Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 608 - Chương 608: Một Chiếc Mp4, Phản Chiếu Ra Tất Cả Quần Thể Các Sinh Viên.

Chương 608: Một chiếc MP4, phản chiếu ra tất cả quần thể các sinh viên. Chương 608: Một chiếc MP4, phản chiếu ra tất cả quần thể các sinh viên.

“100 đấy, haiz.”

Nhiếp Tiểu Vũ cúp điện thoại, nhìn hàng mẫu của chiếc máy MP4 mà Quả Xác mới đưa ra, bên ngoài thực sự vô cùng xinh đẹp, có lẽ là trộn lẫn cùng với vật liệu kim loại, cầm trên tay cũng có cảm giác hơi nặng.

Nếu chỉ là 20 hoặc 30 đánh giá thì không có vấn đề gì, tóm lại trong lần đầu tiên nhìn thấy MP4, ai cũng có thể nói ra một vài ý dựa theo sở thích của mình, nhưng 100 lượt đánh giá thì gần như không thể.

“Tiểu Vũ, đây là chiếc MP4 cậu mới mua sao?”

Người bạn cùng phòng vừa mới tắm xong, lau mái tóc ướt đẫm của mình đi ra khỏi phòng tắm, đúng lúc nhìn thấy chiếc MP4 này.

“Ừm…”

Nhiếp Tiểu Vũ hàm hồ lừa gạt một câu.

“Vẻ ngoài thoạt nhìn trông rất ngầu.”

Các bạn cùng phòng chủ động cầm lên nhìn xem, còn thử cắm vào trong tai nghe xem thử: “Chất lượng hình ảnh không đặc biệt rõ ràng lắm, hơn nữa lời bàn hát trên màn hình cũng hơi chớp loé, cảm giác không ổn định lắm, cậu mua chiếc MP4 này bao nhiêu tiền vậy?”

“899.”

Nhiếp Tiểu Vũ nói ra một con số.

“Gì?”

Lúc đầu các bạn cùng phòng không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng sau khi nghe thấy giá cả, lại cầm chiếc MP4 lên xem xét một vòng nữa: “Rẻ như vậy sao? Nếu trên 1500 tệ thì không đáng, nhưng hơn 800 thì rất lời đấy.”

Nghe thấy một chiếc MP4 chỉ có giá hơn 800 tệ, đám bạn học đang đọc sách và ôn tập cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học cũng tập trung xung quanh, đồng loạt cầm chiếc MP4 hàng mẫu của Quả Xác lên thảo luận.

“Thực sự rất xinh đẹp, Tiểu Vũ, cậu mua nó ở đâu vậy?”

“Nếu sạc đầy pin thì dùng được trong bao lâu? Có cảm giác tương tự như Tử Quang của Thanh Hoa vậy, nhưng hình thức đẹp hơn Tử Quang của Thanh Hoa.”

“Thực ra chất lượng âm thanh khá tốt, tớ vẫn luôn do dự xem có nên mua một chiếc MP4 để ôn tập thi thạc sĩ tiếng Anh không, nhưng của hãng Newmen hay Sony có giá quá đắt, cái nào cũng hơn hai ngàn tệ đấy.”

“Quả Xác… Từ trước đến nay tớ chưa từng nghe nói, nhưng logo này rất thú vị.”

Nhiếp Tiểu Vũ nhìn trái nhìn phải, đột nhiên lấy notebook ra nói: “Chiếc MP4 này vẫn chưa được phát hành chính thức, nhưng nếu mỗi người các cậu có thể đưa ra được 20 ý kiến để cải thiện chiếc MP4 này, sau khi được đặt lên kệ bán, tớ sẽ làm chủ bán cho các cậu nửa giá mỗi người một cái.”

“Thật sao?”

Các bạn cùng phòng nghe nói đến chuyện có thể mua được một chiếc MP4 với giá hơn 400 tệ, giá cả này cơ bản ngang với một chiếc mp3, bọn họ lập tức tích cực lên tiếng.

“Vậy thì tớ sẽ nói, mặc dù màu đen khá ngầu nhưng trông quá tối, liệu có màu hồng nhạt hay màu tím phù hợp với phái nữ không? Ngoài ra, có thể thiết kế mỏng hơn một chút nữa được không, tớ đã từng nhìn thấy mẫu MP4 mới nhất của Newmen ở trung tâm thương mại quốc tế Kim Ưng, cảm giác như độ dày của nó chỉ bằng một đồng xu vậy…”

“Chậm một chút, chậm một chút, các ý kiến không thể lặp lại nhé.”

Nhiếp Tiểu Vũ thoăn thoắt ghi chép vào cuốn sổ tay, trong đầu cũng hiểu rõ bộ trưởng Trần vốn dĩ cũng không hy vọng một người có thể nghĩ ra được một trăm ý kiến, hắn hy vọng mỗi một người trong ban quản lý có thể huy động mối quan hệ xã giao của mình, cuối cùng rút ra được kinh nghiệm sử dụng của chiếc MP4 này từ các tầng lớp khác nhau.

Phản ứng của cô thư ký nhỏ vẫn hơi chậm, những người khác đã bắt đầu tìm ra cách rồi.

Ví dụ như, Lý Tiểu Giai đã liên lạc với bạn bè của mình ở nước ngoài, Khổng Tĩnh cũng liên lạc với những người đồng nghiệp cũ của Thâm Thông, sau khi hỏi xong ý kiến của cha mẹ và bà xã, Tào Kiến Đức còn tiếp thu ý kiến của bạn học tiểu học của con gái.

Trần Hán Thăng cũng không nhàn rỗi, ngay khi hàng mẫu của chiếc MP4 được ra mắt vào ngày 12 tháng 3, hắn lập tức trở về ký túc xá 602 thu thập ý kiến.

602 chỉ là một ký túc xá đại học bình thường của mấy tên đực rựa, nhưng càng bình thường, ý kiến của bọn họ càng mang tính chất đại biểu.

“Lão Dương, mày nhìn xem chiếc MP4 này như thế nào?”

Trần Hán Thăng đưa cho Dương Thế Siêu xem trước.

Dương Thế Siêu đang đọc “Bản tin bóng rổ NBA”, cậu ấy cầm lấy chiếc MP4 lật trái lật phải, lại dùng tay ước lượng vài lần: “Trông được đấy, mày mua bao nhiêu vậy?”

“899 tệ, mày cảm thấy như thế nào?”

Trần Hán Thăng nói, năng lực quan sát của hắn tốt hơn nhiều so với Nhiếp Tiểu Vũ, không chỉ đơn giản là thu thập ý kiến, mà còn biết quan sát phản ứng của các bạn cùng phòng.

“Mẹ nó, rẻ như vậy sao?”

Sau khi nghe thấy giá cả này, Dương Thế Siêu hào hứng đặt tờ báo bóng rổ xuống, nghiêm túc đeo tai nghe xem thử.

“Thực sự không tồi.”

Dương Thế Siêu thưởng thức vài phút: “Thực ra tao không thể đưa ra bất cứ ý kiến đánh giá gì, nhưng đối với mức giá này mà nói, cho dù có chút khuyết điểm đi chăng nữa tao cũng có thể chấp nhận được, Lão Tứ, mày mua ở đâu vậy?”

“Bây giờ vẫn chưa chính thức được bán, tháng sau lên kệ tao sẽ đưa cho mày một cái.”

Trần Hán Thăng lại đưa cho Quách Thiếu Cường: “Lão Quách, thử xem sao?”

Phản ứng của Quách Thiếu Cường cũng không khác mấy so với Dương Thế Siêu, sau khi sờ soạng một lúc thì trực tiếp hỏi 899 có phải là mức giá thấp nhất không? Trong lòng Trần Hán Thăng hiểu rõ, trong mắt các sinh viên bình thường, thứ đáng hỏi nhất của chiếc MP4 là giá cả.

Vậy những người “không bình thường” thì sao?

“Lão Đới.”

Trần Hán Thăng ném cho Đới Chấn Hữu vẫn đang ngày ngày “ở cữ”.

Không biết Đới Chấn Hữu đang đọc cuốn sách võ hiệp nào mà trên mặt từ đầu đến cuối lúc nào cũng nở nụ cười “dịu dàng chiều chuộng”, thường xuyên “sột soạt” lật sang một trang nào đó, sau lại cố ý lật lại đọc lại một lần nữa.

Cậu ta cũng có một chiếc mp3, nhưng đã kiểu cũ của mấy năm trước, lớp sơn bên ngoài sớm đã bong tróc để lộ từng mảng màu đen, nhưng Lão Đới vẫn nâng niu nó như bảo bối.

“Có chuyện gì vậy?”

Đới Chấn Hữu vô cùng khó chịu khi bị cắt ngang mạch suy nghĩ, gỡ chiếc tai nghe mp3 xuống, cau mày nhìn Trấn Hán Thăng.

Trần Hán Thăng chỉ vào chiếc MP4 bĩu môi: “Công ty điện tử của một người bạn sản xuất bản mẫu MP4, mày giúp tao đưa ra ý kiến đi.”

“Tao đâu phải là dân trong nghề, có thể đưa ra ý kiến gì chứ?”

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng Lão Đới vẫn cầm lấy thử nghiệm một lúc lâu, sau đó so sánh với chiếc mp3 của mình một chút rồi quyết đoán lắc đầu: “Chất lượng âm thanh còn không bằng thứ đồ rách nát này của tao.”

“Đừng đánh rắm nữa, chiếc mp3 kia của mày đã bao nhiêu năm rồi, hoàn toàn bị ráy tai của mày lấp kín mà vẫn có thể nghe rõ sao?”

Tần Hán Thăng không chút khách khí vạch trần lời nói dối.

“Tao không xem nữa.”

Một người thô lỗ như Đới Hữu Chấn, mặc dù ngày thường hơi lười biếng nhưng lòng tự trọng lại rất cao, anh ta quyết đoán trả chiếc MP4 lại cho Trần Hán Thăng.

“Không xem thì thôi.”

Trần Hán Thăng lại đưa nó cho Lý Quyến Nam.

A Nam lại đại diện cho một kiểu sinh viên khác trong trường đại học, có lẽ điều kiện gia đình bình thường, nhưng nhờ vào việc đi làm thêm, bọn họ không chỉ giải quyết được vấn đề học phí và các khoản tiêu vặt khác, mà còn có tiền dư để nói đến chuyện yêu đương, thái độ của bọn họ đối với các sản phẩm điện tử giải trí cũng đáng để tham khảo.

“Với mức giá 899 tệ mà nói, tao cảm thấy có thể chấp nhận được, hơn nữa còn là sự lựa chọn hàng đầu.”

Tính tình Lý Quyến Nam thành thật hiền hậu hơn nhiều, hơn nữa cậu ấy cũng tôn trọng Trần Hán Thăng hơn, đồng thời phân tích giúp: “Tứ ca, tao cảm thấy thực ra khi các sinh viên đại học lựa chọn mấy thứ này, bọn họ đều có xu hướng so sánh giá cả, ngoại trừ một số ít người đam mê sẽ chú trọng đến chất lượng hình ảnh và âm thanh, nhưng điều kiện kinh tế của những người đó đều không tồi, bọn họ thà mua của hãng Newman hoặc Sony hơn.”

“Ừm, không tồi.”

Trần Hán Thăng vỗ vai Lý Quyến Nam: “A Nam làm thêm lâu như vậy, ánh mắt càng ngày càng lợi hại.

“Nào, Kim tổng, mày đưa ra lời nhận xét xem nào.”

Cuối cùng, Trần Hán Thăng tìm đến “Tiểu phượng hoàng” Kim Dương Minh của phòng 602.

“Khoan đã.”

Kim Dương Minh vẫn đang đánh CS “bùm bùm”: “Chờ tao dạy dỗ xong đàn chó con này đã, đúng là nực cười, lão hổ không ra oai, tưởng tao là hellokitty sao!”

Hai phút sau, Kim Dương Minh đang tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trở nên xám xịt và nhân vật trò chơi của mình nằm lăn quay ra đất, ngẩng đầu lên nói: “Vui lòng chờ một chút, đối phương chắc chắn sử dụng hack, tao muốn báo thù một chút.”

“Mày nhanh lên xem nào.”

Trần Hán Thăng mất kiên nhẫn giơ tàn thuốc trong tay: “Tao còn chưa hút xong một điếu thuốc mà mày đã chết hai lần, gà bỏ mẹ ra!”

“Đối phương sử dụng hack thì sao có thể trách tao được.”

Kim Dương Minh lẩm bẩm cầm lấy chiếc MP4, mặc dù Tiểu Kim là một người “nhiều chuyện”, nhưng dù sao cậu ấy cũng là người bản địa sinh ra và lớn lên ở Kiến Nghiệp, ánh mắt không tồi, cậu ấy đại diện cho một một kiểu sinh viên khác.

Có chút kiến thức, trong túi cũng có chút tiền, thỉnh thoảng còn có thể mua đôi giày thể thao nhãn hiệu Nike, mặc dù không thể mua nổi những món hàng xa xỉ hơn nữa, nhưng rõ ràng về phương diện này, cậu ấy cũng có chút hiểu biết.

Lão Đới- Một người ngày thường thích khoác lác, bảy phần giả ba phần thật, có chút khinh thường, nhưng trong lòng anh ta vẫn rất bội phục một nhân vật trâu bò như Trần Hán Thăng, tuy nhiên, anh ta chắc chắn sẽ không nói ra.

“Rác rưởi, tao tuyệt đối sẽ không mua.”

Kim Dương Minh vừa mới cầm ở trong tay, thậm chí chưa liếc mắt được vài cái đã đưa ra kết luận.

“Có phải bảo mày đánh giá xấu đẹp đâu, ông đây bảo mày đưa ra ý kiến!”

Trần Hán Thăng mắng một câu, Kim Dương Minh chê bai cũng là chuyện bình thường, dù sao cậu ta lúc nào chả tự hào mình là “con ông cháu cha của cán bộ cao cấp”.

“Được thôi, tao không nói đến độ phân giải và chất lượng âm thành, đơn giản hơn, mày không thể kết hợp vỏ màu đen với một chiếc tai nghe màu trắng đúng không? Nhìn qua vô cùng mất tự nhiên.”

Kim Dương Minh lật qua lật lại đánh giá, hỏi một vấn đề mà bốn người bạn cùng phòng khác đều không đề cập đến “Bộ nhớ trong của nó là bao nhiêu?”

“Tạm thời chỉ có 256mb và 512mb.”

Trần Hán Thăng đáp, thầm nghĩ Tiểu Kim đúng là vẫn có chút tài năng, đám người Lý Quyến Nam và Dương Thế Siêu căn bản sẽ không chú ý đến những chi tiết này, vẻ ngoài ổn áp cộng thêm giá cả phải chăng, chỉ vậy thôi đã muốn mua rồi.

Nhưng những khách hàng như Tiểu Kim tương đối khó chơi, ánh mắt cao nhưng lại không muốn bỏ ra nhiều tiền.

“Rác rưởi, một chút dung lượng này thậm chí còn không thể lưu trữ được một bộ phim có độ phân giải cao, tặng cho tao tao cũng không thèm…”

Kim Dương Minh tiếp tục lải nhải một cách độc mồm độc miệng, cuối cùng đưa ra kết luận: “Thứ đồ này cũng chỉ đáng giá 899 tệ mà thôi, nhiều hơn một đồng cũng không đáng giá.”

Trần Hán Thăng gật gật đầu, sau khi ghi nhớ ý kiến hữu dụng của Kim Dương Minh, hắn quyết đoán đả kích trào phúng mang tính trả thù: “Nhìn kiểu thô lỗ này của mày, còn muốn tặng không? Mày cũng xứng sao?”

“Mẹ nó, Tứ ca, lần sau mày đừng hòng nghe thấy ý kiến quý giá của tao nữa nhé, muốn nghe thì phải trả tiền.”

Sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, Trần Hán Thăng có việc phải đến phòng học, nên dậy sớm theo Lý Quyến Nam và Đới Chấn Hữu.

Khi hắn đang rửa mặt dưới vòi nước, Lão Đới cũng cầm cốc đánh răng đến đây, hai người không nói một lời.

Thực ra Trần Hán Thăng đã quên mất chuyện xảy ra vào tối hôm qua, chỉ lo vốc nước lạnh như băng phả lên mặt, để lông tơ giãn ra, khiến cả người lạnh đến run rẩy nhưng lại vô cùng sảng khoái.

Nói đến chuyện “rửa mặt bằng nước lạnh này”, giữa các chàng trai của phòng 602 vẫn có một sự đối lập ngơ ngẩn.

Ví dụ như, Trần Hán Thăng và Dương Thế Siêu đều trực tiếp dùng nước lạnh rửa mặt đánh răng vào buổi sáng sớm, lúc trước Kim Dương Minh không quen lắm, cậu ta luôn mang theo một chiếc chậu và cho thêm một chút nước ấm, thế nên thường xuyên bị Dương Thế Siêu châm chọc giống phụ nữ.

Cho đến khi Kim Dương Minh cũng quen dùng nước lạnh rửa mặt, tên chó má này lại bắt đầu cười nhạo Lý Quyến Nam- Người thích dùng nước nóng, cho nên cuối cùng, cả phòng ký túc xá 602 đều tạo thành thói quen rửa mặt bằng nước lạnh vào buổi sáng.

Người nào dùng nước nóng thì người đó hèn hạ, ngu ngốc.

“Lão Tứ.”

Lão Đới đột nhiên gọi Trần Hán Thăng một tiếng.

“Hả?”

Trần Hán Thăng khó hiểu ngẩng đầu lên.

“Cái MP4 tối qua kia, thực ra tao cảm thấy không tồi, nếu có thể thêm một chức năng txt, nói không chừng tao cũng sẽ mua một cái.”

Lão Đới mặt không cảm xúc nói.

“Ồ!”

Trần Hán Thăng ngây người gật đầu, hắn vẫn hơi ngơ ngác, không hiểu tại sao Lão Đới lại đột nhiên nói đến chuyện này.

Đới Chấn Hữu nói xong, tuỳ tiện rửa mặt một chút rồi đi đến phòng học, không chờ ai cả.

Lý Quyến Nam đương nhiên sẽ chờ Trần Hán Thăng, mãi cho đến khi hai người ăn sáng ở trong căn tin, Trần Hán Thăng mới đột nhiên phản ứng lại, Lão Đới đang khéo léo biểu đạt lời xin lỗi.

“Con mẹ nó, đúng là một đám bạn cùng phòng vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu!”

Bình Luận (0)
Comment