Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 610 - Chương 610: Được Ông Trời Ban Thưởng Tài Năng.

Chương 610: Được ông trời ban thưởng tài năng. Chương 610: Được ông trời ban thưởng tài năng.

Khi Trần Hán Thăng lấy nước trở về từ khu vực nước sôi của thư viện thì nhìn thấy Thẩm Ấu Sở đang giúp Hồ Lâm Ngữ giải đáp vấn đề.

Vào tháng ba, nhiệt độ ở Kiến Nghiệp cũng không cao lắm, vào sáng sớm và tối muộn vẫn khá lạnh, nhưng buổi trưa, ánh nắng mặt trời vô cùng rực rỡ, trong không khí cũng tràn ngập hương vị mùa xuân.

Nhận ra Trần Hán Thăng đang đến gần, Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn hắn.

“Có chuyện gì vậy?”

Trần Hán Thăng cảm thấy hơi kỳ quái, thậm chí còn cúi đầu nhìn đũng quần của mình, cho rằng lúc nãy khi đi wc, mình không cẩn thận không kéo khoá.

“Đừng nhìn nữa, mau giảng bài đi.”

Hồ Lâm Ngữ nhanh chóng lôi kéo sự chú ý của Thẩm Ấu Trở trở về: “Rốt cuộc là các câu hỏi tư duy logic không thú vị hay các câu hỏi về không gian tưởng tượng nhàm chán, tại sao cậu lại muốn ngắm nhìn một người đàn ông chứ?”

Kỳ thi tuyển điều sinh của Tiểu Hồ cũng giống như các kỳ thi công chức bình thường, cũng có hai phần “tự luận” và “trắc nghiệm”, bên trong phần “trắc nghiệm” có mấy đề toán kỳ quái lạ lẫm, Hồ Lâm Ngữ thực sự không biết làm.

Còn một nguyên nhân khác nữa là cô ấy không tập trung lắm.

Ngay cả Trần Hán Thăng cũng có thể nhận ra, Hồ Lâm Ngữ lúc thì đùa nghịch cục tẩy, lúc thì gãi đùi, không hề nghiêm túc ôn tập chút nào.

“Chẳng lẽ vận mệnh của cậu ấy cũng thay đổi sao?”

Trong lòng Trần Hán Thăng cũng suy đoán, rõ ràng bây giờ Hồ Lâm Ngữ quan tâm đến quán trà sữa hơn, việc ôn tập dường như cũng chỉ là cho người xem, dù sao cô ấy thỉnh thoảng lại hét lên lý tưởng vĩ đại “Thi đầu vào kỳ thi tuyển điều sinh, lên làm nhân viên công vụ”.

Trên thực tế, Trần Hán Thăng thực sự đã đoán đúng, chẳng biết từ lúc nào, Hồ Lâm Ngữ đã phát hiện ra rằng mình càng thích môi trường của quán trà sữa hơn.

Cho dù là Thẩm Ấu Sở hiền lành đơn thuần hay là Tiểu A Ninh thông minh đáng yêu, hoặc là bà nội ít nói chuyện, còn có Phùng Quý và Thẩm Như Ý mới đến, thậm chí là đại lưu manh Trần Hán Thăng- Người không hề tôn trọng phái nữ chút nào, Hồ Lâm Ngữ đều cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở bên cạnh bọn họ.

Trước mặt những người này, Hồ Lâm Ngữ cảm thấy càng vui vẻ hơn, “Thi công chức nhà nước” dường như cũng chỉ để vơi bớt cơn giận với người nhà, bản thân cô ấy cũng không thích cách sống này.

Nhưng Hồ Lâm Ngữ sẽ không thừa nhận, “nhân viên công vụ” trở thành “em gái trà sữa”, hơn nữa Trần Hán Thăng còn là nhà đầu tư chính của quán trà sữa, cô ấy sao có thể ăn ngay nói thật được.

Dứt khoát chơi bời tuỳ tiện đi, đến lúc đó không đậu sẽ tính tiếp, nói tóm lại tôi cũng ôn tập, tôi cũng cố gắng và kỳ thi tuyển điều sinh vốn dĩ đã rất khó.

“Không phải, sao cậu cứ nhìn tớ vậy?”

Trần Hán Thăng vừa mới ngồi xuống, chưa uống được ngụm nước nào thì phát hiện Thẩm Ấu Sở lại nhìn chằm chằm vào mình.

“Thành phần” của ánh mắt này có hơi phức tạp, ba phần vui vẻ, ba phần cảm động và ba phần dịu dàng quen thuộc, một phần cuối cùng thế mà lại là sự nghịch ngợm hiếm thấy.

Trần Hán Thăng không biết chuyện gì có thể khiến Thẩm Ấu Sở có phản ứng như vậy, nhưng cô không muốn nói, chỉ ngại ngùng cúi đầu, tiếp tục giảng bài cho Hồ Lâm Ngữ.

“Phụ nữ đúng là nhàm chán.”

Trần Hán Thăng nói thầm một câu, đang định bật MP4 lên, lúc này mới phát hiện nó đã hết pin, vì thế dứt khoát nằm nhoài lên bàn ngủ.

Gió nam đột nhiên nổi lên, thổi tấm rèm cửa tung bay phấp phới, đồng thời thổi bay những trang sách trên mặt bàn phát ra tiếng “sột soạt”, sự hài hoà của mùa xuân quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng bao lâu sau, Trần Hán Thăng đã ngáy nhỏ.

Thẩm Ấu Sở không nhịn được nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng, hắn lúc nào cũng hung dữ, tác phong vừa bá đạo vừa vô lại, chưa bao giờ nói những lời âu yếm, ngày thường Thẩm Ấu Sở cũng không mong đợi quá nhiều. Nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe thấy những lời nói trong lòng của Trần Hán Thăng, đặc biệt là câu nói “người khác đều dùng từ dịu dàng để miêu tả cậu, nhưng tớ lại muốn dùng cậu để miêu tả sự dịu dàng” kia.

Thẩm Ấu Sở quyết định coi đó là “bí mật nhỏ của mình, nếu một ngày nào đó Trần Hán Thăng thực sự khiến mình đau lòng, cô sẽ lấy nó ra nhớ lại một chút.

“Ấu Sở, đừng si tình nữa.”

Hồ Lâm Ngữ không nhịn được nhắc nhở cô bạn tốt: “Đây không phải là Hồ Ca trong “Tiên Kiếm Kỳ Hiệp truyện” đâu, cậu ấy là Trần Hán Thăng!”

Đầu tháng 2, “Tiên Kiếm Kỳ Hiệp truyện” đã được phát sóng, những bài viết về “Lý Tiêu Dao” thường xuyên xuất hiện trên bbs của đại học Tài chính.

“Ồ!”

Thẩm Ấu Sở đẩy sách vở đến: “Chúng ta làm toán đi.”

Hồ Lâm Ngữ không nhịn được vỗ đầu mình, sớm biết thế này đã không nhắc nhở.

Trần Hán Thăng không biết mình đã ngủ trong bao lâu, vừa mới mở mắt ra đã phát hiện mặt trời giữa trưa đã biến thành ánh nắng chiều, nhưng Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ đều đang ở đây, còn có thêm một Phùng Quý.

“Anh đại học.”

Phùng Quý mỉm cười chào hỏi.

Trần Hán Thăng dụi dụi mắt, tuỳ tiện hỏi: “Hả, cậu đến tìm tôi sao?”

“Đúng vậy, em muốn đưa ra một vài ý kiến về quán trà sữa với anh đại học, lúc nãy em đã hỏi chị Lâm Ngữ và chị rồi, các chị ấy nói có thể.”

Yết hầu của Phùng Quý chuyển động, dường như có hơi căng thẳng.

“Vậy cậu nói đi.”

Trần Hán Thăng nhìn điện thoại di động, lại là rất nhiều tin nhắn chưa được.

“Phù!”

Phùng Quý siết chặt nắm tay, cuối cùng thở dài một hơi, nói: “Em cảm thấy nhân viên pha chế trong quán trà sữa quá ít, nếu muốn mở chi nhánh thứ ba, sẽ, sẽ…”

“Bị hạn chế.”

Ngay khi Phùng Quý đã quên mất phải diễn đạt như thế nào, Thẩm Ấu Nhở nhỏ giọng nhắc nhở.

Phùng Quý cảm kích nhìn thoáng qua chị vợ, tiếp tục nói: “Sẽ hạn chế quy mô và tốc độ mở rộng, cho nên em cảm thấy nên thành lập một, một…”

“Bộ phận đào tạo kỹ năng.”

Hồ Lâm Ngữ cũng nhắc nhở một câu.

“Đúng đúng.”

Phùng Quý vội vàng nói: “Chúng ta nên thành lập một bộ phận đào tạo kỹ năng, làm như vậy có thể tập trung đào tạo nhân viên, sau này cho dù mở quán trà sữa thứ ba hay thứ tư, thậm chí là quán trà sữa thứ 100 đi nữa, tốc độ cũng sẽ không bị hạn chế!”

Hai chữ hạn chế cuối cùng, Phùng Quý dùng sức rất lớn, cho nên âm thanh hơi vang vọng, ngay cả các bạn họ cách rất xa cũng bị quấy rầy.

Nhưng khi mọi người quay đầu lại xem, phát hiện phó chủ tịch hội sinh viên Trần Hán Thăng cũng đang ở đó, bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục ngủ.

“Phùng Quý, đây là những gì cậu nghĩ ra sao?”

Trần Hán Thăng nghi ngờ hỏi.

Phùng Quý không được đi học, cách sử dụng một số từ ngữ lúc nãy dường như không giống thứ anh ta có thể biểu đạt.

“Đó đều là suy nghĩ của Tiểu Phùng.”

Hồ Lâm Ngữ giải thích thay: “Nhưng lúc đầu cách giải thích của cậu ấy hơi lộn xộn nên Ấu Sở và tôi đã trau chuốt lại một chút cho dễ nghe dễ hiểu hơn.”

Thẩm Ấu Sở cũng gật gật chiếc cằm nhỏ đáng yêu, tỏ vẻ đúng là như vậy.

“Anh đại học, anh cảm thấy thế nào?”

Phùng Quý nuốt một ngụm nước bọt, đây là ý tưởng bản thân cậu nghĩ ra sau hơn nửa tháng làm việc ở quán trà sữa, vì thế vội vàng chạy đến xin ý kiến của chị vợ.

“Tôi cảm thấy rất tốt.”

Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm vào Phùng Quý đánh giá một lúc lâu, sau đó mới chép miệng nói: “Thằng nhóc Phùng Quý này, đúng là được ông trời ban thưởng tài năng.”

Thực ra trước đó Trần Hán Thăng cũng đã cân nhắc đến ý tưởng này, nếu quán trà sữa “Ngộ Kiến” muốn mở rộng thành một chuỗi cửa hàng thì nhu cầu về số lượng các nhân viên phục vụ thực sự rất lớn, thành lập “bộ phận huấn luyện kỹ năng” là một phần không thể thiếu.

Nhưng khoảng thời gian này Quả Xác và Tân Thế Kỳ đang tiến hành màn ‘chiến đấu ở hoàng thành’, hơn nữa việc thành lập bộ phận này đòi hỏi rất nhiều trong việc tuyển dụng và quá trình xét duyệt rắc rối, Trần Hán Thăng tạm thời để sang một bên.

Không ngờ Phùng Quý vừa mới đến đây nửa tháng mà đã nhận ra được điểm mấu chốt này.

“Cảm ơn anh đại học, cảm ơn chị, cảm ơn chị Lâm Ngữ, em đi làm việc trước đây.”

Thấy Trần Hán Thăng đồng ý với ý kiến của mình, Phùng Quý phấn khích đứng dậy chào tạm biệt, khoảng thời gian này anh ta vẫn luôn ở quán trà sữa giúp đỡ.

“Tớ thấy chuyện thành lập bộ phận mới này, chi bằng cứ giao cho Phùng Quý chỉ đạo đi.”

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi nói với Thẩm Ấu Sở: “Cậu và Hồ Lâm Ngữ ở bên cạnh giám sát, nhân tiện cung cấp một số cải tiến và giúp đỡ trong quá trình đó, để xem một người đơn thuần mộc mạc như cậu ta có thể làm nên trò trống gì?”

“Liệu quyết định này có vội vàng quá không?”

Mặc dù Hồ Lâm Ngữ cũng rất thích người thanh niên trẻ tuổi giản dị đến từ trên núi này, nhưng cô ấy vẫn không yên tâm khi Trần Hán Thăng trực tiếp cho anh ta cơ hội.

“Tôi chỉ đưa ra ý kiến, còn cụ thể như thế nào thì các cậu bàn bạc với nhau đi.”

Trần Hán Thăng cũng không miễn cưỡng, chuẩn bị đi đến Khu thương mại Nghĩa Ô để tham gia hoạt động liên hoan của bộ đối ngoại.

“Này, khoan đã.”

Hồ Lân Ngữ vẫn rất bội phục ánh mắt làm ăn buôn bán của Trần Hán Thăng, bèn hỏi: “Nếu Phùng Quý thuộc về thiên phú được ông trời ban thưởng, vậy còn tôi thì sao?”

Tiểu Hồ muốn biết nếu mình không thi làm nhân viên công vụ, thì kinh doanh có phải là “lối thoát” của mình không?

“Ừm… Nếu chỉ nói về thiên phú.”

Trần Hán Thăng nghiêm túc nói: “Phùng Quý thuộc về kiểu ông trời chiếu cố, còn cậu thuộc về kiểu, ông trời trực tiếp nhét cơm đã nấu vào trong miệng cậu, nhưng cậu vẫn không chịu ăn!”

“Cút!”

Bình Luận (0)
Comment