“Tại sao chứ?”
Tiêu Dung Ngư chắc chắn không vui, rõ ràng đã hẹn sẽ cùng bay một chuyến, kết quả Trần Hán Thăng lại khăng khăng bay muộn hơn một ngày.
“Là chuyện công việc thôi, cậu cũng biết Tân Thế Kỷ và Quả Xác đang đại chiến với nhau mà.”
Trần Hán Thăng cũng không nói rõ nguyên nhân cụ thể, chỉ giải thích chung chung một câu, sau đó còn tâng bốc lên một tầng cao khác: “Cậu đến Mỹ tố tụng, sau khi trở về họp báo chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng một lần nữa, tớ thực sự không thể đi theo phía sau cậu cả đời được, nhất định phải cố gắng để xứng đôi với cậu chứ.”
“… Được rồi.”
Tiêu Dung Ngư ủ rũ đồng ý, về chủ đề “nữ mạnh nam yếu” này, Cao Văn đã từng ám chỉ rằng cô phải nhắc nhở Trần Hán Thăng cố gắng nhiều hơn nữa, đừng làm một kẻ sống tạm bợ.
Thực ra cũng là ý tốt thôi, nhưng Tiêu Dung Ngư cảm thấy lúc trước Trần Hán Thăng đã làm việc quá vất vả cho Hoả Tiễn 101, lúc bận rộn nhất, hai người thậm chí còn không gặp mặt nhau trong suốt kỳ nghỉ hè.
Thứ nhất, Tiểu Ngư Nhi không nỡ để Trần Hán Thăng mệt mỏi như vậy, thứ hai, cô không muốn chia xa, cô chỉ muốn bám dính bên cạnh Trần Hán Thăng không muốn rời.
Cuối cùng, cô có một cảm giác tự tin mê muội đối với Trần Hán Thăng, cô luôn cảm thấy Tiểu Trần chắc chắn có thể dẫm lên những đám mây đầy màu sắc và tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu mà mọi người đang nhìn chằm chằm vào nó.
Nhưng bây giờ Trần Hán Thăng lại chủ động muốn làm việc, Tiêu Dung Ngư cảm thấy mình không nên ngăn cản một cách tuỳ hứng.
“Không sao đâu, ngày 16 tớ sẽ đến sân bay tiễn cậu.”
Trần Hán Thăng mỉm cười an ủi: “Bang California là khu vực giàu có, nghe nói chỗ đó có rất nhiều người có tiền, hơn nữa an ninh xã hội cũng tốt nhất.”
“Tớ không lo lắng chuyện này.”
Tiểu Ngư Nhi bĩu môi nói: “Tớ chỉ muốn ở bên cạnh cậu mà thôi, cho dù không làm gì đi chăng nữa.”
“Tớ biết, tớ biết, tớ cũng đang cố gắng vì ngày ấy đây…”
Trần Hán Thăng thấy Trịnh Quan Đề đột nhiên gọi điện thoại đến, đoán rằng cô gọi vào giờ này có lẽ là có việc, hắn qua loa có lệ nói vài câu rồi cúp điện thoại của Tiểu Ngư Nhi, bắt máy hỏi: “Trịnh tổng có chỉ thị gì không?”
“Bây giờ cậu mới là Trần tổng, tôi chỉ là Tiểu Trịnh mà thôi.”
Trịnh Quan Đề khẽ cười một tiếng, cô thực sự đang rất thoải mái, trưởng bối Trịnh Cô Cô tìm người khắp thế giới, nhưng Trịnh Quan Đề hoàn toàn không để tâm.
“Chỉ thị thì không dám nhận.”
Trịnh Quan Đề nói: “Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, trong lúc cậu đang yêu cầu mỗi một người trong ban quản lý của Quả Xác đưa ra 100 ý kiến thì Hồng Sĩ Dũng cũng đang bắt chước theo, các quản lý cấp cao của Tân Thế Kỷ đang phải vắt hết óc để thu thập trải nghiệm của người dùng.”
“Chuyện này rất bình thường.”
Trần Hán Thăng không cảm thấy bất ngờ lắm: “Bây giờ chúng tôi đang đấu tranh một cách công khai, cô đã từng xem “Naruto” chưa, mọi người đều sử dụng được thuật phân thân, hôm nay tôi là Hatake Kaka Young, ngày hôm sau anh ta sẽ là Hatake Kaka Young.”
“À à à… Đúng là rắc rối.”
Trịnh Quan Đề không thích mấy truyện tranh của con trai đó, cười nói: “Vậy đến lúc đó cậu đánh bại Hồng Sĩ Dũng bằng cách nào? Tốc độ của Quả Xác đang chậm hơn Tân Thế Kỷ.”
“Chậm hơn thì sao chứ? Nhanh chưa chắc đã là chuyện tốt, còn nữa…”
Trần Hán Thăng dừng lại một chút: “Cô đang dạy tôi kinh doanh sao?”
“Không, nào dám.”
Có lẽ là khoảng thời gian này nhàn rỗi đã quen, nên cô bạn Trịnh thậm chí còn muốn đấu võ mồm cùng với Trần Hán Thăng.
“Cô cứ yên tâm chờ tiếp nhận Tân Thế Kỷ đi, nếu Hồng Sĩ Dũng không sản xuất mp4 thì Tân Thế Kỷ còn có thể duy trì một hai năm, nhưng một khi làm mp4 thì bọn họ đang điên cuồng chạy theo tiết tấu của tôi, anh ta chắc chắn sẽ chết!”
Trần Hán Thăng không muốn nói nhiều đến những tranh đấu phức tạp đó, ngược lại hỏi: “Chẳng phải cô đang định đi vòng quanh thế giới sao? Sao vẫn còn ở trong nước?”
“Tôi không biết đi đâu cả, khoảng thời gian này đang nghiện xem phim, tôi cũng muốn tìm một chút gì đó vui vẻ.”
Trịnh Quan Đề biếng nhác nói.
“Haiz.”
Trần Hán Thăng thở dài một hơi: “Cô muốn ra nước ngoài, nhưng lại không biết đi đâu, tôi đây không muốn đi, nhưng ngày 17 này lại phải ra nước ngoài một chuyến.”
Trần Hán Thăng có thể thề với trời, hắn chỉ đơn thuần là muốn oán giận với bạn bè một chút, ai ngờ lại lập tức khơi gợi hứng thú của Trịnh Quan Đề.
Nhưng cô ấy cũng biết Trần Hán Thăng rất thông minh nên vẫn cảnh giác, vì thể lặng lẽ hỏi vòng vèo: “Bây giờ nước ngoài đang hơi loạn đấy, cậu nhất định phải cẩn thận một chút.”
“Không sao.”
Quả nhiên Trần Hán Thăng không phát hiện, còn hỏi thăm: “California của Mỹ, bang đó vẫn rất an toàn đúng không?”
“Ừ, nơi đó không tồi, nếu cậu rảnh rỗi thì có thể đến xem cầu Cổng Vàng và trận thi đấu của Warriors.”
Trình Quan Đề ngáp một cái: “Cúp máy đây, bây giờ ngày đêm của tôi đang đảo lộn cả lên, chuẩn bị đi ngủ.”
“Được, ngủ ngon.”
Thực ra Trần Hán Thăng gian xảo như cáo, chỉ cần Trịnh Quan Đề để lộ một chút ý định thăm dò nghiên cứu, hắn sẽ ngay lập tức nói dối, nhưng IQ và EQ của Trịnh Quan Đề cũng đâu phải dạng vừa, lặng lẽ lần mò được hành trình của Trần Hán Thăng.
Nếu không sao có thể gọi là bạn thân được, tâm cơ và thủ đoạn nhất định phải nằm trên một trục hoành, tại sao Trần Hán Thăng và Hồ Lâm Ngữ không thể trở thành bạn thân, chủ yếu là vì chênh lệch rất lớn.
“Tiểu Vân.”
Quả nhiên, Trịnh Quan Đề vừa mới cúp máy không hề tỏ ra buồn ngủ chút nào, lập tức gọi cô thư ký nhỏ Tưởng Vân Vân của mình đến.
Kể từ khi bị Trịnh Cô Cô sa thải, Tưởng Vân Vân cũng dọn vào ở trong căn hộ ven sông của Trịnh Quan Đề để sống một cuộc sống như heo, mọi việc có bảo mẫu, công việc của cô mỗi ngày chỉ là xem phim cùng với Trịnh tổng.
“Trịnh tổng, có chuyện gì vậy?”
Rõ ràng Tưởng Vân Vân đã mập lên một chút, nọng cằm đều lộ ra ngoài rồi.
“Cô hãy đặt hai tấm vé đến Los Angeles vào ngày 17.”
Trịnh Quan Đề dặn dò nói: “Chuyến bay thẳng từ Kiến Nghiệp đến Los Angeles chỉ có vào chiều hôm đó, chúng ta đi tìm Trần Hán Thăng chơi đùa.”
“Tìm anh ta làm gì?”
Tưởng Vân Vân vẫn không vui.
“Con người Trần Hán Thăng này rất thú vị.”
Trình Quan Đề mỉm cười nói: “Ở bên cạnh cậu ta vui hơn nhiều.”
“Được rồi.”
Tưởng Vân Vân không thể làm trái lời bà chủ, chỉ có thể ngoan ngoãn đi đặt vé.
“Hắt xì, hắt xì, hắt xì!”
Trong phòng ký túc xá 602, Trần Hán Thăng gần như chưa bao giờ cảm lạnh đột nhiên hắt xì vài cái, hắn cũng buồn bực xoa xoa sống mũi: “Con mẹ nó ai nói xấu sau lưng ông đây vậy?”
…
Trong vài ngày còn lại, sự chú ý của Trần Hán Thăng vẫn luôn tập trung vào Quả Xác, tổng hợp các ý kiến thu thập được và sắp xếp để mp4 tiến hành vòng thí nghiệm đầu tiên.
Sáng ngày 16 tháng 3, Trần Hán Thăng lái xe đến đại học Đông Đại đón đám người Tiêu Dung Ngư và giáo sư Tôn.
Thực ra một chiếc xe căn bản không thể đủ chỗ, Biên Thi Thi và Dịch Na gọi taxi, Vương Tử Bác cũng đi theo.
Nghe nói ngày mai Trần Hán Thăng lại bay một mình, mọi người cũng hơi giật mình, nhưng đồng thời cũng tỏ vẻ thông cảm.
“Nếu thực sự có việc, Hán Thăng không cần đi cũng được.”
Giáo sư Tôn ngồi ở hàng ghế sau nói: “Lần này chỉ là khảo sát đầu tiên, sau này chắc chắn sẽ phải đi thêm nhiều lần nữa, cậu không thể lần nào cũng đi theo được.”
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng nhìn Tiêu Dung Ngư ngồi trên ghế phụ, cười nói: “Đúng là cháu đang định lần nào cũng đi theo, nếu không sẽ không thể ngủ ngon được.”
Nghe thấy Trần Hán Thăng bày tỏ thái độ, trong lòng Tiểu Ngư Nhi ngọt ngào không thôi, còn quan tâm hỏi: “Tiểu Trần, cậu đã đổi vé máy bay chưa?”
“Đổi rồi.”
Trần Hán Thăng lấy vé máy bay ra, Tiêu Dung Ngư xem xong mới thoáng yên tâm: “Chị gái phóng viên của “Tuần san pháp luật” cũng đi vào ngày mai, có lẽ các cậu đi cùng chuyến bay đấy.”
Từ Kiến Nghiệp đến Los Angeles chỉ có chuyến bay vào lúc hai giờ chiều, nhưng Trần Hán Thăng không mấy hứng thú với người lạ nên cũng không muốn hỏi thăm gì.
Trong lúc xếp hàng đăng ký ở sân bay quốc tế Lộc Khẩu, Tiểu Ngư Nhi vô cùng lưu luyến ôm chặt cổ Trần Hán Thăng tạm biệt.
“Được rồi, được rồi, người ta đang nhìn đấy.”
Trần Hán Thăng mỉm cười nói, không chỉ mấy người giáo sư Tôn đang chờ ở phía trước mà ngay cả nữ kiểm soát an ninh trung niên ở sân bay cũng đang mỉm cười nhìn chằm chằm.
“Hừ, mặc kệ.”
Tiểu Ngư Nhi “tuỳ hứng” nói, tiếp tục ôm chặt lấy cổ Trần Hán Thăng.
Thực ra mọi người cũng không thúc giục, đó là tình yêu tuổi trẻ, ngay cả việc chia xa cũng động lòng đến thế.
Nữ kiểm soát an ninh nhìn Tiêu Dung Ngư xinh đẹp, cũng nhớ lại những năm tháng thanh xuân của mình, không nhịn được gửi đến những lời chúc phúc tốt đẹp nhất với bọn họ.
Cuối cùng Tiêu Dung Ngư lưu luyến rời đi, mãi cho đến khi cô vào cổng soát vé, Trần Hán Thăng vẫn tình cảm vẫy vẫy tay ở bên ngoài.
“Ngọt quá đi.”
Biên Thi Thi đương nhiên vô cùng hâm mộ, nếu cô ấy nghỉ phép về nhà, có người dùng ánh mắt như vậy đưa tiễn ở phía sau thì thật tốt biết bao.
Nghĩ đến đây, Biên Thi Thi đưa mắt nhìn Vương Tử Bác đang đứng bên cạnh Trần Hán Thăng, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.
Sáng ngày 17, nữ kiểm soát an ninh ở sân bay Lộc Khẩu vẫn đi làm như thường lệ, đến khoảng 10 giờ, cô ấy lại thấy một cặp đôi khác đang ôm nhau trước kia chia tay.
Ôi, cô gái này xinh đẹp quá đi.
Dáng người cao gầy, eo nhỏ vai gầy, đôi mắt trong trẻo giống như cánh hoa đào, vẻ mặt thuần khiết ngại ngùng, thỉnh thoảng còn để lộ khí chất ngây thơ.
“Đúng là tình yêu của tuổi trẻ, ngay cả chia xa cũng động lòng như vậy, không thể không dành cho bọn họ những lời tốt đẹp nhất… Không đúng, tại sao chàng trai này lại quen mắt như vậy chứ?”
Nữ kiểm soát an ninh hơi ngơ ngác, theo lý mà nói một ngày mình gặp qua nhiều hành khách như vậy, sẽ không có ấn tượng sâu sắc với một người cụ thể nào, trừ phi người đó khá nổi bật.
Chỉ thấy chàng trai trìu mến véo khuôn mặt của cô gái, sau đó mới xách hành lý lên bước vào lối kiểm tra an ninh, nữ kiểm soát an ninh vẫn luôn đánh giá chàng trai này, cố gắng nghĩ lại xem mình đã gặp ở đâu rồi.
Mãi cho đến khi bóng dáng của chàng trai biến mất, cô gái sở hữu đôi mắt đào hoa kia vẫn đứng đó một lúc lâu, cảnh tượng này giống như tái hiện lại ngày hôm qua, trong khoảnh khắc ấy, cô ấy đột nhiên nhớ ra.
Má ơi! Đó chẳng phải là chàng trai của cặp đôi ngày hôm qua sao?
Uổng công mình còn gửi lời chúc phúc, hóa ra là tên đàn ông cặn bã đáng chịu ngàn đao, một chân đạp hai thuyền.
Ào! Ào! Ào!
Trong lòng nữ kiểm soát an ninh trào dâng một cổ tức giận.
Nhưng nữ kiểm soát an ninh vẫn còn quá non nớt, cảnh tượng xảy ra tiếp theo khiến cô ấy không thể nào quên được.
Chờ đến khi cô gái và bạn ở bên ngoài rời đi, tên đàn ông cặn bà kia đột nhiên nói mình để quên đồ, muốn đi ra ngoài một chút.
Sau khi kiểm tra an ninh tại sân bay xong, hành khách vẫn có thể đi ra ngoài, chỉ là lúc đi vào sẽ phải kiểm tra một lần nữa, nữ kiểm soát an ninh kia không biết hắn muốn làm gì, sự chú ý vẫn luôn đặt lên người hắn.
Khoảng chừng mười hai giờ, lại có một cô gái khác xuất hiện.
Chỉ xét về dung mạo, có lẽ không xinh đẹp bằng hai cô gái ngày hôm qua và lúc nãy, nhưng cô nổi bật với làn da trắng nõn, ánh mắt có một sự quật cường và cố chấp không thể che giấu được, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác.
Cô gái trẻ quật cường kia thế mà cũng trực tiếp nhào vào lồng ngực của tên đàn ông cặn bã kia.
“Phù…”
Nữ kiểm soát an ninh thở ra một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thắt lưng của vị cảnh sát sân bay, dường như đang cân nhắc xem có đáng không?
“Sao vậy?”
Vị cảnh sát vô cùng kỳ quái: “Cô nhìn vào súng của tôi làm gì?”