Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác tìm thấy một quán mát-xa ở khu đại học Tiên Ninh, trông khá trang trọng, tất nhiên hai người bọn họ cũng không có ý định đặc biệt nào, chỉ là tìm một nơi để trò chuyện, đơn giản là yêu cầu một phòng đôi.
Trong phòng có bày đĩa trái cây và trà nóng trên bàn, hai kỹ thuật viên mặc đồng phục màu xanh lam và đeo khẩu trang đang phục vụ, trên TV đang chiếu “Happy Camp”.
Người dẫn chương trình “Happy Camp” hiện tại vẫn là Lý Tương và Hà Quế, những hậu cần siêu cấp công dụng là Đỗ Hải Đào và Ngô Hân giờ vẫn chưa nổi lên.
Kể từ khi Vương Tử Bác gửi tin nhắn đầu tiên cho Biên Thi Thi, cậu ấy luôn cầm điện thoại cầm tay lên để xem, nhưng lần nào cậu ấy cũng thất vọng vì màn hình điện thoại cầm tay luôn im ắng.
Cậu ấy chỉ có thể nhấp hai ngụm trà nóng, vừa xem chương trình vừa nghe Trần Hán Thăng trò chuyện với kỹ thuật viên.
“...Cậu đến từ Đông Đại à?”
Trần Hán Thăng khoe khoang rằng hắn là “sinh viên hàng đầu của Đại học Đông Đại nằm trong nhóm 985”, cô kỹ thuật viên hơi kinh ngạc: “Bình thường sinh viên Đại học Đông Đại rất ít khi đến đây.”
“Tại sao?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Vì có rất nhiều nữ sinh trong khuôn viên Đại học Đông Đại nên nam sinh từ Đại học Lý công Kiến Nghiệp đến đây thường xuyên hơn.”
Khi cô kỹ thuật viên nhìn thấy Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác cùng đi vào, còn nghĩ rằng Vương Tử Bác cũng đến từ Đông Đại, vậy nên lúc nói chuyện cũng không kiêng kỵ gì.
“Mỗi nam sinh đến từ Đại học Lý công Kiến Nghiệp đều trông rất trung thực, bọn họ còn có đôi mắt rất sâu nữa.”
Cô kỹ thuật viên cười nói: “Tuy nhiên trong lúc mát-xa, luôn nói cạnh nói khóe để hóng hớt các dịch vụ khác.”
“Ra là vậy!”
Trần Hán Thăng nói với Vương Tử Bác: “Bọn nam sinh ở Đại học Lý công Kiến Nghiệp thật nhàm chán.”
“Gì chứ!”
Vương Tử Bác xoay người, không muốn nói chuyện với thằng bạn thân thời thơ ấu không ổn định nữa.
“Cũng không hẳn.”
Cô kỹ thuật viên tiếp lời: “Chàng trai nhìn vẫn trẻ đấy nhỉ, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Trần Hán Thăng nghịch ngợm uốn cong ngón chân cái: “Hai mươi mốt, năm ba Đại học, còn chị thì sao?”
“Chị đây ba mươi bốn tuổi rồi.”
Cô kỹ thuật viên đeo khẩu trang nói.
“Ba mươi bốn ấy à, có hơi già rồi.”
Trần Hán Thăng có chút thất vọng.
“Cậu nhóc, ba mươi bốn chưa hẳn là già đâu.”
Cô kỹ thuật viên thấy Trần Hán Thăng có tính cách cởi mở, ăn nói và thái độ có phần không đàng hoàng, nên cô ta cố tình nói mập mờ.
“Ha ha!”
Trần Hán Thăng cười toe toét: “Chị à, em cũng không nói em mới hai mươi mốt tuổi mà.”
Trong phòng nhất thời im lặng, đồng thời một trận cười lớn vang lên, ngay cả cô kỹ thuật viên đang xoa bóp chân cho Vương Tử Bác cũng tham gia góp vui.
“Mẹ kiếp, không biết linh hồn của Tiểu Trần từ nơi nào đến, bây giờ vẫn chưa gặp phải Tu La Tràng.”
Vương Tử Bác thầm phàn nàn: “Ngay cả chị gái ngoài ba mươi tuổi rồi cũng có thể tán tỉnh.”
Cậu ấy lại nhìn điện thoại cầm tay, Biên Thi Thi vẫn chưa trả lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn những tin nhắn trò chuyện trước đây.
Trước đây, Hoàng Tuệ cũng trả lời tin nhắn rất chậm, không chỉ ngày hôm sau mới trả lời mà thậm chí còn có thể cách đến tận tuần sau.
Vào thời điểm đó, Vương Tử Bác cũng đã thực hiện nhiều biện pháp để “lấy lại thể diện”.
Ví dụ, cậu ấy sẽ cố ý trả lời chậm hơn chút;
Ví dụ, cậu ấy sẽ “tàn nhẫn” xóa nội dung trò chuyện.
Bởi vì trong những đoạn tin nhắn này, toàn là “chào buổi sáng, chào buổi trưa, chúc ngủ ngon” do cậu ấy gửi, hay là “trời bắt đầu lạnh rồi, đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya”, cậu ấy giống như máy báo giờ chăm chỉ, nhưng Hoàng Tuệ vẫn không có hồi âm.
Vậy nên, mỗi lần nhìn thấy những đoạn độc thoại này, Vương Tử Bác đều cảm thấy có một loại cảm giác hèn mọn mất liêm sỉ giống đứa hay nịnh nọt, sau khi xóa nội dung trò chuyện xong, dường như có có thể lừa dối chính mình, giả vờ như không nhìn thấy.
“Haiz!”
Tất nhiên bây giờ Vương Tử Bác sẽ không xóa đoạn tin nhắn trò chuyện với Biên Thi Thi, bởi vì vẫn chưa được bao lâu, cậu ấy gửi tin nhắn lúc bảy rưỡi, bây giờ mới chín giờ.
“Ting!”
Đúng lúc này, điện thoại cầm tay đột nhiên vang lên tiếng tin nhắn trả lời, tuy rằng rất bình thường, nhưng nghe vào tai Vương Tử Bác lại như âm thanh của thiên nhiên.
Vội vàng mở khóa màn hình điện thoại cầm tay, vậy mà thực sự là Biên Thi Thi gửi đến.
Biên Thi Thi: Đến rồi.
Tuy rằng chỉ có hai chữ, nhưng Vương Tử Bác lại cảm thấy như được tha thứ, vội vàng đưa điện thoại cầm tay cho Trần Hán Thăng: “Tiểu Trần, mày mau nhìn nè, Biên Thi Thi trả lời tin nhắn rồi!”
Trần Hán Thăng nhận lấy, nhìn một chút, sau đó trả lại điện thoại cầm tay: “Tốt lắm, điều này cũng có nghĩa là Biên Thi Thi sẽ không để ý đến những gì đã xảy ra với Hoàng Tuệ ngày hôm nay, có lẽ cô ấy vẫn sẽ giả vờ tức giận.”
“Ừ!”
Vương Tử Bác nặng nề gật đầu, cậu suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Tiểu Trần, nếu Biên Thi Thi ghen, vậy thì không phải cô ấy đã thích tao rồi sao?”
“Nghĩ xa quá, ghen thì ghen chứ nói đến thích thì vẫn xa lắm.”
Trần Hán Thăng cười khẩy, nói: “Biên Thi Thi cảm thấy có chút bị ép ghép đôi với người không có tình cảm nhiều quá, cũng bởi vì Tiểu Ngư Nhi và tao thường nói thế rất nhiều, nên cô ấy mới chú ý đến mày.”
“Con gái là những sinh vật rất kỳ lạ nhưng lại đáng yêu.”
Trần Hán Thăng phất phất tay để cô kỹ thuật viên “Ba mươi bốn tuổi không đủ tiêu chuẩn” rời đi, sau đó mới ngồi thẳng dậy nói: “Mặc dù Biên Thi Thi vẫn chưa thích mày, nhưng bình thường bọn tao hay nói đùa nhiều lần, cuối cùng cô ấy cảm thấy khác biệt với mày, vậy nên hôm gặp phải “bạn gái cũ” Hoàng Tuệ của mày, trong lòng cô ấy mới cảm thấy khó chịu.”
“Nhưng mà, nếu thật sự muốn Biên Thi Thi thích mày, ngoại trừ việc làm bạn bè trong khoảng thời gian dài ra, thì có lẽ còn cần một thời cơ.”
Trần Hán Thăng phân tích dựa trên kinh nghiệm cá nhân.
“Thời cơ gì?”
Vương Tử Bác lập tức hỏi lại.
“Tao cũng không phải thần, sao biết thời cơ nào.”
Trần Hán Thăng bĩu môi: “Nhưng bất kể như thế nào đi nữa, làm thằng si mê Biên Thi Thi vẫn có giá trị hơn là làm thằng si mê Hoàng Tuệ, Biên Thi Thi vẫn là xử nữ đấy.”
“Đệt!”
Vương Tử Bác nhặt quả quýt lên ném vào Trần Hán Thăng: “Tên xấu xa này, tại sao mày lại hỏi Tiểu Ngư Nhi về những chuyện này!”
“Sao nào?”
Trần Hán Thăng cười toe toét đỡ lấy: “Tao chỉ hỏi Biên Thi Thi thuộc chòm sao nào thôi mà, việc này cũng phạm pháp sao?”
“Mẹ kiếp...”
Lúc này Vương Tử Bác mới nhận ra mình lại bị lừa, nhưng đây không phải là lần đầu tiên, bạn thân của cậu ấy lật mặt so với việc cậu ấy không biết còn nhanh hơn nhiều, cậu đưa điện thoại cầm tay cho Trần Hán Thăng: “Vậy thì giúp tao hồi âm đi.”
“Chuyện này không được, tao có thể giúp mày, góp ý cho mày, chia sẻ kinh nghiệm, nhưng sẽ không bao giờ tham gia hành động.”
Không ngờ rằng Trần Hán Thăng lại từ chối: “Loại chuyện này mày vẫn nên tự mình làm đi, đừng nhiễm quá nhiều phong cách cá nhân của tao, Thi Thi rất tốt, mày cứ thoải mái thể hiện tính cách của mình.”
“Ừ!”
Vương Tử Bác gật đầu, cậu ấy biết người bạn thân thời thơ ấu không phải không muốn giúp cậu ấy, mà hắn muốn mối quan hệ này trở nên đơn thuần hơn.
“Vậy nên trả lời như nào đây?”
Vương Tử Bác buồn sầu suy nghĩ, lúc đầu cậu ấy gửi tin “cậu đến ký túc xá chưa”, sau đó đó Biên Thi Thi trả lời “đến rồi”, có vẻ như bị mắc kẹt trong ngõ cụt rồi.
“Cạch cạch cạch...”
Vương Tử Bác bắt đầu gõ chữ nói chuyện giết thời gian với Biên Thi Thi, trong khi Trần Hán Thăng đang ngậm điếu thuốc, nhìn từ bên cạnh sang.
Vương Tử Bác: Tớ muốn nói lời xin lỗi vì những gì đã xảy ra lúc chiều nay.
Biên Thi Thi: Không cần phải xin lỗi đâu, cậu cũng không sai mà.
Vương Tử Bác ngước đầu nhìn Trần Hán Thăng, nhưng Trần Hán Thăng chỉ nhún vai.
Vương Tử Bác: Tớ nghĩ đây là một trải nghiệm không thể tránh khỏi, nếu cậu muốn biết, thì tớ sẵn sàng kể cho cậu nghe tất cả chuyện trong quá khứ.
Biên Thi Thi: Bây giờ tớ không muốn biết, chuẩn bị nghỉ ngơi rồi, chúc ngủ ngon, đừng trả lời lại!
“Đi nào.”
Trần Hán Thăng dập tàn thuốc, đi giày, mặc dù Tử Bác không có nhiều mánh khóe nhưng cậu chân thành.
“Tiểu Trần.”
Vương Tử Bác cầm điện thoại cầm tay đi tới: “Mặc dù Biên Thi Thi đã nói ‘chúc ngủ ngon, đừng trả lời lại’, nhưng tao vẫn muốn nói chúc ngủ ngon, mày thấy có được không?”
Trần Hán Thăng không nói gì, Vương Tử Bác có chút bối rối giải thích: “Khi tao trò chuyện với người khác, tao hay có thói quen phải trả lời thêm một câu nữa, luôn muốn kết thúc bằng câu trả lời của mình, bởi vì khi người khác kết thúc, tao luôn cảm thấy như thể tao có lỗi với người đó...”
“Vậy thì mày cứ trả lời lại đi.”
Trần Hán Thăng mỉm cười, vỗ vai bạn thân: “Tử Bác, mặc dù mày xấu trai nhưng bên trong của mày thực sự rất tốt bụng.”
···