Cuối cùng bởi vì kỷ luật và trách nhiệm, nữ kiểm soát an ninh không hề lấy súng ra, nhưng khi Trần Hán Thăng kiểm tra vé để đi vào sân bay một lần nữa, nữ kiểm soát an ninh từ đầu đến cuối đều trưng ra vẻ mặt lạnh lùng.
“Cái quái gì vậy?”
Trần Hán Thăng lẩm bẩm xách hành lý lên: “Tại sao đối với người khác đều phục vụ bằng nụ cười tươi rói, đến lượt mình lại tràn ngập sát khí vậy?”
Nhưng, dù sao cũng đã giải quyết ổn thoả vấn đề đưa tiễn của Tiêu Dung Ngư, Thẩm Ấu Sở và La Tuyền, tâm trạng của Trần Hán Thăng vô cùng thoải mái, vừa ngắm nhìn các người đẹp trong sân bay vừa chờ đăng ký.
“Tinh tinh tinh…”
Điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, Trần Hán Thăng lấy ra nhìn xem, là cô bạn thân Trịnh gọi điện thoại đến.
“Có chuyện gì sao?”
Trần Hán Thăng- Người vẫn không hề hay biết gì tuỳ tiện nói: “Đề ca, nếu cô chuẩn bị đến sân bay đưa tiễn thì nhất định phải hẹn trước đấy, không thể phá vỡ quy củ đâu.”
Trịnh Quan Đề cười nói: “Cậu cũng không phải nhân vật lớn gì, muốn gặp cậu còn phải hẹn trước sao?”
“Đúng là con gái, vẫn còn non.”
Trần Hán Thăng vắt chéo chân: “Anh đây là người cô muốn gặp là có thể gặp sau, bây giờ phải hẹn trước, sau đó rút thăm, còn nhất định phải có bảo hiểm xã hội Kiến Nghiệp một năm trở lên…”
Trần Hán Thăng đang phấn khích khoác lác thì bảo vai đột nhiên bị vỗ hai cái, hắn vừa mới quay đầu nhìn lại đã ngây ngẩn cả người.
Tịnh Quan Đề và thư ký Tưởng Vân Vân đang đứng ngay ngắn sau lưng mình, hai người cười đến mức không thể đứng thẳng người.
“Mẹ nó!”
Trần Hán Thăng hoảng hốt không thôi, nhìn điện thoại đang trong cuộc gọi, lại nhìn Trịnh Quan Đề trước mắt, giống như bừng tỉnh ra: “Trịnh Quan Đề, cô có bệnh sao? Thế mà lại bắt chước lịch trình của tôi, không cảm thấy nhàm chán sao?”
“Không hề nhàm chán, ở nhà xem phim truyền hình mới nhàm chán.”
Trịnh Quan Đề không tức giận, bây giờ cô đang rất vui vẻ.
Trần Hán Thăng thấy “bạn thân” như vậy cũng không còn cách nào khác, dứt khoát quay đầu lại đánh giá thư ký của Trịnh Quan Đề: “Cô là Tưởng Vân Vân plus sao? Sống thoải mái nên béo thêm một vòng rồi.”
“Cút đi.”
Tưởng Vân Vân không vui: “Tôi là mập đáng yêu.”
Thực ra trong hành trình kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ đột nhiên có thêm hai cô gái cũng rất thú vị, nhưng Trần Hán Thăng vẫn cần quan sát thêm.
Sau khi lên máy bay, nếu hắn ngồi cạnh một em gái đáng yêu, hay một tiểu thư xinh đẹp, hoặc một chị gái quyến rũ, thì mình sẽ vui vẻ ngồi im hưởng thụ. Còn nếu bên cạnh là một ông chú bụng bự, thì lập tức đổi ngay đến gần khuê mật Trịnh.
“Chuẩn bị xong, tuyệt vời.”
Trần Hán Thăng vui vẻ hẳn lên.
Tưởng Vân Vân nhìn thấy Trần Hán Thăng đột nhiên nở nụ cười, cảm thấy nghi hoặc không thôi, cô nhìn bà chủ nhà mình.
Trịnh Quan Đề nhún vai: “Tôi cũng không biết nguyên nhân, nhưng tối hôm qua tôi đã nói rồi đấy, con người này rất thú vị, ở bên cạnh cậu ta vui vẻ hơn nhiều.”
…
Một lát sau khi checkin, lần này nữ thần may mắn không đứng về phía Trần Hán Thăng, thế mà hắn lại ngồi cùng với hai người đàn ông, điểm mấu chốt là bọn họ đều là tầng lớp tinh anh trong xã hội mặc trên người tây trang và giày da.
Trần Hán Thăng cảm thấy phản ứng của tiếp viên hàng không là như thế này: Nhìn thấy người đàn ông thành công thứ nhất, ánh mắt lấp lánh sáng ngời; Nhìn thấy người đàn ông thành công thứ hai, che miệng hơi ngại ngùng; Nhưng khi nhìn thấy Trần Hán Thăng, chỉ còn lại nụ cười nghề nghiệp giả tạo.
“Mẹ nó, quần jean và áo khoác thì có vấn đề gì chứ? Chẳng lẽ không xứng được liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái sao?”
Trần Hán Thăng thầm nghĩ chờ đến khi Quả Xác phát triển chiếc điện thoại di động đầu tiên, mình sẽ mặc bộ đồ này xuất hiện trước đám đông, ai mặc tây trang người đó là chó!
Nhưng còn bây giờ, Trần Hán Thăng vẫn xám xịt nhìn đến bên cạnh Trịnh Quan Đề.
Trịnh Quan Đề và Tưởng Vân Vân đang ngồi cùng nhau, hành khách còn lại khoảng chừng 25-26 tuổi, tóc cắt sát đầu, ngoại hình thanh tú, đang cầm một chiếc mp4 của hãng Sony để xem bộ phim Mỹ không cần phụ đề, điều đó chứng tỏ tiếng Anh của đối phương hẳn rất tốt.
Thực ra người có thể ngồi máy bay xuất ngoại vào năm 2005, hơn một nửa bọn họ đều có thể nói tiếng Anh lưu loát.
“Anh gì đó ơi!”
Trần Hán Thăng cúi người: “Tôi có thể đổi chỗ với anh được không?”
“Cái gì?”
Hành khách kia tháo tai nghe ra nhìn Trần Hán Thăng.
Cô ta vừa mở miệng, Trần Hán Thăng lập tức biết mình nhìn nhầm rồi, đây không phải “anh” mà là một chị gái nhỏ rất cá tính.
Đừng nói là thời điểm này, cho dù là 15 năm sau đi chăng nữa, các cô gái để đầu đinh trong nước cũng không nhiều lắm, cho nên người cắt kiểu đầu này thì cá tính vô cùng mạnh mẽ.
“Khụ khụ…”
Trần Hán Thăng ho khan một tiếng, chỉ vào Trịnh Quan Đề nói: “Đây là bạn gái của tôi, sức khoẻ của cô ấy không được tốt lắm, còn say máy bay và nôn mửa, tôi muốn đổi vị trí với chị để tiện chăm sóc cô ấy.”
Trịnh Quan Đề mím môi không nói gì, lắng nghe lời nói dối trơn tru của Trần Hán Thăng.
“Ồ, vậy cậu ngồi ở đâu?”
Chị gái nhỏ đầu đinh kia không đồng ý ngay lập tức, đầu tiên là hỏi vị trí của Trần Hán Thăng.
“Ở chỗ gần cửa sổ kia, bên cạnh còn có hai anh chàng đẹp trai đấy…”
Trần Hán Thăng cười ha hả nói.
“Vậy được rồi.”
Có lẽ chị gái nhỏ đầu đinh kia cảm thấy vị trí đó cũng không tồi nên đồng ý yêu cầu đổi chỗ ngồi. Cô ấy mở khoang hành lý trên đầu ra, lấy hành lý của mình xuống.
“Để tôi, để tôi.”
Trần Hán Thăng muốn ân cần giúp đỡ.
“Không cần đâu.”
Không ngờ chị gái nhỏ kia lại từ chối, chỉ thấy cô ta thực sự cẩn thận lấy ra một chiếc camera màu đen từ trong túi, mở miệng giải thích: “Đây là thiết bị chụp ảnh, cần phải nhẹ nhàng giữ gìn.”
“Ồ, thì ra là thế.”
Trần Hán Thăng lễ phép nói cảm ơn: “Cảm ơn, du lịch vui vẻ.”
Sau khi thay đổi chỗ ngồi như vậy, hành trình mười hai tiếng đồng hồ sau thực sự vô cùng thoải mái, Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề nói chuyện phiếm suốt cả dọc đường, thỉnh thoảng trêu chọc Tưởng Vân Vân một chút, cuối cùng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô bạn thân Trịnh, sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy đã đến sân bay quốc tế Los Angeles.
Múi giờ ở California muộn hơn so với trong nước 15 tiếng đồng hồ, cho nên bây giờ ở nước Mỹ đang là 11 giờ sáng, ánh mặt trời rực rỡ, liếc mắt nhìn xung quanh đều là người nước ngoài tóc vàng.
“Anh đây phải đi làm chính sự.”
Trần Hán Thăng còn quan tâm hỏi Trịnh Quan Đề: “Vấn đề chỗ ở của cô như thế nào rồi?”
“Tôi có rất nhiều bạn học ở đây, tôi còn quen thuộc chỗ này hơn cả cậu đấy.”
Trịnh Quan Đề đưa cho hắn một tờ giấy: “Trên đó có ghi số điện thoại của tôi ở nước Mỹ, nếu có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”
“Suy nghĩ cũng chu đáo quá nhi!”
Trần Hán Thăng không cam lòng yếu thế, cũng “loạch xoạch” viết ra một dãy số: “Nếu cô nhớ tôi, có thể gọi vào dãy số này.”
“622188345504589061?”
Trịnh Quan Đề lẩm bẩm một lần: “Đây chẳng phải là số ở nước Mỹ sao?”
“Số ở nước Mỹ gì chứ, đây là số thẻ tiết kiệm bưu chính của tôi.”
Trần Hán Thăng nghiêm túc nói: “Nếu nhớ tôi, chỉ cần trực tiếp gửi tiền vào đây, tôi có thể cảm nhận được sự nhớ nhung của cô.”
“Ha ha ha, hẹn gặp lại…”
Trịnh Quan Đề mỉm cười tạm biệt, một người phụ nữ có tính cách tự lập như cô sẽ không lựa chọn dựa vào đàn ông.
Trần Hán Thăng đi ra sân bay, bắt một chiếc taxi đi thẳng đến địa chỉ, giáo sư Tôn Bích Dư có rất nhiều sinh viên ở California, đã sắp xếp chỗ ở sẵn rồi.
Lúc gặp lại, có lẽ Tiểu Ngư Nhi sẽ cho mình một nụ hôn nhỉ?
Trong lòng Trần Hán Thăng đắc ý nghĩ.
Chiếc xe taxi dừng lại ở lối vào của một căn biệt thự độc lập, vừa mấy đẩy cửa ra đã nhìn thấy Tiêu Dung Ngư và Cao Văn đang đứng trước máy tính thảo luận điều gì đó.
“Tiểu Trần!”
Tiêu Dung Ngư hoan hô nhảy vọt đến: “Cậu đến rồi sao, chị Đồng cũng vừa mới đến, chắc chắn các cậu đã lướt qua nhau trên máy bay.”
“Chụt!”
Quả nhiên Tiểu Ngư Nhi ngọt ngào hôn Trần Hán Thăng một cái, giáo sư Tôn và Ngô Diệc Mẫn nghe thấy động tĩnh cũng đi ra từ trong phòng, bao gồm một người khác nữa.
“Mẹ nó…”
Trên mặt Trần Hán Thăng vốn tràn ngập ý cười, nhưng sau khi thấy rõ dung mạo của người kia, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Rõ ràng bị doạ cho trắng bệch.
Bởi vì hắn thực sự đã chạm mặt ở trên máy bay, chính là chị gái nhỏ để đầu đinh kia, lúc đó còn vì đổi chỗ nên đã nói dối Trịnh Quan Đề là bạn gái của mình, nào ngờ được lại có thể trùng hợp như vậy!
“Tiểu Trần à, tớ giới thiệu với cậu một chút.”
Tiêu Dung Ngư không hề phát hiện ra, nhiệt tình nói: “Đây là chị Triệu Đồng của “Tuần san pháp luật”, chị ấy cũng là sinh viên của đại học Đông Đại.”
Triệu Đồng cũng nhận ra Trần Hán Thăng, ánh mắt của cô ta không ngừng qua lại giữa Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư, đặc biệt để ý đến cánh tay ôm chặt lấy nhau của hai người.
Một lúc sau, Triệu Đồng mới cười như không cười nói: “Cậu chính là Trần tổng trong truyền thuyết sao? Giáo sư Tôn vẫn không ngừng đề cao và khen ngợi cậu hết lời đấy, còn đưa hoa khôi giảng đường của trường đại học Đông Đại chúng tôi qua nữa, chậc chậc, không tồi, không tồi…”
“Chị Triệu, chị tuyệt đối đừng gọi là Trần tổng.”
Trần Hán Thăng nhanh chóng chạy đến bắt tay, bày ra dáng vẻ khiêm tốn: “Gọi tôi Tiểu Thăng là được rồi, nghe càng thân thiết hơn.”