“Chuyện gì thế, tao đang thí nghiệm với bạn học về hệ thống đặt hàng của cửa hàng trà sữa đây.”
Tuy rằng Vương Tử Bác không quá tình nguyện nhưng vẫn thở hổn hển chạy tới, mới vừa vào cửa đã nói lời oán giận với Trần Hán Thăng.
Từ sau khi nghe bạn tốt lừa dối “Mở một công ty phần mềm mạng”, Vương Tử Bác lập tức ngày nhớ đêm mong cái xưng hô “Vương tổng” này, dồn hết lực chú ý vào nhiệm vụ mà Trần Hán Thăng giao cho.
Bởi vì sau khi đàn anh của đại học lý công tốt nghiệp, toàn bộ là “Triệu công, Trương công, Tôn công” gì đó, nếu sau khi mình tốt nghiệp có thể thăng cấp thành “Vương tổng”, Vương Tử Bác ngẫm lại vẫn thấy rất vui vẻ.
“Mày bị ngu à.”
Trần Hán Thăng hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu nhìn xem Tiêu Dung Ngư có nghe được hay không, còn may cô đang nói chuyện phiếm với giáo sư Tôn, hoàn toàn không chú ý tới Vương Tử Bác.
“Chuyện của cửa hàng trà sữa cũng có thể nói bừa được à, nhỡ Tiểu Ngư Nhi tra hỏi thì làm sao bây giờ?”
Trần Hán Thăng thấp giọng quát mắng.
“Ngại quá, là do tao nóng nảy.”
Vương Tử Bác phản ứng lại là mình nói sai, vội vàng xin lỗi.
“Mày giống y như con heo vậy.”
Trần Hán Thăng tát một cái lên gáy của thằng bạn nối khố, lúc này mới nói: “Trung tuần tháng này bọn tao đều phải qua Mỹ, nhân thủ bên công ty luật không đủ, mày ở gần trường học nhất, nên nhờ qua đây giúp đỡ.”
“Thế còn hệ thống đặt hàng thì sao?”
Lần này Vương Tử Bác hỏi rất nhỏ tiếng.
“Buổi tối tăng ca làm.”
Trần Hán Thăng nhún vai: “Ban ngày ở công ty luật, buổi tối trở về trường học, có phải sắp xếp như vậy rất hợp lý hay không?”
“Cũng không phải không thể.”
Trên mặt Vương Tử Bác do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: “Nhân viên đi Mỹ của bọn mày đã chốt danh sách chưa?”
Trần Hán Thăng nhìn khuôn mặt ngăm đen của thằng bạn nối khối, cùng với ánh mắt hơi trốn tránh, “Hì hì” cười nói: “Mày đang muốn hỏi Biên Thi Thi có đi hay không chứ gì, lần này cô ấy ở lại Kiến Nghiệp.”
“Ồ...”
Vương Tử Bác cũng không muốn giấu diếm trước mặt Trần Hán Thăng, ánh mắt nhìn về phía Biên Thi Thi, phát hiện cô ấy để hai tay chống cằm, đang mê mẩn nghe Tiêu Dung Ngư và giáo sư Tôn nói chuyện, biểu cảm ngây thơ hồn nhiên.
Vương Tử Bác nhìn về phía xa một lúc, khóe miệng cũng cong lên theo bản năng, đây là một cảm giác vui mừng tự phát không kìm nén được khi nhìn người mình thích.
Nhưng rất nhanh, bên Tiêu Dung Ngư kết thúc cuộc nói chuyện, Biên Thi Thi cũng đứng lên, Vương Tử Bác cuống quít quay đầu, vừa lúc gặp phải ý cười đầy khốn nạn của Trần Hán Thăng.
“Mẹ nó, mày cười cái rắm gì.”
Vương Tử Bác thẹn quá hóa giận, đẩy Trần Hán Thăng ra, còn mình thì đi vào phòng vệ sinh rửa mặt để bình tĩnh một chút.
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười, yêu thầm sao, nói trắng ra chính là một người đang tự biên tự diễn.
Thấy đối phương đi tới, phản ứng đầu tiên là muốn tránh, chờ đến khi họ rời đi, thì lại buồn bã mất mát nhìn chăm chú vào bóng lưng của đối phương, luôn không nhịn được mà muốn giả vờ thành dáng vẻ lạnh lùng, nhưng lại bởi vì một câu lơ đãng của đối phương mà mặt đỏ tim đập.
Thật con mẹ nó thú vị!
···
Giáo sư Tôn dặn dò Tiêu Dung Ngư xong thì chuẩn bị trở về, mọi người cùng nhau đưa giáo sư Tôn đến cửa thang máy.
Thật ra Trần Hán Thăng nhìn ra được, thiếu nữ con lai Tôn Đường Đường rất muốn ở lại chơi với nhóm anh chị, nhưng việc này hắn không thể nói được, nếu không chắc chắn Tiểu Ngư Nhi sẽ ghen.
“Hán Thăng.”
Lúc Trần Hán Thăng đang trộn lẫn trong đám người, trộm ngắm dáng người của Tôn Đường Đường, thì bà ngoại của người ta đột nhiên nói chuyện.
“Có!”
Trần Hán Thăng lập tức nghiêm mặt, nhíu mày giả vờ như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Mấy ngày hôm trước khi chủ tịch của Thâm Thông đến công tác tại Kiến Nghiệp, cố ý vào nhà ngồi lại.”
Giáo sư Tôn ý tứ sâu xa nói: “Ông ta nói đến Hỏa Tiễn 101, có đánh giá rất cao đối với cậu.”
Trần Hán Thăng ngẩn người, ngược lại cười nói: “Trước kia Trình tổng là lãnh đạo cũ của cháu, từng giúp đỡ cháu rất nhiều, gần đây vừa lúc có mối làm ăn muốn nghe ý kiến của ông ta, có thời gian rảnh nên muốn đến hỏi thăm một chút.”
“Cậu cãi nhau với Tiểu Ngư Nhi ít thôi.”
Giáo sư Tôn gật đầu dặn dò một câu, mái tóc hoa râm loạng choạng đi vào thang máy, khi Trần Hán Thăng phất tay tạm biệt, nghĩ thầm khó trách vừa nãy bà ấy đánh giá khá cao ý kiến của mình, hóa ra là Trình Đức Quân nói chuyện dùng năm mươi lăm triệu thu mua Hỏa Tiễn 101 cho giáo sư Tôn nghe.
“Mình cũng phải tìm thời cơ tiết lộ chuyện này cho Tiểu Ngư Nhi mới được.”
Trần Hán Thăng nhìn thiếu nữ phong cách điềm mỹ bên người, không biết sau khi cô biết mình là phú ông gia tài bạc triệu thì sẽ có phản ứng như thế nào.
“Tiểu Trần, tớ vừa mới bàn bạc với Thi Thi.”
Tiêu Dung Ngư không biết nội dung cuộc đối thoại của giáo sư Tôn và Trần Hán Thăng, khi trở về công ty luật, cô còn cười tủm tìm khoác cánh tay Trần Hán Thăng: “Tối nay chúng ta đi ăn thịt nướng Hàn Quốc.”
“Được.”
Trần Hán Thăng lại nhìn về phía Vương Tử Bác: “Mày muốn đi theo không?”
“Hử, à, khụ ······”
Vương Tử Bác ậm à ậm ừ một lúc lâu mới đáp: “Thế, vậy cùng đi đi.”
Kết quả vừa nhấc đầu, những người khác đã sớm đi xa, giống như đều biết cậu chắc chắn sẽ đồng ý vậy.
“Đệt!”
Vương Tử Bác lẩm bẩm lầm bầm mắng Trần Hán Thăng hai câu, nhưng trong lòng có một loại cảm giác hưng phấn bị đè nén, loại sung sướng này vẫn luôn duy trì khi đến công ty luật. Bốn người đi thang máy từ tầng mười tám xuống dưới lầu.
Bởi vì hôm nay đi tương đối sớm, còn chưa đến thời gian tan tầm ngày thường của tòa nhà, cho nên thang máy cũng không có người, chỉ có tiếng điều hòa thổi “Vù vù” trên đỉnh đầu.
Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi trò chuyện về tin tức của giới giải trí, Trần Hán Thăng ngẫu nhiên chen vào hai câu, nghiêm túc thảo luận về Đào Triết, Lâm Tuấn Kiệt, Châu Kiệt Luân và Vương Lực Hoành, xem tài hoa âm nhạc của ai cao hơn.
Chỉ có Vương Tử Bác im lặng nhìn, thật ra cậu ấy cũng muốn nói hai câu, nhưng mỗi khi lời nói đến bên miệng, cậu lại do dự một chút theo thói quen.
Cũng trong khoảng thời gian này, đám người Trần Hán Thăng đã nhảy vọt qua đề tài khác, bây giờ nói tiếp ra thì hình như rất ngốc, cho nên Vương Tử Bác lại nuốt xuống, trong lòng hối hận không thôi.
Vương Tử Bác đứng bên cạnh nút bấm thang máy, mỗi khi có người tiến vào, cậu lại chịu trách nhiệm ấn nút đóng cửa thang máy, tuy rằng trong lòng không muốn làm người vô hình, nhưng cuối cùng vẫn trở thành người vô hình.
“Gần đây trên thị trường thương mại quốc tế có chút chuyển biến tốt đẹp, khách hàng bên Châu Úc cũng muốn tự mình đến đây, nhất định phải đón tiếp thật tốt...”
Khi thang máy dừng đến tầng mười ba, hình như có hai người đi vào, Vương Tử Bác vẫn luôn cúi đầu nên cũng không để ý, nhưng đột nhiên cảm giác được tiếng nói chuyện phiếm của đám người Trần Hán Thăng hình như đã ngưng hẳn.
Vương Tử Bác ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện vậy mà là Hoàng Tuệ và tên Tống Nghĩa Tiến, Giám đốc Tiếp thị của công ty ngoại thương kia.
Thật ra cậu ấy đã biết Hoàng Tuệ ở tầng mười ba, thậm chí từng gặp hai, ba lần, chỉ là Hoàng Tuệ vẫn luôn không chú ý đến thôi.
Cho nên trước kia Vương Tử Bác tới Trung tâm thương mại quốc tế, mỗi khi thang máy mở cửa ở tầng mười ba, luôn luôn cố tình trốn tránh một chút, có điều hôm nay bởi vì tâm trạng hơi loạn, lại quên mất chuyện này, cũng vừa lúc đối mặt chính diện với Hoàng Tuệ.
Thật ra Hoàng Tuệ còn giật mình hơn cả Vương Tử Bác, ở trong lòng cô ta, thương mại quốc tế thuộc trung tâm CBD cao cấp, một sinh viên nghèo còn đang đi học như Vương Tử Bác, có tư cách gì ra vào tòa nhà lớn như thế này?
Còn có Trần Hán Thăng, bạn gái hắn không phải Thẩm Ấu Sở à, vì sao lại tay nắm tay với một nữ sinh xinh đẹp khác.
Chia tay hay là chân đạp hai thuyền?
Thậm chí Hoàng Tuệ còn nghĩ đến một nữ sinh khác, vào cái đêm khi cô ta trở về cửa hàng Hỏa Tiễn 101 của đại học lý công để lấy tài liệu đã từng gặp, là “bạn gái mới” của Vương Tử Bác.
Đại khái là ghét bỏ có chút mất mặt, Hoàng Tuệ chưa từng thừa nhận đã từng yêu đương với Vương Tử Bác, khi có đồng nghiệp hỏi cô ta có mấy bạn trai cũ, Hoàng Tuệ luôn trả lời là một mối tình đầu thời đại học, sau khi đi làm thì tìm hiểu một người nữa.
Đối tượng sau khi đi làm của cô cũng không phải Vương Tử Bác, mà là Triệu Chính sắp bàn đến chuyện cưới hỏi, cuối cùng bởi vì cha mẹ can thiệp cùng với nguyên nhân khác mà chia tay, nói như vậy không chỉ khiến cho người khác đồng tình, mặt khác bởi vì bối cảnh gia đình nhân viên công chức của Triệu Chính, còn lờ mờ mà nâng lên giá trị con người của cô ta.
Có thể nói, ở phương diện “cặn bã”, Hoàng Tuệ là tồn tại duy nhất có thể đấu tay đôi với Trần Hán Thăng.