Sau khi Hoàng Tuệ đi vào thang máy, tuy rằng cả hai bên đều không nói chuyện, nhưng mà bầu không khí trong không gian kín mít này rõ ràng giống như bị đọng lại.
Có một ông chú hơn năm mươi tuổi mặc âu phục, xách theo túi công văn vốn đang xem báo, ông ta cũng phát hiện ra có vài chỗ kì lạ, không nhịn được quay đầu lại xem xét.
Trần Hán Thăng khá là bố láo, đợi lúc ông chú nhìn về phía mình, hắn cố ý làm bộ dạng hung dữ cười gằn một tiếng, ông chú bị dọa đến nhảy dựng lên, vội vàng xoay người, bước chân còn từ từ nhích về phía cửa thang máy, cách xa Trần Hán Thăng một chút.
Thang máy kêu "đinh" một tiếng xuống tới tầng một, ông chú bước nhanh ra ngoài, sợ bị cuốn vào sự kiện thần bí nào đó.
"Tiểu Trần, cậu xấu lắm."
Tiêu Dung Ngư thấy buồn cười, nhéo nhéo bàn tay Trần Hán Thăng.
So với Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư, một người hoàn toàn không để Hoàng Tuệ vào trong mắt, một người không hiểu rõ vướng mắc phức tạp của Vương Tử Bác và Hoàng Tuệ, đương sự Vương Tử Bác là khó khăn nhất.
Có hai nguyên nhân, một là đụng phải "bạn gái cũ" Hoàng Tuệ, thứ hai là Biên Thi Thi ở ngay bên cạnh.
Trái tim Vương Tử Bác bị hẫng một nhịp, không có biểu cảm gì mới là làm cho người ta không yên tâm nhất.
Hoàng Tuệ và Tống Nghĩa Tiến cũng không quay đầu mà bước ra thang máy, sau đó Hoàng Tuệ chờ ở cửa Trung tâm thương mại quốc tế, Tống Nghĩa Tiến đi lái xe.
"Tiểu Ngư Nhi."
Biên Thi Thi nhìn bóng dáng Hoàng Tuệ, đột nhiên xoay người nói với Tiêu Dung Ngư: "Tớ hơi không thoải mái, muốn về ký túc xá nghỉ ngơi trước."
"Không thoải mái ở đâu vậy?"
Tiêu Dung Ngư sờ trán Biên Thi Thi, phát hiện không bị nóng, lập tức hiểu ra "không thoải mái" là ở trong lòng, vì thế nhìn qua Vương Tử Bác.
"Vậy, vậy, vậy..."
Vương Tử Bác cảm thấy hiện tại thật sự là thời điểm khó xử nhất trong cuộc đời mình, đầu óc vốn dĩ phản ứng không nhanh của cậu ấy đã đông đặc lại rồi, lắp bắp nửa ngày cũng không biết biểu đạt thế nào.
Vừa muốn giải thích, vừa muốn giữ lại, gom lại cùng nhau ngược lại không biết nên làm gì.
"Nghỉ ngơi cái gì chứ."
Trần Hán Thăng lớn tiếng nói: "Cơ thể không thoải mái càng phải ăn nhiều đồ ăn ngon, vị giác được hưởng thụ mới có thể làm tâm trạng vui vẻ.
"Không cần đâu, có thể là tớ bị cảm rồi..."
Biên Thi Thi còn muốn tìm lý do khác.
"Bị cảm vậy thì uống hai ly, trở về đầu óc mơ mơ màng màng, ngủ một giấc là khoẻ re."
Trần Hán Thăng không chờ Biên Thi Thi giải thích, đi ra ngoài.
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, các cậu đều đợi tớ ở bên này."
Cứ như vậy, Biên Thi Thi vốn chuẩn bị rời đi đã bị Trần Hán Thăng cương quyết giữ lại.
Nếu bây giờ Biên Thi Thi trở về tuy là không thể trực tiếp quyết định Vương Tử Bác theo đuổi thất bại, nhưng mà quan hệ của hai người nhất định sắp đi vào thời kỳ lạnh nhạt.
Trong lòng Vương Tử Bác rất cảm kích bạn bè, có lẽ vào lúc này, cũng chỉ có loại người bình thường không phân biệt phải trái như Trần Hán Thăng, mới có thể "càn quấy" giữ Biên Thi Thi lại, tranh thủ thêm nhiều cơ hội giúp mình.
...
Ngoại trừ Hoàng Tuệ, cửa Trung tâm thương mại quốc tế cũng có không ít người đang đứng, trong đó nhân viên văn phòng nữ chiếm đa số.
Sau khi Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi đi tới, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.
Mặc dù Tiêu Dung Ngư với đôi mắt sáng, hàm răng trắng và lúm đồng tiền ở khóe miệng là đẹp nhất trong ánh hoàng hôn, nhưng dù sao Biên Thi Thi cũng thuộc nhóm gái xinh, hai người đều mặc quần jean và giày da, bó chặt đôi chân nhỏ, dáng người cao cao gầy gầy.
Quần áo của Hoàng Tuệ thật ra là của thương hiệu lớn, túi ô vuông của LV, áo khoác ngoài màu cà phê của Burberry, nhưng tất cả các nhân viên văn phòng nữ trong tòa nhà này đều có một hoặc hai món đồ xa xỉ đắt tiền.
Hoàng Tuệ nhìn Tiêu Dung Ngư, trong lòng còn có một chút ý hận nhàn nhạt, dựa vào đâu mà bên cạnh Trần Hán Thăng luôn có những cô gái xinh đẹp vây quanh chứ.
"Tích, tích, tích..."
Từng chiếc xe ô tô chạy đến, đón từng lượt khách rồi rời đi, hiện tượng kiểu này ở trung tâm thương mại CBD của thành phố lớn rất bình thường, thậm chí còn hình thành một "vòng tròn so sánh" kỳ lạ.
Nếu đưa đón là xe hạng A như BMW hay gì đó, thì động tác lên xe của nhân viên văn phòng nữ rất tao nhã, nói cười duyên dáng, còn tự tin xoay người chào tạm biệt với đồng nghiệp: "Tôi đi đây, ngày mai gặp nhé."
Nếu là loại xe hạng B như Crown hiện đại, cũng có thể thu hút một vài ánh mắt hâm mộ.
Nếu là xe taxi, vậy thì cứ im lặng ngồi trên đó, không ai để ý.
...
"Tích."
Lúc này, một chiếc BMWs hạng A từ từ chạy đến, đám người ở cửa Trung tâm thương mại quốc tế ngẩng đầu lên theo tiếng còi, nhưng lại phát hiện không phải là chiếc xe mình đang đợi, chỉ yên lặng nhìn xem.
"Hoàng Tuệ!"
Cửa kính xe BMWs từ từ hạ xuống, Tống Nghĩa Tiến gọi to từ bên trong: "Ngẩn ra làm gì vậy, lên xe đi."
"Hả?"
Hoàng Tuệ giật mình, xe của Tống Nghĩa Tiến là Crown mà, sao lại biến thành BMWs rồi?
Nhưng mà, bây giờ không thể lộ ra biểu hiện ngạc nhiên, nếu không thì sẽ giống như mình không quen ngồi xe sang vậy.
Hoàng Tuệ không lên xe, mà là đi vào qua chỗ ngồi của tài xế, khom người nhỏ giọng hỏi: "Sao lại thế này, xe Crown của anh đâu rồi?"
"Lúc nãy gặp lão Lưu ở bãi đỗ xe, anh đổi xe với ông ấy rồi."
Tống Nghĩa Tiến quay đầu nhìn lướt qua: "Anh biết em rất ghét nam sinh đó của Đại học Lý công Kiến Nghiệp, mà anh cũng không có hảo cảm với mấy tên lưu manh, mượn BMWs để tăng thể diện cho em, nhân tiện đả kích mấy sinh viên này một chút, đây có thể là BMWs cả đời này mấy người cũng không mua được."
"Ha, lão Tống anh thật tuyệt!"
Hoàng Tuệ khá đắc ý, trong đám người đó có lẽ chỉ có Trần Hán Thăng mới có xe.
Nhưng mà, trước khi phá sản hắn chỉ lái một chiếc FAW, sau khi phá sản cũng không biết đã đổi sang chiếc xe cùi nào rồi.
Trong nước còn có loại xe nào kém hơn FAW à?
Ờ, chắc là FAW hàng second hand.
"Phù!"
Hoàng Tuệ nhịn không được đứng thẳng lưng, chậm rãi vén sợi tóc mai ra sau tai, đột nhiên cô ta cảm thấy trong không khí của mùa xuân đều có hương vị vui vẻ thoải mái.
"Không vội, cô cứ từ từ đi."
Tống Nghĩa Tiến cười khuyên: "Tóm lại không ai dám giục BMWs đâu..."
"Bíp, bíp, bíp..."
Tống Nghĩa Tiến còn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy tiếng còi dồn dập từ phía sau, tiếng ồn đáng ghét giống như tiếng kèn Xô - na thúc giúc, mấy nhân viên văn phòng nữ bị chấn động nhịn không được lùi về sau.
"Tiểu Ngư Nhi, đây là Trần Hán Thăng nhà cậu đó, ha ha ha..."
Biên Thi Thi tuy rằng cũng che tai lại, nhưng lại cảm thấy rất buồn cười.
Hành vi cố ý khoe khoang kiểu này của Hoàng Tuệ, đám nhân viên văn phòng cũng không phải đồ ngốc, ai cũng đã nhìn rõ, nhưng mà mọi người không thù không oán, làm màu thì cứ làm màu đi.
Hôm nay Tống Nghĩa Tiến lại gặp Trần Hán Thăng, gã không chỉ có động cơ "làm bẽ mặt", cũng có thực lực "làm bẽ mặt", trực tiếp nổi cọc lên.
"Con mẹ nó!"
Tống Nghĩa Tiến bực tức trong lòng, vốn dĩ lái xe khó chịu nhất chính là chiếc xe phía sau cứ bấm còi, hơn nữa bản thân vừa mới khoác lác xong.
"Ken két."
Tống Nghĩa Tiến hung dữ đẩy cửa xe ra, đang muốn đi tranh cãi một phen, bỗng nhìn thấy đằng sau là chiếc xe "Land Rover", thì người hơi sững lại một chút.
Bản thân anh ta làm kinh doanh ngoại thương, biết giá cả của loại xe này, trăm phần trăm là cao hơn BMWs.
Đợi lái xe của Land Rover nhô đầu ra, Tống Nghĩa Tiến và Hoàng Tuệ lại kinh ngạc, thế mà lại là Trần Hán Thăng.
Tuy là hắn đeo kính râm lớn, nhưng loại khí chất này thể hiện rõ chính là hắn.
"Hai người làm gì ở đây vậy?"
Không ngờ Trần Hán Thăng lại lộ vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Xe hỏng rồi à?"
"Cái này..."
Tống Nghĩa Tiến hơi sửng sốt, cuối cùng vẫn không thể trả lời "Tôi chuẩn bị thể hiện trước mặt mấy người đấy."
"Nếu không hỏng thì chạy nhanh lên, chắn ở đây như đồ ngốc vậy!"
Âm thanh bấm còi "Bíp Bíp Bíp" lại vang vọng dưới lầu Trung tâm thương mại quốc tế, ngay cả bảo vệ cũng kinh động.
Đám người đến gần nhìn xem, ôi chao, đây là Trần tổng của 1802 mà, người kia hoàn toàn không biết.
Bảo vệ cũng biết là phải giúp ai, lập tức nghiêm túc vặn hỏi Tống Nghĩa Tiến: "Mấy người làm gì ở đây, dừng xe thì có bãi đỗ xe, nếu đón người thì nhanh chóng rời đi, đừng làm ảnh hưởng trật tự giao thông."
"Không phải, chúng tôi..."
Tống Nghĩa Tiến và Hoàng Tuệ còn muốn giải thích gì đó.
"Bíp."
Trần Hán Thăng trực tiếp ấn một hồi còi dài, tiếp theo lại có tiếng vứt kính râm "bộp", tháo dây an toàn giống như muốn xuống xe: "Nếu không đi, thì con mẹ nó ở đây luôn cũng được."
Bảo vệ thấy có thể phát sinh xung đột, nhanh chóng đuổi Tống Nghĩa Tiến đi, đợi cho chiếc BMWs ảo não rời đi, trong đám người lại vang lên âm thanh vỗ tay.
Xem ra, mọi người vô cùng tán thành với hành vì "đả kích sự thể hiện quá kém" này của Trần Hán Thăng.
...
Nhưng mà, buổi tối lúc ăn cơm, Biên Thi Thi vẫn không phản ứng với Vương Tử Bác. Cô ấy chỉ nói chuyện với Tiêu Dung Ngư, giữa lúc đó còn cụng ly nước cam với Trần Hán Thăng.
"Ban đầu tớ cũng không đói bụng, nhưng mà việc làm lúc chiều của cậu rất tốn cơm, tối nay tớ ăn còn nhiều hơn Tiểu Ngư Nhi nữa."
"Không sao, ăn bao nhiêu cũng tính lên đầu Tử Bác."
Trần Hán Thăng cười ha hả trả lời, luôn luôn nhắc đến Vương Tử Bác, làm cho thằng bạn có cảm giác tồn tại.
"Hừ!"
Biên Thi Thi kiêu ngạo quay đầu, tiếp tục nói cười với bạn thân, hoàn toàn không để ý Vương Tử Bác.
Ăn cơm xong, tình huống hôm nay dường như cũng không thích hợp để đi dạo lắm, Trần Hán Thăng đưa Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi về Đại học Đông Đại trước.
Tiêu Dung Ngư ngồi ở ghế lái phụ, Vương Tử Bác và Biên Thi Thi ngồi ở ghế sau, nhưng mà hai người họ rất buồn cười, mỗi người ngồi sát một bên cửa xe, ở giữa có một khoảng cách rất lớn.
"Tiểu Trần."
Tiêu Dung Ngư nhìn ra phía sau, bĩu môi.
Trần Hán Thăng nhún vai, Biên Thi Thi có thể ở lại ăn cơm đã là tốt lắm rồi.
"Ôi."
Vương Tử Bác cũng thở dài trong lòng. Cậu ấy thừa dịp trong xe tối đen như mực, lén quan sát Biên Thi Thi, nhưng mà chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt đang tức giận.
Tới dưới lầu ký túc xá sinh viên nữ Đại học Đông Đại, Biên Thi Thi cũng chỉ chào Trần Hán Thăng, kéo tay Tiêu Dung Ngư lên lầu. Đợi lúc chỉ còn lại hai người, Vương Tử Bác rốt cuộc không nhịn được, hỏi: "Tiểu Trần, tối nay phải làm sao đây?"
"Hên xui."
Trần Hán Thăng bĩu môi: "Tao đã sớm nhắc mày đừng qua lại với Hoàng Tuệ, bây giờ đã bị cắn trả rồi, ngốc nghếch không nghe lời người lớn."
"Mày đừng mắng tao nữa."
"Kệ, tùy duyên thôi."
Trần Hán Thăng nghiêm túc nói: "Mày nhắn tin cho Biên Thi Thi đi, cho dù cậu ấy có trả lời một dấu chấm, mày cũng coi như là qua ải rồi."
"Ờ."
Vương Tử Bác nghe lời cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Biên Thi Thi: "Cậu đến ký túc xá chưa?"
Sau khi Trần Hán Thăng nhìn thấy nội dung chuẩn mực này, nhịn không được cười nói: "Tử Bác, nhất định mày đang tưởng rằng đây là thời điểm khó khăn nhất của mình."
"Ừm."
Vương Tử Bác gật đầu.
"Nghĩ tới cảnh tượng thảm khốc của tao sau này đi."
Trần Hán Thăng đỗ xe bên cạnh Lý công Kiến Nghiệp: "Tiêu Dung Ngư là phiên bản plus vô địch thăng cấp mạnh của Biên Thi Thi, nếu tao có thể lội qua thành công, nửa cái mạng chắc cũng không còn."
Ban đầu Vương Tử Bác rất khó chịu, nhưng sau khi nghe được những lo lắng của chiến hữu, đột nhiên cậu ấy cảm thấy chuyện này của mình chẳng là gì cả.
"Tiểu Trần, đêm nay mày đừng về, tao với mày đi uống chút rượu đi."
“Khó chịu, không muốn đi.”
“Đi KTV hát?”
“Khó chịu, không muốn đi.”
"Đi mát xa với mày."
"Được, đi thôi."
Vương Tử Bác: ...