Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 618 - Chương 618: Ở Thời Đại Này, “Ha Ha” Chỉ Là “Ha Ha”

Chương 618: Ở thời đại này, “Ha ha” chỉ là “Ha ha” Chương 618: Ở thời đại này, “Ha ha” chỉ là “Ha ha”

Tối hôm đó sau khi Trịnh Quan Đề và Tưởng Vân Vân rời đi, Trần Hán Thăng lại cầm notebook bước vào phòng ngủ của Tiêu Dung Ngư, vừa nghe cô và Cao Văn nói mấy câu chuyện phiếm giữa các cô gái vừa trò chuyện QQ với cấp dưới.

Hôm nay người online đối phó với ông chủ chính là Lý Tiểu Giai, tóm lại đây là “Hoàng thượng lật thẻ bài”, ai bất hạnh thì bị Trần Hán Thăng lật trúng, sau đó phải căng da đầu đối mặt.

Nick QQ của Lý Tiểu Giai tên là “Con chó trên đỉnh Tanggula”, lúc đầu Trần Hán Thăng còn cảm thấy cái tên này rất khí phách, thậm chí còn toát ra một chút cảm giác nghệ thuật nhàn nhạt.

Nhưng sau đó khi Tiêu Dung Ngư đi rót cà phê, liếc mắt kiểm tra một cái, cô lẩm bẩm nói: “Con chó trên đỉnh Tanggula, vậy chẳng phải là chó ngao Tây Tạng sao?”

“Đúng thế nhỉ?”

Trần Hán Thăng hơi không vui, chó ngao Tây Tạng thì chó ngao Tây Tạng đi, cần gì phải văn vẻ như vậy chứ!

Vì thế Trần Hán Thăng lập tức đổi nickname QQ của Lý Tiểu Giai thành chó ngao Tây Tạng, cuộc trò chuyện như sau:

Chó ngao Tây Tạng: Ông chủ có ở đó không?

Trần anh tuấn: Có.

Chó ngao Tây Tạng: Vòng thử nghiệm mức độ ổn định p4 thứ nhất của Tân Thế Kỷ đã hoàn thành rồi, chúng tôi đang định sửa đổi rồi lập tức tiến hành vòng thử nghiệm mức độ ổn định mp4 thứ hai, vòng thứ nhất của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu.

Trần anh tuấn: Cứ từ từ, anh cũng biết rồi đấy, sau hai vòng thử nghiệm, chúng ta sẽ đưa sản phẩm lên kệ.

Chó ngao Tây Tạng: Thực ra chuyện này vẫn rất khả quan, chúng ta nắm chắc về chất lượng, nhưng thứ khiến tôi lo lắng nhất là chuyện khác, việc chúng ta luôn bắt chước mp4 của Newmen có vẻ không thoả đáng lắm.

Trần anh tuấn: Lo lắng của anh là điều dư thừa, mp4 của Newmen đắt như vậy, những người trẻ tuổi chắc chắn không thể không thể mua nổi, nhưng mọi người lại rất thích các sản phẩm điện tử như thế này, tôi cho anh một ví dụ sinh động nhé.

Chó ngao Tây Tạng: Mời nói.

Trần anh tuấn: Nếu mp4 là cha của anh.

Chó ngao Tây Tạng: ?

Chó ngao Tây Tạng: ?

Chó ngao Tây Tạng: ?

Đầu bên kia, sắc mặt Lý Tiểu Giai tràn ngập rối rắm, thầm nghĩ đúng là tôi thực sự rất quý trọng mp4 của Quả Xác, nhưng nó cũng không thể so sánh với cha tôi được, cùng lắm có thể hình dung nó như “con cái” thôi.

Nhưng ảnh đại diện của Trần Hán Thăng đã trở nên xám xịt, một lúc lâu sau mới online.

Trần anh tuấn: “Thật ngại quá, con mẹ nó internet của chủ nghĩa tư bản cũng không ổn định, thế mà lại bị rớt mạng, lúc nãy chúng ta đã nói đến đâu rồi nhỉ?

Chó ngao Tây Tạng: Cậu mới nói mp4 là cha của tôi.

Trần anh tuấn: ?

Trần anh tuấn: Ý của tôi không phải như vậy, nguyên văn của câu nói này là: Nếu mp4 là một sản phẩm điện tử mà cả cha mẹ anh đều thích, kết quả chúng ta lại không thể mua nổi để tỏ lòng hiếu thuận với bọn họ, anh cảm thấy xấu hổ không?

Chó ngao Tây Tạng: Xấu hổ.

Trần anh tuấn: Nếu mp4 là một thứ bạn gái của anh rất thích, nhưng bởi vì không thể mua nổi nên không thể ở bên nhau, giống như những người yêu nhau nhưng lại không thể kết hôn vì màn thách cưới của nhà gái quá cao ấy, anh cảm thấy có thể chịu được không?

Chó ngao Tây Tạng: Không thể chịu được.

Trần anh tuấn: Đúng vậy, cho nên anh phải mạnh dạn bắt bước, Newmen ném đá dò đường, chúng ta có thể giúp đỡ Newmen thử qua xem được không, thực ra là như nhau.

Chó ngao Tây Tạng: … Tôi biết rồi.

Lúc này Vương Tử Bác ngu ngốc thấy Trần Hán Thăng online, cậu ấy lại tìm đến.

Tuổi trẻ chưa trải sự đời: Tiểu Trần, ngày mai tao sẽ cùng đi điều tra với Biên Thi Thị, tao cảm thấy ở riêng với nhau vẫn hơi căng thẳng, phải làm sao bây giờ?

Trần anh tuấn: Vậy thì chờ lần sau đi.

Tuổi trẻ chưa trải sự đời: Chờ đến khi tâm trạng của tao không còn căng thẳng thì nói làm gì nữa?

Trần anh tuấn: Không phải, chờ Tiểu Ngư Nhi trở về, cô ấy sẽ cùng với Biên Thi Thi đi điều tra.

Tuổi trẻ chưa trải sự đời: … Tao biết rồi.

Nhưng mà, lý thuyết thì ai cũng có thể nói, chờ đến khi chính thức lên sân khấu, Vương Tử Bác vẫn lo lắng đến mức không thể ngủ được.

“Đây có thể coi là buổi hẹn hò đầu tiên với Biên Thi Thi đúng không?”

Vương Tử Bác cầm điện thoại cầm tay lên xem, đã hơn 1h sáng, nhưng đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo.

Trong ký túc xá mơ màng tối mịt, bên trai vang lên tiếng ngáy rất nhỏ của bạn cùng phòng, Vương Tử Bác trở mình, nheo mắt nhìn ánh trăng nhàn nhạt lặng lẽ phản chiếu vào từ khe hở trên rèm cửa, phủ lên mặt đất một tầng sương mù mông lung.

“Lúc trước đối với Tiểu Tuệ tỷ… Hình như đối với Hoàng Tuệ cũng không căng thẳng như bây giờ.”

Vương Tử Bác nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh Hoàng Tuệ, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, thỉnh thoảng chỉ khi mọi chuyện đã trôi qua, lúc nhìn lại mới có thể hiểu rõ lúc trước mình ngu ngốc như thế nào.

Cậu ấy không nhịn được lại lấy điện thoại cầm tay ra, đầu tiên tìm đến tên liên lạc “Tiểu Trần”, nhưng hắn đang ở nước ngoài, căn bản không thể gọi được, sau đó lại chuyển đến tên liên lạc “Mẹ”.

Vương Tử Bác biết Trần Hán Thăng ghi chú số điện thoại của cha mẹ là “Lão Trần và Lương thái hậu”, cậu ấy cũng đã từng âm thầm đổi tên cha mẹ thành “Lão Vương và Lục thái hậu”.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Vương Tử Bác đã đổi lại, bởi vì căn bản không quen chút nào.

Dù sao Trần Hán Thăng cũng có thể tùy tiện trêu chọc cha mẹ mình, còn có thể thân thiết ôm bả vai bọn họ trên đường phố, bản thân cậu ấy cũng hâm mộ, nhưng lại không làm được điều này, luôn cảm thấy có một lớp ngăn cách thật dày.

“Thực ra mình cũng rất yêu cha mẹ.”

Trong lòng Vương Tử Bác thầm nghĩ, đầu tiên cậu ấy gõ một hàng chữ “Mẹ, con yêu mẹ”, nhưng bỗng cảm thấy hơi giả dối, vì thế sau khi “tích tích tích” xoá bỏ, lại gõ “Mẹ, giữ gìn sức khoẻ, đừng để mình quá mệt mỏi”.

“Haiz, thôi bỏ đi.”

Vương Tử Bác trực tiếp khóa màn hình của điện thoại cầm tay, sau đó đặt dưới đầu gối.

Chưa đầy mười phút sau, Vương Tử Bác vẫn luôn cảm thấy giống như trong lòng có chuyện gì đó, không thể nhịn được lấy điện thoại ra một lần nữa, gửi tin nhắn “Mẹ, giữ gìn sức khoẻ, đừng để mình quá mệt mỏi” đã được biên soạn tốt kia đi.

Lúc này, cậu ấy mới cảm thấy tâm trạng thoải mái, mặc dù vẫn không thể ngủ được nhưng vẫn căng da đầu nằm sấp xuống.

….

Sáng sớm hôm sau, Vương Tử Bác bị chuông báo thức đánh thức, cậu ấy dụi dụi mắt ngồi thẳng người, tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt nên có hơi đau đầu.

Nhưng khi cậu ấy mở điện thoại cầm tay ra, một tin nhắn đột nhiên hiện lên.

Mẹ: Biết rồi, lần sau con cũng phải đi ngủ sớm một chút, mẹ đi làm đây.

Chỉ một tin nhắn đơn giản như vậy, xen lẫn dưới ánh mặt trời chói chang, tâm trạng của Vương Tử Bác bỗng trở nên phấn khích một cách khó hiểu.

“Đại Bằng, hôm nay tao không đến lớp, mày giúp tao xin nghỉ đi.”

Vương Tử Bác thay quần áo xong xuôi, dặn dò bạn cùng phòng một tiếng rồi đi ra ngoài, lúc lên xe buýt, cậu ấy lại gửi cho Biên Thi Thi một tin nhắn: “Cậu đã đi chưa, tớ sắp đến Trung tâm Thương mại quốc tế rồi rồi.”

Biên Thi Thi không trả lời ngay lập tức, Vương Tử Bác cũng không thúc giục, chỉ một tay giữ thanh vịn bằng sắt của xe buýt, một tay khác cầm điện thoại, thỉnh thoảng đưa lên xem một chút.

Thậm chí còn lo lắng mình bỏ lỡ nên cậu ấy còn cố ý điều chỉnh nhạc chuông điện thoại và chế độ rung ở mức tối đa.

“Tinh!”

Không giống như Hoàng Tuệ, cho dù thích hay không thích, Biên Thi Thi vẫn luôn lịch sự trả lời tin nhắn.

Biên Thi Thi: Cậu dậy sớm như vậy sao, tớ vừa mới dậy, đang chuẩn bị đánh răng.

Sau khi đọc được tin nhắn, Vương Tử Nhác không nhịn được muốn reo lên, cậu ấy thậm chí có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Biên Thi Thi tóc tai rối bù ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình.

Loại tâm trạng này chưa từng xuất hiện khi “yêu đương” với Hoàng Tuệ.

Bởi vì Hoàng Tuệ quá trưởng thành, theo như cách nói của Trần Hán Thăng thì đẳng cấp của cô ta quá cao so với mày, căn bản không phù hợp.

Lúc tước Vương Tử Bác không tin, nhưng bây giờ lại âm thầm chấp nhận.

Biên Thi Thi thường xuyên để lộ chút ngơ ngác, thuộc về kiểu sinh viên ngây thơ trong sáng.

Vương Tử Bác kiềm chế tâm trạng, trả lời: “Cậu cứ từ từ chuẩn bị, không cần gấp gáp, ha ha.”

Không hiểu tại sao, Trần Hán Thăng không thích người khác dùng từ “ha ha” với hắn, Vương Tử Bác lại cảm thấy hai tiếng này rất tốt.

Mỗi khi không biết nói chuyện gì nhưng vẫn muốn biểu đạt sự thiện ý dịu dàng của mình, thậm chí khi cảm thấy hơi xấu hổ, bạn có thể dùng “ha ha” để thay thế.

“Được rồi, tớ sẽ đến nhanh thôi.”

Biên Thi Thi trả lời.

Chẳng bao lâu sau, Vương Tử Bác nhận được tin nhắn mà Biên Thi Thi chủ động nhắn đến.

Biên Thi Thi: Tớ đã xuống lầu rồi, nửa tiếng sau sẽ đến.

Vương Tử Bác: Tớ sẽ mua bữa sáng cho cậu.

Biên Thi Thi: Hì hì, cảm ơn.

Vương Tử Bác: Đừng khách khí, ha ha.

Ba mươi phút sau, Biên Thi Thi đa đến công ty luật, thấy trước mặt Vương Tử Bác đang đặt hai phần bữa sáng.

“Cậu cũng đưa cho chị Dịch Na sao?”

Biên Thi Thi hỏi.

“Không.”

Vương Tử Bác lắc đầu: “Tớ không biết khi nào chị Dịch Na sẽ đến, một phần khác là của tớ.”

“Ồ.”

Biên Thi Thi hiểu Vương Tử Bác đang chờ mình cùng ăn.

Cô ấy hơi đỏ mặt, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy hơi dư thừa, cầm lấy túi đựng đồ ăn sáng đi vào văn phòng, cầm tư liệu rồi chuẩn bị đi đến Giang Lăng.

Nhưng, trong khoảnh khắc Biên Thi Thi xoay người lại kia, Vương Tử Bác hình như nhìn thấy khóe miệng cô đang mỉm cười.

“Ha ha.”

Vương Tử Bác cũng ngây ngốc cười một chút.

Lần này tiếng “ha ha” có lẽ còn thể hiện sự “thật thà”.

Bình Luận (0)
Comment