Sau khi chắc chắn đây là khung chát QQ của Vương Tử Bác, Tiêu Dung Ngư quay sang nói chuyện cùng với Cao Văn, không kiểm tra kỹ càng nội dung cuộc trò chuyện giữa Vương Tử Bác và Trần Hán Thăng.
Thực ra Vương Tử Bác cầu khẩn Trần Hán Thăng chỉ dạy về chủ đề nhàm chán như “Làm thế nào để ở bên cạnh các cô gái”.
Tuổi trẻ chưa trải sự đời: Tiểu Trần, mày còn ở đó không, mày mau nói đi chứ, ngày kia Biên Thi Thi định đi đến khu đại học Giang Lăng để nghiên cứu mâu thuẫn giữa Tân Thế Kỷ và Quả Xác đấy, tao có nên đi cùng không?
Trần anh tuấn: Lúc nãy đang nói chuyện với Tiểu Ngư Nhi, Biên Thi Thi bị điên rồi sao? Cậu ta thực sự đi điều tra?
Tuổi trẻ chưa trải sự đời: Đừng nói như vậy, Biên Thi Thi không biết Qua Xác là nhà máy của mày, người ta cũng chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Trần anh tuấn: Nhìn dáng vẻ simp lỏ (Simp lord= thánh dại gái) này của mày đi, bây giờ đang nói giúp người khác sao?
Phía bên Vương Tử Bác đột nhiên im lặng một lúc, sau đó mới trả lời: Mày cũng nói rồi mà, dại Biên Thi Thi còn tốt hơn so với dại Hoàng Tuệ.
“Con mẹ nó.”
Trần Hán Thăng nhếch môi mỉm cười, không muốn quan tâm đến Vương Tử Bác, tiếp tục liên lạc với Khổng Tĩnh và Nhiếp Tiểu Vũ.
Khổng ngự tỷ và cô thư ký nhỏ đều biết mấy ngày nay Trần Hán Thăng không ở trong nước, dưới tình huống điện thoại di động cũng không tiện lắm, trước mắt phương thức liên lạc tiện nhất lại là QQ.
Nickname QQ của Khổng Tĩnh là “Tĩnh”, ảnh đại diện cũng chỉ là một hình đại diện nữ do hệ thống cung cấp miễn phí, mặc dù cấp độ của cô có một mặt trời và hai mặt trăng, nhưng lại không có bất cứ chữ ký cá nhân, cũng không có trang phục hoa hoè loè loẹt nào.
Xem ra, khoảng thời gian này cô chỉ coi thứ đồ này như một công cụ để trò chuyện.
Chuyện này cũng phù hợp với quá trình trưởng thành và tầm nhìn xã hội của Khổng Tĩnh, dù sao cô cũng đã ba mươi tuổi rồi, sự chú ý sẽ không đặt vào những thứ mày.
Đây cũng là lý do tại sao rất nhiều người đàn ông trẻ tuổi ở độ tuổi 25-26 đều gặp thất bại trong việc theo đuổi các ngự tỷ- Những người đã từng có kinh nghiệm và trải việc đời.
“Bởi vì khi bọn họ đang “sắp sử dụng côn nhị khúc, lẩm bẩm cười ha ha” thì Khổng Tĩnh đã biết vừa lái xe vừa yên tĩnh lắng nghe bài “Đó là ánh mắt của em” mà Thái Cầm hát.
Đặc biệt sau khi Khổng Tĩnh dần dần có được tự do tài chính, cô đã tiến thêm một bước dài trên con đường “gái ế thượng hạng”, nghĩ đến thôi đã khiến người ta lắc đầu cảm thán.
Nickname QQ của Nhiếp Tiểu Vũ là “Cơn mưa nhỏ tháng ba”, cô ấy lấy cảm hứng từ một bài hát cùng tên, bây giờ cô thư ký nhỏ đã có tiền, đồng thời còn mở tư cách hội viên QQ nên lần nào online cũng đứng đầu trong danh sách bạn bè.
Trần Hán Thăng liên lạc với Khổng Tĩnh trước.
Trần anh tuấn: Chị Tĩnh, chị nói chuyện với Tencent thế nào rồi?
Tĩnh: Đã từng liên lạc, đúng là Tencent đang có kế hoạch ra mắt phiên bản chính thức của Qzone vào tháng tư, nhưng thành thật mà nói, ngay cả người phụ trách dự án của bọn họ cũng cảm thấy mơ hồ về tình hình phát triển, phương thức hợp tác và chính sách hoạt động của Qzone, chúng ta thực sự muốn hợp tác sao?
Trần anh tuấn: Mơ hồ cũng đúng thôi, nếu quá rõ ràng thì đâu có cơ hội cho chúng ta, nó đã bị các công ty giàu có cướp sạch từ lâu rồi.
Tĩnh: Hình như cậu rất tự tin vào Qzone này?
Trần Hán Thăng xoa cằm, thầm nghĩ nhất định phải tự tin rồi.
Từ năm 2005 đến năm 2012 là thời điểm Qzone phổ biến nhất, trong thời đại không có Wechat và nhóm bạn bè, Qzone chính là ấn tượng đầu tiên của những người trẻ tuổi giao lưu trực tuyến.
Yêu đương thì đăng nhật ký trước, thất tình thì nhanh chóng xoá đi;
Trên đường đi, nhìn thấy một chiếc lá cây hình trái tim cũng nhanh chóng chụp lại, đăng tải trên Qzone để chờ người nào đó nhìn thấy;
Trong khuôn viên trường cấp ba, nếu có hai chàng trai cùng theo đuổi một cô gái, thì chàng trai nào sở hữu Qzone ngầu hơn thì xác suất thành công sẽ lớn hơn nữa;
Thậm chí còn có một câu nói phổ biến- Hôm nay tôi giúp bạn bước vào không gian, nhất định phải nhớ trả lại đấy.
…
Đặc biệt là sự xuất hiện khí thế của Smart và Audition đã làm tăng sự phổ biến của Qzone ở một mức độ nhất định nào đó.
Nếu Quả Xác thực sự buộc chung với Qzone, thì sau này có bao nhiêu người chơi Qzone thì sẽ có bấy nhiêu “Fan Xác”.
Trần anh tuấn: chị Tĩnh, tất cả chúng ta đều biết rằng trong quá trình thử nghiệm nội bộ Qzone trước đó, những người trẻ tuổi đều khá thích chức năng vừa có thể viết nhật ký vừa có thể nhắn tin, còn có thể đăng tải ảnh chụp và xây dựng một ngôi nhà internet được cá nhân hoá của nó.
Tĩnh: Ừ, tôi sẽ tiếp tục nói chuyện, để xem giá cả bọn họ đưa ra là bao nhiêu?
Trần anh tuấn: Nếu rảnh thì chị hay đến Thâm Thành một chuyện, trực tiếp nói chuyện sẽ chân thành hơn.
Tĩnh: Được.
Cuộc trò chuyện giữa Trần Hán Thăng và Khổng Tĩnh có vẻ cô cùng nhạt nhẽo, không thân thiết bằng nói chuyện trực tiếp, có lẽ trong lòng Khổng ngự tỷ, QQ cũng chỉ là một công cụ để gửi tin nhắn mà thôi.
Nhưng khi Trần Hán Thăng nói chuyện với Nhiếp Tiểu Vũ lại vui vẻ hơn nhiều.
Trần anh tuấn: Online không?
Cơn mưa nhỏ tháng ba: Có chuyện gì vậy? (Biểu cảm đáng yêu)
Trần anh tuấn: Nghiêm túc nói chuyện đi, sao có thể gửi icon cảm xúc khi nói chuyện với ông chủ chứ, nghiêm túc một chút (Vẻ mặt mắng).
Cơn mưa nhỏ tháng ba: Chính cậu cũng gửi đó thôi (Vẻ mặt ấm ức).
Trần anh tuấn: (Khuôn mặt tươi cười.)
Cơn mưa nhỏ tháng ba: ?
Cô thư ký nhỏ hơi khó hiểu, đang đấu võ mồm với nhau mà, tại sao bộ trưởng Trần lại đột nhiên gửi một mặt cười, hắn đang muốn biểu đạt thiện ý sao?
Thực ra cô ấy đâu hiểu được đó là ý cười “ha ha” của Trần Hán Thăng.
Trần anh tuấn: Bớt buôn chuyện đi, trở lại chuyện chính, trước khi ra nước ngoài tôi đã bảo cô đến tìm Thâm Thông, cô nói chuyện thế nào rồi?
Cơn mưa nhỏ tháng ba: Tôi đã ngỏ lời muốn được hợp tác của Quả Xác rồi, phó tổng Chu Lỗi của bọn họ nói rằng có thể sử dụng phương tiện của Hoả Tiễn 101 để giao hàng, nhưng mỗi chiếc mp4 cần phải tính phí hoa hồng là một trăm tệ, sau đó chủ tịch Trình Đức Quân tỏ vẻ mọi người đều là bạn bè tốt của nhau, bằng lòng giúp đỡ mà không có bất cứ ràng buộc nào.
Lúc trước, khi Trịnh Quan Đề rời đi, cô ấy đã đẩy giám đốc kinh doanh Thôi Chí Phong của Tân Thế Kỷ đến cho Qủa Xác, điều này cũng có nghĩa là Quả Xác có thể lợi dụng các kênh của Tân Thế Kỷ ở một mức độ nào đó.
Trong lòng Hồng Sĩ Dũng cũng biết rõ chuyện này, có lẽ anh ta cũng đã sớm nói chuyện với các nhà phân phối phía dưới, cho dù Thôi Chí Phong ra mặt đi chăng nữa, kết quả nhất định cũng sẽ là lấy chiết khấu cao.
Cho nên Trần Hán Thăng đã phái hai người đáng tin cậy nhất của mình, lặng lẽ liên lạc với Tencent và Thâm Thông, một bên là công việc liên quan đến Qzone, một bên là công việc chuyển phát nhanh cho các sinh viên đại học trong nước.
Mục tiêu của bọn họ về cơ bản đều giống như khách hàng của mp4 Qủa Xác, toàn bộ đều là những người trẻ tuổi không có nhiều tiền trong tay.
Cũng may, mặc dù Chu Lỗi cố ý gây khó dễ, nhưng Trình Đức Quân lại không hề băn khoăn, chưa kể đến chuyện hai bên đã từng mua bán thành công với nhau, chỉ cần nể mặt mũi của giáo sư Tôn Bích Dư, Trình Đức Quân cũng bằng lòng tiếp tục hợp tác.
Trần anh tuấn: 100 tệ tiền hoa hồng, anh ta chắc chắn bị đại tiện (biểu cảm shit) làm cho choáng váng, tôi sẽ đích thân nói chuyện với Thâm Thông về vấn đề này, cô có thể yên tâm lui xuống.
Cơn mưa nhỏ tháng ba: Phi (biểu cảm nôn mửa), tôi còn có một câu hỏi, nước Mỹ trông như thế nào?
Từ trước đến nay cô thư ký nhỏ chưa từng ra nước ngoài, cho dù bây giờ cô ấy đã có tiền.
Trần anh tuấn: Chẳng ra gì, nước Mỹ tự do, ngày nào cũng dùng súng bắn nhau.
Cơn mưa nhỏ tháng ba: (Vẻ mặt hoảng sợ) Ngủ ngon.
Cuộc trò chuyện giữa Trần Hán Thăng với Khổng Tĩnh và Nhiếp Tiểu Vũ tối nay về cơn bản đã đại điện cho một vài hình thức tiêu thụ của Quả Xác.
Nếu Hồng Sĩ Dũng bằng lòng tiêu tốn năm mươi ngàn tệ để thuê hacker về đánh cắp lịch sử trò chuyện QQ của Trần Hán Thăng, nói không chừng sau này có thể tiết kiệm được hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu.
Nhưng bây giờ ai có thể nghĩ như vậy chứ? Hồng Sĩ Dũng cũng chỉ đang dùng ưu nhược điểm của mình thuyết phục các nhà phân phối bên dưới để họ không chấp nhận các sản phẩm của Quả Xác mà thôi.
Sau khi nói chuyện công việc xong, Trần Hán Thăng đang định xóa bỏ khung chat của “Cơn mưa nhỏ tháng ba” thì đột nhiên liếc nhìn Tiêu Dung Ngư đang ở cách đó không xa, suy nghĩ một chút rồi tiếp tục giữ lại.
Thấy ảnh đại diện của Vương Tử Bác vẫn còn sáng, hắn dứt khoát trả lời cậu ta một câu: Biên Thi Thi muốn đi điều tra, mày nhất định phải đi theo, cơ hội này còn không bắt lấy sao?
“Lách tách lách tách.”
Vương Tử Bác nhanh chóng phản hồi.
Tuổi trẻ chưa trải sự đời: Biết rồi, tao vẫn đang thử nghiệm hệ thống đặt hàng của quán trà sữa, sau khi sửa xong là có thể đưa vào sử dụng rồi.
Trần Hán Thăng đọc thoáng qua một cái, lười gõ chữ trả lời, nhưng lại di chuột đến một tài khoản QQ của nickname là “Thiếu nữ hẻm mèo Thẩm Ấu Sở”.
Đây là QQ của Thẩm Ấu Sở khờ khạo, nhưng cô rất ít khi đăng nhập, chỉ có ba ngôi sao nhỏ đáng thương, bạn bè cũng chỉ có hai người là Trần Hán Thăng và Hồ Lâm Ngữ.
Trần Hán Thăng nhớ lại cảnh tượng đăng ký QQ giúp cô trước đó, trên mặt không nhịn được nở một nụ cười nhàn nhạt, Tiêu Dung Ngư đang ngồi trên giường chú ý đến, cô cảm thấy biểu cảm của Trần Hán Thăng hơi kỳ quái.
Nói thế nào nhỉ, rất giống với dáng vẻ khi mình nhớ nhung Trần Hán Thăng vậy.
“Tiểu Trần, cậu đang làm gì vậy?”
Tiểu Ngư Nhi hỏi.
“Ồ, tớ đang trò chuyện với Nhiếp Tiểu Vũ.”
Trần Hán Thăng lặng lẽ di chuyển con chuột đến khung chát “Cơn mưa nhỏ tháng ba”, cũng may lúc nãy không xoá bỏ.
Vừa nói hắn vừa di chuyển màn hình máy tính đến trước mặt Tiêu Dung Ngư.
“Ồ, là Tiểu Vũ.”
Nghe nói là Nhiếp Tiểu Vũ, Tiêu Dung Ngư cũng không nói gì, ai cũng biết Nhiếp Tiểu Vũ là trợ thủ đắc lực của Trần Hán Thăng, giữa bọn họ không thể nào có chuyện gì.
“Ừ.”
Trần Hán Thăng gật đầu, nhận cơ hội này hắn cũng nhắc đến một chuyện: “Trên máy bay tớ vô tình gặp một người bạn, lúc trước cô ấy là đối tác làm việc của Hoả Tiễn 101, tớ muốn mời cô ấy đến đây chơi một lát, giới thiệu các cậu làm quen một chút.”
“Cậu thấy thế nào?”
Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản nói.
“Ừ, được chứ.”
Tiêu Dung Ngư không để ý, cô không phải là người có tính cách cố chấp giống như La Tuyền, ép buộc quản lý Trần Hán Thăng không được có tiếp xúc với bất cứ người phụ nữ nào.
Đặc biệt dưới tình huống Trần Hán Thăng chủ động đưa ra yêu cầu, điều này càng chứng tỏ hắn không thẹn với lương tâm.
Lúc trước Tiêu Dung Ngư và Trịnh Quan Đề chỉ mới gặp nhau một lần, đó là khi hỏi đường vào ngày tựu trường sau kỳ nghỉ đông, chỉ là lúc trước cô bạn tốt Trịnh đeo kính râm, che khuất hơn nửa khuôn mặt.
Sau đó bởi vì dịch SARS mà Trần Hán Thăng bị cách lý trong nhà máy của điện tử Tân Thế Kỷ, mặc dù Tiêu Dung Ngư đã đứng chờ ngoài cửa suốt ba ngày nhưng vẫn không gặp được Trịnh Quan Đề.
Thực ra Trần Hán Thăng cũng không muốn phiền phức như vậy, nhưng bởi vì “võ tăng Thiếu Lâm” Triệu Đồng này, hắn hơi lo lắng, nên dứt khoát công khai, như thế mới có thể nắm giữ quyền chủ động.
“Tớ sẽ gọi điện thoại cho cô ấy.”
Trần Hán Thăng lấy phương thức liên lạc mà Trịnh Quan Đề để lại ra ngay trước mặt Tiêu Dung Ngư, cầm điện thoại bàn trên giường gọi đến.
“Alo, ai vậy?”
Sau khi bắt máy, Trịnh Quan Đề hỏi.
“Trịnh tổng, là tôi.”
Trần Hán Thăng ho khan một tiếng: “Chuyện là… Tôi nói tôi gặp được một người bạn tốt ở trên máy bay nên bạn gái Tiêu Dung Ngư của tôi muốn mời cô đến đây chơi.”
Sau khi nghe xong, không cần phải nói Tiêu Dung Ngư đã vui vẻ đến nhường nào, Trần Hán Thăng vừa thừa nhận mối quan hệ giữa hai người bọn họ với đối tác của hắn.
Trịnh Quan Đề thông minh như thế nào, lập tức phản ứng lại: “Cô ấy đang ở bên cạnh, đúng không?”
“Ừ ừ, cô nói cô rất vui khi được đến đây hả.”
Trần Hán Thăng hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
“Tôi không nói như vậy!”
Trịnh Quan Đề gằn giọng nói.
“Ôi trời, không cần đưa quà cáp gì đâu.”
Trần Hán Thăng vẫn hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Mọi người đều là người Trung Quốc cả, ăn một bữa cơm thôi mà, đưa quà cáp làm gì?”
Trịnh Quan Đề bị dắt đến buồn cười: “… Trần Hán Thăng ơi Trần Hán Thăng, vẫn là cậu giỏi, kỹ năng diễn xuất thực sự rất tinh vi.”
“Ồ, cô hỏi mấy giờ đến đây sao?”
Trần Hán Thăng làm bộ làm tịch hỏi Tiêu Dung Ngư: “Mấy giờ thì phù hợp nhỉ?”
“Buổi tối đi, ngày mai tớ có việc rồi.”
Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng trả lời.
“Vậy thì 6 giờ tối mai nhé.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Ngày mai tôi sẽ liên lạc với cô một lần nữa, Trịnh tổng, ngủ ngon.”
Nói xong, hắn lập tức cúp điện thoại, Trịnh Quan Đề nghe thấy âm thanh tắt máy “tút tút tút”, bản thân cau mày đặt điện thoại xuống.
“Trịnh tổng, ai vậy?”
Thư ký Tưởng Vân Vân đi tới hỏi.
Vẻ mặt bây giờ của Trịnh tổng rất kỳ quái, có chút tức giận, có chút nghi hoặc và có cả một chút tò mò muốn khám phá ra sự vật mới.
“Trần Hán Thăng và bạn gái của anh ta mời chúng ta đến đó liên hoan.”
Trịnh Quan Đề tuỳ tiện đáp một câu.
“Trần Hán Thăng cũng có bạn gái sao, tôi cho rằng anh ta độc thân chứ, đúng là bất ngờ…”
Tưởng Vân Vân lẩm bẩm.
“Tiểu Vân.”
Trịnh Quan Đề đột nhiên ngắt lời: “Lúc trước cô đã yêu đương lén lút bao giờ chưa, kích thích không?”
“Cái gì!”
Tưởng Vân Vân hoảng sợ nói: “Tôi độc thân từ trong bụng mẹ cho đến bây giờ, ngay cả bạn trai cũng không có, giáo viên trong trường cũng chưa từng dạy qua, mấy chuyện yêu đương vụng trộm này tuyệt đối vượt qua phạm trù tri thức của tôi.”
“Vậy sao?”
Trịnh Quan Đề lặng lẽ lẩm bẩm: “Lúc nãy trong một khoảnh khắc nào đó, tôi dường như có loại cảm giác đó, tên đàn ông cặn bã này đúng là có chút bản lĩnh.”