Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 600 - Chương 600: Nắng Không Gắt, Gió Vừa Phải, Thích Hợp Để Làm Màu

Chương 600: Nắng không gắt, gió vừa phải, thích hợp để làm màu Chương 600: Nắng không gắt, gió vừa phải, thích hợp để làm màu

“Tại sao con luôn chọc cho Tiểu Ngư Nhi tức giận vậy?”

Lương Thái hậu luôn giữ lời, cho nên ở bên này an ủi Tiêu Dung Ngư, bên kia lập tức gọi con trai.

“Chết tiệt, cô ấy đã mách mẹ rồi à?”

Trần Hán Thăng đang trên đường trở về Giang Lăng, không khỏi vỗ đầu.

“Đúng vậy, nó phàn nàn con nói không giữ lời, xin lỗi cũng không đàng hoàng...Tiểu Ngư Nhi thật đáng yêu.”

Lương Mỹ Quyên vừa cười vừa nói.

Trên thực tế, bên cạnh việc hòa giải những xung đột giữa bọn trẻ, Thái hậu Lương cũng muốn nói chuyện với Trần Hán Thăng.

Bởi vì đôi khi, cha mẹ không được tiếp xúc nhiều với con cái đang học tập và làm việc ở bên ngoài, ngay cả đôi mẹ con có tình cảm tốt như Trần Hán Thăng và Lương Mỹ Quyên cũng chỉ gọi điện với nhau hai lần một tuần.

Đối với một người con trai đang đại học không giỏi thể hiện cảm xúc như Vương Tử Bác, cậu ấy và mẹ

Lục Ngọc Trân cũng chỉ có thể gọi điện hai tuần một lần.

“Các bà mẹ” đều muốn liên lạc nhiều hơn nhưng lại lo ảnh hưởng đến việc học hành của con cái, hay lại lo ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của con nên họ đã cố tình kiểm soát số lượng cuộc gọi.

Vì vậy, mặt ngoài Lương thái hậu nhìn như là hỏi Trần Hán Thăng tại sao lại bắt nạt Tiêu Dung Ngư, nhưng thực chất bà lại nhân cơ hội này để được trò chuyện nhiều hơn với con trai.

“Buổi chiều con thật sự có việc phải làm, cho nên con đã đi Thượng Hải.”

Trần Hán Thăng giải thích lý do: “Bọn con đã không gặp nhau kể từ khi trở lại tựu trường. Giữa tháng ba cô ấy sẽ lại sang Mỹ. Những ngày này, cô ấy đã phải chịu rất nhiều áp lực nên khá dễ tức giận. Con sẽ xin lỗi cô ấy khi trở về ký túc xá.”

“Tiểu Ngư Nhi sẽ đi Mỹ?”

Trước đây Lương Mỹ Quyên không biết gì về việc này, vì vậy bà khá tò mò.

Trong lòng bà, Mỹ là một quốc gia xa tận bên kia của đại dương, bà thường xem một số tin tức trên TV và báo chí, có vẻ như đất nước này đặc biệt phát triển và không thân thiện với Trung Quốc nên Lương Mỹ Quyên đặc biệt không thích nước Mỹ.

Đương nhiên, Lương thái hậu cũng không quá để ý, bà thà chú ý nhiều hơn đến thời tiết ở Kiến Nghiệp, giá cả sườn heo ở chợ, chuyện vui chuyện buồn của họ hàng trong nhà, đây chính là thái độ và cảm thụ của những phụ nữ trung niên bình thường ở các thành phố nhỏ đối với nước Mỹ.

“Cô ấy hiện đang nhận một vụ kiện đa quốc gia.”

Trần Hán Thăng nói: “Thế nên cô ấy sẽ đến một tiểu bang ở Mỹ để tìm hiểu luật pháp ở nơi đó, nó không mất quá nhiều thời gian. Chắc là cô ấy trở lại sau khoảng năm hoặc sáu ngày.”

“Ồ.”

Lương Mỹ Quyên khen ngợi: “Thật không hổ là Tiểu Ngư Nhi. Dù sao đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường, xem nhiều hơn luôn luôn tốt.”

“Chuẩn rồi.”

Khi Trần Hán Thăng nghe nói Thái hậu Lương khen ngợi Tiêu Dung Ngư, hắn đắc thắng nói: “Con cũng đồng ý với quan điểm này vì vậy con cũng sẽ đến Mỹ vào lúc đó.”

“Cái gì, con cũng đi hả?”

Thái hậu Lương vừa rồi còn ôn hòa đột nhiên cao giọng nói: “Con mỗi ngày có thể làm việc nghiêm túc một chút không, Tiểu Ngư Nhi đến đó là để học tập, con cho rằng mình có thể làm cái gì, ngoại trừ chơi đùa thì chỉ là chơi đùa. . . .”

“Tiêu chuẩn kép đến từ mẹ của con, Tiểu Ngư Nhi có thể đi vạn dặm đường còn con thì không thể sao.”

Trần Hán Thăng chỉ có thể giả vờ rằng điện thoại của mình hết pin để tránh sự lải nhải của Lương thái hậu, sau khi trở về ký túc xá thì đã gần mười một giờ ba mươi phút. Mấy người bạn cùng phòng 602 không ai nghỉ ngơi, người chơi trò chơi, người xem võ thuật, còn có người đi chơi cùng bạn gái chưa quay trở lại. Trần Hán Thăng leo lên giường sau khi tắm, nhàn nhã khoe khoang với Dương Thế Siêu, đồng thời nhắn tin cho Tiêu Dung Ngư.

Trần Hán Thăng: [Đã ngủ chưa?]

“Tinh~”

Tiểu Ngư Nhi nhanh chóng trả lời: [Ừ, đang chuẩn bị đi ngủ!]

“Hmm...”

Trần Hán Thăng tưởng tượng ra vẻ mặt của Tiêu Dung Ngư, ước lượng suy nghĩ hiện tại của cô rồi nói tiếp: “Mẹ vừa gọi điện cho tớ, chỉ trích tớ rất nặng nề.”

Tiêu Dung Ngư “Ai bảo cậu không xin lỗi đàng hoàng”.

Trần Hán Thăng: “Thì bây giờ tớ đang thành tâm xin lỗi đây, tối mai chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối, tớ sẽ sang đón cậu và tớ hứa sẽ không bỏ lỡ cuộc hẹn lần này.”

Tiêu Dung Ngư: “Ngày mai thì không được rồi, bởi vì tớ đã xin nghỉ hôm nay, nếu tớ xin nghỉ hai ngày liên tiếp, giáo sư Tôn sẽ mắng tớ, ngày kia tớ cũng phải xem lại thời gian, có một cuộc họp ở văn phòng luật. Tất cả là lỗi của cậu, cơ hội tốt như hôm nay mà lại bị trì hoãn.”

Trần Hán Thăng: “Thế thì cũng hết cách rồi, ôi trời, đã gần mười hai giờ rồi, cậu hãy đi ngủ sớm đi, tớ cũng mệt rồi.”

Tiêu Dung Ngư: “Được, vậy tớ đi ngủ đây, chúc ngủ ngon.”

Trần Hán Thăng: “Moa, ngủ ngon.”

Sau khi nói lời “chúc ngủ ngon” với nhau, Tiêu Dung Ngư thực sự đi ngủ bởi vì đồng hồ sinh học của cô là nghỉ ngơi trước mười hai giờ, nhưng đối với Trần Hán Thăng mà nói, một ý nghĩa khác của “chúc ngủ ngon” là “đừng làm phiền tôi, tôi muốn chơi với điện thoại của mình.”

Điều này thực sự không nhằm vào riêng Tiểu Ngư Nhi, hắn cũng làm như vậy với Thẩm Ấu Sở.

Không biết thói quen ngớ ngẩn này hình thành từ bao giờ, giờ chuyển sang WAP lướt mạng đọc mấy cái tin tức tẻ nhạt, nhưng cho dù đổi thành Nokia cục gạch cũ kỹ thì Trần Hán Thăng vẫn phải chơi hai trò Rắn săn mồi và Tetris.

Thật ra không phải do hắn không buồn ngủ, mà do hắn muốn chờ trước khi ngủ, nhưng ngay cả chính bản thân Trần Hán Thăng cũng không biết chính mình đang chờ cái gì.

·······

Khi tỉnh lại vào sáng hôm sau, Lý Quyến Nam vẫn là người dậy sớm nhất trong ký túc xá.

Sau đó đến Đới Chấn Hữu, lão Đới cũng buồn cười, cậu ta vừa lớp chỉ để đổi hoàn cảnh đọc truyện “Dương Quá và Tiểu Long Nữ”.

Tiếp theo là Quách Thiếu Cường và Dương Thế Siêu, cuối cùng là Kim Dương Minh và Trần Hán Thăng.

Hôm nay, Trần Hán Thăng định trốn học và ngủ cả buổi sáng, nhưng khoảng chín giờ, điện thoại của hắn đột nhiên reo lên.

“Xin chào, Hán Thăng có ở lớp không?”

Hồng Sĩ Dũng gọi điện đến, anh ta lịch sự hỏi: “Buổi trưa có thời gian không? Tôi muốn hẹn với ông chủ của Quả Xác.”

“Tôi cũng không biết nữa.”

Trần Hán Thăng mặt nói: “Tôi phải hỏi trước đã.”

Sau khi cúp điện thoại,

Trần Hán Thăng nhảy ra khỏi giường và nhìn thấy Kim Dương Minh cũng đang ngủ

trong chăn.

“Lão Lục, dậy đi.”

Trần Hán Thăng mở ra rèm cửa ban công “xoẹt” một tiếng, ký túc xá vốn đang âm u ngay lập tức tràn ngập ánh sáng, đồng thời có từng đợt ấm áp chiếu trên người, tâm tình trong nháy mắt tươi tỉnh lên.

“Đừng ngủ nữa, ánh nắng mặt trời không gắt, gió vừa phải, là một ngày tốt để thể hiện.”

Trần Hán Thăng bước tới và đá vào chân giường của Kim Dương Minh.

“Này ~ gần đây tao bị mất ngủ, cuối cùng cũng ngủ được, vậy mà bây giờ bị mày kéo dậy…”

Kim Dương Minh dụi mắt phàn nàn.

“1.000 tệ giúp tao kèm theo đó tao sẽ cho Đông Nhi thêm một ngày nghỉ. Nếu mày muốn dài dòng nữa là tao sẽ nhờ Dương Thế Siêu giúp đỡ.”

Trần Hán Thăng trực tiếp ngắt lời.

“Đi thôi, đi thôi.”

Kim Dương Minh lập tức ngồi thẳng người: “Nhưng mà nói trước, không phải tao thiếu tiền, cũng không phải vì muốn cùng Đông Nhi ăn cơm xem phim, mà nguyên nhân chính là do lão Dương không hiểu lối sống của người giàu. Chỉ có tao mới làm được.”

“Tao đồng ý với quan điểm này.”

Trần Hán Thăng gật đầu, hỏi: “Bữa trưa sắp xếp ở đâu đấy?”

“Khách sạn Quốc Tín Trạng Nguyên trong Miếu Khổng Tử.”

Kim Dương Minh buột miệng nói.

Trần Hán Thăng có chút khó hiểu: “Không phải nên đến Vương Miện Kim Ưng hoặc là khách sạn Kim Lăng ở trung tâm thành phố sao? Khách sạn Trạng Nguyên đã quá cũ.”

Khách sạn Quốc Tín Trạng Nguyên là một khách sạn năm sao vào những năm 1990. Về cơ sở vật chất, nó thực sự kém hơn so với các khách sạn năm sao sau năm 2000. Trần Hán Thăng chưa bao giờ đến khách sạn Quốc Tín Trạng Nguyên.

“Tứ ca, mày không hiểu,Vương Miện Kim Ưng chỉ dành cho mấy tên nhà giàu mới nổi.”

Kim Dương Minh lại bắt đầu nhập vai: “Loại con cháu nhà danh giá như bọn tao, có tố chất, có tu dưỡng, ăn ở Quốc Tín Trạng Nguyên, ra vào núi Tử Kim.”

“Tại sao lại là núi Tử Kim?”

Trần Hán Thăng lại bày ra cái mặt gà mờ của hắn.

Kim Dương Minh tiêu sái cười nói: “Khu tập thể Tỉnh ủy Tô Đông ở ngay dưới chân núi Tử Kim, hiểu không?”

“Thì ra là thế.”

Trần Hán Thăng không thể không giơ ngón tay cái lên: “Tao thừa nhận trước đây có yếu tố đánh cuộc. Không ngờ anh Kim đây lại chuyên nghiệp như vậy. Nhưng mày lại không biết lái xe? Mày thậm chí không thể lái một chiếc siêu xe nếu tao thuê nó.”

“Đừng lái xe.”

Kim Dương Minh xua tay: “Cứ nói là tối hôm qua tao uống say cả đêm, hôm nay còn hoa mắt nên chỉ có thể ngồi trong chiếc Land Rover của mày. Điều này không chỉ có thể tránh được việc lái xe, mà còn chỉ ra rằng quan hệ của chúng ta rất tốt.”

“Điều quan trọng nhất là tao cũng có thể ngầm bày tỏ rằng tao rất bận và chỉ có thể gặp bên kia khi có thời gian.”

Bình Luận (0)
Comment