Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 598 - Chương 598: Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm!

Chương 598: Luôn có điêu dân muốn hại trẫm! Chương 598: Luôn có điêu dân muốn hại trẫm!

Biện pháp này của Trần Hán Thăng, cũng tương tự như cách "Cậu có 500 ngàn tệ tiền hoa hồng" mà trước đã nói với Nhiếp Tiểu Vũ vậy, nếu cứ trực tiếp dặn dò cô ấy học cách sử dụng khối tài sản kếch xù của mình, để không trở thành nô lệ của đồng tiền, Nhiếp Tiểu Vũ chưa chắc có thể nghe hiểu.

Cho nên, lúc đó Trần Hán Thăng đã trực tiếp mở cho cô thư ký nhỏ một quyển sổ tiết kiệm 5 triệu tệ, đến khi cô ấy có được thêm 500 ngàn tệ của riêng mình, quả nhiên rất bình tĩnh, xoay người trở thành một nữ công nhân.

Phùng Quý và Thẩm Như Ý cũng tương tự như vậy, Trần Hán Thăng lười nói nhảm, trực tiếp để cho hiện thực dạy bảo.

Đồng thời, cũng phải cảm ơn diễn xuất tài tình của người trung niên và các bác gái dẫn khách kia, mới khiến lần dạy dỗ này càng có ý nghĩa hơn.

Trần Hán Thăng còn lo lắng vẫn chưa ghi nhớ đủ sâu, cố ý lấy đi số tiền tiết kiệm của Phùng Quý và Thẩm Như Ý cầm theo, cuối cùng để cho cặp vợ chồng son này hiểu rõ xã hội đáng sợ như thế nào, để biết quý trọng cuộc sống không dễ dàng gì này.

Lúc trở về, Thẩm Ấu Sở ngồi bên ghế lái phụ, Phùng Quý, Thẩm Như Ý và Hồ Lâm Ngữ ngồi ở phía sau, Tiểu A Ninh được Thẩm Như Ý ôm trong ngực.

"Như Ý, những người trên tàu hoả kia đều là những tên lừa đảo, có lần chị cũng đã từng gặp phải rồi ... "

Hồ Lâm Ngữ thích lên mặt dạy đời bắt đầu "bla bla" kể về những trải nghiệm của bản thân, đương nhiên, kết quả cuối cùng chắc chắn là chị gái Hồ thông minh cơ trí chỉ nhìn một cái là đã nhìn thấu được quỷ kế của mấy tên lừa đảo đó.

Lòng dạ Tiểu Hồ thực sự không xấu, tình cảm của cô và Thẩm Ấu Sở rất tốt , cũng coi Thẩm Như Ý như là em gái mình.

Thẩm Như Ý và Phùng Quý nghe kể chuyện, ánh mắt cũng bị khung cảnh ban đêm của Kiến Nghiệp ngoài cửa sổ xe hấp dẫn.

Bây giờ cũng đã sắp 11 giờ tối rồi, nhưng Kiến Nghiệp vẫn đèn đuốc sáng choang, hàng loạt ánh đèn neon của các toà nhà cao tầng rực rỡ lấp lánh, từ trong xe nhìn ra, nhìn từ xa giống như một hàng dài quanh co uốn lượn khắp thành phố này vậy.

Cặp vợ chồng son này chưa từng được thấy khung cảnh này, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn, Trần Hán Thăng nhếch miệng cười một tiếng, quả quyết đánh tay lái, đi đường vòng đến Tân Nhai Khẩu.

Tân Nhai Khẩu là trung tâm thành phố, là nơi phồn hoa nhất, 11 giờ vẫn còn có thể nhìn thấy rất nhiều người, có các thành phần tri thức vừa mới tan làm, những sinh viên đại học đi ra từ rạp chiếu phim, những du khách nước ngoài trên tay cầm máy ảnh ...

Ở trước quảng trường trung tâm thương mại quốc tế, còn có một đài phun nước đang phun dòng nước trong sáng lên cao, rải mưa hoa khắp trời, thấy Phùng Quý và Thẩm Như Ý liên tục kêu lên, tiếng cười ròn rã của Tiểu A Ninh cũng vang vọng khắp buồng xe.

Sau khi quay trở lại Giang Lăng, khu thương mại Nghĩa Ô cũng rất náo nhiệt, trước quầy hàng bánh ngũ cốc hoa màu, bạch tuộc viên, gà rán có không ít sinh viên đại học đang tụ tập, những chiếc xe van của các quán net không ngừng chở những thanh niên nghiện net từ các trường đại học khác nhau.

Buổi tối Phùng Quý và Thẩm Như Ý cũng chưa ăn cơm, Thẩm Ấu Sở muốn về nhà làm, Trần Hán Thăng cảm thấy phiền phức: "Đã đến giờ này rồi, lục đà lục đục trong phòng bếp thì phiền phức lắm, ăn chút súp miến tiết vịt là được rồi."

"Ờ! "

Thẩm Ấu Sở ngoan ngoãn gật đầu một cái, cô chuẩn bị ôm lấy Tiểu A Ninh đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, Trần Hán Thăng không nhịn được phất tay một cái: "Cậu đi trả tiền đi, để đó cho tớ."

Nói xong hắn bèn cúi người xuống, "chợt" ôm lấy cô bé nhỏ.

A Ninh cũng sắp ngủ rồi, đột nhiên lại bị cái ôm này đánh thức, có điều sau khi phát hiện là Trần Hán Thăng, cô bé lại "cười khanh khách" ôm lấy cổ Trần Hán Thăng.

Thẩm Ấu Sở bó tay đứng ở dưới ánh đèn, dịu dàng nhìn Trần Hán Thăng và A Ninh đang chơi đùa, Hồ Lâm Ngữ kéo cánh tay Thẩm Ấu Sở, ghét bỏ nói: "Người đã lớn như vậy rồi, sao còn như con nít vậy chứ ... "

...

Đây là lần đầu tiên Phùng Quý và Thẩm Như Ý ăn cơm ở bên ngoài, có điều món súp miến tiết vịt này ăn thật sự rất ngon, kết hợp với mấy cái bánh bao chiên, vị giác thấm nhuần hương vị thơm ngon từ các nguyên liệu trong món súp, dần dần bắt đầu bị lấp đầy.

Nhưng đến lúc trả tiền, bọn họ nghe nói tổng cộng ăn hết 19 tệ, trông đều cực kỳ đau lòng.

"Đừng để trong lòng, hai người phải hình thành thói quen ăn khuya mới tốt."

Trần Hán Thăng cười hì hì nói: "Thẩm Ấu Sở không thích ăn khuya, sau này chúng ta đi ra ngoài đi chơi, cứ bỏ cô ấy ở nhà."

Thẩm Ấu Sở dường như không nghe thấy, cô sớm quen với bản tính thích ăn chơi của Trần Hán Thăng rồi, chu khuôn mặt nhỏ yên lặng trả tiền.

Rời khỏi quán súp miến tiết vịt, Trần Hán Thăng lại dẫn theo bọn họ tới quán trà sữa “Ngộ Kiến” ở khu thương mại Nghĩa Ô: "Hai người tạm thời cứ thích ứng một chút trước đi, một tuần sau, sẽ đến đây làm việc."

Lúc trước hồi còn ở trong núi, Trần Hán Thăng đã thương lượng với Thẩm Ấu Sở rồi, sẽ sắp xếp cho Phùng Quý và Thẩm Như Ý làm việc ở quán trà sữa.

"Tại sao lại phải đợi đến một tuần sau."

Phùng Quý nhìn bảng hiệu, còn xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong: "Anh đại học, ngày mai em có thể đi làm rồi."

"Dù sao thì cũng phải thích ứng với môi trường một chút đã ... "

Trần Hán Thăng còn chưa nói hết, đã bị Phùng Quý cắt ngang, anh ta tinh thần phấn chấn nói: "Anh đại học, em không cần thích ứng, em rất muốn đi làm, thực ra em muốn làm việc ở nơi có đài phun nước vừa nãy nhất." “

Người trong núi không có lòng dạ gì, vả lại đây đều là người thân bạn bè, Phùng Quý đương nhiên có cái gì nói cái đó.

"Chỗ có đài phun nước?"

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút đột nhiên phản ứng lại, đó là Trung tâm thương mại quốc tế mà.

Tầng 18 chính là công ty luật Dung Thăng, đây là đang nói đùa sao?

"Chàng trai trẻ tuổi à, tôi đối xử với cậu không tệ mà, tại sao lại lấy oán trả ơn vậy?"

Trong lòng Trần Hán Thăng âm thầm phỉ nhổ, vẻ mặt xoắn xuýt giống y như cái bánh bao vậy.

"Anh đại học, chị."

Phùng Quý vẫn còn không chịu buông tha, ánh mắt toát lên sự phấn khởi hào hứng: "Cảm ơn mọi người đã thu nhận giúp đỡ chúng em, em bảo đảm sẽ đem quán trà sữa tới đó!"

"Ừm, ừ ... Xem kìa, không mở cũng được mà."

Trần Hán Thăng ậm ừ qua loa: "Thực ra thì cũng không cần cố gắng quá, tốt nhất là tùy tiện hồ đồ một chút đi."

...

Trần Hán Thăng rất hi vọng Phùng Quý là một tên xấu xa "lật lọng", hắn nuôi hai người ngu ngốc thì có vấn đề gì đâu.

Đáng tiếc không như mong muốn, 6 giờ sáng ngày thứ hai, Phùng Quý đã xuất hiện trước cửa quán trà sữa "Ngộ Kiến", 8 giờ bắt đầu phát tờ rơi quảng cáo, lúc rảnh rỗi còn đi theo chị gái nhỏ ở quán trà sữa học cách làm trà sữa.

Đặc biệt là khi có nhiều người hơn trong quán net, căn bản không có ai chỉ dạy anh ta nữa, Phùng Quý lại cầm tờ rơi đến "Một mẻ hốt gọn" và "Phong hỏa ba tháng" phát tờ rơi.

Buổi sáng Trần Hán Thăng đang ở phòng làm việc trên đường Thiên Nguyên Đông cùng Khổng Tĩnh sắp xếp kế hoạch nghiên cứu phát triển MP4 của Quả Xác, buổi trưa trở lại nghe nói chuyện này, hắn đột nhiên có chút sợ hãi.

"Trần Hán Thăng, Tiểu Phùng cũng quá chăm chỉ rồi."

Hồ Lâm Ngữ căn bản cũng không tiếc lời khen ngợi: "Cậu ta chẳng qua chỉ tặng miễn phí hai cốc sữa trà sữa cho quản lý quán net, quản lý quán net lập tức đồng ý cho cậu ta phát tờ rơi ở trong quán net, Tiểu Phùng còn mở ra một công việc mới, đó là mua từ hai cốc trở lên có thể được ship đến tận nơi , một buổi sáng hôm nay, quán trà sữa đã bán được nhiều hơn 60 cốc rồi, hơn 60 cốc đấy ... "

"Ồ."

Trần Hán Thăng rầu rĩ hút thuốc.

"Thật là không thể ngờ, cậu lại đào được một thiên tài bán hàng!"

Hồ Lâm Ngữ khen ngợi vỗ vai Phùng Quý.

Trần Hán Thăng thở dài một hơi, lại rút điếu thuốc thứ hai ra.

"Nói như vậy, sau này thật sự có thể mở một quán ở Tân Nhai Khẩu đấy."

Hồ Lâm Ngữ không nhịn được mơ tới cảnh đó, nếu như quán trà sữa thật muốn mở chi nhánh ở Tân Nhai Khẩu, vậy thì tự cái tên "giám đốc Hồ" sẽ hoàn toàn nổi tiếng rồi.

Có điều Trần Hán Thăng nghe xong, tắt tàn thuốc rồi co cẳng chạy mất.

"Haizz, người này cũng không biết cổ vũ hai câu, tên trên tài khoản lợi nhuận của quán trà sữa đều viết tên Trần Hán Thăng ... "

Hồ Lâm Ngữ rất bất mãn, ngược lại lại nói với Phùng Quý: "Tiểu Phùng đừng để ở trong lòng, Trần Hán Thăng chính là như vậy."

"Không sao đâu."

Phùng Quý lắc đầu một cái: "Anh đại học đã thu nhận giúp đỡ em, cho chúng em ăn, cho chúng em uống, còn tìm nhà ở cho chúng em."

Bởi vì căn nhà kia của Thẩm Ấu Sở không ở được nữa, cho nên Trần Hán Thăng đã thuê một căn hộ hai phòng ngủ ở khu dân cư Thiên Cảnh Sơn cho Phùng Quý và Thẩm Như Ý.

Đây là lần đầu tiên Phùng Quý và Thẩm Như Ý được sử dụng nước máy và tắm bằng vòi hoa sen, khỏi nói ý niệm biết ơn ngày càng tăng lên.

"Anh đại học không có khen em, vậy chứng tỏ sự cố gắng của em vẫn còn chưa đủ."

Phùng Quý lau mồ hôi trên mặt một chút: "Buổi chiều em chuẩn bị cầm tờ rơi, chạy tới những trước cổng các trường học phát một ít, chị Lâm Ngữ, cái chỗ có đài phun nước đó gọi cái gì vậy?"

"Nó gọi Trung tâm thương mại quốc tế."

Hồ Lâm Ngữ vui vẻ nói.

"Em biết rồi."

Phùng Quý nắm chặt nắm đấm: "Vì anh đại học, em nhất định phải mở một quán trà sữa ở Trung tâm thương mại quốc tế!"

"A… Hắt xì!"

Không hiểu sao, Trần Hán Thăng đang đi trên đường đột nhiên hắt xì một cái: "Sao cứ có cảm giác, luôn có điêu dân muốn hại trẫm vậy."

...

Bình Luận (0)
Comment