Khoảng 6h tối, Trần Hán Thăng đi vào Khu thương mại Nghĩa Ô, kể từ sau khai giảng, lượng người đến đây càng ngày càng đông hơn.
Không ngoa khi nói rằng nơi này chính là chất gây nghiện của khu đại học Giang Lăng, nơi đảm nhận rất nhiều yêu cầu khác nhau về văn hoá giải trí, liên hoan, và yêu đương của sinh viên.
Trần Hán Thăng mở cửa của nhà hàng ra, nghe thấy có người đang oán giận bộ trưởng của hội sinh viên nào đó thích giả vở, cắt xén tài chính cho các hoạt động gì đó. Mấy chủ đề như thế này, các sinh viên năm nhất và năm hai thích thảo luận nghiên cứu, sinh viên năm ba trở lên về cơ bản đều lười hỏi han.
“Trần sư huynh.”
“Bộ trưởng Trần.”
“Phó chủ tịch Trần.”
…
Một loạt cách xưng hô lộn xộn gọi Trần Hán Thăng.
Trong đó người gọi “Trần sư huynh” chính là La Tuyền, gọi “Bộ trưởng Trần” là Nhiếp Tiểu Vũ, còn gọi “Phó chủ tịch Trần” chính là phó bộ trưởng bộ đối ngoại và những người liên quan.
“Chuyện ở nhà máy vẫn ổn chứ?”
Sau khi ngồi xuống, Trần Hán Thăng lặng lẽ nói với Nhiếp Tiểu Vũ: “Cô đấy, đừng chỉ lo công việc, thỉnh thoảng cũng phải tham gia một số hoạt động xã giao, nói không chừng có thể gặp được người đàn ông mình thích thì sao?”
“Miễn đi, tôi đây thà ngủ một giấc còn hơn.”
Nhiếp Tiểu Vũ vô cùng nhàm chán ăn đậu phộng luộc muối, khoảng thời gian này trong tay cô ấy xử lý những đơn hàng mua sắm vật tư có giá trị mấy trăm ngàn tệ, sau khi tầm nhìn được mở rộng, cô ấy thực sự coi thường những công việc vặt vãnh lông gà vỏ tỏi trong hội học sinh.
Đêm nay nếu không phải phó bộ trưởng La Tuyền gọi điện thoại trước, cộng thêm Trần Hán Thăng cũng lấy lý do “Thoát khỏi vấn đề công việc, thả lỏng tinh thần và thả lỏng cơ thể” mời mọc, cô thư ký nhỏ thà trở về ký túc xá còn hơn.
Trần Hán Thăng lại nghiêng đầu nói chuyện với La Tuyền vài câu, nhưng giọng điệu của La Tuyền vẫn có chút ấm ức, có lẽ là vì trưa hôm đó rõ ràng Trần Hán Thăng ăn cơm cùng với Thẩm Ấu Sở, kết quả lại nói dối mình đang xã giao ở bên ngoài.
Trần Hán Thăng cũng không dám phản ứng quá nhiều, ngộ nhỡ La Tuyền đột nhiên khóc lóc nức nở chui vào trong lồng ngực mình, sau khi bị các đàn em trong hội sinh viên lan truyền kiểu tam sao thất bản, có lẽ sức nóng của mình trên bbs trường đại học Tài Chính sẽ vượt qua Hồ Ca.
“Hơn một năm rồi mọi người không gặp nhau, sống vẫn tốt chứ, ha ha ha…”
Trần Hán Thăng dứt khoát nói mấy câu vô bổ vô nghĩa với một số thành viên trong bộ đối ngoại, mọi người đều rất khách khí đáp lại.
Ở trường đại học Tài chính này, phó chủ tịch Trần có thể coi là truyền kỳ, trên người gắn liền vô số danh hiệu, lúc đầu là một phó bộ trưởng gai góc, sau đó là nòng cốt của việc xây dựng sự nghiệp, lúc đạt đến đỉnh cao thậm chí đã từng là một sinh viên đại học nổi tiếng, sau khi phá sản còn bị lan truyền tin đồn được nữ sinh viên xinh đẹp nhất đại học Tài chính- Thẩm Ấu Sở “bao nuôi”…”
Tóm lại là đủ mọi tin đồn.
Nhưng ở trước mặt hắn, không một ai dám đặt điều vu khống, cho dù trong lòng bọn họ có oán thầm, thậm chí chửi mẹ kiếp, nhưng chỉ cần Trần Hán Thăng nâng cốc lên, những cán bộ hội sinh viên với ánh mắt nhanh nhạy này sẽ lập tức đứng dậy đi đến kính rượu.
“Haiz…”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhiếp Tiểu Vũ lắc đầu: “Mấy nhóc con này còn giỏi hơn nhiều so với tôi năm đó.”
Nghe vậy, Trần Hán Thăng cũng bật cười thành tiếng, các bộ trưởng, phó bộ trưởng đàn anh đàn chị trong hội sinh viên rất thích dùng “nhóc con” để chỉ ban cán sự đàn em, giọng điệu càng giống ông cụ non hơn nữa, tốt nhất là chất chứa sự tang thương của việc trải qua những thăng trầm cuộc đời.
Sau khi cơm nước xong xuôi và thanh toán, Trần Hán Thăng bảo Nhiếp Tiểu Vũ đưa đám “nhóc con” này về trước.
“Còn hai người thì sao?”
Nhiếp Tiểu Vũ hoài nghi nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng và La Tuyền. La Tuyền tham gia vào hội sinh viên vì người nào, trong lòng cô thư ký nhỏ vô cùng rõ ràng.
“Khụ khụ…”
Trần Hán Thăng hắng giọng một tiếng, khoanh tay ngẩng đầu lên: “Tôi muốn đi tản bộ, có lẽ La sư muội đây cũng có hứng thú này đúng không?”
“Ừm.”
Cô thư ký nhỏ lập tức hiểu rõ, khinh bỉ trợn trắng mắt, trước khi đi, Trần Hán Thăng còn cố ý gọi cô ấy lại: “Nhớ kỹ đấy, đêm nay là hoạt động của hội sinh viên, cô cũng có mặt ở đây, nếu xảy ra chuyện gì thì nhớ ra mặt chứng minh.”
“Tôi…”
Cuối cùng cô thư ký nhỏ cũng hiểu rõ, hoá ra mình bị lôi kéo làm công cụ, chẳng trách bộ trưởng Trần ăn nói dễ nghe như vậy.
“Nhiếp mỗ tôi thề với ánh trăng, cả đời này tuyệt đối sẽ không bao giờ tin tưởng ông chủ nhà mình thêm một câu nào nữa!”
“Tiểu Vũ, đêm nay không có ánh trăng, cô đang thề với bóng đèn lớn của tiệm nét đấy.”
…
Sau khi cô thư ký nhỏ tức giận rời đi, Trần Hán Thăng và La Tuyền cũng nhanh chóng quay trở về, đêm nay mây đen dày đặc, đúng là không hề có trăng, cả hai người dẫm lên bóng của mình dưới ánh đèn đường trở về trường học.
“Sư huynh.”
La Tuyền thấy xung quanh cũng có các cặp đôi đi ngang qua, người con gái đút tay vào trong túi áo của người con trai, mặc dù người con gái không xinh nhưng nụ cười của cô ấy vô cùng hạnh phúc mãn nguyện.
La Tuyền cũng muốn làm như vậy, nhưng Trần Hán Thăng đã sớm đề phòng, khéo léo nhanh nhẹn né tránh.
“Cô có thể đứng đắn một chút được không, tôi đã có bạn gái, hơn nữa còn là hai người, để các cô ấy nhìn thấy cảnh này thì tôi phải giải thích như thế nào đây?”
Trần Hán Thăng nhíu mày nói: “Phiền cô chú ý phẩm hạnh của mình!”
“Hừ!”
La Tuyền hừ lạnh một tiếng: “Có những hai người bạn gái, thế mà anh vẫn ở đây nói chuyện phẩm hạnh?”
Trần Hán Thăng nhún nhún vai, tóm lại là da mặt mình dày, muốn nói gì thì nói.
“Mẹ tôi đã quyết định rồi, bà ấy dự định đến Hàn Quốc để mở một đại lý mỹ phẩm.”
La Tuyền cũng nói đến chuyện chính: “Tôi cảm thấy Hàn Quốc rất gần, sau này nếu muốn gặp anh cũng tiện.”
“Đến Smecta* sao, cũng được đấy chứ!”
(*Smecta, một thuật ngữ trên Internet , đồng âm với từ "습니다" trong tiếng Hàn. Nó là trợ từ phương thức và hậu tố phổ biến được sử dụng để bày tỏ sự kính trọng, tương tự như "ya" và "ah". Sau đó, "Smecta" trở thành thuật ngữ để người Trung Quốc bắt chước cách nói của người Hàn Quốc.)
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Đây cũng là một kế hoạch đi theo con đường thương mại điện tử trong tương lai, chi phí thấp nhưng thu nhập lớn, nếu thực hiện càng sớm thì lợi nhuận càng cao…”
“Trần sư huynh, sao anh không cảm thấy đau lòng chút nào vậy?”
La Tuyền phiền não cắt ngang: “Sau này có thể tôi chỉ được gặp anh vào Tết Nguyên Đán, trung thu, tết Thanh Minh thôi đấy, hu hu hu…”
Nói xong, La Tuyền còn bật khóc nức nở, khiến Trần Hán Thăng nghe mà cảm thấy hơi khó chịu.
Cái gì gọi là “chỉ được gặp anh vào tết Nguyên Đán, trung thu, tết Thanh Minh”, dứt khoát thêm một vài lễ hội quỷ quái nào khác nữa, thì thà đừng đi còn hơn.
“Cô đi nghỉ thì nói đi nghỉ đi, giống như tôi đã chết vậy, hơn nữa chẳng phải chỉ hai năm thôi sao?”
Trần Hán Thăng tức giận đưa khăn giấy qua, La Tuyền lau nước mắt nói: “Hai năm cũng rất dài, anh lười như vậy, có lẽ sẽ không bao giờ ra nước ngoài.”
“Nói nhảm gì vậy?”
Trần Hán Thăng cười ha hả nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ đi Mỹ, sao có thể không bao giờ ra nước ngoài được chứ?”
“Anh đi Mỹ làm gì?”
La Tuyền hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi: “Chẳng phải nên đi Hàn Quốc sao?”
“Tiêu Dung Ngư đi Mỹ có chút việc, tôi qua đó đi cùng cô ấy một thời gian.”
Trần Hán Thăng giải thích: “Bây giờ đi Hàn Quốc làm gì, bản thân cô cũng đang ở trong nước đấy thôi.”
“Vậy sao?”
La Tuyền vừa đi vừa đá hòn đá nhỏ trên đường: “Tôi có thể đến sân bay tiễn anh được không?”
“Chắc chắn là không được rồi.”
Trần Hán Thăng trực tiếp từ chối: “Tôi phải đi cùng với Tiêu Dung Ngư, sao cô có thể đi tiễn được?”
“Ồ.”
La Tuyền cúi đầu đi được vài bước, đột nhiên nói: “Tôi muốn hôn anh, giống như vào đêm Giáng Sinh hôm đó vậy.”
“Đồng chí nhỏ, suy nghĩ này của cô có vấn đề rồi, lúc nãy tôi đã nói tôi có bạn gái rồi!”
Trần Hán Thăng cau mày: “Nếu không phải cô năn nỉ tôi quá mãnh liệt, tôi thực sự không muốn đồng ý đâu, đi theo tôi, tôi biết bên kia có một rừng cây nhỏ.”
“Trần sư huynh.”
La Tuyền im lặng một lát: “Thực ra tôi vẫn chưa năn nỉ anh đâu.”
….
Hai mươi phút sau, La Tuyền đi theo Trần Hán Thăng ra khỏi rừng cây nhỏ, quần áo của hai người đều hơi xộc xệch, đôi môi La Tuyền hơi sưng đỏ.
“Sư huynh, tại sao anh lại quen thuộc chỗ này như vậy?”
La Tuyền rất khó hiểu, chỗ này là một rừng cây nhỏ bên cạnh một công trường, những học sinh bình thường có lẽ sẽ không đến chỗ này.
“Trong phòng ký túc xá của tôi có một tên đàn ông cặn bã tên là Kim Dương Minh.”
Trần Hán Thăng không chút hoang mang nói: “Cậu ta thường xuyên lừa các cô gái đến đây hôn, cậu ta nói cho tôi biết.”
La Tuyền bán tín bán nghi gật đầu, chỗ này cũng không dễ tìm lắm, chẳng lẽ Kim Dương Minh đã từng dẫn theo Trần sư huynh đến đây?
Hai người đàn ông chui vào một rừng cây nhỏ?
“Trần sư huynh, tôi và Thẩm sư tỷ, Tiêu sư tỷ, môi của ai mềm hơn.”
Trên đường trở về đại học Tài chính, La Tuyền tò mò hỏi một câu.
“Cô có bệnh rồi đúng không, lúc nãy mới hôn được một nửa, cô cũng hỏi như vậy.”
Trần Hán Thăng vô cùng rối rắm: “Tôi cực kỳ nghi ngờ cô có một sở thích đặc biệt, hơn nữa còn có bằng chứng.”
“Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà.”
La Tuyền ngẩng đầu lên, thực ra cô ấy thực sự rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn, làn da trắng nõn, trong ánh mắt có một sự cố chấp kiên trì, tỏa sáng trong bóng đêm âm u.
“Được rồi.”
Trần Hán Thăng bất đắc dĩ trả lời: “Là Thẩm Ấu Sở, bởi vì Tiêu Dung Ngư thích cắn tôi, còn cô lại hơi ngột ngạt.”
La Tuyền gật đầu, chờ đến khi đi đến cổng trường, ngay khi Trần Hán Thăng đã chuẩn bị ăn no chùi mép sạch sẽ quay trở về ký túc xá thì La Tuyền lại nhắc đến yêu cầu lúc nãy: “Lúc anh xuất ngoại, tôi muốn đi tiễn anh.”
“Mẹ nó, tại sao cô lại ương bướng như vậy chứ?”
Trần Hán Thăng thực sự không hiểu.
“Tôi muốn thử xem cảm giác tiễn người khác ra nước ngoài là như thế nào, như vậy có thể cảm nhận được tâm trạng của anh khi tiễn tôi đi Hàn Quốc sau này.”
La Tuyền nghiêm túc nói, nhân tiện lấy điện thoại di động ra: “Độ phân giải của chiếc điện thoại 6260 này của tôi rất rõ, nếu anh không đồng ý, tôi sẽ chụp ảnh và gửi nó cho Tiêu sư tỷ, nói rằng đôi môi này là anh hôn.”
“… giỏi, giỏi thật!”
Cuối cùng Trần Hán Thăng đương nhiên đã đồng ý, không phải hắn sợ sự uy hiếp này, mà là vốn dĩ hắn cũng đang do dự có nên nói cho Thẩm Ấu Sở nghe chuyện mình phải đi Mỹ công tác không?
Bởi vì với tình cách của Thẩm Ấu Sở, Trần Hán Thăng đi một nơi xa như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ muốn ra sân bay tiễn người.
Vì thế, lúc đầu Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở giống như một cây cầu bập bênh, Trần Hán Thăng cũng đang cân nhắc, nhưng bây giờ lại thêm một La Tuyền, Trần Hán Thăng dứt khoát đưa ra quyết định.
“Ngộ nhỡ Tiêu sư tỷ nhìn thấy thì phải làm sao?”
La Tuyền rất muốn biết Trần sư huynh sẽ xử lý chuyện này như thế nào?
“Cô đừng quan tâm chuyện này.”
Trần Hán Thăng vẫy vẫy tay, thoải mái đi về phía ký túc xá nam, trên đường đi còn gọi điện cho Tiêu Dung Ngư.
“Tiểu Ngư Nhi, ban đầu đã nói sẽ đi cùng cậu vào ngày 16, nhưng công việc làm thêm của tớ tạm thời có chút việc, buộc phải muộn hơn một ngày, ngày 17 tớ sẽ bay qua đó một mình.”