“Ôi trời, chỉ đùa một chút để khuấy động không khí thôi mà, quyền chọn người là ở trong tay giáo sư Tôn.”
Trần Hán Thăng hi hi ha ha phủ nhận, xoay người lại dỗ Tiêu Dung Ngư.
“Ai biết có phải nói đùa hay không, cậu đừng nói chuyện với tớ, cũng không được động vào vai tớ...”
Tiêu Dung Ngư quay đầu, không muốn để ý đến Trần Hán Thăng.
“Hóa ra đây là yêu đương à, thú vị biết chừng nào nha.”
Biên Thi Thi mềm như bông gục xuống bàn, chiếc bút bi cầm trên tay vô thức vẽ loạn trên notebook.
Tương tác giữa Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi, khiến Biên Thi Thi hâm mộ, thiếu nữ độc thân từ trong bụng mẹ đến nay như cô ấy, thật sự chỉ khát vọng một lần yêu đương như vậy.
Đầu tiên là người con trai cố tình trêu chọc người con gái, chờ đến khi người con gái có chút tức giận thì người con trai lại xin lỗi, cuối cùng hai người hòa thuận như lúc ban đầu, tình cảm càng hơn trước.
Hành động này nhìn qua thì rất ấu trĩ, giống như khi học cấp hai, thường xuyên có nam sinh giật bím tóc dài của nữ sinh hàng phía trước.
Thật ra, nam sinh cũng không muốn gây sự đâu, cậu ta chỉ hy vọng có thể thu hút sự chú ý của nữ sinh kia.
“Được rồi.”
Giáo sư Tôn ở phía trước vỗ bàn, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đang vui đùa ồn ào lập tức dừng lại, bà đỡ kính viễn thị lên: “Ý kiến chụp hình cùng phóng viên mà Hán Thăng đưa ra cực kì tốt, tôi sẽ sắp xếp, còn vấn đề tranh cãi giữa Quả Xác và Tân Thế Kỉ, mọi người có ai muốn giải thích một chút không?”
Cao Văn nghiêng người về phía trước, khi đang định lên tiếng thì đột nhiên đùi bị đụng một chút.
“Hửm?”
Cao Văn thoáng nhìn Dịch Na, không biết cô bạn có ý gì, nhưng khi giọng nói của Tiêu Dung Ngư vang lên, Cao Văn đột nhiên hiểu ra, Dịch Na đang nhắc cô ta không cần đoạt nổi bật.
Tiêu Dung Ngư mới là giám đốc của công ty luật Dung Thăng, đồng thời là pháp nhân và người quản lý hành chính.
“Mình cũng không phải người tham quyền, nhưng vì sao gần đây lại thường xuyên có một vài hành vi vượt qua quy tắc như vậy?”
Trong lòng Cao Văn đang tự cảnh tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiểu Ngư Nhi đang nói chuyện, nghĩ thầm mình cũng rất thích em gái điềm đạm mỹ lệ đáng yêu này nha.
“Chẳng lẽ... nguyên nhân là Trần Hán Thăng?”
Cao Văn đột nhiên hơi hiểu ra, Trần Hán Thăng “Sự nghiệp phá sản đang mông lung”, từ đó cũng có chút không tin tưởng Tiêu Dung Ngư, luôn cảm thấy dựa theo loại ánh mắt chọn bạn trai này của cô thì không có cách nào lãnh đạo văn phòng luật sư đi đến thành công được.
Trần Hán Thăng cũng không biết quanh co khúc chiết về mình ở trong lòng Cao Văn, sau khi Tiêu Dung Ngư nói về liên hệ nghiệp vụ lúc trước giữa văn phòng luật Dung Thăng và Tân Thế Kỷ xong, phần phía dưới thì giao cho Trần Hán Thăng trả lời.
“Tình huống cơ bản cũng đơn giản, là bởi vì sản phẩm MP4 đang phát triển mạnh mẽ nên hai xí nghiệp này ai cũng muốn sản xuất ra trước.”
Trần Hán Thăng hắng giọng nói: “Đây là mâu thuẫn trung tâm của tất cả vấn đề.”
“Đúng là như vậy.”
Lúc này Cao Văn mới có thể đặt câu hỏi: “Theo như tài liệu mà Hồng tổng cung cấp, nghe nói Quả Xác ác ý đào Giám đốc Điều hành và công nhân lành nghề trong dây chuyền sản xuất của Tân Thế Kỷ về công ty mình.”
“Vấn đề này quá phức tạp, giữa trưa ngày hôm qua người phụ trách của hai xí nghiệp còn ăn cơm cùng nhau, hôm nay Tân Thế Kỷ đã qua tay chuẩn bị kiện Quả Xác lên toà.”
Trần Hán Thăng xoa cằm nói: “Đây chỉ là một phần của việc hai bên đấu tranh gay gắt, là một thành viên có lương tâm, tuy rằng tôi không ưa hành vi của Quả Xác, nhưng vẫn kiến nghị mọi người đặt tinh lực ở vụ kiện xuyên quốc gia, bởi vì hai xí nghiệp kia đều là công xưởng lớn, nếu thật sự đi con đường tố tụng hành chính này thì mấy tháng cũng không đạt được kết quả rõ ràng gì.”
“Như vậy à.”
Biên Thi Thi có chút lo lắng: “Nhưng Tân Thế Kỷ đã đưa một phần tiền đặt cọc rồi.”
“Đưa thì nhận thôi.”
Trần Hán Thăng cười: “Thật ra Hồng Sĩ Dũng vốn không trông cậy vào việc công ty luật có thể đưa lại hiệu quả gì quá lớn, vẫn là câu nói kia, đây chỉ là một phần của đấu tranh thương nghiệp hai công ty.”
“Nào có ai tự ghét mình, cảm giác hình như cậu vẫn luôn nói đỡ cho Quả Xác vậy.”
Tiêu Dung Ngư đánh Trần Hán Thăng một cái không nặng không nhẹ, lại nhìn về phía giáo sư Tôn Bích Dư: “Giáo sư Tôn, cô thấy nên làm sao bây giờ?”
“Nếu xét từ kết quả mà nói, lời này của Hán Thăng là thật, quá trình tố tụng của hai xí nghiệp lớn cực kì phức tạp, khả năng mất mấy năm cũng không có kết quả.”
Giáo sư Tôn chậm rãi nói: “Nhưng nhìn theo góc độ của tôi, vẫn hy vọng mọi người rèn luyện một chút, chuyện khó khăn nhất trên thế giới không phải là khiêu chiến cái không biết, mà là biết rõ kết quả nhưng vẫn nguyện ý vì vậy mà nỗ lực.”
“Được rồi!”
Giáo sư Tôn vừa dứt lời, Trần Hán Thăng lập tức vỗ tay: “Bà giảng thật hay, sánh với bà thì cháu chỉ là một phàm phu tục tử, cảm thấy thật hổ thẹn!”
Bốn đóa hoa vàng của văn phòng luật đồng thời trợn trắng mắt, cũng không biết cái da mặt này của Trần Hán Thăng tu luyện như thế nào, nhưng nghĩ lại thì cảnh giới “Biết rõ kết quả, nhưng vẫn muốn tiếp tục nỗ lực” của giáo sư Tôn, giống như một điều không tưởng.
“Đây là người già đã trải qua niên đại đấy.”
Mặt ngoài Trần Hán Thăng nói chêm chọc cười, trong lòng cũng đang cảm khái.
Trước kia giáo sư Tôn chính là con cái của gia đình giàu có, khi bà sinh ra, Trung Quốc mới thành lập được mười năm, bà gần như chứng kiến tất cả năm tháng lên xuống phập phồng của quốc gia, hoàn toàn không phải cảnh giới mà một chuyên gia chó má nào bây giờ có khả năng đạt tới.
Vì sao lại có vẻ xã hội không tưởng?
Chỉ bởi vì tín ngưỡng quá thuần túy.
“Trải qua một chút rồi tóm lại là được, cũng không biết sau này tôi còn có thể dạy các trò bao lâu nữa.”
Giáo sư Tôn cười, nếp nhăn trên mặt có chút thâm thúy: “Tư duy xử lý vấn đề của Hán Thăng rất phù hợp với phương thức phát triển của xã hội hiện đại, thật ra lòng tôi cũng rất mâu thuẫn, vừa hy vọng các trò trở thành tôi, vừa hy vọng các trò đừng trở thành tôi.”
“Cô ơi...”
Tiêu Dung Ngư có tình cảm sâu đậm nhất với giáo sư Tôn Bích Dư đột nhiên rất muốn khóc, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
“Đừng khóc, đừng khóc.”
Giáo sư Tôn vươn bàn tay khô gầy, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trái xoan của Tiểu Ngư Nhi: “Bây giờ tôi vẫn có thể lái xe cơ mà, thân thể cực kì tốt, chắc chắn có thể nhìn đến một ngày kia trò kết hôn.”
“Vâng!”
Tiểu Ngư Nhi gật đầu thật mạnh, cũng bởi vì xấu hổ mà nín khóc mỉm cười.
Biểu tình của Trần Hán Thăng hơi cứng đờ một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, cười ha ha nói to: “Chắc chắn bà có thể sống thêm một trăm năm nữa, mọi người nghĩ lại xem, còn bỏ sót vấn đề nào trong công việc không.”
Giáo sư Tôn đã sắp tám mươi, nếu chúc bà sống lâu trăm tuổi, còn không bằng nói hy vọng bà sống thêm một trăm năm.
Biên Thi Thi và Ngô Diệc Mẫn nhìn mà hâm mộ, giáo sư Tôn ở đại học Đông Đại vẫn luôn nổi tiếng là nghiêm khắc, duy chỉ đối tốt với Tiêu Dung Ngư, Ngô Diệc Mẫn thì đang nhớ lại, lần cuối cùng mẹ sờ gương mặt mình, dường như là rất nhiều rất nhiều năm trước rồi.
“Nếu muốn nói để sót thì đúng là có một chuyện.”
Dịch Na vẫn luôn im lặng không lên tiếng ghi bút ký, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Đến lúc đó các người đều đi hết, văn phòng luật chỉ còn lại tôi và Biên sư muội, không đủ nhân lực.”
“Ừ nhỉ, đây ngược lại là một vấn đề lớn.”
Cao Văn gật đầu, nhìn Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư hỏi: “Các cậu có bạn bè nào có thể tin tưởng được, lại chấp nhận chịu thương chịu khó nghe sai khiến không?”
“Người bạn mà có thể tin được, chịu thương chịu khó, lại còn chấp nhận nghe người khác sai khiến?”
Trần Hán Thăng nhìn Tiêu Dung Ngư, lại nhìn Biên Thi Thi.
“Người bạn mà có thể tin được, chịu thương chịu khó, lại còn chấp nhận nghe người khác sai khiến?”
Tiêu Dung Ngư cũng nhìn Trần Hán Thăng trước, cuối cùng lại nhìn Biên Thi Thi.
Biên Thi Thi lập tức trở nên khẩn trương: “Các cậu đều nhìn tớ làm cái gì, ai biết thì người ấy đi mà tìm, tớ có quen biết đâu.”
“Này, Tử Bác...”
Trần Hán Thăng móc di động ra: “Cảm phiền lại đây một chút.”