“Hả?”
Tiêu Dung Ngư hơi ngạc nhiên, giọng điệu khiêm tốn này thực sự không giống Tiểu Trần bình thường chút nào.
“Vì muốn theo dõi và đưa tin về vụ án, chị Triệu đây đã hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình, không ngại đường xá xa xôi đến nước Mỹ.”
Trần Hán Thăng dõng dạc hùng hồn nói: “Tinh thần này thực sự khiến người khác cảm động, không có lời nào có thể biểu đạt được sự ngưỡng mộ của tôi đối với chị Triệu đây, sau này ở trước mặt chị Triệu, tôi vẫn luôn là Tiểu Thăng.”
“Hán Thăng.”
Mặc dù không biết tại sao, nhưng giáo sư Tôn vẫn không thể chịu được những lời tâng bốc không thật lòng này, cắt ngang nói: “Tiểu Đồng vốn dĩ là một phóng viên ngoài ngành, hơn nữa đây cũng là một cách thức hợp tác giữa công ty luật Dung Thăng và “Tuần san pháp luật”, hơn nữa còn là do tôi cố ý tiến hành sàng lọc dựa theo điều kiện cậu đưa ra trước đó.”
“Vậy sao, ngài có lòng rồi.”
Ngoài mặt Trần Hán Thăng trả lời, nhưng trong lòng lại đang mạnh mẽ cảm thán.
Lúc trước yêu cầu mà tôi đưa ra chính là một người phụ nữ tiếng Anh lưu loát, biết sử dụng máy ảnh, chịu được vất vả, có kinh nghiệm phỏng vấn nước ngoài và xinh đẹp trẻ tuổi, điều kiện quan trọng nhất là “xinh đẹp trẻ tuổi” cuối cùng đó, những cái phía trước quan trọng sao?
“Tiểu Thăng khách khí rồi.”
Triệu Đồng nhẹ nhàng bắt tay với Trần Hán Thăng một cái.
Nghe thấy cách xưng hô “Tiểu Thăng” này, mí mắt Trần Hán Thăng liên tục giật giật vài cái, nhưng điều may mắn chính là Triệu Đồng vẫn biết nặng nhẹ, không nói ra chuyện trên máy bay trước mặt mọi người.
“Nếu Hán Thăng và Tiểu Đồng đều đã đến rồi, vậy chúng ta ăn cơm đi, chiều nay còn có chuyện phải làm đấy.”
Giáo sư Tôn dặn dò nói, một đám người đi theo phía sau vào phòng khách.
Tiêu Dung Ngư nhìn sắc mặt của Trần Hán Thăng, quan tâm hỏi: “Tiểu Trần, sao sắc mặt của cậu lại tái nhợt như vậy?”
Trần Hán Thăng thở dài một hơi: “Cậu đừng hỏi tại sao lại hơi vàng vọt, tớ đang bôi sáp chống lạnh.”
…
Bữa trưa là do Ngô Diệc Mẫn làm đầu bếp chính, lúc đầu các học trò ở California của giáo sư Tôn cực lực muốn mời cô giáo đến nhà hàng ăn, nhưng đều bị bà từ chối.
Ngô Diệc Mẫn cũng tuỳ tiện chiên một ít trứng gà và thịt xông khói, lại mua một ít bánh mì và nước cam, có thể đoán được đây là lương thực chủ yếu ở nước Mỹ trong mấy ngày tới.
Hiện giờ Trần Hán Thăng đang bị tóm được nhược điểm, không dám tỏ ra quá cao ngạo, lỗ tai nghe giáo sư Tôn và đám người Cao Văn thảo luận vụ án, nhưng ánh mắt lại đang lén lút đánh giá Triệu Đồng.
“Con mẹ nó, nào có phóng viên nào ăn mặc như vậy chứ?”
Thực ra lúc trước Trần Hán Thăng cũng đã từng tiếp xúc với các cô gái đưa tin, nhưng về cơ bản đều là phong cách của Diệp Khởi* kia.
(*Một nhân vật lịch sử trung quốc thời cận đại.)
Đeo khuyên tai sáng bóng, son môi trau chuốt, mặc một bộ tây trang lịch sự nghiêm túc, trông vô cùng trang trọng chỉnh tề trước ống kính máy quay, nhưng phía sau phong cách đó lại toát lên vẻ quyến rũ nữ tính ở nơi riêng tư, rất có hiệu quả tương phản.
Nếu là khí chất này, khi cô ta lấy thiết bị chụp ảnh ra ở trên máy bay, Trần Hán Thăng chắc chắn sẽ cảnh giác.
Nhưng với một chị gái mạnh mẽ nhanh nhẹn để đầu đinh như Triệu Đồng này, thành thật mà nói, ngay cả cô ta vác xe tăng tên lửa đạn đạo trên vai, Trần Hán Thăng cũng chỉ hét lên một tiếng “Zê*”, hoàn toàn không cảm thấy khó chịu gì.
(*Nguyên văn: 奥利给 : Là một từ ngôn ngữ mạng chỉ sự cổ vũ khen ngợi.)
“Tiểu Trần, tớ nói cho cậu nghe nè, sáng nay cả nhóm đã đến công ty của Anderson, chồng trước của chị Ngô tên là Miller, Anderson này chính là bạn trai hiện tại của Miller đấy…”
Hai tay Tiêu Dung Ngư cầm cốc nước cam, cái miệng nhỏ nhắn nhấp một ngụm, đồng thời nhỏ giọng nói với Trần Hán Thăng.
Chỉ cần ở bên cạnh Trần Hán Thăng, Tiểu Ngư Nhi sẽ vô thức trở thành một người nhiều chuyện, luôn sẵn sàng chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình.
Lúc còn ở trường học, cô sẽ cảm thán áp lực học tập lớn, thường xuyên thức đêm và không thể ngủ đủ giấc. Sau khi mở công ty luật, cô sẽ oán giận về việc kết hợp các mối quan hệ cá nhân không tốt. Sau khi ra nước ngoài, cô càng muốn kể cho Trần Hán Thăng nghe tất cả những gì mình nhìn thấy.
“Ồ, thái độ của bọn họ như thế nào?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Thực ra Anderson còn ổn, cách nói chuyện tương đối hoà nhã.”
Tiểu Ngư Nhi bĩu môi: “Thái độ của chồng trước chị Ngô- Miller cực kém, thậm chí còn chửi rủa ầm ĩ với chị Ngô, chỉ được vẻ ngoài đẹp trai thôi.”
Trần Hán Thăng nhỏ giọng cười nói: “Không có tiền không có năng lực, nếu ngoại hình còn xấu nữa thì trước đó sao có thể lừa được chị Ngô chứ?”
“Chúng tớ đã hẹn chiều nay sẽ đến công ty của Anderson một lần nữa.”
Tiêu Dung Ngư nói: “Cậu ở đây nghỉ ngơi một chút đi, dù sao cũng ở trên máy bay lâu như vậy.”
“Không cần đâu.”
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn Triệu Đồng, cô ta đã ăn cơm xong, đang kiểm tra lượng pin còn lại của chiếc máy ảnh ống kính đơn, có vẻ như chiều nay cô ta cũng sẽ cùng đi đến đó chụp ảnh.
Vì thế Trần Hán Thăng dứt khoát lắc đầu, nắm lấy bàn tay mềm mại của Tiểu Ngư Nhi nói: “Bởi vì công việc nên tớ đã đến muộn hơn một ngày, nói gì đi nữa chiều nay tớ cũng phải ở bên cạnh cậu.”
“Tiểu Trần…”
Trong lòng Tiêu Dung Ngư vô cùng cảm động, ký ức ngọt ngào +1.
Thực ra đối với Trần Hán Thăng mà nói, đồng thành là một lý do, ngoài ra hắn cùng lo lắng Triệu Đồng sẽ cáo trạng với Tiêu Dung Ngư nên nhất định phải ngăn chặn không cho tình huống này xảy ra.
“Đây không phải là kế lâu dài, nói không chừng có thể sẽ sơ suất bất cứ lúc nào, nhất định phải nghĩ cách giải quyết dứt điểm.”
Trần Hán Thăng lặng lẽ suy nghĩ, đưa tay sờ vào túi quần, bên trong là phương thức liên lạc mà Trịnh Quan Đề để lại.
Nếu Tu La trạng xảy ra giữa Tiêu Dung Ngư và Trịnh Quan Đề thì thực sự sẽ rất lỗ vốn, bởi vì bản thân hắn chưa từng được nếm thử mùi vị son môi của cô bạn thân Trịnh, cũng không biết là cay rát hay là cay nồng.
…
Chiều hôm đó ở công ty của Anderson, Trần Hán Thăng vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh Triệu Đồng, lúc thì giúp cô ta cầm máy ảnh phản xạ ống kính đơn, lúc thì xin được chỉ giáo về kỹ năng chụp ảnh, có vẻ vừa hiếu học vừa lịch sự.
Triều Đồng giống như đang nhặt được một sức lao động miễn phí, thỉnh thoảng lại nói “Tiểu Thăng, giúp tôi dựng giá ba chân “, “Tiểu Thăng, mượn bật lửa hút thuốc nào”, “Tiểu Thăng, giúp tôi đưa tập tài liệu đến đây”, cứ thế không ngừng gào thét sai bảo.
Ngay cả Cao Văn cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Đúng là không thể ngờ được, tính cách của Trần Hán Thăng và Triệu Đồng rất hợp nhau.”
“Có lẽ là chị Triệu khá ngầu nên thế, lúc trước Tiểu Trần cũng thích chơi đùa với những thứ mới mẻ này.”
Tiêu Dung Ngư khẽ mỉm cười giải thích.
Nhưng trên thực tế, không ai có thể ngờ được rằng Trần Hán Thăng lại có suy nghĩ không an phận với Triệu Đồng, cả người Triệu Đồng không có chút hương vị phụ nữ nào, người đàn ông bình thường sẽ không thích phong cách này, trừ khi người đó có ý định muốn trở thành “gậy chọc cứt”.
Nhưng nói đến “gậy chọc cứt” thực sự, trước mắt chỉ có hai người
Chồng trước Miller của Ngô Diệc Mẫn và Anderson- Bạn trai hiện tại của anh ta, hai người đều là những người đàn ông cao hơn 1m8, ngoại hình anh tuấn đẹp trai, vóc dáng mlem thôi rồi.
Đặc biệt là Miller, anh ta có chút màu sắc của Tom Cruise trong “Nhiệm vụ bất khả thi”.
Lúc bắt đầu trao đổi, Trần Hán Thăng bỗng biến thành một kẻ ngốc, bởi vì tất cả mọi người đều giao tiếp bằng tiếng Anh, một người ngay cả cấp 4 cũng chưa qua như hắn đến đây cũng chỉ góp cho đủ quân số.
Nhưng năng lực quan sát của Trần Hán Thăng rất mạnh, cho dù không thể nghe hiểu nhưng cũng có thể suy đoán kết quả của vấn đề từ ngôn ngữ cơ thể.
Công việc chủ yếu của Triệu Đồng là chụp ảnh, cô ta thường xuyên đi tới đi lui trong phòng để tìm kiếm góc độ tốt nhất.
Trần Hán Thăng ghé sát đến gần xem thử, thầm nghĩ cái này mới gọi là chuyên nghiệp này, từ việc lấy ánh sáng, ống kính và chộp lấy thời cơ đều gãi đúng chỗ ngứa.
Ví dụ như, bức ảnh đầu tiên của cô ta là toàn cảnh, chụp cả giáo sư Tôn Bích Dư, Tiêu Dung Ngư, Cao Văn, Ngô Diệc Mẫn, Anderson và Miller vào trong đó.
Độ sáng vô cùng cân đối, bên trong bức ảnh được chụp còn có một tia nắng mặt trời phản chiếu từ bên cạnh vào, chi tiết này giống như tượng trưng cho hy vọng của cuộc đàm phán hôn nhân xuyên quốc gia này.
Khi ống kính máy ảnh được đặt đến trên người Ngô Diệc Mẫn, Triệu Đồng đến một vị trí hơi ngược sáng, lặng lẽ giữ camera lên cho đến khi trên mặt Ngô Diệc Mẫn để lộ một chút biểu cảm đau khổ mơ hồ.
Chỉ nghe một tiếng “lách tách” vang lên, cảm giác mất mát của Ngô Diệc Mẫn đã được ghi lại, sau này khi bức ảnh này được đăng lên báo chí, không cần phải nhiều lời cũng có thể biết được đây là dáng vẻ phía sau một cuộc hôn nhân ngoại quốc thất bại.
Còn về phần Tiêu Dung Ngư, Triệu Đông vẫn luôn phóng to màn hình.
Bởi vì làn da của Tiêu Dung Ngư quá đẹp, nên cho dù là một bức ảnh siêu cận cảnh đi chăng nữa cũng không thể nhìn ra được chút khuyết điểm nào, ngược lại còn có thể đọc được “sự nghiêm túc và chăm chú” từ trong ánh mắt sáng ngời của cô, tựa như đang lộ ra niệm tin của chiến thắng.
Còn về phần giáo sư Tôn, Triệu Đồng cũng kéo gần hơn nữa, bởi vì mái tóc bạc trắng và nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của bà có sức mạnh hơn bất cứ câu chữ nào.
Cao Văn đảm nhận công việc của một thư ký, chỉ khi cô ta đang cúi đầu ghi chép, Triệu Đồng mới chụp hình, đồng thời khéo léo không để lộ khuôn mặt.
Bởi vì các góc chụp được đăng tải trong một bài báo nhất định phải có sự tương phản mạnh yếu đối lập mới có thể làm nổi bật phong thái của các nhân vật chính.
“Tiểu Thăng.”
Triệu Đồng hỏi Trần Hán Thăng: “Có muốn chụp ảnh không, tôi có thể chụp cho cậu mấy tấm.”
“Không cần không cần, con người tôi tương đối khiêm tốn.”
Trần Hán Thăng vội vàng xua tay.
“Rốt cuộc là tương đối khiêm tốn hay lo lắng sẽ bị người phụ nữ khác nhìn thấy?”
Triệu Đồng đột nhiên hỏi tiếp một câu.
“Ha ha, chị Đồng đúng là biết nói đùa, năm ngoái tôi mua một chiếc đồng hồ*.”
(*Vụ bê bối “mua đồng hồ sang” của Dương Đạt Tài, chủ tịch Cục An toàn Lao động Thiểm Tây năm 2012 gây bão trên mạng Trung Quốc, nơi nơi đầy rẫy các bài viết bàn luận vấn đề này. Một cư dân mạng bất bình với sự việc bê bối kia nên muốn mở miệng mắng người, nhưng vì lời tục nên dùng bảng chữ cái ghép vần mà viết là “wqnmlgb” (vì viết tục ra sẽ bị che), có bạn mạng dịch thành “Năm ngoái tôi mua đồng hồ”. Nên câu này được cư dân mạng sử dụng rộng rãi, để chỉ sự phẫn nộ.)
Trần Hán Thăng cong mắt, cười ha hả nói.