“Trâu bò.”
Sau khi nghe lý thuyết của Kim Dương Minh, Trần Hán Thăng đã sửng sốt một lúc lâu nói: “Không ngờ rằng trong căn phòng ký túc xá nhỏ nhoi 602 này lại đồng thời có cả Ngọa Long - Phượng Sồ, giống như tao và anh Kim đây.”
“Này, Tứ ca, chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.”
Kim Dương Minh đè tay
xuống, kiên định nói: “Đừng để đám lão Dương nghe được, chỉ cần trong lòng
chúng ta biết là được.”
“Hoàn toàn không cần thiết!”
Trần Hán Thăng quàng tay qua vai Kim Dương Minh, ngạo nghễ nói: “Ở lớp 2 hành chính công và thậm chí là ở Khoa học Xã hội và Nhân văn, hãy nhìn Thẩm Ấu Sở và Bạch Vịnh San, bọn họ còn có gì khác ngoài thành tích tốt đâu chứ, thực ra cũng chỉ là muốn lấy học bổng thôi, trụ cột chính vẫn là hai anh em chúng ta.”
“Chết tiệt, vẫn là Trần ca hăng máu nha.”
Kim Dương Minh ôm quyền: “Vì giả bộ hung hăng mà không tiếc giẫm đạp lên bạn gái của mình.”
Nhưng sau khi lên xe, Trần Hán Thăng vẫn nghiêm túc nói chuyện với Kim Dương Minh về các lưu ý về các hạng mục công việc.
“Mày sẽ đóng vai ông chủ của Nhà máy Điện tử Quả Xác.”
Bởi vì Kim Dương Minh không có xung đột lợi ích trong công việc kinh doanh, Trần Hán Thăng đã nói sự thật: “Về việc tại sao ông chủ không muốn xuất hiện, lý do chính là bây giờ là thời điểm quan trọng hơn và không thích hợp để bại lộ quá sớm.”
“Đừng nói về những điều này.”
Ai biết rằng Kim Dương Minh không có hứng thú chút nào với những thứ này.
“Vì có hứng thú nên tao có đến Học viện nghệ thuật Kiến Nghiệp để tham gia một vài tiết học. Một giáo sư diễn xuất đã nói thế này ‘Một diễn viên giỏi và chuyên nghiệp không quan tâm đến những chuyện đằng sau hậu trường’. Bây giờ tao chỉ muốn biết đối thủ là ai?”
Kim Dương Minh nghiêm mặt nói.
Trần Hán Thăng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Là do có hứng thú nên mới tham gia vài lớp diễn xuất”? Thực ra là đến Học viện Nghệ thuật Kiến Nghiệp để ngắm gái, thật chuyên nghiệp.
Nhưng bây giờ hắn vẫn còn phải dựa vào sự phát huy của Kim Dương Minh, nên hắn đã không vạch trần nó, nên nói về danh tính của Hồng Sĩ Dũng.
“Đối thủ của mày là tổng giám đốc của Nhà máy Điện tử Tân Thế Kỷ, người gốc Hồng Kông. Thực ra, mày không thể nhớ tên cũng được. Mày chỉ cần hiểu rằng Quả Xác và Tân Thế Kỷ có mối quan hệ cạnh tranh, anh ta có lẽ muốn biết tính cách của mày và muốn hỏi về mối quan hệ giữa mày và cựu tổng giám đốc của Tân Thế Kỷ, định thuyết phục mày từ bỏ việc cạnh tranh và nên dĩ hòa vi quý.”
“Mối quan hệ khá phức tạp, đây là thử thách để kiểm tra kỹ năng diễn xuất.”
Kim Dương Minh cau mày:
“Mày có thể chơi hai phiên bản “Broad Sea and Sky” tiếng Quảng Đông của Beyond,
tao đang tìm kiếm cảm giác giao tiếp với người Hồng Kông.”
“Đừng phiền phức như vậy, anh ta có thể nói tiếng phổ thông.”
Trần Hán Thăng bĩu môi: “Hơn nữa, chuyện liên quan đến việc làm ăn và chuyện của cựu tổng giám đốc thì mày cứ việc lôi ra là được.”
“Mày không hiểu.”
Kim Dương Minh giáo dục Trần Hán Thăng: “Đây được gọi là nghi thức cảm giác của việc biểu diễn. Thậm chí tao còn ghi nhớ thực đơn món tây của nhà hàng ở Khách sạn Quốc Tín Trạng Nguyên, đến lúc đó tôi sẽ bộc lộ tài năng cho mày xem.”
“Được, tao sẽ đợi.”
Trần Hán Thăng bất lực lắc đầu: “Nhưng chiếc xe này không có thời gian để tải “Broad Sea and Sky”, vậy còn “Cô gái vẫy cánh” của Joey Yung thì sao, đó là một bài hát chữa trị nhất định phải có của một đấng nam nhi.”
“Miễn cưỡng đi.”
Kim Dương Minh nhắm mắt lại, ghét bỏ nói.
·······
Khách sạn Quốc Tín Trạng Nguyên nằm trong Miếu Khổng Tử, tạo hình kiến trúc theo phong cách Huệ Châu truyền thống với những bức tường trắng và gạch xanh, rường cột trạm trổ, thư ký
Thân Minh Lượng của Hồng Sĩ Dũng đã đợi sẵn ở sảnh khách sạn.
“Hán Thăng.”
Thân Minh Lượng chào hỏi Trần Hán Thăng trước, anh ta không dám gọi Kim Dương Minh một cách hấp tấp và chỉ mỉm cười và đánh giá.
“Chủ tịch Kim, ông chủ của Quả Xác.”
Trần Hán Thăng giới thiệu họ với nhau: “Đây là Thân Minh Lượng, thư ký của tổng giám đốc Tân Thế Kỷ.”
Kim Dương Minh đã chuẩn bị bắt tay, nhưng khi nghe Thân Minh Lượng chỉ là thư ký, cậu ta thực sự đã rút tay lại và chỉ nói vỏn vẹn một tiếng “Ừ”.
Nên nói màn biểu diễn này như nào đây, Trần Hán Thăng cho rằng nó có chút phô trương, nhưng lại phù hợp với hình tượng của một tổng tài độc đoán trong các bộ phim truyền hình Hồng Kông và Đài Loan hiện nay, chẳng hạn như Đạo Minh Tự trong “Vườn sao băng” mà Tiểu Minh đã xem nó không ít lần.
“Có quyền có thế nên cậu ấy khá là tùy hứng, đàn anh Thân đừng trách tội.”
Trần Hán Thăng đã chủ động bắt tay với Thân Minh Lượng, điều này làm dịu đi một chút sự bối rối.
“Không có việc gì.”
Thân Minh Lượng thực sự không quan tâm, anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì dày và nói: “Chủ tịch Hồng đang ở trong ghế lô, ngài ấy nhờ tôi đưa cái này cho cậu, tôi hy vọng trong lúc dùng bữa cậu có thể giúp chúng tôi khuyên nhủ một chút để Quả Xác không tham gia vào dự án MP4.”
“Nói thì dễ.”
Trần Hán Thăng nhận lấy phong bì, hắn biết đó là khoản thù lao đã thỏa thuận, năm mươi nghìn tệ. h Hắn bực bội nói: “Thực ra tôi cũng không muốn làm người trung gian đâu nhưng Chủ tịch Hồng cho quá nhiều tiền.”
Thân Minh Lượng:······
Sau khi ba người đến ghế lô, Hồng Sĩ Dũng đang đọc báo uống trà, từ khi Kim Dương Minh đẩy cửa vào, anh ta cũng chưa rời mắt khỏi tờ báo.
Nếu so với những tên phú nhị đại cao cấp ở Hồng Kông, Kim Dương Minh trông kém hơn một chút, nhưng bên cạnh cậu ta là Trần Hán Thăng bất cần đời.
So sánh như vậy, “Chủ tịch Kim” thực sự là thuận mắt hơn rất nhiều.
Khi người phục vụ thấy rằng tất cả các vị khách đã đến đầy đủ, anh ta cầm thực đơn đến, Hồng Sĩ Dũng lịch sự nhường Kim Dương Minh gọi món để anh ta nhân cơ hội quan sát.
Kim Dương Minh cũng không khiêm tốn, nhàn nhạt nói: “Vui lòng mang cho tôi một cái thực đơn kiểu Tây.”
“Đã đến lúc thể hiện tài năng rồi.”
Trần Hán Thăng nghĩ thầm.
“Hãy nhớ! Lấy cho tôi cái mà toàn bộ đều là tiếng Anh.”
Kim Dương Minh cũng đặc biệt nhấn mạnh một câu.
Hồng Sĩ Dũng và Thân Minh Lượng liếc nhìn nhau, không nói gì.
Khi người phục vụ đưa thực đơn tới, Kim Dương Minh chỉ lật qua và tự tin nói: “Thịt bò Úc nuôi bằng ngũ cốc cao cấp với nước sốt mật ong, Hành lá với sốt hyssop, gan ngỗng truyền thống của Pháp với pate và salad vườn. ... Một rượu vang đỏ Porto cất trong hầm, nhớ đánh thức hơn nửa giờ.”
“Tuyệt vời, thực sự là lộ ra một tay.”
Trần Hán Thăng nhìn Hồng Sĩ Dũng và thấy rằng anh ta cũng khẽ gật đầu.
Lão Hồng chắc chắn không ngờ rằng Kim Dương Minh nhớ cái thực đơn này như lòng bàn tay, trên thực tế tiếng anh của cậu ta chưa bao giờ vượt qua C4.
“Chủ tịch Kim tốt nghiệp trường nào?”
Hồng Sĩ Dũng hỏi.
“Đại học Pennsylvania.”
Kim Dương Minh bình tĩnh trả lời.
“Pennsylvania, tuyệt vời.”
Trần Hán Thăng lại gật đầu tán thưởng, Tiểu Kim không nói về “Harvard, Cambridge, Oxford” những trường nổi tiếng này, mà không biết lôi một cái “Pennsylvania” từ đâu ra.
Năm 2005, người bình thường ở Trung Quốc thực sự không biết ngôi trường danh tiếng này, nhưng nó đích xác là một trong tám trường Ivy League, điều này cho thấy Kim Dương Minh rất biết cách khoe khoang, không tranh thứ nhất cũng không tranh thứ hai, âm thầm tìm một thế lực lớn có ít danh tiếng.
Hồng Sĩ Dũng nói “ừ” một tiếng, nếu Chủ tịch Kim nói rằng cậu ta tốt nghiệp từ “Harvard”, anh ta còn có thể nghi ngờ về trình độ của cậu ta, nhưng khi nghe rằng cậu ta tốt nghiệp tại Đại học Pennsylvania, Lão Hồng thực sự tin điều đó.
“Sau khi Chủ tịch Kim trở về Trung Quốc, tại sao lại nghĩ đến việc kinh doanh các sản phẩm điện tử?”
Hồng Sĩ Dũng hỏi lại.
“Đó là một câu chuyện dài.”
Khi nói đến vấn đề kinh doanh, Kim Dương Minh bắt đầu nói những điều vô nghĩa: “Chủ yếu là sự sắp xếp của gia đình. Tôi không thể tiết lộ quá nhiều. Tôi hy vọng anh có thể hiểu. Tóm lại, trong mắt người thường, gia đình tôi là kiểu bắt đầu với công văn... ···”
“Văn học của mấy cái quán vỉa hè cuối cùng đã có tác dụng.”
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, mấy câu chuyện cười mà Kim Dương Minh nói là kết quả của những cuộc “thảo luận” trong ký túc xá 602. Trên thực tế, ngoại trừ văn học quán vỉa hè, cũng có rất nhiều lời là mấy lời đàm tiếu mà Kim Dương Minh nghe được trong nhà tắm.
Nói tóm lại, nhân vật trong chuyện đều là những nhân vật nổi tiếng thường thấy trên TV, còn về phần người nghe có tin hay không thì Kim Dương Minh không quan tâm.
Nhưng đang nói được nửa chừng thì Kim Dương Minh muốn ra ngoài hút thuốc nên đã kéo Trần Hán Thăng đi cùng.
“Lão lục, mày quá lợi hại, mày khiến cho cả tao còn tin điều mày nói.”
Trần Hán Thăng đang hào hứng khen ngợi thì Kim Dương Minh đột nhiên cắt ngang: “Trần ca, trong nhà tao có người bị bệnh nặng, tao phải quay về ngay bây giờ.”
“Cái gì?”
Trần Hán Thăng sửng sốt một lúc, cuộc trò chuyện đang diễn ra tốt đẹp, tại sao cậu ấy phải rời đi?
“Ít nhất mày cũng nên diễn xong đi đã chứ.”
Trần Hán Thăng vừa nhả khói vừa nói: “Mày cũng không nhận bất kì một cuộc gọi nào mà lại biết trong nhà có người bị bệnh, cuối cùng nguyên nhân là cái gì?”
“Emmm... Vừa rồi tôi thấy tên thư ký kia đưa tiền cho mày, đó là tiền thù lao đúng không?”
Kim Dương Minh ra hiệu:
“Phong bì dày như vậy mà mày chỉ đưa cho tôi một nghìn tệ, ăn tiền hoa hồng cũng quá ác đấy!”
“Được rồi.”
Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm Kim Dương Minh một hồi, một lúc sau mới nói: “Vậy mày ra điều kiện đi, làm thế nào để người nhà của mày hai giờ sau mới chết.”
“Mười nghìn!”
Kim Dương Minh ra giá cao: “Chỉ cần mười nghìn tệ, tao đảm bảo người đó có thể bị muộn hai giờ.”
Trần Hán Thăng thậm chí không thèm nói thêm câu nào, hắn quay người rời đi.
“Bảy nghìn!”
Kim Dương Minh vội vàng ngăn cản hắn: “Bảy nghìn cũng có thể thương lượng.”
“Năm nghìn.”
Trần Hán Thăng nói thẳng: “Năm nghìn tệ, mày có làm hay không.”
“Làm làm làm.”
Kim Dương Minh đồng ý ngay lập tức, đây là giá của một chiếc điện thoại di động, hơn nữa không có cơ hội để moi tiền từ Tứ ca, hắn khôn như khỉ ý.
Hai người vào nhà vệ sinh đi tiểu sau khi hút thuốc, Trần Hán Thăng vẫn rất chán nản.
Khó khăn lắm mới kiếm được năm mươi nghìn mà đã bị Kim Dương Minh lấy mất một phần mười rồi, vì vậy hắn không thích Kim Dương Minh nhiều như trước.
“Tiểu Kim, tại sao mày lại chọn một cái khách sạn tồi tệ như này, nhà vệ sinh lại có đèn kích hoạt bằng giọng nói.”
Trần Hán Thăng chửi rủa:
“Nếu tao đi ỉa ở đây vào ban đêm, tao phải vừa ỉa vừa vỗ tay cho mình à, nếu không thì tao phải làm gì khi trong bóng tối đây...”
Kim Dương Minh vô duyên vô cớ được thêm bốn nghìn tệ, cho dù là bị Trần Hán Thăng sỉ nhục một hai câu cũng không thèm cãi lại, nhưng sau khi vào ghế lô, hai người lại bình thường trở lại.
Trên thực tế, trong lúc Trần Hán Thăng và Kim Dương Minh ra ngoài hút thuốc thì Hồng Sĩ Dũng và Thân Minh Lượng cũng đã có một cuộc trao đổi ngắn.
“Tiểu Thân, cậu cảm thấy Chủ tịch Kim thế nào?”
“Tôi nghĩ cậu ta hơi nông nổi.”
Thân Minh Lượng không xấu hổ khi nói rằng cậu ta quá “làm ra vẻ”, anh ta tốt nghiệp Đại học Sư phạm Kiến Nghiệp và đã quá quen thuộc với tính khí tự phụ của sinh viên đại học, mặc dù kỹ năng diễn xuất của Kim Dương Minh rất tốt nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận được điều đó ở một mức độ nhất định .
Ngoài ra, Chủ tịch Kim cũng thiếu một loại khí chất cương quyết ngang ngược, ông chủ của Quả Xác không những trực tiếp xé thư của luật sư mà thậm chí còn khiêu khích lại.
Nếu không phải thời điểm không thích hợp, Thân Minh Lượng thực sự muốn đùa cợt một chút, Trần Hán Thăng, người đang nằm dài trên ghế và dửng dưng cắn một cây tăm càng phù hợp với hình tượng ông chủ của Quả Xác.
“Đích thực là có chút.”
Hồng Sĩ Dũng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tuy nhiên, Chủ tịch Kim có thể là cố ý, bởi vì bất cứ khi nào tôi nhắc đến Trịnh Quan Đề và MP4, cậu ta sẽ đi vòng sang chuyện khác, có lẽ là vì cậu ta không muốn nói nhiều về những chuyện này.”
“Vậy ngài định làm thế nào?” Thẩm Minh Lượng hỏi.
“Tôi quyết định tăng cường đầu tư vào MP4. Nếu Chủ tịch Kim đã không muốn nói về nó, điều đó có nghĩa là cậu ta không có ý định dĩ hòa vi quý.”
Hồng Sĩ Dũng hít một hơi thật sâu: “Cho nên, bữa ăn này vẫn khá hữu ích, bởi vì nó đã loại bỏ một chút ý nghĩ may mắn trong lòng tôi. Tôi dự định sẽ có một trận quyết chiến và dồn hết lực nghiên cứu dự án MP4.”