Sáng sớm ngày hôm sau, vừa mới thức dậy, giáo sư Tôn và mấy người Tiêu Dung Ngư đi đến tòa án địa phương để tìm hiểu trình tự và các bước liên quan đến tố tụng vụ án.
Mặc dù sáng nay Trần Hán Thăng đã đeo khẩu trang đi ở phía sau nhưng vẫn phát hiện mấy phóng viên nước Mỹ đang chụp lén, chiều hôm đó hắn lập tức lấy lý do “điều chỉnh đồng hồ sinh học” để né tránh và trực tiếp lên mạng tại nơi ở.
Lúc chạng vạng, mấy người Tiêu Dung Ngư trở về, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe thể thao Ford đang đậu trước cửa.
“Mẹ, học sinh của mẹ sao?
Ngô Diệc Mẫn hỏi: “Chắc là không phải, mẹ đã bảo bọn họ đừng đến đây.”
“Vậy đó là của ai?”
Ngô Diệc Mẫn cũng cảm thấy kỳ quái: “Hơn nữa còn là xe thể thao đấy.”
“Có lẽ là… Bạn của Tiểu Trần?”
Tiêu Dung Ngư suy đoán nói.
Vừa dứt lời đã thấy hai người đi ra từ trong nhà, một cô gái trong đó hơi lùn, trên mặt có chút mập mạp trẻ con, thoạt nhìn hơi đáng yêu, nhưng cũng chỉ mang dáng dấp của một sinh viên bình thường trong nước.
Điều thu hút ánh mắt chính là bóng dáng của một cô gái khác, cô khoảng chừng 25-26 tuổi, ngũ quan xinh đẹp, dáng người cũng tốt, nhưng bởi vì có Tiêu Dung Ngư nên tiêu chuẩn để đánh giá ngũ quan tinh xảo của mọi người rất cao, tuy nhiên ngoại hình không phải là trọng điểm của sự chú ý.
Trên người cô có một khí chất độc đáo, nhất cử nhất động đều toát ra sự bình tĩnh thản nhiên, ánh mắt còn có chút thâm thuý.
Đương nhiên người này chính là Trịnh Quan Đề, khí chất trên người cô là do gia đình tạo thành, người bình thường không thể nào bắt chước được.
“Tiểu Ngư Nhi, chiếc xe thể thao này có giá hơn bốn trăm ngàn usd đấy.”
Ngô Diệc Mẫn cũng lên tiếng giải thích: “Các gia đình trung lưu ở Mỹ sẽ không mua loại này đâu, họ thà mua một chiếc xe bán tải, nó thực dụng hơn.”
“À…”
Tiểu Ngư Nhi gật đầu, ý của chị Ngô là bối cảnh gia đình của người phụ nữ này nằm ở tầng lớp “gia đình trung lưu nước Mỹ” trở lên.
Nhưng điều kỳ lạ là Tiêu Dung Ngư lại không nảy sinh bất cứ tâm lý cảnh giác nào đối với người phụ nữ sở hữu khí chất xuất chúng này, dường như cô có thể cảm nhận được giữa cô ấy và Trần Hán Thăng rất đơn thuần, ít nhất bây giờ là đơn thuần.
Quả nhiên, ngay sau đó, Trịnh Quan Đề mỉm cười, xoay người hét vào trong nhà: “Trần Hán Thăng, bạn gái của cậu về rồi này, có muốn giới thiệu một chút không?”
“Phù…”
Nghe thấy Trịnh Quan Đề nói như vậy, không biết ai đã thở phào một hơi trước, tóm lại tất cả mọi người đều đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng.
Nói thật, lúc nãy đúng là có hơi căng thẳng, cũng có thể là vì nhìn thấy một người xa lạ nơi đất khách quê người nên mới sinh ra cảm súc vậy.
Bây giờ nghĩ lại đúng là lo lắng không đâu, Trần Hán Thăng chỉ là một sinh viên ngu ngốc trong nước, vừa lười biếng vừa vô lại, ngoại trừ Tiêu Dung Ngư bị ma quỷ mê hoặc tâm hồn ra thì có cô gái nào sẽ thích hắn chứ?
Huống chi gia đình nhà người ta còn có thể mua được một chiếc xe thể thao ở Mỹ.
Chẳng bao lâu sau, Trần Hán Thăng đã đi ra, hắn đánh giá mọi người một phen, phớt lờ sự cứng ngắc và một chút xấu hổ tồn tại trong không khí, trực tiếp nắm cổ tay Tiêu Dung Ngư giới thiệu.
“Trịnh tổng, đây là bạn gái của tôi, Tiêu Dung Ngư- Sinh viên năm ba của trường đại học Đông Đại; Đây là bà chủ Trịnh Quan Đề, sinh ra đã ngậm thìa vàng. Tiểu Ngư Nhi, cậu cũng gọi là Đề ca đi.”
“Tại sao lại gọi là Đề ca.”
Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu lên hỏi.
“Bởi vì tôi và bạn trai cô là anh em tốt của nhau.”
Trịnh Quan Đề mỉm cười nói: “Cậu ta thường xuyên nhắc đến cô ở trước mặt tôi, khen cô xinh đẹp, khen cô tính tình điềm đạm ngọt ngào, hôm nay gặp mặt, thực sự là như thế.”
“Khí chất của Đề ca cũng rất ưu nhã, thực ra tôi cảm thấy chị hơi quen mắt.”
Tiêu Dung Ngư nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Dường như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng thực sự không nhớ gì cả.”
Hai người chỉ mới gặp nhau một lần trong lúc hỏi đường, hơn nữa còn là năm nhất.
Trịnh Quan Đề liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng một cái, Trần Hán Thăng vờ như không nhìn thấy, xua tay nói sang chuyện khác: “Đề ca đưa theo bếp lò và đồ ăn đến đây, tối nay chúng ta ăn nướng BBQ trong sân đi, sao Triệu Đồng lại không ở đây?”
“Cậu phải gọi là Triệu sư tỷ.”
Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng đánh Trần Hán Thăng một cái: “Máy ảnh của chị ấy bị hỏng nên cầm đi sửa rồi, chị ấy sẽ về nhanh thôi.”
“Ồ.”
Trần Hán Thăng gật đầu, hắn cũng không giải thích tại sao sáng nay còn thân thiết gọi “chị Đồng”, bây giờ đột nhiên biến thành “Triệu Đồng”.
….
Theo như lời của Trịnh Quan Đề thì hình như bên Mỹ có vẻ rất thích kiểu nướng BBQ ở trong sân này, thắp sáng đèn, đặt lò nướng lên, xiên chuỗi trái cây và cánh gà, xung quanh là người thân và bạn bè quen thuộc tụ tập với nhau, bầu không khí vô cùng nào nhiệt.
Tiến triển công việc ngày hôm nay dường như rất thuận lợi, bọn họ đã hiểu rõ thủ tục kiện tụng, sau khi thu thập và điều tra một số thông tin vào hai ngày tới, bọn họ có thể quay trở lại Trung Quốc và chuẩn bị cho việc tố tụng.
Trịnh Quan Đề và Tiêu Dung Ngư ở bên cạnh nhau rất hoà hợp, cô bạn tốt Trịnh đến đây để giúp Trần Hán Thăng giải quyết vấn đề, đồng thời cũng để quan sát hoa khôi giảng đường đại học Đông Đại này ở khoảng cách gần.
Ồ, quả nhiên hoạt bát đáng yêu, ngọt ngào không gì sánh được.
Cũng không biết người ở đại học Tài chính kia như thế nào, nếu có cơ hội cũng phải tiếp xúc hiểu rõ một chút, ngộ nhỡ sau này hai người bọn họ pk với nhau, thân làm “bạn bè tốt” của Trần Hán Thăng, dù sao cô cũng phải tìm một bên nào đó để đứng thành hàng đúng không?
Trong lòng Trịnh Quan Đề đang suy đi nghĩ lại, khi tiếp nhận que nướng mà Trần Hán Thăng đưa đến, trong khoảnh khắc ngón tay hai người chạm vào nhau, Trịnh Quan Đề đột nhiên run rẩy một chút.
“Có chuyện gì vậy?”
Trần Hán Thăng vẫn rất quan tâm: “Ra ngoài quên uống thuốc đúng không?”
“Đúng vậy.”
Trịnh Quan Đề thu hồi những tâm tư khác thường về chuyện “yêu đương vụng trộm” kia, mỉm cười trả lời: “Căn bệnh này của tôi, uống hai ly trà sữa thì sẽ khoẻ.”
“Ha ha.”
Trần Hán Thăng cười mỉa một tiếng, không dám xóc xỉa thêm nữa, cô bạn tốt Trịnh không phải là người dễ chọc, cô ta dùng quán trà sữa “Ngộ Kiến” để uy hiếp đấy.
Chẳng bao lâu sau, Triệu Đồng đã quay trở về, từ xa, cô ta đã hét lên: “Tiểu Thăng, lại đây giúp tôi lấy chút đồ!”
“Mẹ nó…”
Trần Hán Thăng cầm que nướng đi qua: “Triệu Đồng, cô đang nói chuyện với ai vậy, Tiểu Thăng là thứ cô có thể gọi sao? Mau gọi Trần tổng!”
“Cái gì?”
Triệu Đồng giật mình, tên đàn ông chó má này trở mặt nhanh thế, không sợ mình cáo trạng sao?
“Tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa đấy.”
Tính tình của Triệu Đồng cũng cứng rắn, chỉ vào túi đựng camera nói: “Cuộc đời tôi ghét nhất là loại đàn ông cặn bã, tôi vẫn luôn nhẫn nhịn cho đến tận bây giờ cũng chỉ vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc làm việc của Tiểu Ngư Nhi…”
“Cô đang nói gì vậy, Đồng muội?”
Trần Hán Thăng giả vờ câm điếc nói.
“Tốt lắm tốt lắm tốt lắm!”
Triệu Đồng gật gật đầu, thầm nghĩ từ “Đồng tỷ” đến “Triệu Đồng”, lại từ “Triệu Đồng” đến “Đồng muội”, sự thay đổi trong cách xưng hô cũng phản ánh sự vô pháp vô thiên trong lòng hắn.
“Tiểu Ngư Nhi.”
Triệu Đồng nhanh chóng đi đến trước mặt Tiêu Dung Ngư: “Chị nhất định phải nói với em một chuyện, lúc đầu chị định sau khi về nước mới nói với em, Trần Hán Thăng đã đổi chỗ ngồi với chị trên máy bay chỉ vì muốn ngồi bên cạnh một cô gái.”
“Người phụ nữ kia rất xinh đẹp, cô ấy trông…”
Triệu Đồng đang suy nghĩ từ ngữ để miêu tả, đột nhiên chú ý đến Trịnh Quan Đề đang đứng bên cạnh Tiêu Dung Ngư, giống như phát hiện ra một lục địa mới: “Cô ta giống như cô gái này, ánh mắt giống, cái mũi cũng giống, miệng giống, ngay cả màu tóc cũng… Mẹ kiếp! Cô chẳng phải là người đó, người đó…”
“Đúng vậy.”
Trịnh Quan Đề cầm một chuỗi thịt thăn lên, lịch sự nói: “Chúng ta đã từng gặp nhau trên máy bay một lần, không ngờ vẫn có thể gặp lại ở đây, cô muốn ăn thịt nướng không?”
“Tôi…”
Triệu Đồng nhìn Tiêu Dung Ngư, lại nhìn Trịnh Quan Đề, bắt đầu trở nên mơ hồ.
“Chị Đồng, có chuyện gì vậy?”
Tiêu Dung Ngư không hiểu tại sao Triệu Đồng lại có phản ứng lớn như vậy, còn giải thích nói: “Đây là Đề ca- Bạn của Tiểu Trần, bọn họ ngồi chung một chuyến máy bay đến đây, chị cũng gặp bọn họ sao?”
“Không phải là bạn gái?”
Triệu Đồng ngơ ngác hỏi.
“Bạn nữ.”
Trần Hán Thăng nhún vai: “Đừng nói nhảm nhí nữa, mặc dù chúng ta là người quen nhưng tôi vẫn có thể kiện cô tội phỉ báng đấy.”
Triệu Đồng chớp chớp mắt, lặng lẽ đứng tại chỗ khoảng chừng hai phút, lúc này mới cái hiểu cái không, chẳng lẽ thực sự chỉ là bạn bè, lúc đó vì muốn đổi chỗ nên mới nói là “bạn gái”?
Mặc dù Triệu Đồng cũng rất cá tính, nhưng một khi Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề, Tưởng Vân Vân liên thủ nói như thế, vậy thì cũng chỉ là “Thần Điêu hiệp lữ.”
Gặp thần lừa thần, gặp quỷ cũng có thể lừa gạt, Triệu Đồng hoàn toàn không thể ngăn cản được hành động trơ trẽn này.
“Tôi đi cất túi.”
Ánh mắt Triệu Đồng trở nên phức tạp, từ nay về sau Trần Hán Thăng đã không còn nhược điểm nữa rồi.