Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 599 - Chương 599: Dì Ba Giới Thiệu Em Gái Học Khoa Phát Thanh Viên?

Chương 599: Dì ba giới thiệu em gái học khoa phát thanh viên? Chương 599: Dì ba giới thiệu em gái học khoa phát thanh viên?

Chiều hôm đó, Trần Hán Thăng không đến lớp mà lại đến văn phòng trên đường Đông Thiên Nguyên.

Giờ đây, nơi này ngoài việc được dùng làm nơi “hẹn hò” của Trần Hán Thăng và Khổng ngự tỷ, còn Nhiếp Tiểu Vũ và Thu An Bình đã trực tiếp đến Nhà máy Điện tử Quả Xác.

“Này, thật là, phù.”

Trần Hán Thăng đang hút một điếu thuốc, vẻ mặt ủ rũ thở dài.

Khổng Tĩnh nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ: “Lý Tiểu Giai đã dẫn dắt mọi người nghiên cứu phát minh MP4, nửa tháng sau sẽ đưa ra hàng mẫu, tại sao cậu lại đứng đây mà cau mày?”

Trong ngành công nghiệp MP4 hiện tại, Newmen và Sony đều là những thương hiệu dẫn đầu về mảng công nghệ và tính ổn định cao, mà chức năng của sản phẩm cũng rất tốt, hiện tại Quả Xác không có thời gian để tự nghiên cứu và phát triển, cách nhanh nhất là sao chép ưu điểm của các loại sản phẩm này.

Tất nhiên là giá cả và đối tượng cũng khác nhau.

Cả Newmen và Sony MP4 đều có giá hơn 2.000 tệ, thường không phù hợp với sinh viên đại học và thành phần tri thức bình thường bởi họ không mua nổi, vì vậy hàng nội địa Tử Quang của Thanh Hoa xuất hiện, bọn họ đang dựa vào những chiếc MP4 khoảng 1.000 tệ để chiếm lĩnh thị trường này .

Tóm lại Quả Xác cũng có ý nghĩ tương tự, trên thực tế phương pháp của Tân Thế Kỷ cũng tương tự như vậy, nhưng Tân Thế Kỷ có vốn tích lũy công nghệ của riêng họ nên họ có thể cải tiến và hoàn thiện.

Đáng tiếc Lý Tiểu Giai người có nghiên cứu sâu nhất về phương diện này lại làm cho Quả Xác.

“Chuyện nhỏ thôi, chỉ là có chút kỳ quái.”

Trần Hán Thăng hỏi Khổng Tĩnh: “Chị Tĩnh, chị đã thấy những người miền núi không có học thức và không có kinh nghiệm xã hội. Đầu óc của họ rất đơn giản và thậm chí họ không thể nói dối, nhưng họ lại có một loại cảm giác độc đáo về thị trường.”

“Tôi đã từng thấy rồi.”

Khổng Tĩnh gật đầu, cô đã trải qua những năm 90 đầy sóng gió nên đã quen với điều đó, thậm chí còn quen biết người như vậy trong đời thật.

“Tôi biết một bà chủ ở Nghĩa Ô, ở miền trung của tỉnh Chiết Giang. Mặc dù bà ấy chưa bao giờ đọc sách, nhưng chỉ bắt đầu bằng một quầy hàng nho nhỏ. Thị trường thiếu cái gì thì bà ấy sẽ bán cái đó. Khi còn trẻ, bà ấy suýt phải ngồi tù với tội danh ‘ đầu cơ trục lợi ‘. Bây giờ con người bà ấy cũng giá trị cả chục triệu.”

Khổng Tĩnh ngồi xuống đối diện với Trần Hán Thăng, đưa một chồng tài liệu: “Chỉ là cơ hội như vậy bây giờ không nhiều và sự phát triển nhanh chóng của khoa học và công nghệ đã hạn chế cơ hội phát triển của họ.”

“Ừm.”

Trần Hán Thăng gật đầu, đứa trẻ Phùng Quý này ngược lại vô tình tìm thấy một cơ hội thích hợp để phát triển.

Ngưỡng mở cửa hàng trà sữa thấp, ở một thành phố như Kiến Nghiệp cũng không thiếu xe cộ, bản thân Phùng Quý cũng là một người chăm chỉ, có lẽ anh ta thực sự có thể làm nên chuyện lớn.

Nhưng······

“Nếu chúng ta thật sự muốn mở nó ở Tân Nhai Khẩu, làm thế nào để có thể hạn chế hai người gặp nhau?”

Trần Hán Thăng nghĩ thầm.

“Này, cậu đang nghĩ gì vậy?”

Thấy Trần Hán Thăng nhìn có vẻ sững sờ, Khổng Tĩnh vẫy tay.

“Không có gì, tôi nên ký bản sao kê ngân hàng này ở đâu...”

Khi Trần Hán Thăng ký tên, hắn thản nhiên hỏi: “Có phải Tào Kiến Đức và Thôi Chí Phong đã hỏi về ông chủ đằng sau Quả Xác?”

“Lão Tào trước đây rất tò mò, luôn hỏi bóng hỏi gió nhiều thứ, nhưng gần đây anh ta không hỏi nữa, chỉ biết cắm đầu vào làm việc.”

Khổng Tĩnh suy nghĩ một lúc nói: “Lão Thôi chưa từng hỏi qua lần nào.”

“Lúc trước hỏi thăm tình huống có nghĩa là anh ta không biết.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Nếu bây giờ anh ta không hỏi nữa thì điều đó có nghĩa là anh ta đã có tính toán nào đó rồi. Tào Kiến Đức rất thông minh. Anh ta có một gia đình ổn định và hòa thuận. Tôi tin rằng anh ta có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất.”

“Alo, Tiểu Vũ à.”

Trần Hán Thăng suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại di động ra và gọi cho Nhiếp Tiểu Vũ: “Cô mua một số đồ chơi cho bé gái ở cửa hàng tạp hóa Đông Sơn và đưa chúng cho con gái của Tào Kiến Đức dưới danh nghĩa của ông chủ của Quả Xác. Nhớ mua loại đắt nhất nhá, đừng mua những cái có giá dưới 1.000 tệ.”

“Biết rồi, tôi đang ôn thi, học kỳ trước thi trượt hai môn!”

Nhiếp Tiểu Vũ nhỏ giọng tắt điện thoại, cô thư ký nhỏ bây giờ cũng là người có thói quen trốn học, vậy nên thi lại cũng là việc xảy ra trong dự kiến.

“Cô oán hận với tôi làm cái gì chứ?”

Trần Hán Thăng càu nhàu phàn nàn: “Cô có bản lĩnh thì hận giáo viên chấm bài đi, Nhiếp Tiểu Vũ cô chỉ biết bắt nạt kẻ yếu ...”

Khổng Tĩnh mỉm cười, trênn thực tế, nhiều người chỉ nhìn thấy mặt kiêu ngạo và độc đoán của Trần Hán Thăng, chỉ có số ít người hiểu được những mặt tốt của hắn.

Giống như việc tặng quà cho Tào Kiến Đức với danh nghĩa là ông chủ lớn của Quả Xác, có lẽ là đang âm thầm truyền đạt một thông điệp như là — Anh hiểu tôi và tôi hiểu anh, cảm ơn anh.

“Nhân tiện, chuyện gì đang xảy ra ở Tân Thế Kỷ vậy?”

Khổng Tĩnh hỏi sang một chủ đề khác, sau khi biết Quả Xác cũng sản xuất MP4, không biết Hồng Sĩ Dũng và Trịnh Cô Cô sẽ phản ứng như thế nào.

“Tân Thế Kỷ cũng đã bắt đầu phát triển MP4, nghe nói bọn họ tăng ca nhiều hơn so với chúng ta, có lẽ là muốn tranh thủ thời gian.”

Trần Hán Thăng suy đoán: “Trong hai ngày này, Hồng Sĩ Dũng có lẽ sẽ tìm đến và nói chuyện với ông chủ của Quả Xác.”

Khổng Tĩnh chớp mắt: “Cậu sẽ đứng ra sao?”

“Không.”

Trần Hán Thăng mỉm cười: “Tôi đã thuê một diễn viên.”

“Anh ta giống như là một ông chủ hơn tôi.”

Trần Hán Thăng lại bổ sung thêm một câu.

·······

Sau khi Khổng Tĩnh rời đi, Trần Hán Thăng kiểm tra đồng hồ, bây giờ đã gần ba giờ ba mươi phút chiều rồi, chuẩn bị lái xe đến Đại học Đông Đại.

Từ lúc bắt đầu kỳ nghỉ đông đến bây giờ, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đều khá là bận rộn, họ đã không gặp nhau mấy ngày rồi, cả hai chỉ có thể gọi điện thoại cho nhau mỗi tối.

Tiểu Ngư Nhi đã rất bất mãn với điều đó, Trần Hán Thăng đã hứa là hôm nay sẽ đến chỗ cô.

Nhưng vừa lên xe, Trần Hán Thăng lại nhận được điện thoại của Thương Phú Vinh.

Lão Thương vui vẻ nói: “Tạ Kính Xuân đã đồng ý nhường lại mảnh đất đó với giá là ba triệu như lúc trước đã thương lượng.”

“Nhanh vậy sao?”

Trần Hán Thăng hơi ngạc nhiên, gần đây hẳn đã đặt toàn bộ tâm trí lên Quả Xác, nên hắn không quan tâm đến vấn đề này.

“Trong dịp Tết Nguyên đán, tất cả bọn chú đều thích chơi bài ở đây.”

Thương Phú Vinh giải thích: “Tạ Nhị đã mất một trăm sáu mươi nghìn tệ trong khoảng thời gian này và ông ta không có bất kỳ công việc chính thức nào. Nếu ông ta không bán đất thì ông ta chỉ có thể bán vợ của mình.”

“Một trăm sáu mươi nghìn tệ?”

Trần Hán Thăng suy nghĩ một lúc: “Chú Thương gài bẫy ông ta?”

Nói chung, khi người dân nông thôn chơi bài trong dịp Tết thì thua hơn mười nghìn tệ đã là chuyện lớn, Tạ Kính Xuân thua một trăm sáu mươi nghìn tệ, rất có thể là do ai đó sắp đặt.

Thương Phú Vinh không chỉ quen thuộc với ủy ban thôn mà còn là một ông trùm có mối quan hệ cá nhân phong phú, ngoài ra, trong cuộc xung đột trước đó, Trần Hán Thăng đã lừa những kẻ xấu đó và Thương Phú Vinh đã “tẩy trắng thành công”.

Vì vậy, nếu ai đó bày mưu thì Thương Phú Vinh có năng lực và có động cơ nhất.

“Không ai dí súng ép ông ta là do ông ta quá tham lam.”

Thương Phú Vinh không thừa nhận cũng không phủ nhận, cũng không định nói thêm về việc này: “Tóm lại, bây giờ Tạ Nhị đang nợ một trăm sáu mươi nghìn tệ, giấy nợ đã viết xong. Ngày nào mấy người đòi nợ cũng đến cửa. Tạ Nhị chủ động tìm chú và định bán đất với giá gốc.”

“Đã sớm biết nó sẽ thành ra như này vậy thì tại sao không làm thế ngay từ đầu.”

Trần Hán Thăng lắc đầu: “Cháu sẽ đến đó ngay bây giờ.”

Nhưng nếu đến Thượng Hải, nhất định phải hẹn trước với Tiểu Ngư Nhi, Trần Hán Thăng thực sự rất xấu hổ, đặc biệt là khi hắn vừa liên lạc với Tiểu Ngư Nhi, hắn đã ngọt ngào hỏi: “Tiểu Trần, khi nào thì cậu đến? Tớ đã xin phép giáo sư Tôn rồi. Hôm nay, ôi, mấy ngày nay mệt quá, thật muốn đi mua sắm, ăn đồ ngọt, lát nữa xem phim...”

Trần Hán Thăng có thể tưởng tượng ra bộ dạng bây giờ của Tiểu Ngư Nhi, cô chắc chắn đang nghiêng đầu đếm từng ngón tay một, mái tóc đuôi ngựa tinh nghịch của cô đang lắc trái và phải, đôi mắt của cô tràn đầy sự mong đợi.

“Khụ!”

Trần Hán Thăng ho, nhưng không nói.

“Hả? Tiểu Thần, sao cậu không nói gì?”

Tiểu Ngư Nhi thông minh phản ứng nhanh chóng và ngay lập tức nhận ra rằng có một sự thay đổi.

“Không! Không được thất hẹn! Không được không tới! Cậu đã hứa với tớ, ngày hôm qua còn nói về hoạt động của hội sinh viên...”

Tiểu Ngư Nhi ậm ừ làm nũng, có một chút đáng yêu và độc đoán.

Trần Hán Thăng lúng túng cười, tối hôm qua khi đi đón Phùng Quý và Thẩm Như Ý, hắn đã nói dối về hoạt động của hội học sinh.

“Tớ thật sự có việc mà, cậu phải quan tâm tớ chứ, ngoan ngoãn nha!”

Trần Hán Thăng hạ quyết tâm đến Thượng Hải để giải quyết xong vấn đề đất đai, con người của Tạ Kính Xuân có chút tráo trở, tốt nhất là nên giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt.

“Hừ, vậy tại sao cậu không bảo tớ, tớ đã xin nghỉ rồi.”

Tiểu Ngư Nhi đã rất tức giận và từ chối chấp nhận lời xin lỗi của Trần Hán Thăng

“Tớ biết sai rồi, lầnsau. . . Chờ một chút, có một cuộc gọi quan trọng.”

Khi Trần Hán Thăng thấy Thương Phú Vinh gọi đến, có lẽ ông ấy có việc liên quan đến khu đất nên đã bắt máy trước, nhưng khi hắn gọi lại cho Tiểu Ngư Nhi, cô vô cùng tức giận và tắt máy luôn.

“Con gái thật phiền phức!”

Trần Hán Thăng vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu và đặt điện thoại xuống.

Sau khi đến Thượng Hải, sự việc đã được giải quyết êm đẹp, Trần Hán Thăng không muốn để lại bất kỳ lời bào chữa nào, hắn đã giúp thanh toán khoản nợ một trăm sáu mươi nghìn tệ để đổi lấy lời hứa dọn ra ngoài trong vòng một tuần của Tạ Kính Xuân.

Vì đã ký kết hợp đồng, Tạ Kính Xuân cũng biết tính tàn nhẫn của Trần Hán Thăng, ông ta căn bản không dám trái lời.

Sau khi từ chối yêu cầu ở lại của Thương Phú Vinh, Trần Hán Thăng vội vã quay trở lại Kiến Nghiệp thì đã gần mười giờ.

“Này!”

Khi đi qua Cổng Cao Kiều, rẽ trái đến Đại học Đông Đại, rẽ phải là vào Giang Lăng, Trần Hán Thăng thở dài, cuối cùng rẽ sang Đại học Đông Đại, lấy điện thoại di động ra và gọi cho Tiêu Dung Ngư.

“Bíp, bíp, bíp...”

Lần này chuông reo rất lâu, Trần Hán Thăng cười toe toét.

Đôi khi, tâm trí của một cô gái có thể được phản ánh thông qua vài chi tiết nhỏ.

Ví dụ:

Buổi chiều, Tiểu Ngư Nhi nghe máy rất nhanh, điều đó có nghĩa là lúc đó cô đang tức giận;

Bây giờ điện thoại đã đổ chuông lâu như vậy, có nghĩa là cô đã bình tĩnh lại một chút và đang do dự không biết có nên bắt máy hay không.

Bây giờ, cô có thể đang tự mình nhặt nó lên, hoặc là nhờ ...

“Xin chào, Trần Hán Thăng.”

Điện thoại được kết nối, giọng nói của Biên Thi Thi truyền đến: “Cậu có ý gì, cậu luôn thất hứa với hoa khôi Đại học Đông Đại của chúng tớ, Tiểu Ngư Nhi đã ở trong ký túc xá cả đêm và còn chưa ăn tối đấy. “

“Nếu cậu có lương tâm thì mau cầm theo hai cốc sô đa dâu tây, bánh kem, bánh quy Oreo và mì ốc sên trên đường Văn Lang đến để đền tội.”

Biên Thi Thi cũng tức giận cúp điện thoại.

“Thi Thi vẫn còn khá thông minh.”

Trần Hán Thăng khen ngợi trong lòng, cô ấy không chỉ ngầm chỉ ra tình trạng hiện tại của Tiểu Ngư Nhi mà còn nói rõ tất cả những món quà thay cho lời xin lỗi một cách chính đáng.

Chậc chậc, “EQ”!

Đương nhiên, Biên Thi Thi cũng có “ý đồ” của riêng mình, Tiêu Dung Ngư không ăn mì ốc, hiển nhiên Thi Thi cũng nhân cơ hội này để tống tiền một cốc sô đa và một bát mì ốc.

Kiểu bạn này rất thoải mái, các chàng trai không phải mệt mỏi để đối phó với người như vậy.

Đương nhiên, Hồ Lâm Ngữ cũng không tệ, cô ấy đối với Thẩm Ấu Sơ thật sự là hết lòng hết dạ.

Trần Hán Thăng mua một thứ gì đó và đi xuống cầu thang đến ký túc xá nữ của Đại học Đông Đại, Biên Thi Thi chạy xuống, cả người một bộ đồ ngủ mềm mại.

“Cậu ấy đâu?”

Trần Hán Thăng đưa cho cô ấy bánh su kem dâu, nhưng không phải một cốc mà là sáu cốc, hắn mời toàn bộ ký túc xá của Tiêu Dung Ngư.

Đôi khi khi các cặp đôi cãi nhau, cả hai bên có thể không cảm thấy vấn đề, nhưng bạn cùng phòng của họ sẽ thêm dầu vào lửa và chuyện nhỏ biến thành chuyện lớn, Trần Hán Thăng đang muốn hối lộ họ.

“Đang ở ban công nhìn lén đó.”

Biên Thi Thi nhận lấy đồ ăn vặt, che miệng cười trộm: “Tiểu Ngư Nhi xin nghỉ, quần áo chuẩn bị xong rồi mà cậu không có tới, cậu ấy giận lắm đấy.”

Trần Hán Thăng không thể giải thích được, hắn chỉ bỏ ra ba triệu tệ để mua một mảnh đất mà mười năm sau dùng ba trăm triệu tệ cũng không mua được, hắn chỉ có thể nhún vai ngẩng đầu lên.

Trên ban công phòng ngủ của Tiêu Dung Ngư, dưới đống quần áo đang phơi, quả nhiên có một bóng người đang nhìn trộm hắn.

Sau khi Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên, bóng người đó dường như vẫn còn tức giận, quay người lại đóng cửa “rầm” một tiếng đi vào.

“Haizz, nóng tính thật đấy, còn không thèm ra gặp tớ.”

Trần Hán Thăng cong môi và nói với Biên Thi Thi: “Xin hãy nói cho cậu ấy một việc, cậu chỉ cần nói rằng chiều nay tớ đã đi xem mắt. Người mà dì ba của tớ giới thiệu là một em gái đang học khoa phát thanh viên tại trường đại học Nam Quảng. Cô ấy rất xinh đẹp, da trắng, chân dài, vừa có thế là ngự tỷ vừa có thể là loli, sau này xin Giám đốc Tiêu hãy tôn trọng Chủ tịch Trần một chút, nếu không chúng tớ cũng sẽ vô cùng khó xử.”

Biên Thi Thi cúi đầu đồng ý, cô ấy đi lên và nói với những người bạn cùng phòng những gì mà hắn nói, tất cả mọi người bao gồm cả Tiểu Ngư Nhi đều cười.

Nhưng là cười xong, Tiêu Dư Nhi lại bĩu môi: “Hừ, cậu ấy căn bản không có thành tâm xin lỗi, tớ sẽ bảo dì Lương mắng cho một trận!”

Tiêu Dung Ngư biết rằng Trần Hán Thăng sợ Lương Mỹ Quyên nhất trên thế giới này, vì vậy cô đã kể cho Thái hậu Lương tất cả những gì đã xảy ra vào chiều nay và cả những gì Trần Hán Thăng vừa nói.

“Đinh.”

Thái hậu Lương vẫn chưa ngủ vậy nên bà đã trả lời tin nhắn ngay lập tức.

“Con à, đừng tức giận, dì sẽ mắng nó ngay!”

Lương Mỹ Quyên trả lời: “Tuy nhiên, về việc giới thiệu đối tượng, dì đảm bảo với con đó là giả.”

“Bởi vì dì ba của nó đã qua đời từ lâu, giới thiệu cái con khỉ!”

Bình Luận (0)
Comment