“Đồng hồ gì?”
Triệu Đồng không biết cách viết “wqnmlgb”, khó hiểu chớp chớp mắt.
“Không có gì, mau chụp ảnh đi, bọn họ sắp xong rồi kìa.”
Bây giờ nhược điểm của Trần Hán Thăng đang nằm trong tay người ta, cho dù lợi dụng thông tin không đối xứng để mắng cho đã ghiền đi chăng nữa vẫn không dám thốt ra câu mắng chửi quốc dân kinh điển này.
Nhưng cuộc đàm phán lần thứ hai vào buổi chiều cuối cùng vẫn thất bại, Tiêu Dung Ngư đại diện cho công ty luật Dung Thăng đưa ra yêu cầu: Miller- Chồng cũ của Ngô Diệc Mẫn phải bồi thường cho cô ấy tiền tổn thất tinh thần, tổn thất tài sản, chi phí nuôi nấng liên quan đến Tôn Đường Đường tổng cộng là 150.000 usd Mỹ, ngoài ra Miller còn phải công khai xin lỗi.
Câu trả lời của Miller cũng rất đơn giản: No way!
Tiếng Trung có nghĩa là “không có cửa đâu”.
Kết quả này vẫn nằm trong dự kiến, những kiểu tiếp xúc như thế này chỉ để hiểu rõ điểm mấu chốt của đối phương, cuối cùng vấn đề sẽ được giải quyết một cách chân thực ở trên toà án.
Giáo sư Tôn Bích Dư là một người rất có cá tính, lập tức đứng dậy tạm biệt, thậm chí còn không thèm bắt tay.
Thực ra Ngô Diệc Mẫn mới là người khó chịu nhất, năm đó cô ta làm trái ý muốn của cha mẹ kết hôn với một người nước ngoài, cuối cùng ly hôn và rời khỏi nhà không nói, con mẹ nó chồng trước còn là gay, cuộc sống của cô ta giống như mười vạn câu chuyện cười vậy.
Nhưng không một ai cười thành tiếng, mặc dù trong quá trình giao tiếp vẫn khá kiềm chế, nhưng thái độ không sợ hãi này của Miller khiến Tiêu Dung Ngư và Cao Văn đều cảm nhận được khó khăn và áp lực.
Trần Hán Thăng cũng đi theo phía sau, nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa công ty của Anderson, đột nhiên nhìn thấy hai phóng viên người Mỹ đang cầm máy ảnh, bọn họ không nói một lời đã nhắm thẳng vào đám người Ngô Diệc Mẫn “lách tách” chụp ảnh.
“Con mẹ nó điên rồi!”
Trần Hán Thăng nhanh chóng cúi đầu né tránh, sau khi lên xe mới hỏi Triệu Đồng: “Các phóng viên của nước Mỹ cũng cảm thấy hứng thú với mấy chuyện tầm phào này sao?”
“Đây không phải là chuyện tầm phào đâu.”
Triệu Đồng lắc đầu nói: “Ở California có rất nhiều kiện tụng ly hôn, nhưng vụ tranh chấp hôn nhân xuyên quốc gia giữa một người phụ nữ Trung Quốc và một người đàn ông Mỹ này có thể coi là trường hợp đầu tiên, cho nên các phương tiện truyền thông địa phương cũng khá chú ý.”
“Ồ.”
Trần Hán Thăng gật gật đầu, thầm nghĩ lần sau phải tìm một lý do gì để trốn tránh không ra ngoài đây.
….
Sau khi trở về chỗ ở, giáo sư Tôn trực tiếp lôi kéo Tiêu Dung Ngư và Cao Văn vào phòng ngủ thảo luận về việc ngày mai sẽ đi đến tòa án địa phương này để tìm hiểu các thông tin liên quan.
Triệu Đồng cũng bật máy tính lên để chỉnh sửa lại tài liệu và ghi chú, Trần Hán Thăng làm ổ trên ghế sô pha xem giải bóng rổ nhà nghề Mỹ, chỉ có Ngô Diệc Mẫn lẻ loi đứng trong phòng khách, không ai quan tâm, không ai an ủi, cuối cùng cô ta tự đi vào phòng bếp bật lửa nấu cơm một mình.
Cách một lớp cửa kính, Trần Hán Thăng nhìn thấy cô ta lén lút lau nước mắt.
“Haiz!”
Trần Hán Thăng lắc đầu, nếu năm đó Ngô Diệc Mẫn không lấy chồng xa, thì ở trong nước, cô ta chính là một bạch phú mỹ chính hiệu đấy.
Cha mẹ đều là các giáo sư, học giả nổi tiếng, nếu tìm được một ông chồng bác sĩ/ nhân viên nhà nước/ quân nhân nào đó, cô ta chính là khuôn mẫu cho một cuộc sống hoàn mỹ.
Trần Hán Thăng rút điếu thuốc ra “tách, tách” bật lửa châm thuốc, Triệu Đồng nghe thấy động tĩnh, tuỳ tiện nói: “Tiểu Thăng, cho tôi một điếu.”
“Cái gì?”
Trần Hán Thăng tức đến bật cười, hắn lớn đến chừng này rồi, ngoại trừ cha mẹ và trưởng bối ra, không một ai dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với mình cả.
Đúng là cho ba phần màu sắc thì phải mở một phường nhuộm, cho rằng mình cạo trọc đầu thì sẽ là võ tăng của Thiếu Lâm sao?
“Rầm!”
Trần Hán Thăng đứng dậy, một chân đá báy chiếc ghế gấp nhỏ bằng nhựa ra xa, hung ác cắn đầu bông của điếu thuốc, vẻ mặt tràn ngập kiêu ngạo đi về phía Triệu Đồng.
Người còn chưa đến gần, nhưng bóng dáng dưới ánh hoàng hôn đã bảo phủ Triệu Đồng trong đó.
Triệu Đồng quả không hổ là phóng viên ngoại trú, đối mặt với áp lực do Trần Hán Thăng mang đến, cô ta đầu tiên là bình tĩnh nuốt một ngụm nước miếng, sau đó đột nhiên gân cổ hét lên: “Tiểu sư muội, tiểu sư muội!”
“Chị Đồng, chị đang gọi em sao?”
Tiêu Dung Ngư mở cửa phòng ngủ ra, Triệu Đồng và Tiểu Ngư Nhi đều là sinh viên đến từ đại học Đông Đại, nơi này chỉ có cô là tiểu sư muội.
Nhưng cho dù Tiêu Dung Ngư đã đi ra ngoài, bước chân của Trần Hán Thăng vẫn không hề dừng lại, hắn đi đến trước mặt Triệu Đồng với khuôn mặt thâm trầm, lạnh lùng nhìn xuống cái đầu đinh, đột nhiên móc ra một vật cứng bằng kim loại từ trong túi, mang theo tiếng gió đưa đến gần khuôn mặt Triệu Đồng.
“A!”
Tiêu Dung Ngư không nhịn được hét lên một tiếng.
Trần Hán Thăng không quan tâm, cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng “tạch” vang lên, hắn đã đặt chiếc bật lửa bằng kim loại đã được bật lửa đến trước mặt Triệu Đồng.
“Chị Đồng, chị có ý gì vậy?”
Trần Hán Thăng tức giận nói: “Chẳng lẽ chỉ cần điếu thuốc là được sao? Hôm nay tôi đặt lời nói ở đây, nhất định phải châm lửa cho chị!”
“Tiểu Trần, cậu làm gì vậy?”
Tiêu Dung Ngư bước đến ngăn cản, lúc nãy cô hét lên cũng là vì nguyên nhân này.
Triệu Đồng sư tỷ là con gái đấy, Trần Hán Thăng lại muốn châm lửa cho chị ấy?
“Không sao không sao, chiều nay chị đã hút rồi, chỉ là em không nhìn thấy mà thôi.”
Triều Đồng mỉm cười nói với Tiêu Dung Ngư: “Tiểu Dung Ngư quay trở về đi, lúc nãy chị có chuyện muốn hỏi em, nhưng bây giờ đã quên rồi.”
“Ồ!”
Tiểu Ngư Nhi gật đầu, chỉ để lại hai con người nghiện thuốc lá đang hít mây nhả khỏi.
“Cũng không tệ lắm, phản ứng rất nhanh.”
Triệu Đông vuốt ve mái tóc hơi đâm tay của mình, cười nói.
“Ha ha, năm ngoái tôi mua đồng hồ.”
Trần Hán Thăng vẫn nói câu nói kia.
“Đó có phải là một câu mắng chửi người không?”
Triệu Đồng đột nhiên phản ứng lại.
“Không phải.”
Trần Hán Thăng lắc đầu: “Tôi có một mẫu câu cố định để mắng chửi người.”
“Cái gì?”
Triệu Đồng hơi tò mò.
“Con mẹ nó đều là Hồng Sĩ Dũng!”
Trần Hán Thăng nhàn nhạt nói.
Triệu Đồng: ???
…
Sau một bữa tối đơn giản, mọi người đều biết tình hình an ninh của nước Mỹ vào buổi tối rất loạn, sau khi rửa mặt tắm rửa xong, người nào người nấy trở về phòng của mình.
Đây là một căn biệt thự độc lập, mặc dù có nhiều phòng nhưng hai cô gái Tiêu Dung Ngư và Cao Văn vẫn chen chúc vào nhau, Trần Hán Thăng ngủ ở căn phòng bên cạnh các cô.
Người trẻ tuổi đương nhiên sẽ không đi ngủ sớm, sau khi thay đồ ngủ xong, Tiểu Ngư Nhi và Cao Văn ngồi ở trên giường uống cà phê nói chuyện phiếm, chẳng bao lâu sau, Trần Hán Thăng cũng xách laptop đi vào.
Lúc đầu, ở trước mặt Tiêu Dung Ngư, Cao Văn cũng không quan tâm lắm đến bộ đồ ngủ rộng thùng thỉnh, thỉnh thoảng để lộ xương bả vai và xương quai xanh của mình, nhưng sau khi Trần Hán Thăng gõ cửa đi vào, khuôn mặt Cao Văn đỏ bừng, thành thật buộc chặt cổ áo ngủ lại.
Tiêu Dung Ngư lại không mấy quan tâm, cô và Trần Hán Thăng chỉ thiếu bước cuối cùng là chưa vượt qua, theo quan điểm của cô, nếu đã vượt qua thì sẽ ở chung với nhau, dù sao bây giờ bọn họ cũng đã năm ba đại học rồi.
“Trần heo, cậu uống cà phê không?”
Tiểu Ngư Nhi duỗi cẳng chân thon dài ra đá vào Trần Hán Thăng đang trò chuyện trên QQ.
Trong ánh mắt Cao Văn có chút hâm mộ, nếu bỏ qua thân phận xã hội và thân phận, chỉ xét về ngoại hình thì Tiêu Dung Ngư thực sự rất xinh đẹp.
Mái tóc còn ướt vẫn chưa được lau khô, cứ thế để xõa tung trên vai, trên khuôn mặt trái xoan lấm tấm một vài vệt đỏ ửng, má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện khi cô mỉm cười, ngay cả những ngón chân đang duỗi ra cũng trắng nõn đáng yêu, không ngừng nghịch ngợm chọc vào lưng Trần Hán Thăng.
“Đừng làm phiền tớ, tớ đang chát QQ.”
Nhưng mấu chốt là Trần Hán Thăng lại không thèm quan tâm, lắc vai muốn vứt bỏ ý tốt của Tiêu Dung Ngư.
Cao Văn âm thầm thở dài một hơi, hăn đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc, đừng quên rằng bây giờ sự nghiệp của Tiểu Ngư Nhi đã vượt xa cậu đấy.
“Hừ, cậu đang nói chuyện với ai vậy?”
Tiêu Dung Như không vui cúi người xuống liếc mắt nhìn một cái, thấy khung chát “tuổi trẻ chưa trải sự đời” cô lập tức biết đó là Vương Tử Bác.
Trước khi quen biết Hoàng Tuệ, Vương Tử Bác vẫn luôn sử dụng nickname này, nhưng sau khi kết bạn với cô ta, để nhận được sự chú ý của “Tiểu Tuệ tỷ”, cậu ấy bắt đầu đổi tên lung tung mấy lần.
Thậm chí còn mở tư cách thành viên VIP màu đỏ, đồng thời từng gọi với những nickname không chính thống như “Ông đây, chúa tể thế giới”.
Bây giờ, không biết cậu ấy đã đổi thành “Tuổi trẻ chưa trải sự đời” từ lúc nào, còn có chút cảm khái triết học “Ra ngoài từ nơi này, đồng thời cũng trở về nơi này”.
“Trần heo!”
Tiêu Dung Ngư bĩu môi nói: “Trong lòng cậu, tớ và Vương Tử Bác ai quan trọng hơn?”
“Chuyện này rất rõ ràng rồi mà.”
Trần Hán Thăng vừa “lách tách” đánh chữ vừa trả lời cô: “Cậu nghĩ Vương Tử Bác dám hỏi những lời này không?”
“Hình như là vậy.”
Tiêu Dung Ngư suy nghĩ một lát rồi lại mỉm cười rạng rỡ một lần nữa, Trần Hán Thăng lúc nào cũng có thể nắm bắt được cuộc sống của Tiểu Ngư Nhi, chỉ mới nhẹ nhàng nói mấy câu đã dỗ dành được cô.
“Vậy cậu giúp tớ đăng nhập vào QQ đi.”
Tính tình của Tiểu Dung Ngư hơi bá đạo và tuỳ hứng như vậy, hy vọng trong tầm mắt của Trần Hán Thăng nhất định phải có sự tồn tại của mình.
“Được được được, đăng nhập giúp cậu, đăng nhập giúp cậu.”
Trần Hán Thăng mất kiên nhẫn nói.
Thực ra Trần Hán Thăng biết mật khẩu QQ của cả Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, nhưng mật khẩu QQ của hắn chỉ có bản thân hắn biết.
Không còn cách nào khác, bởi vì thỉnh thoảng Thương Nghiên Nghiên lại gửi một câu “Ba ba, cậu đang làm gì vậy?” Sau đó còn kèm thêm một biểu tượng “môi đỏ”.
Nếu để Tiểu Dung Ngư nhìn thấy những tin nhắn kiểu này, có lẽ Trần Hán Thăng sẽ “bùm” một tiếng, trực tiếp bị nổ tung.
Trần Hán Thăng đăng nhập vào QQ của Tiểu Ngư Nhi, tuỳ tiện lướt một vòng, tất cả đều là tin tức về lớp học, vào thời điểm này, nếu một cô gái chịu đưa mật khẩu QQ cho bạn trai, chứng tỏ bản thân cô ấy không có vấn đề gì.
Bởi vì hiện giờ có quá ít phương tiện giao tiếp, QQ chính là phương thức giao lưu trực tuyến duy nhất.
Mười lăm năm sau, nó sẽ được đa dạng hoá lên, cái gì mà Wechat, Momo, tantan gì đó, khoa trương nhất chính là có một số đàn ông lại có thể sử dụng Alipay để tán gái.
Khi cô bạn gái chính quy kiểm tra điện thoại di động, tin nhắn Wechat sạch, tin nhắn QQ sạch, lịch sử tin nhắn cũng sạch sẽ, nhưng trong khung chát Alipay lại là những lời nói khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Hừ, quá xấu hổ!