Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 609 - Chương 609: Bài Hát Hay Nhất Trên Thế Giới

Chương 609: Bài hát hay nhất trên thế giới Chương 609: Bài hát hay nhất trên thế giới

Trần Hán Thăng đi đến phòng học cũng chỉ để tiếp tục thu thập ý kiến về MP4, thực ra hiệu quả không khác nhau là mấy, phòng ký túc xá 602 về cơn bản đã bao quát toàn bộ thái độ của tất cả quần thể sinh viên đại học đối với sản phẩm điện tử 899 tệ này rồi.

Ví dụ như:

Một người đồng hương đến từ Tô Bắc như Đàm Mẫn rất giống với Dương Thế Siêu, nhìn thấy vẻ ngoài không tồi, bản thân cô ấy cũng không hiểu quá nhiều chi tiết, trực tiếp hỏi giá cả ngay từ đầu.

Thương Nghiên Nghiên là người Thượng Hải, điều kiện gia đình cũng không tồi, thực ra bản thân cô cũng giống với Kim Dương Minh, không mấy hứng thú với một chiếc MP4 dưới hai ngàn tệ.

Còn những người như Bạch Vịnh San, trong lòng cô bạn này chỉ có việc học hành và thi lên thạc sĩ, không mấy hứng thú với những thứ đồ mang tính chất giải trí.

Còn bảo bối Thẩm Ấu Sở khờ khạo cũng thuộc về kiểu này, nhưng bây giờ, trong lòng cô còn có một Trần Hán Thăng xen vào.

Sau khi tan học, Trần Hán Thăng cầm một chiếc MP4 đi qua đi lại trong lớp, Thẩm Ấu Sở ngồi trên ghế, đôi mắt đào hoa long lanh ướt át vẫn luôn dõi theo Trần Hán Thăng.

Hắn đi đến phía đông phòng học, Thẩm Ấu Sở cũng nhìn về phía đông;

Hắn đi đến phía tây phòng học, Thẩm Ấu Sở cũng nhìn về phía tây;

Ồ?

Sao hắn lại đột nhiên đi về phía này?

Thẩm Ấu Sở không nhịn được cúi đầu xuống, hai người đã quá quen thuộc với nhau, nhưng khi nói chuyện với nhau ở nơi công cộng, cô vẫn cảm thấy hơi căng thẳng theo thói quen.

“Sao vậy, có chuyện gì không?”

Trần Hán Thăng đã sớm nhận ra ánh mắt của Thẩm Ấu Sở đang dán trên người mình, cho nên sau khi xong việc trực tiếp đi đến đây, còn đặt mông ngồi xuống một cái “bịch” ở trên mặt bàn Thẩm Ấu Sở.

“Hả…”

Thẩm Ấu Sở sờ sờ chiếc cằm tròn trịa, cô nhìn thấy cuốn sách đang bị Trần Hán Thăng đè dưới mông, trên khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng hơi đau lòng, lặng lẽ kéo ra.

Nhưng một phần vì Trần Hán Thăng quá nặng, một phần nữa là Thẩm Ấu Sở không dám dùng sức, nên căn bản không thể kéo ra được.

“Có gì thì cậu nói đi chứ, nhìn chằm chằm vào mông tớ làm gì?”

Trần Hán Thăng cười hì hì hỏi.

“Không…”

Thẩm Ấu Sở bị trêu chọc rút tay về, cái miệng nhỏ nhắn vễnh lên một lúc lâu, có chút không nỡ nhìn sách vở, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Trưa nay cùng ăn cơm được không?”

“Trưa nay sao?”

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, hình như trưa nay hội sinh viên có hoạt động liên quan gì đó, La Tuyền còn đặc biệt thông báo với mình.

“Được thôi.”

Trần Hán Thăng nhéo khuôn mặt bóng loáng của Thẩm Ấu Sở, quyết định lỡ hẹn với hội sinh viên: “Vậy cùng nhau ăn cơm đi.”

Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn dồn sự chú ý vào máy mẫu MP4, thường xuyên không ở trong trường học, mặc dù đêm nào hai người cũng gọi điện thoại với nhau, nhưng nhiệm vụ của Trần Hán Thăng nặng nề, lúc nào cũng chỉ đối phó bằng vài ba câu kinh điển.

“Tắm rửa chưa, đang làm gì, hôm nay có gì vui không?”

Thẩm Ấu Sở rất thành thật, lần nào cũng chậm rãi trả lời, nhưng Trần Hán Thăng thường chỉ nghe được một nửa, sau khi xác định Thẩm Ấu Sở không có chuyện gì thì lập tức cúp máy.

Cho nên, bảo bối Thẩm Ấu Sở ngốc nghếch thường xuyên chỉ mới nói được một nửa đã sửng sốt nghe thấy tiếng cúp máy “tút tút tút”, một lúc sau, cô còn phải nhắn tin dặn dò Trần Hán Thăng “Ngày mai có không khí lạnh, đừng mặc quần áo mỏng”.

Đương nhiên, về cơ bản, Trần Hán Thăng đều không trả lời.

“Vậy cậu muốn ăn lẩu không?”

Nghe thấy Trần Hán Thăng nói có thời gian cùng ăn cơm, đôi mắt trong trẻo lập tức trở nên sáng bừng, trên mặt cũng hiện lên một chút vui sướng.

Thực ra trong lòng cô rất nhớ Trần Hán Thăng, chỉ là ngại ngùng nói ra mà thôi.

“Đù, có cần đến mức đó không?”

Hồ Lâm Ngữ đang ngồi bên cạnh nhìn, cô ấy thực sự không hiểu nói: “Trần Hán Thăng đâu phải là đại minh tinh gì đó, cần gì vui vẻ như vậy?”

“Liên quan rắm gì đến cậu, nếu còn kiêu ngạo nữa thì chức vị lớp trưởng không đến lượt cậu đâu đấy!”

Trần Hán Thăng uy hiếp nói: “Xem cậu còn có thể thi tuyển điều sinh nữa được không?”

“Chậc, nếu tớ không thi tuyển điều sinh thì vẫn có thể làm quản lý Hồ…”

Hồ Lâm Ngữ đang định nói mình vẫn có thể làm quản lý Hồ của quán trà lửa thì lại đột nhiên nhớ ra rằng tài khoản ngân hàng của quán trà sữa chính là Trần Hán Thăng mà.

“Haiz, quên đi.”

Hồ Lâm Ngữ bất lực nói với Thẩm Ấu Sở: “Cậu cũng là một người không có tiền đồ, cái gì cũng hướng về Trần hán Thăng, dẫn đến tớ cũng không thể đứng thẳng người ở trước mặt loại đàn ông này.”

“Ha ha.”

Vẻ mặt của Trần Hán Thăng giống như một vị tướng quân giành thắng lợi, dào dạt đắc ý rời đi.

“Ấu Sở, cậu hết thuốc chữa rồi.”

Hồ Lâm Ngữ giả vờ ghét bỏ nói: “Cả đời này cậu chỉ làm nô dịch cho Trần Hán Thăng mà thôi, ánh sáng tự do của phái nữ đã chết non trên người cậu rồi.”

Thẩm Ấu Sở cũng không biết phải trả lời như thế nào, tính tình của cô là vậy đấy, cô cầm cuốn sách đã bị Trần Hán Thăng ngồi đến nhàu nhĩ, cố ý dùng bàn tay nhỏ nhắn vuốt lại cho phẳng.

Giữa trưa, Trần Hán Thăng không chỉ cùng ăn cơm trưa với Thẩm Ấu Sở, có lẽ hắn cũng biết rõ mấy ngày nay hơi lơ là cho nên buổi chiều còn đi cùng cô đến phòng tự học.

Kỳ thi tuyển sinh sau đại học sẽ được tổ chức vào tháng 12 cuối năm, xét từ thành tích trong các kỳ thi thử hiện tại, Thẩm Ấu Sở đã cho thấy mình nắm chắc các môn văn hoá như thế nào, trong cấu trúc đề thi sau đại học với một số câu hỏi vô nhân đạo, cô vẫn thường xuyên duy trì qua lại giữa 120 và 130 điểm.

“Nói không chừng thực sự đậu vào đại học Kiến Nghiệp.”

Trong lòng Trần Hán Thăng lặng lẽ suy nghĩ, ngay khi hắn đang định lấy hàng mẫu MP4 ra, tiếp tục chỉnh đốn lại một số ý kiến liên quan thì một tiếng “Tinh” đột nhiên vang lên, điện thoại di động nhận được một tin nhắn.

La Tuyền: Sư huynh, trưa nay anh đi đâu vậy, tại sao không đến tham gia hoạt động?

Trần Hán Thăng không quan tâm.

“Tinh tinh tinh”

Ngay sau đó, cô lại tiếp tục gửi thêm mấy tin nhắn.

La Tuyền: Sư huynh, ngày hôm qua anh đã đồng ý với tôi sẽ đến tham gia mà.

La Tuyền: Anh đang ở đâu?

La Tuyền: Nếu anh không trả lời, tôi sẽ đi tìm anh, tôi nhất định sẽ tìm được anh!

“Mẹ nó...”

Trong lòng Trần Hán Thăng mắng một câu, liếc mắt nhìn Thẩm Ấu Sở một cái, thấy cô vẫn đang nghiêm túc cúi đầu làm bài, hắn hắng giọng nói: “Hay là cậu thử nghe nhạc đi, nghe nói làm như vậy có thể giúp giảm bớt áp lực học tập.”

“À…”

Thẩm Ấu Sở gật đầu, cô chưa bao giờ làm trái với mong muốn của Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng lo lắng nếu La Tuyền thực sự tìm đến thì sẽ phá hỏng bầu không khí này, vì thế chỉ nhanh chóng giúp Thẩm Ấu Sở đeo tai nghe lên, hoàn toàn không chú ý đến tối hôm qua và sáng sớm nay chiếc MP4 không ngừng được nghe thử nên lượng pin đã gần như cạn kiệt.

Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi thứ, Trần Hán Thăng cho rằng có lẽ Thẩm Ấu Sở sẽ không thể nghe thấy tiếng ấn phím của điện thoại di động, vì thế nhẹ nhàng ngả người ra phía sau, vừa chú ý đến hành động của Thẩm Ấu Sở vừa gửi tin nhắn với La Tuyền.

Trần Hán Thăng: Trưa nay tôi không ở trong trường, xã giao bên ngoài.

La Tuyền: Tôi thấy anh đang ăn lẩu trong căn tin, cùng với Thẩm sư tỷ!!!

Ba dấu chấm than có lẽ đang diễn tả tâm trạng vô cùng oán giận.

Trần Hán Thăng xấu hổ cười một tiếng, nhưng giọng điệu trả lời tin nhắn vẫn rất cứng ngắc.

Trần Hán Thăng: Đã thấy rồi còn muốn hỏi tôi, ăn lẩu đấy, thì sao nào?

Sau khi tin nhắn này được gửi đi, một lúc lâu sau, La Tuyền mới trả lời.

La Tuyền: Trần suy huynh, học kỳ sau tôi không còn ở trong nước nữa rồi, anh có thể dành chút thời gian cho tôi được không?

Trần Hán Thăng cho rằng với tin nhắn “nhượng bộ” này, với tính cách của La Tuyền, nhất định là cô đã xoá rồi sửa, sửa rồi xoá mới gửi đến đây.

Phiên bản lúc đầu có lẽ là kiểu khá hung hăng, nhưng lo lắng mình không quan tâm nên mới bị ép đổi thành giọng điệu như thế này.

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, lúc này mới “lách tách lách tách” trả lời: Vậy tối nay liên hoan bộ đối ngoại đi, ở Khu thương mại Nghĩa Ô, tôi mời khách.

Hắn không dám ăn cơm riêng với La Tuyền nên dứt khoát lấy lý do liên quan bộ đối ngoại.

La Tuyền: Tốt quá, cảm ơn Trần sư huynh, bây giờ tôi sẽ đi triệu tập người.

Trần Hán Thăng không trả lời nữa, lặng lẽ cất điện thoại vào trong túi quần, cúi người nhìn Thẩm Ấu Sở.

Đó là một góc nghiêng hoàn hảo, sống mũi thanh tú cao thẳng, khoé mắt của đôi mắt đào hoa hơi cong lên, cái miệng hồng hào thỉnh thoảng vểnh lên, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, mái tóc dài đen nhánh xoã ngang vai, phía đuôi tóc hơi uốn lượn tự nhiên, thoạt nhìn có vẻ mềm mại dịu dàng.

Tư thế ngồi học của Thẩm Ấu Sở cũng rất ngay ngắn, lúc nào cũng là một tay đặt ngang trên mặt bàn, tay kia viết chữ “sột soạt”, thoạt nhìn giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn nghe lời.

Trần Hán Thăng mỉm cười, không nhịn được duỗi tay vỗ vào lưng Thẩm Ấu Sở.

“Hử?”

Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, ánh mắt kèm theo chút nghi hoặc.

“Cậu làm việc của cậu đi.”

Trần Hán Thăng chỉ vào tài liệu ôn tập.

Thẩm Ấu Sở nhìn thoáng qua xung quanh, bây giờ không phải là thời gian thi cử nên không có học sinh khác.

“Chuyện là…”

Trần Hán Thăng im lặng một lúc, đột nhiên nhẹ nhàng nói: “Những tin tức dặn dò cậu gửi tớ đều đọc hết, chỉ là quá lười không muốn trả lời, đúng là không nên.”

Thẩm Ấu Sở đeo tai nghe, hai mắt rũ xuống, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên đề thi.

“Con người tớ có quá nhiều khuyết điểm, có lẽ có rất ít cô gái có thể bao dung cho tớ.”

“Cho nên tớ thật lòng cảm kích cậu.”

“Có lẽ sau này sẽ còn rất nhiều chuyện khiến cậu đau lòng, nhưng tớ thực sự rất thích cậu.”

“Thẩm khờ khạo, người khác đều dùng từ dịu dàng để miêu tả cậu, nhưng tớ lại muốn dùng cậu để miêu tả sự dịu dàng.”

….

“Những lời này, nếu ở trước mặt cậu tớ chắc chắn sẽ không nói ra thành lời, nhưng bây giờ cậu đang đeo tai nghe, lại nghe nhạc, tớ vẫn muốn nói một câu.”

Trần Hán Thăng lải nhải một tràng, mãi đến khi Hồ Lâm Ngữ tới tìm, hắn mới lập tức câm miệng.

“Bí thư Hồ cũng đến ôn tập sao?”

Trần Hán Thăng khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Sau khi thi đậu kỳ thi tuyển điều sinh, có phải tớ phải gọi là cục trưởng Hồ rồi không?”

“Chậc!”

Hồ Lâm Ngữ không muốn quan tâm đến hắn, Trần Hán Thăng tự chuốc lấy phiền phức, cầm lấy bình giữ nhiệt của Thẩm Ấu Sở đi lấy nước.

Sau khi Trần Hán Thăng rời đi, Hồ Lâm Ngữ ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ấu Sở, không khách khí tháo một bên tai nghe xuống: “Cậu đang nghe bài hát…”

Vừa nói được một nửa, Hồ Lâm Ngữ đã dừng lại, cầm lấy chiếc MP4 nhìn nói: “Hoá ra đã hết pin, vậy cậu còn nghe gì vậy?”

“Không gì cả.”

Thẩm Ấu Sở tháo một bên tai nghe còn lại, trên khuôn mặt dịu dàng nhộn nhạo niềm hạnh phúc.

“Tớ vừa mới nghe xong một bài hát hay nhất trên thế giới này, cho nên không nỡ tháo tai nghe xuống.”

Bình Luận (0)
Comment