới hỗ trợ, có điều hắn chỉ kiểm tra cái túi nhỏ bên người Phùng Quý và Thẩm Như Ý.
Bên trong túi nhỏ cũng không có gì bất ngờ khi chỉ để một ít tiền mặt, có thể cũng không nhiều, ước chừng cũng không tới năm trăm tệ, Trần Hán Thăng nhân lúc không có ai chú ý, bèn lặng lẽ lấy cái bọc trong túi ra.
Sau khi kiểm tra lại lần cuối, Phùng Quý và Thẩm Như Ý phát hiện những món đồ khác thì không thiếu gì cả, chỉ có "số tiền tiết kiệm khổng lồ" mà hai người họ cầm theo đã biến mất rồi.
500 tệ đối với một sinh viên đại học bình thường mà nói, có thể chỉ là tiền sinh hoạt phí một tháng, nhưng đối với một gia đình đến từ vùng núi mà nói, thì đó thật sự chính là tổng giá trị tài sản trong một năm của cả gia đình.
"... Tiền ba cho em đã mất rồi "
Thẩm Như Ý ôm lấy Thẩm Ấu Sở thống khổ nói, Phùng Quý cũng ngồi phịch xuống đất than thở.
"Thấy không."
Trần Hán Thăng đưa một điếu thuốc tới: "Đây chính là thành phố lớn mà anh hằng ao ước đấy, cũng may là tôi xuất hiện sớm, các anh mới chỉ bị mất chút tiền thôi, nếu tới muộn, tấm thân này của các anh cũng đã không còn rồi, có thể nhớ kỹ bài học lần này chưa?"
"Nhớ kỹ rồi, không ngờ bên ngoài lại có nhiều người xấu như vậy."
Phùng Quý ngẩng đầu lên, nghiêm túc thề: "Sau này, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng những người xa lạ nữa!"
...